Đây đúng là màn bắt quả tang tại trận trên trời dưới đất có một không hai.
Tuy rằng tay trái Nhiễm Thanh Trang vẫn quấn một vòng băng vải nhưng thoạt nhìn nhẹ nhàng linh hoạt hơn lúc trước rất nhiều. Có điều không biết là có chuyện gì, chỗ vốn là hình xăm ở trên cổ giờ lại dán một miếng băng gạc, giống như là bị thương vậy.
“Một bao Ngọc Khê*…” Tầm mắt của Nhiễm Thanh Trang nhìn về bên này, miệng nói với bà chủ ngồi đối diện sau quầy hàng.
*Một loại thuốc lá
Khi đối mặt với thú dữ to lớn, cho dù trong lòng có khiếp đảm muốn hét to sợ hãi thế nào đi nữa, ít nhất biểu hiện ra bên ngoài vẫn phải là bộ dáng thành thạo điêu luyện, sức lực ngang bằng với anh. Không thể dời tầm mắt, không thể xoay người bỏ chạy, bằng không chờ bạn chỉ có một con đường chết.
Lúc đối diện với Nhiễm Thanh Trang, trong đầu tôi bất giác lại hiện lên những dòng chữ trên, kể từ đó, tôi vẫn giữ nguyên tư thế nhìn anh tựa như đột nhiên bị người ta điểm huyệt.
“Quý Ninh?” Triệu Phong thấy tôi mãi không trả lời, lại còn cứ ngây ngốc nhìn về phía sau cậu ta, nghi ngờ quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của tôi.
Sau đó, cậu ta cũng nhìn thấy Nhiễm Thanh Trang, hơn nữa còn nhận ra đối phương.
Sống lưng cứng đờ, Triệu Phong quay người lại rất nhanh, vừa dùng tay đập lên gáy của chính mình, vừa kinh hãi nói: “Cái đệt, tôi gặp ảo giác rồi!”
Tôi cười cười với cậu ta, yếu ớt nói: “Không phải ảo giác đâu.”
“Hả?” Triệu Phong ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Nhưng mà…”
Nhiễm Thanh Trang mua thuốc xong thì chậm rãi đi về phía bên này, mà theo từng bước anh đến gần, lưng tôi không ngừng khom xuống, mặt cũng sắp dí vào trong bát.
Trong lúc hoảng hốt, phảng phất như lịch sử lặp lại, tâm trí choàng lên cảnh tôi dạy thêm cho Triệu Phong bị anh bắt gặp vào tám năm trước.
“Lâu rồi không gặp, Triệu Phong.” Hắn dừng lại bên cạnh bàn chúng tôi, gọi chính xác tên của Triệu Phong.
“Nhiễm, Nhiễm Thanh Trang? Thật sự là cậu sao? Con mẹ nó, tôi còn tưởng mình uống nhiều quá gặp ảo giác chứ!” Triệu Phong rốt cuộc cũng bừng tỉnh: “Chờ đã, Quý Ninh cậu nói đối tượng ở chung chẳng lẽ lại chính là… Hai người ở chung với nhau sao?!” Cậu ta khiếp sợ không thôi.
Tôi hơi ngẩng mặt lên, gật đầu qua loa.
Sau đó, Nhiễm Thanh Trang và Triệu Phong rơi vào một cuộc đối thoại kinh điển thường xuất hiện khi gặp người quen cũ bên ngoài.
“Đang ăn cơm à?”
“…À, đúng vậy, cậu ăn chưa?”
“Chưa.”
“Không thì… ăn cùng luôn nhé?”
Nhiễm Thanh Trang không đồng ý ngay, nhìn tôi nói: “Có làm phiền hai người không?”
“Không đâu, không đâu, thêm người càng vui mà!” Triệu Phong nâng tay gọi phục vụ để gọi thêm món, tôi im lặng không nói, tự giác nhường chỗ, ngồi dịch vào bên trong.
Nhiễm Thanh Trang không nói thêm gì nữa, nghe lời ngồi xuống.
“Chậc, Quý Ninh chẳng nói sớm, không thì đã gọi cả cậu rồi.” Triệu Phong cầm chai rượu lên rót cho Nhiễm Thanh Trang, toàn bộ lời nói đều khéo léo như người trong xã hội: “Có lẽ cậu ấy cũng sợ chúng ta xấu hổ, nhưng chuyện trước kia là trước kia, đã bao nhiêu năm rồi, qua từ lâu rồi. Đàn ông mà, nói rõ hết ra thì đều là anh em tốt, đúng không?” Dứt lời, cậu ta nâng chén rượu của mình lên, muốn cạn chén với Nhiễm Thanh Trang.
Không thể không nói Triệu Phong cũng đã trưởng thành thêm không ít, có thể mặt không đổi sắc mà tán dóc, tựa như người vừa mới nói người ta không ra gì không phải là cậu ta vậy.
“Ừ, trước kia là trước kia, nói rõ hết ra thì đều là anh em tốt.” Nhiễm Thanh Trang cạn chén với cậu ta, uống một hơi cạn chén rượu.
Thấy anh uống mạnh như vậy, tôi khẽ kéo vạt áo anh ở dưới bàn, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Vết thương của cậu vẫn chưa lành, uống ít một chút thôi nhé?”
Nhiễm Thanh Trang liếc nhìn tôi, tay tôi run lên, buông vạt áo của anh ra. Anh để cái chén xuống, rót đầy rượu cho Triệu Phong, lại rót đầy cho chính mình, nhưng lần này uống rất chậm, mỗi lần chỉ một ngụm nhỏ.
“Cậu thế này là bị sao thế?” Hai chén rượu hóa giải mâu thuẫn của đôi bên, Triệu Phong vốn cũng có tính cách hoạt bát hướng ngoại nên lập tức không khách khí mà tìm hiểu nguyên do vết thương trên người Nhiễm Thanh Trang.
“Ngã cầu thang.” Nhiễm Thanh Trang nói dối mắt cũng không chớp: “Không nghiêm trọng gì cả, đã sắp khỏi rồi.”
“Vậy thì tốt. Cậu đúng là nhiều tai nạn, trước kia cũng hay phải vào bệnh viện.”
Sợ hãi rút đi, cơn say lại dâng lên, cộng thêm Triệu Phong cứ một chén rồi một chén từ đầu đến cuối vẫn luôn không dừng nên lại càng say nhanh hơn. Cứ nói nói, giây trước cậu ta còn đang nói công việc của mình, giây sau đã không hề báo trước mà nhảy đến thời đi học.
“Hồi đó cậu dán bệnh vảy nến* bị tôi phát hiện, xem như tôi may mắn, bằng không cậu cũng sẽ không dạy thêm cho tôi, tôi cũng không thể lên được đại học…” Cậu ta ợ một cái, nâng chén muốn kính tôi.
*raw: 狗皮膏药: Thạch cao da chó, là một thành ngữ trong tiếng Trung; có nghĩa là ngày xưa, người ta làm giả loại thạch cao này để đi lừa tiền; sau này được dùng để chỉ hàng giả, kẻ lừa đảo,…
Vì ở chương 56 Triệu Phong có trêu Quý Ninh là dán “bệnh vảy nến” thì nó cũng kiểu vậy á nên bọn mình để thế này luôn nha.
“Cậu uống ít thôi, bắt đầu nói linh tinh mê sảng rồi.” Tôi nhấp một ngụm rượu nhỏ, biểu hiện ra bên ngoài vẫn nhẹ nhàng hững hờ, nhưng trong lòng lại sợ cậu ta cứ nói nói rồi lại nói lung tung những chuyện năm đó ra.
Bây giờ lại nói lại những chuyện đó, chẳng qua chỉ tăng thêm phiền muộn, vô nghĩa.
“Quý Ninh thật sự là một người cực kỳ tốt.” Cậu ta chống cằm, vẻ mặt mơ mơ màng màng, ngón trỏ lắc lắc lư lư chỉ vào Nhiễm Thanh Trang, nói: “Cậu thật chẳng ra gì, hồi đó Quý Ninh vừa nghe Cao Vỹ muốn đánh cậu là chạy như bay qua… Cậu nhìn cậu ấy tốt với cậu bao nhiêu, rồi lại nhìn chính mình xem đối xử với cậu ấy thế nào? Cậu là đồ không có trái tim!”
Vừa mới khen cậu ta trưởng thành, kết quả mấy chén bia rượu vào bụng là lại lộ nguyên hình. Tửu lượng như thế mà cậu ta cũng dám uống nhiều như vậy à?
Nhiễm Thanh Trang nghe vậy cái chén giơ lên giữa không trung, híp mắt nhìn về phía tôi: “Hôm đó cậu cũng có ở đó?”
“Hả?” Ánh nhìn chăm chú của hắn tràn đầy kiên quyết, tựa như có thể xuyên thấu lòng người, tôi cố gắng kiếm chế chính mình mới không khiếp đảm dời mắt đi.
“À à, là ngày đó! Tôi nhớ ra rồi…” Tôi làm ra vẻ như bỗng nhiên bừng tỉnh: “Hôm đó tôi không đuổi kịp.”
“Cậu còn muốn đánh cậu ấy! Cậu không xứng có được tình bạn của cậu ấy! Cậu có giỏi thì đánh với tôi đi, ai sợ cậu chứ!” Triệu Phong tiếp tục nói lời say, cảm xúc bắt đầu kích động, móc ngón tay hướng về phía Nhiễm Thanh Trang đầy khiêu khích.
Nằm vùng năm năm, tính tình của Nhiễm Thanh Trang đã thu liễm rất nhiều, có thể nhẫn nhịn những chuyện mà người thường không thể, nhưng đối mặt với ngón tay thăm dò ngay trước mũi này của Triệu Phong, có vẻ anh không muốn nhẫn nhịn cho lắm.
Năm ngón siết chặt, nắm lấy ngón tay kia rồi bắt đầu dùng sức, Triệu Phong “a” một tiếng, trên mặt hiện ra chút đau đớn.
Tôi giật mình hoảng sợ. Vừa nãy vẫn tốt mà, sao nói động thủ là động thủ rồi?
“Cậu ta uống say rồi cậu ta uống say rồi, cậu đừng chấp cậu ta!” Tôi vội vàng dỡ tay của Nhiễm Thanh Trang ra.
Tôi không nói còn đỡ, vừa nói một cái, Triệu Phong lại càng kêu to hơn, khiến cho khách ở những bàn khác trong quán liên tiếp nhìn sang bên này.
Sợ Nhiễm Thanh Trang kích động sẽ thật sự bẻ gãy ngón tay của Triệu Phong, tôi gấp gáp đứng dậy, đập bàn, giọng điệu cũng không tránh khỏi hơi nghiêm lại.
“Nhiễm Thanh Trang!”
Hắn nhất thời buông lỏng ra, Triệu Phong vẻ mặt đau đớn thu tay về, bưng ngón trỏ ngồi đó thở hổn hển liên tục. Tôi muốn đi qua xem cậu ta có chuyện gì không, nhưng vừa mới đứng dậy, Nhiễm Thanh Trang đã nắm lấy cổ tay của tôi.
Anh cầm tay tôi, lại không nói gì cả, chỉ ngước lên nhìn tôi.
“Tôi qua xem cậu ấy…” Giọng điệu tôi mềm mại lại, thấy anh không phản đối, tôi rút tay ra khỏi tay anh, ngồi xổm bên cạnh Triệu Phong, hỏi thăm tình hình của cậu ta.
“Hả? Tôi có làm sao đâu.” Triệu Phong khó hiểu ngẩng đầu, hoàn toàn là dáng vẻ ngốc nghếch nhớ ăn không nhớ đánh: “Hai chúng tôi đang đùa vui mà, Quý Ninh cậu làm gì mà nghiêm túc thế?” Cậu ta ôm vai tôi, gần như muốn cụng trán với tôi.
Tôi ngửa đầu ra phía sau, lúc này mới thở ra một hơi, bên kia Nhiễm Thanh Trang chống bàn đứng dậy, đổ bóng lên đầu Triệu Phong và tôi.
Anh vốn đã cao to, lại có vẻ ngoài lạnh lùng, dữ tợn, lúc mặt không chút biểu cảm nhìn từ trên cao xuống, cảm giác áp bức lại càng mãnh liệt.
Tôi giật mình, lại nghe hắn nói: “Tôi vẫn còn chút việc, đi trước nhé, hai người cứ ăn từ từ.”
Nhiễm Thanh Trang nói xong không nhìn tôi nữa, chống lên thiết bị hỗ trợ, đi sượt qua người tôi, đầu cũng không quay lại mà đi ra ngoài cửa.
“Ơ? Đi bây giờ luôn à? Rượu còn chưa uống xong mà?”
Triệu Phong nhấc mông khỏi ghế, dáng vẻ như muốn đuổi theo. Tôi kéo cậu ta lại, đổ toàn bộ chỗ rượu còn lại trong bình rượu vào đống đồ ăn thừa.
“Được rồi, đừng uống nữa, để tôi gọi xe đưa cậu về.”
Nhiễm Thanh Trang thì đi rồi, Triệu Phong thì say rồi, tôi cũng không có tâm trạng ăn tiếp nữa. Thanh toán xong, tôi dìu Triệu Phong đang lảo đảo ngã trái ngã phải ra khỏi tiệm cơm nhỏ, Vệ Đại Cát thấy thế, từ xa xa chạy lại giúp một tay.
Gọi xe chưa đầy mấy phút đã đến rồi, tôi để Triệu Phong ngồi vào ghế sau, rồi vẫy tay nói tạm biệt với cậu ấy.
Trở lại chỗ ở, vừa bước vào cửa tôi đã thấy Nhiễm Thanh Trang đang hút thuốc ở bên bàn đá, sân nhỏ đầy sương trắng lượn lờ, mùi sặc vào mũi.
Nghĩ tốt xấu gì hai người cũng đều là bạn của tôi, bạn với bạn ầm ỹ mâu thuẫn, người trung gian như tôi dù thế nào thì cũng phải đứng ra hòa giải một chút.
Do dự một lúc, tôi chủ động bước tới, nói: “Triệu Phong uống say rồi, không phải cố tình nói những lời đó đâu, cậu đừng để ở trong lòng.”
Nhiễm Thanh Trang kẹp điếu thuốc bằng tay trái, tay phải thì nghịch chiếc bật lửa mình mới mua.
“Cậu có biết vì sao chúng ta phải chờ đợi ở đây không?”
Tôi sửng sốt: “Đề phòng… tàn dư của tập đoàn Hợp Liên báo thù?”
Sương khói lan ra, bao trùm lấy anh, con ngươi u ám tựa như cũng nhuốm chút xám xịt, hiện lên vẻ lạnh lẽo dị thường.
“Vậy mà cậu lại đưa người khác đến đây? Cứ như vậy mà tin tưởng cậu ta, gấp gáp không thể chờ được muốn gặp cậu ta sao?”
Vệ Đại Cát không ngăn cản, thêm nữa còn ở ngay trong thôn, Triệu Phong cũng biết, tôi tưởng không sao cả, giờ bị anh nói như vậy, tôi cũng giật mình hoảng hốt, bắt đầu nghĩ mình có phải đã gặp rắc rối rồi không.
“Tôi, tôi không biết các cậu sẽ đụng phải nhau, hơn nữa… hơn nữa tôi cũng không định dẫn cậu ta đến nhà.” Dưới ánh mắt của anh, tôi càng nói lại càng nhỏ, đến cuối cùng đã sắp thành nhỏ như muỗi kêu: “Tôi xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa.”
Có lẽ thấy thái độ nhận sai của tôi rất tốt, nghe xong lời tôi nói, sắc lạnh trong mắt Nhiễm Thanh Trang hơi dịu lại một chút, nhưng trong chớp mắt lại bao phủ lên càng dày đặc băng giá hơn.
“Hai người vẫn luôn liên lạc.”
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, tựa như đã xem lịch sử trò chuyện giữa tôi và Triệu Phong.
“Không phải, chỉ là… không lâu trước đây vừa tình cờ gặp lại, hôm nay cậu ấy mới liên lạc với tôi…” Tôi nói đại khái quá trình gặp lại nhau của tôi và Triệu Phong.
Anh gật đầu: “Ồ, hai người khó khăn lắm mới gặp lại nhau, đây là ông trời làm mối muốn các cậu tiếp tục duyên phận trước đây đấy, cậu nên liên lạc với cậu ta.”
Tôi cảm thấy những lời này nghe quen tai, nghĩ lại mới nhớ ra là chính tôi đã nói lúc trước khi đưa số điện thoại của Lâm Sênh cho anh.
Vậy mà anh lại lấy những lời này châm chọc tôi?
Biết đây chỉ là Nhiễm Thanh Trang đang nói mát, thực ra vẫn đang trách tôi liên lạc riêng với Triệu Phong, nhưng bởi vì tôi sai trước nên cũng chỉ đành ngoan ngoãn mặc anh châm chọc.
Tôi cúi đầu xuống, lại nói thêm một lần: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi…” Thái độ thành khẩn, nghĩ sao nói vậy.
Sau một lúc lâu không nói chuyện, tôi lén giương mắt lên nhìn anh, thấy tầm mắt của anh dừng ở một nơi khác, sắc mặt tuy vẫn rất đen, nhưng giống như cũng không còn cái gì muốn vặn hỏi nữa, đang định lặng lẽ lẻn đi.
Đầu ngón tay mới chạm lên cửa, đằng sau đã vang lên giọng của Nhiễm Thanh Trang một lần nữa.
“Quý Ninh, vì sao năm đó cậu phải dạy thêm cho cậu ta?”
Tôi căng thẳng, cả người run lên, trong lòng mờ mịt mà phát một tấm thẻ người tốt: “…Cậu ta khá tốt.”
Phía sau im lặng trong chốc lát.
“Khá tốt? Khá tốt đến mức cậu thà ầm ĩ trở mặt với tôi cũng muốn dạy thêm cho cậu ta sao, thế thì đúng là khá tốt.” Anh cười một tiếng ngắn ngủi, dừng một chút, giọng hơi trầm xuống hỏi tôi: “Quý Ninh, ở trong lòng cậu, có phải cậu ta quan trọng hơn tôi không?”