Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 58




Ngọn đèn sợi đốt không ngừng đung đưa, lúc đầu, tôi tưởng là tầm mắt của mình đang lắc lư, cho đến khi hoàn toàn mở mắt ra mới phát hiện là toàn bộ không gian xung quanh đang chao đảo.

Cố gắng ngồi dậy, cổ tay truyền đến cảm giác trói buộc, tôi cúi đầu nhìn, phát hiện tay trái của mình bị còng vào một cái ống ở góc.

Quần áo vẫn đang nhỏ nước, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng sóng biển, lại thêm không gian chòng chành, chắc hẳn tôi đang trên tàu…

“Đừng nhúc nhích, tỉnh rồi thì ngồi dựa vào tường đi.”

Kính của tôi ngay từ lúc ở phòng ăn đã rơi từ lâu rồi, cho nên bây giờ tôi nhìn cái gì cũng thấy hơi mờ mờ.

Tôi nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng, trông thấy một người trẻ tuổi có gương mặt trẻ con khoảng hai mươi tuổi đang đứng bên cạnh cửa, dáng đứng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc. Người mặc bộ cảnh phục chiến đấu màu xanh đậm, trên đầu đội chiếc mũ bảo hiểm có kính mắt, bên cạnh có hàng chữ “Cảnh sát đặc nhiệm”.

Hàng chữ này kích thích nhãn cầu của tôi, khiến tôi trong nháy mắt đã trở nên kích động.

“Nhiễm Thanh Trang, mau đi cứu Nhiễm Thanh Trang!” Tôi kéo chiếc còng tay, gào to với đối phương, hoàn toàn không để ý đến đau đớn trên cổ tay: “Cậu ấy đang trong địa lao, bị thương rất nặng, Kim Thần Tự còn sai Khổng Đàn đến giết cậu ấy, mau… Nếu không mau đi cứu cậu ấy thì sẽ không kịp nữa!”

Đối phương nghe vậy thì nhíu mày, đi về phía tôi.

“Anh tên là gì?” Cậu ấy cảnh giác đặt một tay lên khẩu súng bên hông, tựa như chỉ cần tôi có hành động khác thường, thì sẽ rút súng bắn tôi không chút lưu tình.

“Quý Ninh.” Tôi sợ cậu ấy không tin, báo một mạch số chứng minh nhân dân của mình.

Cậu ấy gật gật, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa đè lên bộ đàm trên vai: “Giúp tôi báo lên cho tổng chỉ huy, chỗ tôi vừa vớt được một chú cá…”

Đối phương rời đi khoảng mười phút, lúc quay lại một tay cầm đồ ăn nước uống, một tay khác cầm chăn giữ nhiệt, đã xác nhận được danh tính của tôi.

“Xin lỗi người anh em, để tôi mở khóa cho anh.” Cậu ấy nhét hết đồ vào tay tôi, sau đó lấy chùm chìa khóa mở còng tay tôi ra: “Anh cứ nghỉ ngơi trong này trước đi,  lúc cập bến tôi sẽ gọi anh. Cùng với anh là vợ và con trai của Kim Phỉ Thịnh đúng không? Bọn họ cũng không sao hết, đang ở phòng bên cạnh, bạn tôi đang trông bọn họ.”

Nghe thấy Kim phu nhân và Kim Nguyên Bảo không sao, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng trong đầu vẫn lo lắng cho sự an nguy của Nhiễm Thanh Trang.

“Vậy bên Nhiễm Thanh Trang…”

“Người khác đã đi cứu anh ấy rồi, không sao đâu.” Cậu ấy xé giấy gói của một thanh chocolate, cười đưa cho tôi: “Này, bổ sung thể lực trước đã.”

“Cảm ơn.” Tuy rằng nhận, nhưng tôi chỉ cầm trong tay, không có khẩu vị gì.

Nhiễm Thanh Trang một khắc chưa thoát khỏi nguy hiểm thì tôi một khắc cũng không thể an lòng.

Cảnh sát đặc nhiệm có gương mặt trẻ con thở dài, phủ tấm chăn giữ nhiệt lên giúp tôi, đứng dậy nói: “Tôi là Đào Niệm, anh có việc gì thì cứ gọi tôi.” Nói xong, cậu ấy xoay người đi ra ngoài.

Ở trên biển đi khoảng một giờ, con tàu cuối cùng cũng cập bến. Trong một tiếng không có tin tức của Nhiễm Thanh Trang này, mỗi phút mỗi giây đều giày vò. Tôi không chỉ một lần truy hỏi Đào Niệm tin tức của Nhiễm Thanh Trang, cậu ấy đều chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nói với tôi cậu ấy không có quyền thăm dò tình hình nhiệm vụ của các đội khác.

Tôi hỏi cậu ấy có thể nói chuyện với Chim Mẹ được không nhưng chỉ tiếp tục nhận được câu trả lời phủ định.

Toàn bộ bến Sùng Hải đã được canh giữ, dây cảnh báo màu vàng được kéo lên từ xa. Bên trong vòng dây đỗ rất nhiều xe đặc chủng, nhân viên y tế túc trực bất cứ lúc nào.

Tôi vừa xuống tàu đã bị Đào Niệm đẩy lên một chiếc xe cứu thương. Cậu ấy bảo tôi đợi ở đây, sau đó không biết đã đi đâu.

“Có thấy chóng mặt tức ngực không?” Đèn pin chiếu vào mắt tôi, bác sĩ hỏi tôi.

Tôi lắc đầu: “Không.”

Bác sĩ lại dùng ống nghe nghe nhịp tim của tôi một lần, sau khi xác nhận rằng tôi không bị gì nghiêm trọng thì để y tá xử lý vết trầy xước trên mặt và tay chân của tôi.

“Có thể sẽ hơi đau một chút.” Y tá sát trùng vết thương cho tôi, dùng kẹp kẹp lấy miếng bông, xoa nhẹ gò má của tôi.

Tôi nhìn chằm chằm về hướng bến tàu, nhìn mọi người liên tiếp được tàu chở đến, một số người bị thương đã không thể cử động, một số là tù nhân bị còng tay… Thế nhưng nhiều người tới tới lui lui như vậy, nhưng vẫn luôn không thấy bóng dáng của Nhiễm Thanh Trang.

Ngón tay siết chặt, móng tay tôi vô thức cào xước các khớp ngón tay, mãi cho đến khi bị y tá ngăn lại, tôi mới phát hiện toàn bộ các khớp ngón tay của mình đã sưng đỏ hết cả.

“Anh đang đợi ai sao?” Đối phương không quở trách hành vi của tôi, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tiếp tục giúp tôi xử lý vết thương mới trên tay.

“…Ừm.”

Cô ấy cười với tôi, an ủi nói: “Không sao đâu, người đó nhất định sẽ bình an trở về.”

Dịu dàng xử lý tất cả vết thương trên người tôi xong, cô ấy lại vội vàng đến chỗ người bị thương tiếp theo.

Lúc này, Đào Niệm cũng quay lại.

“Quý Ninh, mau qua đây…” Cậu ấy kéo tôi chạy sâu vào bến tàu, chưa chạy được mấy bước, chăn giữ nhiệt đã bị rơi xuống, tôi mờ mịt chạy qua hết con tàu này đến con tàu khác, cuối cùng dừng lại trước một con tàu cảnh sát.

Không ít nhân viên y tế tập trung ở lối xuống tàu, tựa như đang trấn an cảm xúc kích động của người bị thương nằm trên cáng.

“Cậu ấy ở đâu?”

“Anh bình tĩnh trước đã, như vậy không tốt với vết thương của anh…”

“Cậu ấy ở đâu!!”

Từ xa, tôi nhìn chằm chằm vào người nằm trên cáng, trong nháy mắt quên cả hô hấp.

Nhiễm Thanh Trang cố gắng ngồi dậy, giãy dụa muốn đứng dậy khỏi cáng, bác sĩ bên cạnh thấy thế vội vàng đè hắn lại, nhưng chỉ khiến hắn càng nóng nảy hơn.

Hắn gầm khàn, giống như một con dã thú bị thương, hoàn toàn rơi vào trạng thái công kích bừa bãi. Tuy rằng trông có vẻ tỉnh táo, nhưng thật ra đã là nỏ mạnh hết đà, hoàn toàn dựa vào nghị lực chống đỡ nên mới không mất đi ý thức.

Trong nháy mắt đó, sự tồn tại tinh tế và phức tạp nhất trong cơ thể con người, bộ não của tôi, đã cho tôi một chỉ dẫn đơn giản và thô bạo – Chạy về phía hắn đi.

Nó không ngừng ra lệnh cho tôi: Chạy về phía anh ấy đi, mau lên! Quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác, hơi thở, nhịp tim, suy nghĩ, đều có thể tạm dừng, nhưng mày phải chạy về phía anh ấy! Không tồn tại việc thứ hai cấp thiết như vậy nữa đâu, mày nhất định phải đến bên cạnh Nhiễm Thanh Trang!

Suy nghĩ này mãnh liệt đến nỗi tôi thậm chí còn quên luôn sự tồn tại của Đào Niệm, chỉ nện từng bước, chạy với tốc độ nhanh nhất qua đó.

Gió biển rít gào, thổi bên tai, tôi mở miệng, vội vàng gọi tên của Nhiễm Thanh Trang.

Dã thú nóng nảy đột nhiên bình tĩnh lại, hai mắt nhìn quanh bốn phía, vội vàng muốn xác nhận nguồn gốc của âm thanh.

Mọi người nhìn tôi, giống như đã tìm được vị cứu tinh, hết người này đến người khác nhường đường cho tôi.

Nhiễm Thanh Trang cuối cùng cũng tìm thấy tôi.

“…Quý Ninh?”

Hắn không chắc chắn mà đưa tay về phía tôi, tôi tiến lên vài bước nắm chặt lấy, tiến lại gần hơn, mới phát hiện hắn còn bị thương nặng hơn tưởng tượng của tôi nhiều.

Như thể vừa trải qua một cuộc tàn sát đẫm máu kinh tâm động phách, trên người hắn gần như không có một chỗ nào lành lặn, nơi nơi đều quấn băng vải. Ở thắt lưng không biết là do súng hay dao, từ dưới lớp băng dần dần chảy ra vết máu. Phần tròng trắng của một bên mắt đã hoàn toàn thành màu đỏ tươi, trông cực kỳ đáng sợ.

Hắn kéo mạnh tôi về phía mình, ôm chặt lấy tôi, lấy chính mình làm rào chắn, bảo vệ tôi đến mức kín kẽ vững vàng.

“Đừng sợ…” Hắn nói: “Tôi tìm thấy cậu rồi.”

Tuy rằng đã rời khỏi đảo Sư Vương nhưng suy nghĩ của hắn tựa như vẫn còn ở đó. Cho dù bị thương thành thế này, cũng không thể khiến hắn buông xuông cảnh giác.

Tôi sợ đụng đến vết thương của hắn, cơ bản không dám ôm lại hắn, chỉ dịu ngoan mặc hắn siết chặt cánh tay, dịu giọng xác nhận sự tồn tại của chính mình với hắn một lần nữa.

“Tôi ở đây… Tôi ở đây…”

Hắn hơi bình tĩnh trở lại, bác sĩ bên cạnh nhân cơ hội tiêm một mũi lên cánh tay hắn. Không lâu sau, hắn đã gục xuống, nới lỏng vòng tay đang ôm chặt lấy tôi.

“Thuốc an thần, không sao đâu.” Bác sĩ giải thích.

Lúc ngã xuống, Nhiễm Thanh Trang vẫn nắm chặt tay tôi, nhưng do tác dụng của thuốc, cho dù hắn có cố hết sức muốn nắm lấy tôi thì ngón tay của hắn vẫn yếu ớt rơi xuống.

Trong nháy mắt ngón tay rơi xuống, tôi bắt kịp, trở tay nắm thật chặt.

Hắn mạnh mẽ chống đỡ, chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn phải không cam lòng mà thiếp đi.

Nhiều vết thương trên cơ thể Nhiễm Thanh Trang cần được điều trị phẫu thuật, xe cấp cứu đã đưa hắn đến bệnh viện gần nhất để tiến hành trị liệu, chính là bệnh viện mà tôi vẫn luôn chữa bệnh, cũng là bệnh viện nơi Lâm Sênh đang ở.

Hắn đang phẫu thuật trong phòng mổ, còn tôi thì ngồi ngoài hành lang.

Đột nhiên, một bóng đen phủ trước mặt, tôi ngẩng đầu nhìn lên, là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, chống gậy. Tóc ông ấy bạc trắng, mắt híp lại, dáng vẻ chưa nói đã cười, trông rất hòa nhã dễ mến, cực kỳ giống… Phật Di Lặc.

Hình ảnh của ông ấy quá đặc biệt, đến nỗi tôi nhận ra ngay lập tức.

Là Cục trưởng Giang Long Tuấn của Cục điều tra tội phạm, trước đây tôi từng đọc về tin thăng chức của ông ấy.

Tôi vội vàng muốn đứng dậy nhưng lại bị ông ấy đè vai ngồi lại xuống.

Ông ấy ngồi bên cạnh tôi, chống gậy chống, nói: “Tôi nghe Nghiêm Sương nói rồi, sự giúp đỡ của cậu trong hành động lần này rất quan trọng, không có cậu cũng không thể thu lưới nhẹ nhàng như vậy được. Thay mặt cho Cục điều tra tội phạm, tôi muốn nói lời cảm ơn với cậu.”

Nghiêm Sương chắc chính là Chim Mẹ, quả nhiên, ông ấy chính là lãnh đạo trực tiếp của Nhiễm Thanh Trang.

“Không… Cháu cũng không làm gì cả, không cần cảm ơn cháu.” Tôi thật sự cảm thấy mình không làm gì cả, mà mục đích của tôi rất đơn giản. Tôi là vì Nhiễm Thanh Trang, chỉ là vì hắn mà thôi.

Không có cái gì mà đại nghĩa vì quốc gia, chẳng qua chỉ là nữ nhi tình trường thôi. 

“Vốn không nên là nó.” Giang Long Tuấn bỗng nhiên thở dài, nói: “Nhưng nó lại thực sự quá phù hợp. Thân thế, tính cách, còn cả lòng trung thành của nó, đều khiến nó trở thành người được chọn làm đặc vụ ngầm tốt nhất.”

“Tôi còn nhớ, lúc tôi nói với Nhiễm Thanh Trang có thể cho nó một cơ hội,  thậm chí nó còn không hỏi tôi vì sao.”

Nhiễm Tranh tuy rằng mất rồi, nhưng việc ông ấy có lai lịch trong thế giới ngầm là một điều không thể chối cãi, theo lý Nhiễm Thanh Trang không có tư cách đăng ký học viện Cảnh sát, cũng không thể trở thành cảnh sát.

“Nhiễm Thanh Trang thật sự rất giống bố mình, cứng cỏi, dũng cảm, nặng tình…”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Ngài biết bố của Nhiễm Thanh Trang sao?”

Ông ấy trầm mặc một lát, không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.

“Nhiệm vụ nằm vùng cực kỳ nguy hiểm, càng ít người biết càng tốt. Trong toàn bộ Cục điều tra, chỉ có Nghiêm Sương và tôi biết sự tồn tại của Nhiễm Thanh Trang. Nhiễm Thanh Trang, mật danh ‘Diệc’, chịu trách nhiệm ẩn nấp bên trong tập đoàn Hợp Liên từ năm cậu ấy hai mươi tuổi, đến nay đã năm năm. Nghiêm Sương làm người liên lạc, phụ trách kết nối với Diệc, có mật danh là ‘Chim Mẹ’, có kỹ năng hack vô cùng ưu tú. Còn tôi thì đứng đằng sau, chịu trách nhiệm ra lệnh, được họ gọi là ‘Đại tướng quân’.” Nói đến cuối, ông ấy mỉm cười.

“Mà trước khi trở thành Đại tướng quân, tôi cũng từng làm người liên lạc… Nhưng tôi không may mắn như Nghiêm Sương, mật thám của tôi đã chết rồi, không đợi được đến khi thu lưới, nhiệm vụ đã thất bại rồi.”

Tôi sửng sốt, sau đó quay lại, trợn tròn mắt nhìn ông ấy, nhất thời khiếp sợ đến mức không tìm thấy giọng nói của chính mình.

Tại sao Nhiễm Thanh Trang có thể đủ để vượt qua bài kiểm tra?

Tại sao rõ ràng là con trai của xã hội đen, nhưng hắn vẫn có thể trở thành cảnh sát nằm vùng, gánh vác nhiệm vụ quan trọng như thế?

Giang Long Tuấn nói vốn không nên là Nhiễm Thanh Trang, rốt cuộc là có ý gì? Là “cậu ấy vốn không có tư cách”, hay là… “Không thể lại là con của Nhiễm Tranh”?