Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 53




Nhờ Kim phu nhân nói giúp mà tôi và Nhiễm Thanh Trang tạm thời được bảo toàn tính mạng, hiện tại đang bị giam tại địa lao ở phía Tây tòa lâu đài.

Vết thương của Nhiễm Thanh Trang liên tục chảy máu. Hắn dùng thắt lưng buộc phần đùi phía trên đầu gối mình, rồi lại xé quần áo băng bó hai chỗ bị thương một cách đơn giản. Sau một thời gian ngắn, dường như máu đã ngừng chảy, nhưng bằng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy được sắc mặt hắn đang dần dần tái nhợt đi.

Tôi vừa sợ vừa vội, hét lên để tìm kiếm trợ giúp, muốn một ít băng gạc và thuốc khử trùng, nhưng ngoài việc tạo ra những âm vang trong hành lang vắng vẻ ra thì không có ai để ý đến tôi.

Nhiễm Thanh Trang dựa vào mặt tường thô ráp, mi tâm nhăn lại, hai mắt cũng nhắm, hô hấp nặng nề, bờ môi trắng bệch.

Tôi cởi áo khoác của mình ra đắp lên người hắn, tình cờ chạm vào tay phải hắn duỗi ra đặt trước người, chỉ thấy đầu ngón tay hắn lạnh buốt như đã đứng một đêm ngoài trời mùa đông khắc nghiệt, sau đó lại sờ lên lòng bàn tay hắn, toàn là mồ hôi lạnh.

“Chỉ là bị thương ngoài da thôi, tôi đã tránh những mạch máu và dây thần kinh quan trọng.” Hắn giơ tay lên, lau lau phần da dưới mắt tôi: “Sẽ không chết được đâu, đừng khóc.”

Thật ra tôi đã không còn khóc nữa, nhưng chắc vì tia sáng ở đây lờ mờ, khóe mắt của tôi thì đang đỏ, trên mặt lại còn nước mắt chưa khô nên đã làm Nhiễm Thanh Trang hiểu nhầm là tôi vẫn còn đang khóc.

Hắn càng an ủi, trong lòng tôi càng đau xót. Tôi cầm tay hắn lên áp vào bên mặt, hận không thể chuyển hết tổn thương của hắn lên trên người mình, để hắn không phải chịu đau nữa.

“Xin lỗi… Tôi đã làm cậu bị liên lụy.”

Nếu tôi có thể giải thích rõ ràng chuyện rời đảo với Nguyên Bảo, có lẽ nó sẽ không đi tìm Kim Thần Tự, nó không đi tìm Kim Thần Tự thì sẽ không làm cho anh ta hoài nghi, rồi cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay.

Cuối cùng, sơ sót vẫn xảy ra ở chỗ tôi.

Nhiễm Thanh Trang yếu ớt cử động khóe môi, nói khẽ: “Quý Ninh, đôi khi tôi thật sự cảm thấy… cậu là một người kì lạ.”

Trong mắt hắn lộ ra một chút khó hiểu: “Một người đàn ông sao có thể chấp nhất với một người đàn ông khác như vậy?”

Tôi cũng mịt mờ trong chốc lát, thật lâu sau mới nhận ra, hẳn là hắn đang nói những gì mà tôi làm với hắn.

Dùng từ “chấp nhất” này hơi kì, nhưng nhất thời tôi cũng không nghĩ ra được từ nào chuẩn xác hơn.

Đúng là tôi có sự chấp nhất với hắn như vậy, nhưng sự cố chấp của tôi đều là vì để mình có thể yên tâm chết đi. Nói cho cùng vẫn là vì bản thân tôi.

Tôi hạ mắt xuống, chột dạ nói: “Cũng không lạ lắm mà… không phải người trên đảo cũng chấp nhất với nhà họ Kim à?”

Dường như hắn bất mãn vì tôi so sánh hắn với nhà họ Kim, giật giật vành tai của tôi, nói: “Bọn họ là bọn họ. Bọn họ giao dịch hai bên, ai cũng không chiếm lợi từ ai. Nhưng tôi… không có gì để cho cậu.”

Tôi cầm tay Nhiễm Thanh Trang, đổi hướng, ngồi sóng vai cùng hắn, nghe hắn nói như vậy không khỏi thấy ngạc nhiên trong lòng.

Vậy mà hắn lại cảm thấy mình đang chiếm lợi từ tôi? Người bình thường mà có thêm một tên đàn em trung thành, bảo làm gì thì làm đó, lại còn là đối tượng mình siêu ghét trước kia, dù không sai làm chuyện gì nguy hiểm chết người, nhưng cũng không thể nảy sinh suy nghĩ “chiếm lời” như hắn chứ?

Trước kia, tôi từng nghe nói, khi còn ở trường cảnh sát, học viên sẽ phải bắt đầu tham gia nhiều khảo sát tâm lý. So với thể lực, đây là chỉ tiêu quan trọng hơn để đạt tiêu chuẩn. Nhân viên cảnh sát được tuyển chọn rất nghiêm ngặt, nội tâm chỉ cần hơi u ám một chút, hơi không vững một chút thì sẽ bị đào thải ngay. Bọn họ là người bảo vệ trật tự cho đất nước, nhất định phải chính nghĩa, thiện lương, có niềm tin kiên định, đồng thời còn phải vui vẻ hi sinh bản thân.

Hiện tại xem ra thật sự đúng là như vậy.

Là gián điệp được chọn, tôi nghĩ trừ những chuyện Nhiễm Thanh Trang từng nói là vì hắn không còn lưu luyến gì ra thì khả năng quan trọng hơn là hắn rất “hoàn hảo”.

Không hề có xu hướng đen tối, không bao giờ sa vào phồn hoa, dù có trải qua bao nhiêu chuyện cũng sẽ mãi mãi đứng ngoài sáng, trong lòng mang theo sự thương xót.

Hắn là một người bảo vệ không thể hoàn hảo hơn được nữa, tựa như… thiên sứ chiến đấu có sáu cánh, bảo vệ vườn địa đàng thuần khiết không bị kẻ địch bên ngoài xâm nhập, thờ phụng không gì khác ngoài chính nghĩa trong Kinh Thánh.

Cho nên dù đám mây đen là tôi đã từng mạo phạm hắn thật nặng, làm ướt lông vũ, xua đuổi hoa hồng trắng mà hắn yêu quý, nhưng chỉ cần hắn phát hiện thì ra tôi cũng nuôi dưỡng vạn vật trong vườn địa đàng, cùng hắn che chở cho bọn chúng khỏe mạnh trưởng thành, Nhiễm Thanh Trang sẽ ngay lập tức hoàn toàn quên tôi là một đám mây đáng ghét nhường nào, thậm chí còn nghĩ có nên cảm ơn tôi đàng hoàng hay không.

Nhưng tôi làm gì có tư cách muốn gì của hắn? So với hắn, tôi còn lâu mới bằng, kém xa tít tắp.

“Thật ra cậu đã cho tôi rồi.” Tôi dựa vào hắn, đầu nghiêng qua bên vai của hắn, nói lời từ tận đáy lòng: “Chỉ cần có thể giúp được cậu là tôi đã rất vui rồi.”

Nhiễm Thanh Trang nghe vậy thì co năm ngón tay lại, yên lặng một lát. Khi hắn mở miệng lần nữa, giọng nói đã vô cùng kiên định: “Cậu nhất định sẽ rời khỏi nơi này an toàn. Tôi thề.”

Tôi muốn nói tôi có thể rời đi hay không không quan trọng, dù sao tôi cũng không còn sống bao lâu nữa, nhưng lại cảm thấy bây giờ mà nói những lời này thì không khỏi quá xúi quẩy. Động viên trước khi chiến đấu thì đương nhiên phải chọn những lời có thể cổ vũ lòng người nhất.

Thế là tôi bèn nói theo hắn: “Ừm, chúng ta nhất định sẽ rời đi an toàn. Hai chúng ta sẽ cùng nhau rời đi.”

Chúng tôi tựa vào cùng một chỗ, nghỉ ngơi đứt quãng. Cả hai đều ngủ không được yên ổn, nhưng để bồi dưỡng tinh thần đầy đủ, chúng tôi chỉ có thể buộc mình nhắm mắt lại.

Điện thoại đều bị thu mất nên không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, chỉ có thể dùng cảm giác của chính mình về thời gian mà đoán, hẳn là đã đến khuya rồi.

Cơ thể Nhiễm Thanh Trang không còn lạnh buốt nữa, nhưng lại xuất hiện triệu chứng làm cho tôi lo lắng hơn – hắn sốt.

Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều triệu chứng đáng sợ, không chỉ bao gồm các loại biến chứng vì vết thương bị nhiễm trùng, phải cắt chi hoặc tử vong.

Nhìn hắn mê man, hai gò má hồng hồng do bị bệnh, tôi gọi cũng không có phản ứng gì, tôi vội vàng bổ nhào vào cái cửa sắt lần nữa, đập thật mạnh, gào thét để xin sự trợ giúp.

“Có người không? Tôi cần thuốc!”

Đập tầm mười phút, tay tôi cũng đã sưng đỏ nhưng không hề có ai xuất hiện.

Tôi bắt đầu sụp đổ, tất cả sợ hãi đều hóa thành phẫn nộ. Hai tay nắm thành quyền, tôi như bị điên mà đập cửa sắt “loảng xoảng”. Đến khi đã dùng hết sức mình, phẫn nộ lại biến thành nỗi tuyệt vọng sâu sắc kéo cả người tôi xuống, chìm vào trong đáy biển tối tăm nhất.

“Cầu xin các người… Ai đó đến giúp tôi với…”

Vào khoảnh khắc tôi đang tuyệt vọng, cách tấm cửa sắt, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Tôi lập tức tỉnh táo lại, liều mạng gào thét, muốn làm cho đối phương chú ý.

Bước chân dừng ở ngoài cửa. Sau một lát, cái cửa nhỏ hình vuông ở sát bên dưới dùng để đưa đồ ăn cho người tù mở ra, một cái túi giấy được nhét vào trong.

“Đừng để lộ ra, phu nhân bảo tôi đưa cho các anh.” Người phụ nữ ngoài cửa nói, không hề dừng lại mà vội vàng rời đi như lúc đến.

Tôi vội vàng mở túi ra, nhìn thấy bên trong có một ít băng vải, thuốc, hai bình nước và mấy miếng lương khô.

Tôi vặn nước ra, đưa thuốc tiêu viêm đến bên miệng Nhiễm Thanh Trang. Sau khi kêu hắn mấy lần, rốt cuộc hắn cũng chậm rãi mở hai mắt ra.

“Uống đi.” Tôi nhét thuốc trong bình vào trong miệng hắn. Nhiễm Thanh Trang ngây ra nhìn tôi, tựa như thứ tỉnh lại chỉ là một cái xác trống rỗng, linh hồn đã sớm đi đâu không biết.

Tôi cắn môi, run tay đưa con nhộng lên ngậm vào rồi ngửa đầu uống một ngụm nước. Tôi ấn lên gáy hắn, môi dán môi, đầu lưỡi cạy hàm răng đang đóng của hắn ra, đẩy thuốc vào.

May mà hắn hết sức phối hợp, nhanh chóng nuốt viên thuốc kia, thậm chí còn mê man vơ vét khoang miệng của tôi, chủ động đòi tôi nhiều nước hơn.

“Ừm…” Tôi đẩy ngực hắn, khó khăn kéo dài khoảng cách hai bên.

Hắn nhíu mày, lại muốn lại gần. Tôi vội đưa nước khoáng lên, cho hắn uống gần nửa bình.

Hắn giải quyết xong cơn khát khô do bị sốt thì lại tiếp tục nặng nề thiếp đi.

Tôi uống chút nước, ăn gần nửa khối lương khô rồi lấy trong túi ra một bình oxi già nhỏ, khẽ nhìn vết thương được băng bó sơ sài của Nhiễm Thanh Trang, quyết định xử lý lại cho hắn.

Vết thương trên tay tương đối nông, bởi vì Nhiễm Thanh Trang đã tránh đi mạch máu chính nên vết thương đã se lại. Điều này cũng có nghĩa là nếu như tôi muốn rửa vết thương thì sẽ phải xé vải đã dính vào mặt ngoài vết thương ra.

Chuyện này là thử thách to lớn đối với tôi. Tôi nín thở, dùng sự cẩn thận và tỉ mỉ khi bảo dưỡng đàn Cello xé từng chút, từng chút vải quần áo dùng để băng bó ra. Mỗi khi cảm thấy Nhiễm Thanh Trang đang giãy dụa, tôi bèn ngưng lại một chút, nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương của hắn, đợi hắn bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục động tác.

Vết thương lại bắt đầu chảy máu vì bị xé rách. Tôi tăng tốc, dùng dung dịch oxi già rửa qua vết thương, dùng cả tay và miệng băng bó lại lần nữa cho hắn bằng băng vải sạch sẽ.

Xử lý xong vết thương trên tay, tôi chuyển qua bên chân hắn.

Vết thương bị đâm vào đùi nghiêm trọng hơn một chút. Trước đó, Nhiễm Thanh Trang phải dùng thắt lưng cột lại hết một tiếng để cầm máu. Tôi sợ tôi xử lý vết thương sẽ lại khiến hắn chảy nhiều máu, nên để phòng lỡ có điều gì xảy ra, tôi vẫn lấy thắt lưng cột cho hắn.

Mặc dù tôi đã có kinh nghiệm nhưng tay vẫn run lẩy bẩy. Gỡ ra một chút, thấy Nhiễm Thanh Trang không có phản ứng, tôi thì lại muốn nghỉ ngơi một lát.

Trên tay tôi tràn đầy vết máu, cổ và thái dương toàn là mồ hôi. Chờ sau khi xử lý tương tự với vết thương trên đùi hắn xong, tôi thở ra một hơi thật dài rồi lau mồ hôi trên trán.

Nghỉ ngơi một lát, tôi dịch sang, cuộn tròn bên người Nhiễm Thanh Trang, tựa vào hắn rồi nhắm mắt lại, mệt mỏi thiếp đi.

Có lẽ là do tác dụng của thuốc, khi tôi tỉnh lại lần nữa, xem thử trán của Nhiễm Thanh Trang thì phát hiện hắn đã hạ sốt.

Tôi nhẹ nhàng đẩy hắn, hắn chậm rãi tỉnh lại, hai mắt vẫn còn mang theo vẻ mông lung.

“Tôi mơ thấy… Cậu cho tôi uống nước.” Dừng một chút, hắn nói bổ sung: “Dùng miệng.”

Tôi sờ lên mặt của hắn, đút nửa chai nước còn lại cho hắn: “Đó không phải là mơ đâu. Khi cậu bị sốt, đúng là tôi đã dùng miệng cho cậu uống thuốc.”

“Không…” Hắn cứ thế uống hai ngụm nước trong tay tôi, rất mơ màng: “Cảnh đó giống như là rất lâu trước đây… Tôi không nhớ rõ, trông cậu chỉ mới mười mấy tuổi.”

Hắn sốt ngu người rồi chăng.

Tôi không tiếp lời mà chỉ đưa cho hắn một miếng lương khô.

Nhiễm Thanh Trang không còn bối rối với giấc mơ của mình nữa, nhận lương khô từ trong tay tôi rồi bắt đầu ăn như hổ đói. Con đường phía trước mênh mông, hắn cần phải cố hết sức để khôi phục thể lực, nghỉ ngơi dưỡng sức. Dù sao trong hai chúng tôi, sức chiến đấu của tôi cơ bản là không, chỉ có thể dựa hết vào hắn.

Nếu dựa theo kế hoạch trước đó của Chim Mẹ thì hẳn là rạng sáng nay họ sẽ bắt đầu thu lưới. Mà bây giờ tôi và Nhiễm Thanh Trang đều đã bị giam giữ như đối tượng khả nghi, tôi phân tích một lát, đến lúc đó, khi trên đảo trở nên rối loạn thì sẽ có ba khả năng.

Một loại là không có ai quan tâm đến chúng tôi, như vậy đương nhiên là tốt nhất, chúng tôi có thể thanh thản bình tĩnh chờ cứu viện, không cần lại đi liều mạng. Loại thứ hai là Kim Thần Tự chưa mất hết lương tâm, sẽ thả chúng tôi ra ngoài trốn cùng với hắn, cái này cũng không tệ, tỷ lệ sống sót cũng rất cao. Loại thứ ba là tệ nhất, Kim Thần Tự không hề thay đổi bản chất, trước khi chết cũng phải kéo theo hai cái đệm lưng, đặc biệt tới đánh giết chúng tôi.

Dù như thế nào, trong ba khả năng thì đã có hai cái sống được, tính sơ qua thì cũng đã chắc suất còn sống rời khỏi đảo.

Chuyện đã đến mức này thì có sốt ruột cũng vô dụng, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi. Dù sao thì có cách vẫn còn hơn là buồn bã.

Nhưng chuyện làm tôi hết sức ngạc nhiên là trong thực tế liên tục phát sinh ra khả năng thứ tư.

Vào ban đêm, Khổng Đàn dẫn người vào địa lao, chẳng nói chẳng rằng muốn dẫn tôi đi.

“Bọn mày muốn dẫn cậu ấy đi đâu?” Nhiễm Thanh Trang bị người khác đè chặt xuống đất, không cam lòng giãy dụa kịch liệt, năm ngón tay hắn bấu lên nền đất, bởi vì dùng sức nên trên băng vải lại lần nữa hiện ra vết máu.

Trên mặt Khổng Đàn tràn đầy vẻ khinh miệt, đạp một phát lên vết thương của Nhiễm Thanh Trang, đế giày nghiền thật mạnh: “Đi đâu cũng không liên quan đến mày.”

Nhiễm Thanh Trang rên lên, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, khuôn mặt đẫm máu trông hung ác vô cùng, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo như một con thú hung bạo bị thương nặng, sắp cắn người ngay lập tức.

“Mày đừng động vào cậu ấy!” Tôi hét lên với Khổng Đàn.

Giây tiếp theo, Nhiễm Thanh Trang gầm nhẹ, dường như dùng hết sức bình sinh thoát khỏi tất cả trói buộc trên người mình, muốn vọt lên, nhào về phía Khổng Đàn.

Khổng Đàn vô thức lùi về phía sau một bước, trên mặt hiện lên một chút sợ hãi.

Nhưng tiếc là Nhiễm Thanh Trang đã nhanh chóng bị trói lại lần nữa. Lần này, bọn chúng một kẻ đè lưng, hai người đè tay, triệt để trấn áp hắn ở bên dưới núi thịt.

Khổng Đàn đen mặt xốc lại áo khoác của mình, hừ lạnh một tiếng: “Chó nhà có tang.” Dứt lời thì quay người đưa tôi rời khỏi địa lao.

Tôi không kìm nổi mà quay đầu lại. Thái dương Nhiễm Thanh Trang nổi gân xanh, hai mắt đỏ au nhìn tôi chằm chằm, dưới tình huống như vậy mà vẫn cố gắng giãy dụa.

Tôi cố gượng cười với hắn một cái, thậm chí còn chưa kịp nói gì mà đã bị kéo ra ngoài hành lang yên tĩnh ngoài cửa. Từ đó, bóng dáng Nhiễm Thanh Trang biến mất ở trước mắt tôi.