Tôi khác xa so với tôi trong tưởng tượng của mình, ti tiện hơn nhiều.
“Quý Ninh? Cậu không sao chứ?” Triệu Phong dùng tay huơ huơ ở trước mặt tôi, nói: “Có phải là uống nhiều quá không?”
Tôi ngơ ngẩn nhìn cậu ta, đã hoàn toàn nhớ ra cậu ta rồi.
“Đã lâu… Không gặp.” Tôi nói.
Triệu Phong thấy tôi rốt cuộc đã nhớ tới cậu ta thì trong mắt hiện ra vẻ vui mừng: “Cậu không hề thay đổi chút nào, tôi vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay. Hiện tại cậu đang làm gì thế?”
Tình cờ gặp nhau cũng là duyên phận, dù đây cũng không phải là nơi yên lặng gì nhưng chúng tôi cũng chỉ có thể nói chuyện ở trong nhà vệ sinh.
“Gần đây tôi đang dạy đàn cello cho một cậu bạn nhỏ.”
“Giáo viên à? Nghề này phù hợp với cậu đấy. Cậu tới đây chơi hả?”
“Phải, cùng…” Tôi vừa định nói là tới cùng Nhiễm Thanh Trang, nhưng sắp đến miệng lại nghĩ tới chuyện trước kia bọn họ không hợp nhau, bèn sửa lời: “Tới cùng với bạn. Cậu thì sao?”
Triệu Phong chỉ đầu còn lại của hành lang, nói: “Hôm nay công ty chúng tôi đoàn kiến*.”
*đoàn kiến: nói đơn giản là hoạt động để nhân viên và lãnh đạo trao đổi tình cảm, kinh nghiệm để trở nên thân thiết, gắn kết hơn, team-building á.
May mà… Tôi nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Cậu ta ăn mặc thật sự quá giống hai cậu trai trẻ dán vào Nhiễm Thanh Trang, làm cho tôi vừa nãy tưởng tượng liệu có phải cậu ta thi rớt đại học nên chỉ có thể đi xa quê nhà bán rẻ tiếng cười, uống rượu với người ta không.
“Năm đó nhờ có cậu bổ túc, sau đó tôi thi đậu vào một trường nghề ở Sùng Hải, đậu ngành hot nhất, bây giờ đang làm kế hoạch ở công ty quảng cáo.” Hắn đơn giản nói qua chuyện trong mấy năm nay, móc di động ra nói: “Cậu cho tôi phương thức liên lạc hiện tại đi, chúng ta tìm dịp nào đó gặp nhau, tôi mời cậu ăn cơm.”
Khi trước không với giống hiện tại, liên kết với ứng dụng mạng xã hội, có đổi di động như thế nào người liên lạc cũng vẫn còn. Mấy năm trước số di động đều ở trong sim điện thoại, đổi sim hay là vứt di động thì phương thức liên lạc cũng mất luôn.
Học kì một sau khi đại học khai giảng, di động của tôi bị trộm mất. Bởi vì vốn tôi cũng dùng lại máy second hand của mẹ, sim cũng làm dưới tên của bà ấy, đến lúc đi làm lại, tôi liền đơn giản dùng chứng minh nhân dân của mình để đổi sang sim mới được ưu đãi hơn. Lúc ấy tôi nghĩ dù gì thì trừ mẹ và em gái ra thì sẽ không có người dùng số di động trước kia để liên lạc với tôi, nhưng lại quên mất Triệu Phong.
Tôi vội vàng đọc số điện thoại di động của mình, mặt khác giải thích với cậu ta chuyện bị trộm điện thoại di động.
Một tay Triệu Phong nhanh chóng nhập dãy số vào, chỉ chốc lát sau, tiếng di động trong túi quần tôi vang lên. Tôi lấy ra nhìn, sửa tên người gọi tới.
Triệu Phong huơ huơ di động với tôi, cười làm cho hai má lộ ra hai cái lúm đồng tiền rồi nói: “Được, nhớ phải liên lạc đấy nhé!”
Tôi đồng ý, thấy cậu ta đưa tay đi tìm chỗ cảm ứng của vòi nước chuẩn bị rửa tay thì ra hiệu mình sẽ đi trước.
Triệu Phong nói liên tiếp vài câu “Tạm biệt”, mãi đến khi tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh mới ngừng lại.
Tôi còn sống được không đến nửa năm, trước khi chết có thể tha hương ngộ cố gặp lại cậu ta, cũng coi như là ông trời đối xử với tôi không tệ. Có lẽ đây là kết quả do tôi thành tâm ăn năn, tích cực chuộc tội.
Vừa mở cửa phòng riêng ra, ập vào mặt tôi là mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, giọng nam nữ vui cười chơi đoán số với nhau vô cùng hỗn loạn, còn ầm ĩ hơn cả âm nhạc.
Tôi hít sâu vào một hơi, đi về phía ghế dài ban đầu.
“Thầy Quý, sao đi lâu thế? Tôi còn tưởng rằng cậu không thích mấy anh đẹp trai tôi tuyển cho thầy nên chạy trốn chứ.” Khổng Đàn đẩy mỹ nữ bên cạnh ra, đổ Whisky vào trong hai ly đầy đá viên trên bàn cho đến khi đầy tám phần: “Quay về là tốt rồi. Tới, tôi kính cậu một ly, xem như xin lỗi chuyện lần trước tôi làm với cậu. Cậu đại nhân không so đo với tiểu nhân, đừng để ở trong lòng nhé.” Nói xong, hắn bưng lên hai ly rượu, đưa một ly trong đó về phía tôi.
Tôi vội tiến lên nhận, nhìn Nhiễm Thanh Trang, nhận ra hắn cũng đang nhìn về phía này nhưng không hề có ý định ngăn cản.
“Đâu có, Xà ca cũng chỉ làm theo quy định thôi.” Tôi nhìn chằm chằm ly rượu, dạ dày bắt đầu run rẩy.
Trong dàn nhạc không thịnh hành văn hóa nhậu, mọi người cũng lo phải diễn thường xuyên nên dù xã giao cũng chỉ uống nhiều nhất là hai ly rượu nho. Trước giờ tôi chưa từng uống Whisky như thế này, chỉ biết số độ của nó không khác rượu trắng lắm, cũng là một loại rượu mạnh.
Uống xong một ly này, tôi không sợ chuyện gì khác mà chỉ sợ say rồi mất khống chế, nói ra những chuyện không nên nói.
“Xà ca, tửu lượng của tôi không cao, có thể … Chỉ uống một nửa thôi được không?” Tôi cười gượng thương lượng với Khổng Đàn.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ giả vờ khách sáo một chút, không ngờ rằng hắn trừng mắt, xụ mặt ngay.
“Sao thế, không cho tôi thể diện à?”
Tôi đã nghĩ đêm nay sẽ không quá thuận lợi, nhưng tôi không ngờ rằng Khổng Đàn có thể rõ ràng như thế, thiết lập tầng tầng lớp lớp các mức độ, nói những lời nói hoa mỹ nhất, làm những chuyện bỉ ổi nhất.
Không may thay, tôi không đắc tội nổi nhất là loại người như hắn. Dù không có Nhiễm Thanh Trang, tôi cũng không tiện nảy sinh xung đột với hắn. Nhà họ Kim là kim chủ của tôi, Khổng Đàn bốn bỏ làm năm lên cũng có thể tính là cấp trên của tôi.
Thân phận tầm thường, thức khuya dậy sớm, ngày ngày nơm nớp lo sợ, cũng chỉ để sống tạm qua ngày.*
Cả câu này là một loạt các thành ngữ, bọn mình dịch tạm, raw: 升斗小民,晨兴夜寐,战战兢兢,不过为了糊口。
Cắn răng một cái, tôi ngửa đầu uống cạn rượu trong ly ngay trước mặt Khổng Đàn. Chất lỏng cay độc lướt qua yết hầu, tôi không khống chế nổi mà nhăn nhó mặt mày, đau khổ không thua gì nuốt sống một con ếch.
Lật úp chén rượu xuống, tôi lau rượu chảy xuống cằm, nói: “Uống xong rồi.”
Khổng Đàn cười rộ lên, dứt khoát và lưu loát uống cạn trong một ngụm, sau đó lại cầm lấy chai rượu trên bàn rót đầy cho mình.
“Ly lúc nãy là đền tội, ly này là để chúc mừng.” Hắn chĩa miệng chai về phía tôi, nói: “Chúc mừng thầy Quý đã trở thành một thành viên của đảo Sư Vương, sau này là người một nhà rồi, mọi người ở chung vui vẻ với nhau.”
Rõ ràng chỉ là những câu chữ thẳng đuột không cầu kì, nhưng nói ra từ trong miệng hắn lại có vẻ kinh khủng lạ lùng. Có lẽ là vì trong tiềm thức của tôi đã nhận định loài rắn không phải là loài sinh vật có thể sống chung hòa bình với các loài khác.
Men say từ ly mới uống khi nãy đã từ từ ngấm vào, tứ chi bắt đầu nóng lên, đầu cũng dần dần trở nên nặng nề, tôi biết là mình không thể uống nữa.
Tôi đặt ly sang bên cạnh, thử dò hỏi: “Chuyện đó… Tôi có thể lấy trà thay rượu không?”
Khổng Đàn không rót rượu, lại nâng chai rượu lên, buồn cười nhìn nhìn tôi rồi lại quay đầu sang phía Nhiễm Thanh Trang nói: “Lão út, “mã tử” của cậu làm sao thế? Nhiều năm qua chưa có ai dám dùng trà kính tôi.”
Nhiễm Thanh Trang cắn một điếu thuốc ở trên miệng, vừa mới kêu trai bao ở bên cạnh đốt cho. Chàng trai đó yếu ớt như không có xương dính ở trên người hắn, đôi môi dường như sắp dán lên má hắn.
“Do tôi dạy không tốt.” Hắn phun ra một vòng khói, không cảm xúc nhìn tôi cách lớp khói.
Uy lực của câu nói này thật sự lớn hơn bất kì cái gì, tôi siết chặt cái ly trong tay, chủ động đoạt bình rượu trong tay Khổng Đàn, một lần nữa rót đầy cho mình.
“Xà ca thứ lỗi, ban nãy là tôi sai.” Ly rượu va chạm với ly rượu phát ra tiếng vang nhỏ, rượu ở trong ly sánh ra chảy đầy tay: “Sau này hãy chung sống hòa bình.”
Trên mặt Khổng Đàn là biểu cảm “sớm nên là như thế”, chậm rãi uống cạn ly của mình.
Sau đó lại đổi cớ, đổi cách nói uống đến ly thứ ba, thứ tư, thứ năm, tôi uống đến mức tê rần, máy móc giơ chén rượu lên định rót tiếp thì cánh tay bỗng nhiên bị một bàn tay duỗi sang giữ chặt.
Nhiễm Thanh Trang lấy chén rượu trong tay tôi ra, không nói hai lời ngửa đầu uống, sau đó hất đá trong ly sang một bên, không cái ly duỗi hướng Khổng Đàn, nói: “Còn lại tôi uống thay cho cậu ấy.”
Lúc này chai rượu còn hơn nửa bình.
Khổng Đàn cong khóe miệng, có lẽ là vì bảo đảm công bằng, hắn cũng hất rớt đá của mình đi.
Chắc là đổi người thì niềm vui cũng giảm, hoặc cũng có thể là sợ càng uống càng thượng hoả, đến lúc đó thì lại không xong việc. Nên sau khi uống thêm lên hai ly, Khổng Đàn không mặn mà với danh mục chuốc rượu nữa, lại ngồi xuống nói chuyện với Nhiễm Thanh Trang.
Sau khi Nhiễm Thanh Trang uống sạch ly rượu kia cho tôi, tôi liền ngã xuống ghế ngồi, bị hai ngọn núi kẹp lại hỏi han ân cần, một người đút trái cây đến bên miệng, một người lấy tay quạt gió cho tôi, phục vụ rất ra dáng.
Tôi mơ mơ hồ hồ, lâm vào trong trạng thái say xỉn, tuy vẫn có thể suy nghĩ rõ ràng, nhưng lại không thể khống chế tư duy đi cùng với lời nói và hành động của cơ thể.
“Ăn miếng dâu tây đi, ăn một chút gì đó sẽ dễ chịu hơn.”
“Anh ơi mặt anh đỏ quá, nóng lắm đúng không? Có muốn em giúp anh cởi nút áo sơ mi không?”
Tôi cảm giác có người đang cởi nút áo mình, bèn cố gắng mở mắt ra, phát hiện là núi cao số 1.
Tôi đè tay hắn lại, muốn đẩy ra nhưng bất hạnh thay thân thể vô lực, không nghe theo tôi chỉ huy, không giống đang từ chối mà ngược lại trông còn giống dục cự hoàn nghênh.
“Đợi đã…” Đầu lưỡi tôi vụng về, nói chuyện không rõ.
“Đau? Đau chỗ nào?”
Cái tay đó dán vào cổ tôi, vuốt ve da thịt.
Tôi nhăn mày, cảm thấy khó chịu vô cùng, hơi muốn nôn. Bên tai tôi vang lên tiếng “ầm ầm”, trời đất trước mắt thì quay cuồng, nhìn thấy Nhiễm Thanh Trang ngồi ở đó liền muốn kêu hắn đưa tôi đi.
Tôi nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, đi về phía hắn, kết quả lại không cẩn thận, chân phải chân trái vấp vào nhau, cả cơ thể mất thăng bằng ngã gục về phía trước.
Bên tai tôi vang lên tiếng rên của đàn ông, trong mũi toàn là mùi khói thuốc. Tôi ngã rất mạnh, đầu gối đập lên sô pha, ngón tay kéo tay của Nhiễm Thanh Trang, lỗ tai dán sát vào ngực hắn.
Tôi mơ màng ngẩng đầu, thấy Nhiễm Thanh Trang nhíu mày, dường như đang thầm phê bình hành vi của tôi.
Cũng không phải tôi tự muốn ngã, hung dữ cái gì…
Tôi hạ ánh mắt, chống tay bò lên trên một chút định đứng dậy, nhưng sau eo lại đột nhiên trở nên nặng nề, bị Nhiễm Thanh Trang nắm lấy đè ngồi xuống lại.
Tôi đặt mông ngồi xuống, mông dán sát đùi, đầu gối đặt hai bên hông hắn.
“Ngốc ở đây đi.” Hắn nói.
Tôi chớp chớp mắt, cơ thể tự nhiên ngả ra trước, trán đặt trên bả vai Nhiễm Thanh Trang, sắp không động não được nữa rồi. Trừ những mệnh lệnh đơn giản ra, tôi đã không thể xử lý những mệnh lệnh phức tạp hơn.
“Không ngờ rằng thầy Quý còn biết làm nũng.”
Khổng Đàn giống một con ruồi vậy, làm phiền người khác… Không muốn nghe thấy hắn ta nói chuyện.
Tôi càng dựa sát vào Nhiễm Thanh Trang hơn, vùi mặt vào cổ hắn. Tôi nghiêng mặt, tất cả hô hấp nóng bỏng đều phả vào cổ hắn.
Có một chớp mắt, dường như tôi nhìn thấy gân xanh trên cổ hắn nổi hết cả lên, qua một lát lại lặn xuống dưới rồi lại nổi lên một mảng da gà rất nhỏ.
Thật là khổ cho hắn, phải trái lương tâm làm bộ thân thiết với tôi như thế. Nếu chỉ có hai người chúng tôi thì hẳn bây giờ hắn đã hung hăng đẩy tôi ra rồi.
“Đi xuống đi, ở đây không cần các cậu nữa.” Nhiễm Thanh Trang nói xong, bốn phía lại không có động tĩnh gì, giọng nói của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Sao thế? Tôi không nói được các cậu à?”
“Không không không, chúng tôi đi chúng tôi đi.”
“Vậy chúng tôi đi đây, ngài chơi vui vẻ nhé.”
Bên cạnh có người lục tục đứng dậy, hình như đã đi không ít.
“Xem ra vẫn là thầy Quý vừa ý cậu nhất.” Khổng Đàn cười nói: “Gần đây có một đợt hàng mới, cậu muốn sử dụng cho cậu ấy không? Tôi đã dùng một lần, thật sự rất tốt. Đối phương sẽ siết rất chặt, độ sướng gấp đôi, cũng không có tác dụng phụ. Thử dùng đi, cho cậu hai viên.”
Có thứ gì đó nhẹ nhàng đập vào vai tôi rồi lại rơi lên trên sô pha.
Nắm tay bên hông đột nhiên siết chặt, tôi sang bên cạnh, một chiếc bì ni lông nhựa buộc kín lẳng lặng nằm trên chiếc ghế sô pha da màu đen, bên trong đựng hai viên thuốc hồng nhạt.