Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 49




Hôm sau Nghiêm Qua đang ở công ty thì nghe thấy có người nói tìm mình, anh không thể ngờ lần đầu tiên mình và Thường Dịch gặp nhau lại như vậy.

Anh từng tưởng tượng rất nhiều tình huống hai người gặp nhau, ví dụ như Thường Dịch ở dưới lầu cản đường Tô Tần, còn anh sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân; hoặc là Tô Tần phải đi gặp Thường gia, anh thì sẽ đi theo làm vệ sĩ.

Vô luận thế nào anh cũng không thể ngờ, đối phương trực tiếp tới công ty tìm mình. Đây là một mình chiến đấu?

Nghiêm Qua đứng trong phòng hút thuốc, khoanh tay nhìn từ trên cửa sổ xuống. Ở chỗ đỗ xe có một chiếc Mercedes mui trần, bên cạnh xe là một người đàn ông mặc âu phục.

Tây trang màu xám, áo sơ mi trắng, cổ áo để hở lộ ra xương quai xanh tinh tế. Thường Dịch trong trí tưởng tượng của anh có hơi khác, anh cho rằng Thường Dịch là một thiếu gia có vẻ ăn chơi trác táng, có lẽ sẽ rất kiêu ngạo hoặc tự phụ, nhưng hôm nay nhìn qua, dường như không phải như vậy.

Khăn tay tùy ý nhét vào trong túi tây trang, cùng màu với quần tây, vóc dáng không mấy khác biệt với anh, nhưng cũng không cường tráng, có chút giống người mẫu.

Hai chân thon dài, eo hẹp, tóc đen gọn gàng, gương mặt thập phần nhu hòa, nhìn qua giống một cậu trai.

Ngoại hình như vậy, lại có cảm giác tương đồng như Triệu Thần. Khó trách lúc Tô Tần ở chung với Triệu Thần có chút kỳ quái, tốt mà như không tốt, tuy không tốt, nhưng lại cũng không có cảm giác xa lạ.

Nghiêm Qua có cảm giác mình đã hiểu chút gì đó, anh nhả một hơi khói, phía sau cũng có một đồng nghiệp đang hút thuốc, thấy anh thì ngạc nhiên hỏi: “Không phải có người tìm hay sao?”

Nghiêm Qua nhếch khóe môi, “Để tên ấy chờ thêm một chút đi.”

“Hả?”

Nghiêm Qua không nói thêm nữa, thong thả hút thuốc, đến khi hút hết một điếu, lại đợi thêm mười phút nữa mới ra thang máy đi xuống.

Người đàn ông đứng chờ ở ven đường không có chút hờn giận, thậm chí vẫn mỉm cười ấm áp. Ánh dương chiếu qua các kẽ lá rọi bóng trên đỉnh đầu, anh ta cúi đầu nhìn điện thoại, sườn mặt tựa như một bức tranh hoàn mỹ, rất nhiều cô gái đi qua không tự chủ mà ngoái lại nhìn.

Nghiêm Qua đút hai tay vào túi quần, anh cũng mặc tây trang, nhưng liếc mắt là có thể thấy được loại này giá rẻ. Tuy vậy khí khái của anh rất mạnh mẽ, dẫu là tây trang rẻ tiền, nhưng lại làm nền cho khí chất tiêu sái không kiềm chế được.

Khí chất hai người nhìn qua tuyệt nhiên tương phản, Thường Dịch ngẩng đầu, không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn Nghiêm Qua một hồi.

“Xin chào.” Anh ta vươn tay ra, lịch sự nói: “Tôi là Thường Dịch.”

Nghiêm Qua cũng vươn tay ra nắm lại tay người kia, cong môi lên mỉm cười, vẻ như một quý ông lịch sự, “Xin chào, tôi là Nghiêm Qua.”

“Rất xin lỗi vì đột nhiên đã quấy rầy anh..” Thường Dịch đang nói, đột nhiên Nghiêm Qua lại ngắt lời: “Trước tiên, tôi rất hiếu kỳ, sao anh có thể tìm tới đây?”

Thường Dịch cười cười, “Chắc để anh phải chê cười, tôi lái xe theo anh tới.”

Nghiêm Qua sửng sốt, trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh. Mình đạp xe ở phía trước, anh ta lái Mercedes theo sau.

Nghĩ đến đây lại nhìn lên khuôn mặt tươi cười của Thường Dịch, tuy rằng vẫn là nụ cười bình thường, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt tựa hồ như cất giấu tia châm biếm.

Nghiêm Qua cũng lười giả bộ, trực tiếp vén tay áo lên, khoanh tay đứng dựa vào xe anh ta một chút.

“Sáng sớm đã phải để vị công tử này đợi ở cửa, vất vả cho anh rồi.”

Thường Dịch tỏ vẻ không sao nhún vai, “Không sao, nhờ vậy mà tôi có thể thấy được cảnh trước đây chưa từng thấy.”

Ánh mắt Nghiêm Qua lộ ra tia dò hỏi, Thường Dịch nói, “Tôi nói đến Tô Tần, sáng sớm em ấy ra khỏi nhà cùng với anh, tôi chưa từng thấy em ấy có biểu tình như vậy, nói như thế nào nhỉ? An tĩnh.. bình thản.”

Nghiêm Qua không hiểu, “Không phải lúc nào em ấy cũng như vậy sao?”

“Chí ít cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy.” Thường Dịch cười nói: “Mỗi lần em ấy thấy tôi, đều luôn rất kích động, không ngừng kể chuyện phiếm, luôn rất rất nhiệt tình. Chưa từng có lúc an tĩnh như vậy.”

Khóe miệng Nghiêm Qua nhếch lên, “Anh biết loài mèo chứ?”

Thường Dịch không hiểu vì sao suy nghĩ của đối phương có thể xoay chuyển nhanh như vậy, nói: “Đương nhiên biết.”

“Không, anh không biết.” Nghiêm Qua nhẹ nhàng nói, “Nếu anh trêu mèo, nó sẽ chống cự lại với anh, nó sẽ nghĩ biện pháp chống cự hay nghênh hợp, cho nên mỗi lần anh thấy nó, nó đều luôn rất hưng phấn; nhưng nếu anh mang tới cho nó cảm giác an toàn và ỷ lại, chẳng cần anh làm gì, nó vẫn tới bên cạnh anh, an tĩnh dựa vào anh, dù cho chỉ đơn giản là ngủ cả ngày.”

Dáng cười trên môi Thường Dịch thu lại, chậm rãi nói: “Ý của Nghiêm tiên sinh là, tôi không thể mang tới cảm giác an toàn cho Tô Tần.”

“Dĩ nhiên không phải.” Nghiêm Qua ngạc nhiên nói: “Sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi đang nói là mèo, không phải người.”

Thường Dịch: “…”

Ngón tay Thường Dịch vô thức nhéo khớp xương, những khi tức giận anh ta sẽ làm động tác này. Nghiêm Qua nhìn thoáng qua, không hé răng.

Qua một lúc Thường Dịch lại nói: “Chúng ta vào thẳng vấn đề đi, tôi tới là muốn nói với Tô Tần một chuyện.”

“Ồ.” Nghiêm Qua thờ ơ nói: “Vậy sao anh không tới tìm em ấy?”

“… Em ấy không gặp tôi.” Thường Dịch thở dài, “Di động không tiếp, còn đổi số, tôi phải nhờ tới mấy bằng hữu ở Nam đại mới có thể lấy được số mới của em ấy.”

Nghiêm Qua nhớ tới nam sinh ở học viện y kia, từ chối cho ý kiến.

Thường Dịch không thấy anh phản ứng, lại nói: “Chuyện này có liên quan tới việc giúp đỡ em ấy đi học, tôi muốn nhờ anh khuyên em ấy một chút.”

Nghiêm Qua không đáp mà hỏi ngược lại, “Mấy người giúp đỡ em ấy bao nhiêu tiền.”

Thường Dịch nhếch mi, “Từ tiểu học cho tới bây giờ, anh có thể tưởng tượng.”

Nghiêm Qua móc một điếu thuốc ra, “Chỉ học phí?”

“Đương nhiên.” Thường Dịch lấy một cái bật lửa ra, Nghiêm Qua liếc thấy trên thân bật lửa có khắc một logo hàng hiệu, lại liếc mắt nhìn Thường Dịch, Thường Dịch vẫn cười đến vô hại như cũ, đưa bật lửa ra phía trước.

Nghiêm Qua cười, nhận lấy rất tự nhiên, châm lửa, hít một hơi thật sâu.

Thường Dịch nói: “Thật ra tôi còn muốn hỏi em ấy, vì sao không chọn học viện y.”

Nghiêm Qua ngửa đầu, nhìn ánh dương loang lổ trên đỉnh đầu, nhớ tới dáng vẻ ôn hòa của Tô Tần, trong lòng rối tinh rối mù.

“Tôi sẽ giúp anh khuyên nhủ.” Anh biết Tô Tần thích học y, đây chỉ là một loại trực giác, giống như người ngoài tỉnh táo người trong cuộc lại u mê, chỉ là chính Tô Tần cũng không rõ được.

Nếu Thường gia nguyện ý giúp đỡ, không thể nghi ngờ gì, đây là một chuyện tốt với Tô Tần.

Thường Dịch cười rộ lên, “Vậy nhờ anh.” Nói rồi anh ta đưa danh thiếp của mình ra, “Có chuyện gì thì liên hệ với tôi.”

Nghiêm Qua nhận lấy, nền trắng chữ đen, danh thiếp nền nã, trên đó có viết tổng giám đốc của một công ty nào đó, phía dưới là tên của Thường Dịch, số điện thoại và số fax.

Thường Dịch mở cửa lên xe, hạ cửa sổ xuống nói: “Tôi chỉ lưu lại Nam Thành một tuần, mong Nghiêm tiên sinh nhanh chóng giúp đỡ.”

Nói xong cũng không chờ Nghiêm Qua đồng ý đã trực tiếp lái xe đi.

Vào buổi tối, Nghiêm Qua ngồi trên ghế sô pha chờ Tô Tần đi làm thêm về, tâm tình trong lòng rất đỗi phức tạp.

Anh tự hỏi tại sao lại đáp ứng người kia? Để Tô Tần đi gặp Thường Dịch là hành động sáng suốt sao? Không không không, nếu lo lắng như vậy, chẳng phải nghĩa là mình không tin Tô Tần sao?

Nhưng, Nghiêm Qua bế Meo Meo đang đi qua vào lòng, vừa suy nghĩ vừa giày vò nó, Meo Meo kêu thảm mấy tiếng rồi giãy dụa đòi ra ngoài, còn cào lên tay Nghiêm Qua một vết.

Nghiêm Qua buồn bực, chỉ vào Meo Meo mắng, “Nuôi mày lâu như vậy mày còn đánh anh!”

Nói đến đây, thanh âm không hiểu sao lại trở nên ỉu xìu, tựa như qua Meo Meo có thể thấy được một người khác. Nuôi lâu thì sao? Người ta có ba năm cảm tình, ba năm đấy.

Lần đầu tiên Nghiêm Qua cảm thấy mình dao động như vậy, nghĩ đến việc Thường gia là nơi duy nhất có thể giúp đỡ Tô Tần, anh không có biện pháp nào.

Hóa ra tự do lại có cái giá lớn như vậy, đột nhiên Nghiêm Qua tự giễu. Không muốn nỗ lực làm việc, ngây thơ đi tìm cái gì mà tự do hy vọng, cuối cùng với người mình chân chính muốn bảo vệ, lại phải gửi hy vọng vào người khác.

Đây là trả giá.

Nghiêm Qua bực mình bới tóc, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng khóa tra vào ổ.

Lúc Tô Tần vào nhà, chỉ thấy Nghiêm Qua đang nhìn mình không chớp mắt.

Cậu hoảng sợ, đi vài bước tới sờ sờ đầu Nghiêm Qua, “Khó chịu?”

“Không..” Nghiêm Qua không biết tại sao, Tô Tần vừa tới gần hỗn loạn trong lòng lại lắng xuống. Anh kéo tay Tô Tần xuống hôn một cái, “Sao lại hỏi như thế?”

“Sắc mặt anh không tốt.” Tô Tần vẫn chưa yên tâm, lại kề trán mình với Nghiêm Qua để đo nhiệt độ, “Ừm.. hình như không nóng.”

“Anh khỏe mà.” Nghiêm Qua cười, ôm cậu vào lòng, hít sâu một hơi.

Tô Tần đi vào mang theo không khí mát dịu, không khí của đêm tối giúp lòng người ta trầm tĩnh lại.

“Hôm nay anh gặp Thường Dịch.”

Tô Tần sững lại một chút, nửa ngày mới hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Tên ấy ở Nam Thành một tuần, có lẽ là du lịch hay công tác gì đó.” Nghiêm Qua từ từ nhắm mắt lại, “Tên ấy muốn gặp em, có chuyện.. muốn nói với em.”

Ngực Tô Tần nhói một cái, ngón tay vô thức nắm chặt y phục của Nghiêm Qua, “Anh đồng ý rồi?”

Nghiêm Qua trầm mặc nửa ngày rồi mới nói: “Nhà họ giúp em đi học, vuốt mặt phải nể mũi, anh cũng không thể từ chối.”

Tô Tần lẩm bẩm như một đứa trẻ: “Em không muốn gặp anh ta.”

Nghiêm Qua nhẹ vỗ lưng cậu, “Cái gì cần nói rõ ràng thì nói đi, dù sao em cũng phải tự mình đối mặt.”

Nói rồi anh lại bổ sung: “Em đã là người trưởng thành rồi.”

Lúc này lại muốn mang ‘người trưởng thành’ ra để khuyên sao? Rõ ràng mọi ngày bảo vệ tựa như một đứa trẻ.

Tô Tần nhắm mắt lại, thấy miệng lưỡi khô khốc, cậu gối đầu lên vai Nghiêm Qua trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Được.”

Nghiêm Qua nhanh chóng gọi điện cho Thường Dịch, chín giờ cũng không tính là muộn lắm. Nghiêm Qua cũng có tư tâm, mong chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Tô Tần ngồi trên ghế sô pha an tĩnh xem tivi, bên tai nghe Nghiêm Qua cùng Thường Dịch hẹn nơi gặp mặt.

Cậu không biết tâm trạng của mình thế nào, cậu có thể hiểu được Nghiêm Qua muốn cậu phải tự mình tìm cách đối mặt, nếu để cậu tự làm, sợ rằng cậu không làm được. Nhưng mà, cậu có chút không nguyện ý, cậu mong lúc này đây Nghiêm Qua vẫn mãi là pháo đài kiên cố vững chắc che chắn cho mình. Ngăn cậu đối mặt với mọi điều xung quanh.

Cũng biết suy nghĩ này quá đỗi ngây thơ.

Tô Tần thở dài, thấy Nghiêm Qua cúp điện thoại xong quay đầu lại, “Tên ấy tới đón em.”

Lúc nói lời này, đột nhiên Nghiêm Qua thấy ngực mình đau xót, tựa như bị ai nện cho một quyền.

Tô Tần không hé răng, gật đầu, như có điều cần suy nghĩ.

Đột nhiên Nghiêm Qua thấy hối hận, anh hé miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh. Qua một lúc, anh làm như không có gì, “Anh tiễn em xuống dưới nhà.”

“Ừm.”

Hẳn là Thường Dịch đang ở gần đấy, nếu không không thể tới trong mười phút được.

Chiếc Mercedes đỗ đột ngột trước đầu hẻm, đúng lúc chủ thuê nhà đi chơi mạt chược về, nhìn chiếc xe, lại tò mò nhìn đám Nghiêm Qua.

Thường Dịch đi từ ghế tài xế xuống, vẻ mặt tuy vẫn ôn hòa như ngày thường, nhưng lại có thêm vài phần khẩn trương hưng phấn.

Tô Tần nhìn gương mặt anh ta, đột nhiên cảm thấy như đã qua trải mấy kiếp.

Nghiêm Qua đứng bên cạnh, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gò má anh, anh vẫn diện vô biểu tình như vậy, nhưng trong lòng lại co rút từng đợt.

Tuy rằng từng nghĩ tới, nhưng lúc đối diện  mới phát hiện quả thật không khá hơn gì.

Bầu không khí phức tạp quẩn quanh Tô Tần và Thường Dịch, khiến anh có cảm giác như mình là người thứ ba.

Anh nắm chặt tay Tô Tần, Tô Tần bị đau nên hoàn hồn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nghiêm Qua.

Thường Dịch vòng qua giúp cậu mở cửa xe, nói: “Đi thôi.”

Tô Tần gật đầu, nhưng cứ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Ánh mắt Thường Dịch rơi xuống bàn tay hai người nắm chặt, lộ ra một nụ cười tự giễu, “Nghiêm tiên sinh?”

Đến lúc này Nghiêm Qua mới chậm rãi buông tay Tô Tần.

Tô Tần lên xe, Thường Dịch đóng cửa lại, lại liếc mắt nhìn Nghiêm Qua rồi đi vòng ra bên kia đầu xe. Nghiêm Qua đứng ngoài cửa xe, thấy Thường Dịch cúi người giúp Tô Tần thắt dây an toàn, anh chỉ có cảm giác như cổ họng muốn nhổ ra một bụng máu tanh.

Tô Tần giương mắt nhìn anh, Thường Dịch lái xe đi.

Ánh đèn xe rất nhanh thì tiêu thất ở cuối con đường.

Mãi đến khi không còn thấy thân ảnh quen thuộc trên gương chiếu hậu, Tô Tần mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Cậu vẫn giữ vẻ mặt vô biểu tình, tuy nhiên ánh mắt lại bán đứng nội tâm bất an.

Xe đi được một đoạn, ra đến đường lớn, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Thường Dịch nhẹ giọng nói: “Gần đây có khỏe không?”

Tô Tần sững sờ, nội tâm rung động từng tầng từng tầng một, cuối cùng phá vỡ một lỗ lớn, bi thương không thể khắc chế ùn ùn kéo đến, che phủ cả thế giới.