Cả người Triệu Thần ướt mồ hôi như mới được vớt ra từ trong nước. Lưu Bị cầm khăn mặt đưa tới, Triệu Thần cười: “Người ta toàn được nữ sinh đưa khăn, anh thì ngược lại, chỉ có mấy em trai khóa dưới.”
Lưu Bị cười rộ lên, Triệu Thần lắc đầu, vừa quay đầu thì nhìn thấy Tô Tần có chút lúng túng.
Bầu không khí giữa hai người lan rộng ra, Nghiêm Qua chậm rãi cau mày, anh đi tới bên người Tô Tần, vươn tay ra kéo cậu, “Xem xong rồi, về ăn cơm đi?”
Tô Tần sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn anh, còn chưa nói được từ nào đã bị Triệu Thần giành nói: “Khó có khi nào mọi người đều ở đây, cùng đi ăn đi.”
Lưu Bị vốn không biết để ý sắc mặt người khác, liền nói thẳng: “Ngày nào chúng ta cũng gặp nhau mà.”
Triệu Thần lấy khăn lên lau mặt, lúc khăn che lên thì nghiêng đầu liếc mắt.
Lưu Bị chớp mắt mấy cái, phát hiện vẻ mặt Tô Tần có chút cứng đờ, “À… à ờm, đã lâu không gặp, cùng đi ăn đi.”
Mọi người: “…….”
Nghiêm Qua đứng trong đám sinh viên chưa tốt nghiệp, rất có vẻ cầm đầu, tuy rằng cả người anh toát lên vẻ không chịu vào khuôn phép, nhưng không hiểu sao mọi người lại thấy an tâm tin cậy.
Trần Miểu đứng bên cạnh cái gì cũng tò mò, “Hóa ra hai người ở chung một chỗ, bảo sao.”
Nghiêm Qua không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tô Tần và Triệu Thần. Hai người kia sóng vai đi với nhau, giống như đang nói gì đó, Triệu Thần vốn anh tuấn, nhưng lúc nói chuyện vô cùng tự nhiên mà thân thiết, không có chút đắc chí hay tỏ vẻ gì, vô cùng bình thản.
Thi thoảng Tô Tần trả lời vài câu, khóe môi hơi mím, Nghiêm Qua biết khi cậu khẩn trương mới làm động tác nhỏ này.
Lưu Bị đột nhiên ghé đến bên cạnh Nghiêm Qua nói: “Bọn họ làm sao vậy?”
Nghiêm Qua nhìn cậu ta, giữa nhóm người kia, hai người coi như cũng có quen biết.
“Chú không biết thì sao anh biết được?”
Lưu Bị vô cùng khó hiểu, “Hôm nay anh ăn lẩu à?”
“Không.”
“Thế sao hỏa khí lại lớn như vậy?”
“Bởi vì chú em không mang theo bình chữa cháy.”
“….” Đây là đang nói đùa hả?
Mọi người đi tới nhà hàng nhỏ bên cạnh trường học, Triệu Thần muốn ngồi trong một phòng nhỏ, Trương Dũng Nghĩa nói: “Như vậy có phải lãng phí quá hay không, cứ ngồi ở đại sảnh đi.”
Triệu Thần khoát tay đại ý không sao, “Thắng trận mà, ăn mừng một chút.”
Trần Miểu ghẹo, “Vậy anh phải gọi thêm đồng đội của anh.”
Triệu Thần tỏ vẻ bừng tỉnh, “Hay là bây giờ anh gọi nhé?”
Lưu Bị vội vàng nói: “Quên đi, đừng lãng phí tiền.”
Mấy lần đều nhắc tới tiền, Tô Tần muốn tìm một chỗ trong góc, nhưng có vẻ Triệu Thần đã quên bầu không khí ngột ngạt hôm đó, trực tiếp kéo Tô Tần ngồi xuống bên cạnh, Nghiêm Qua cũng rất tự nhiên mà ngồi xuống phía bên kia Tô Tần.
Phòng rất lớn, mọi người ngồi có vẻ rộng rãi, Lưu Bị còn ghép mấy cái ghế lại, nằm trên đó nghỉ ngơi.
Trần Miểu lườm một cái, “Chú ý hình tượng chút đi.”
Lưu Bị cười ha hả, nhắm mắt không nói gì.
Không có tiếng Lưu Bị chọc cười, bầu không khí có chút bế tắc. Trần Miểu nhìn Trương Dũng Nghĩa, hai người đơ ra nhìn nhau, cũng không biết nói gì.
Vẫn là Nghiêm Qua cất tiếng trước, “Anh là Nghiêm Qua, thuê chung phòng với Tô Tần, bình thường Tô Tần có gây phiền hà gì, mong mọi người rộng lượng chiếu cố.”
Đại Dũng xua tay, “Đều là bạn học mà, giúp đỡ nhau mới phải.”
Trần Miểu lại cười, “Mấy lời này nghe không giống như người thuê phòng chung, mà giống người giám hộ hơn.”
Nghiêm Qua cười, ánh mắt liếc về phía Tô Tần, Tô Tần đang ôm chén trà cúi đầu xuống. Trong lòng anh có chút không vui, vừa mới tỏ tình không bao lâu, trong lòng đối phương lại không có mình, bất luận thế nào cũng khiến người ta khó chịu.
Triệu Thần cũng nói: “Em là Triệu Thần, năm ba học viện thể thao, mới quen Tô Tần không bao lâu.” Ngưng một chút lại nói: “Tô Tần là một cậu bé ngoan.”
Tô Tần mím môi, Nghiêm Qua đổi đề tài, “Hôm nay em cũng có cuộc thi phải không Tô Tần? Thế nào?”
Mọi người chợt nhớ tới việc này, Lưu Bị cũng ngồi dậy hỏi: “Thắng không?”
“Còn chưa biết.” Tô Tần nói: “Mai mới có tin tức.”
“Chúng ta khác nhau quá.” Triệu Thần cười nói: “Bảo anh đứng yên làm thí nghiêm, chắc chắn anh sẽ không chịu được.”
Tô Tần cũng gật đầu, “Bảo tôi chơi bóng tôi cũng không chơi được.”
Trọng tâm câu chuyện đến đây thì đứt gãy, Tô Tần vốn không biết cách xã giao, mọi ngày đều là Lưu Bị nhiều lời, vì không cùng một học viện, nên Lưu Bị không chủ động, những người khác cũng trở nên rất bị động.
Trần Miểu lại hỏi tuổi tác cùng công việc của Nghiêm Qua, nói một ít đến việc nhà, thi thoảng Đại Dũng cũng thêm bớt vài câu, Triệu Thần và Tô Tần thì chỉ yên lặng nghe.
Đợi đồ ăn được bưng lên, mọi người bắt đầu động đũa, Nghiêm Qua gắp cho Tô Tần gà lạnh thái lát, Triệu Thần thì gắp chút thịt viên vào bát cậu..
Tô Tần vội nói cảm ơn, nhưng dường như trở thành thảm họa, hai người không ngừng gắp đồ ăn vào bát cậu, Tô Tần nhìn bát cơm bị chất thành núi nhỏ thì chỉ biết dở khóc dở cười.
“Tôi tự gắp..” Cậu bất đắc dĩ nói.
Lưu Bị như sợ chưa đủ loạn, càng không ngừng xoay bàn đưa mấy món ngon về phía Tô Tần, “Tại tay mình không đủ dài, nếu không gắp cho ba bát cũng thấy chưa đủ.”
Bên này bốn người loạn thành một nhóm, bên kia Đại Dũng và Trần Miểu đang đắm chìm trong thế giới hai người, không màng tới bọn họ.
“Công việc của Nghiêm tiên sinh đều là làm thêm sao?” Triệu Thần đột nhiên hỏi.
Nghiêm Qua gật đầu, lấy trà rửa cái bát đầy ớt của Tô Tần, sau đó đổ nước vào cái nồi nhỏ phía sau, lại lấy thêm canh cho cậu.
“Vì sao vẫn làm thêm? Không muốn tìm một công việc an ổn sao?” Triệu Thần không hiểu hỏi.
Nghiêm Qua nhìn đối phương một cái, thờ ơ đáp: “Bởi vì anh thích.”
Triệu Thần nghẹn lời một chút, sao đột nhiên lại muốn quan tâm đến sinh hoạt của người khác chứ? Chỉ là.. anh ta nhìn thoáng qua Tô Tần đang nói lời cảm ơn với Nghiêm Qua, gương mặt trắng nõn gầy yếu luôn mang theo vẻ xa cách và chăm chú nhàn nhạt, anh chưa từng có một người bạn nào như vậy, nên cảm thấy tò mò với Tô Tần.
“Sẽ không gây phiền phức cho Tô Tần chứ?” Anh ta nói.
Lưu Bị đang gắp thức ăn ngưng lại, có chút khó hiểu nhìn về phía Triệu Thần.
Triệu Thần cũng bị câu hỏi của mình làm cho giật mình, sau đó lập tức bào chữa: “Ý của em là, thời gian làm việc không cố định liệu có quấy rầy…”
Hình như càng tô càng đen!
Nghiêm Qua cười cười, nhìn thoáng qua Tô Tần, “Vậy cậu phải hỏi người trong cuộc.”
Tô Tần nghiêm túc nói: “Không đâu, Nghiêm Qua chưa bao giờ làm phiền tôi.”
Cậu lại kể một ít về cuộc sống hằng ngày, chuyện thay phiên nhau, kể về Nghiêm Qua khéo tay nấu ăn rất ngon, Lưu Bị cũng khen theo, “Quả thật chú già lợi hại lắm, cảm giác cái gì cũng làm được.”
Triệu Thần nhìn cậu ta, “Em tới nhà Tô Tần rồi?”
“Đến vài lần.” Lưu Bị cười cười nhìn Tô Tần, sau đó mở to mắt nhìn, “Đúng không!”
Tô Tần lập tức nhớ tới lần ba người cùng nhau xem phim kia, nhưng hiển nhiên điều cậu nghĩ khác với Lưu Bị. Tiếng thở ồ ồ của Nghiêm Qua đột nhiên thoảng bên tai, gương mặt cậu bỗng chốc đỏ lên.
Triệu Thần nhìn bọn họ đầy nghi hoặc, thấy mặt Lưu Bị có vẻ khả nghi, Tô Tần thì đỏ mặt, trí tưởng tượng của anh bắt đầu bay xa mấy ngàn dặm.
Nghiêm Qua nhìn biểu tình của người kia thì biết ngay là đang hiểu lầm, thật ra anh không ngại Triệu Thần hiểu lầm cái gì, nhưng không thể hiểu lầm sai đối tượng được!
Anh lập tức nói: “Nhà có hơi nhỏ, thành ra lần nào Lưu Bị cũng phải chen chúc cùng một giường với tôi.”
Lưu Bị xua tay, “Không sao đâu, chú già ngủ rất ngay ngắn.”
Nghiêm Qua cười cười, nhìn thoáng qua Tô Tần.
Mặt Tô Tần lại càng đỏ hơn, cậu bưng bát uống canh, nỗ lực khiến bản thân trở thành trong suốt.
Triệu Thần phát hiện ra mình đã hiểu lầm, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng. Sao mặt Tô Tần mỗi lúc một đỏ hơn thế kia? Nghiêm Qua và Lưu Bị ngủ chung?
Chẳng lẽ buổi tối nghe được cái gì không nên nghe….
Anh cảm giác não mình bất lực rồi, nhìn thoáng qua Lưu Bị rồi lại nhìn Nghiêm Qua, cảm thấy lạnh sống lưng.
Lưu Bị ngây thơ không biết hình ảnh mình trong đầu người ta bị chắp đi vá lại đến hai lần, múc canh cho Triệu Thần nói: “Học trưởng, cái này bổ thận.”
Triệu Thần: “…”
Ai gọi cái món này vậy!
Bữa ăn quỷ dị không gì bằng, đợi mấy người ra cửa tạm biệt nhau, Triệu Thần nhìn thân ảnh Nghiêm Qua và Tô Tần xa dần, khẽ nhíu mày lại.
Anh luôn cảm thấy cái người Nghiêm Qua kia đối với Tô Tần… có lẽ là mình nghĩ sai đi.
Lưu Bị bám lấy vai Triệu Thần, Triệu Thần đột nhiên quay lại nhìn cậu ta đầy trầm tư.
Lưu Bị bị dọa rụt tay về, “Anh sao vậy?”
“Em thấy.. con trai tốt hơn hay con gái tốt hơn?”
“… Hể?!”
“Cùng con trai… có cảm giác thế nào?”
“…Hở?!”
Triệu Thần day day mi tâm, có lẽ mình bị ma trêu rồi. Sao có thể trực tiếp hỏi như vậy được cơ chứ?
Anh vỗ vỗ vai Lưu Bị: “Quên đi, coi như anh chưa nói gì.” Ngưng một chút anh lại bổ sung: “Mặc kệ em thích ai, anh cũng sẽ không kì thị em.”
“….” Lưu Bị há hốc miệng, hôm nay bọn họ có uống rượu đâu nhỉ?
Tô Tần và Nghiêm Qua lên xe bus trở về nhà, tám giờ xe vẫn đông nghịt người như cũ. Lúc dừng lại đèn trong xe sáng lên, ánh sáng trắng mềm mại chiếu lên gương mặt mọi người, nhưng biểu tình ai nấy cũng đều hờ hững. Nghiêm Qua và Tô Tần chen đến bên cạnh cửa xe, Tô Tần nắm lấy tay cầm, Nghiêm Qua đứng bên cạnh cậu.
Ánh đèn chiếu đến bên cửa, bóng hai người trở nên mơ hồ không rõ.
Xe bus đóng cửa, đèn trên đỉnh đầu lại tắt đi, trong xe trở nên mờ tối, trên tay cầm phát ra tia sáng.
Đài nhắc nhở các điểm dừng tiếp theo, thân xe hơi lắc lư, thi thoảng vai Tô Tần lại chạm vào cánh tay Nghiêm Qua.
Nghiêm Qua dứt khoát vươn tay nắm lấy tay cậu, lòng bàn tay hai người dán cùng một chỗ, truyền cho nhau ôn độ.
Tô Tần có chút xấu hổ, “Anh…”
“Mọi người không nhìn thấy.” Nghiêm Qua thờ ơ chặn lời cậu, ngón tay khẽ vuốt lòng bàn tay Tô Tần.
Tai Tô Tần đỏ lên, nhưng lại không dám làm động tác gì lớn, ngón tay co lại chọc vào tay Nghiêm Qua tỏ vẻ cảnh cáo, Nghiêm Qua đột nhiên cười ha hả.
“Lực thế này chỉ so được với mèo con thôi.”
Nhắc đến mèo con, sắc mặt Tô Tần tối lại, “Mèo con đã chết rồi.”
Nghiêm Qua nhìn cậu một cái, ồ một tiếng, suy nghĩ một lúc xong nói: “Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường mà.”
Tô Tần ừ một tiếng, cũng biết có những chuyện con người không thể ngăn cản nổi, nếu cậu chú ý thêm một chút, có lẽ sẽ phát hiện ra. Nhưng phát hiện rồi thì sao đây? Tiền khám bác sĩ thú y rất cao, cậu không chống nổi.
Có lẽ bởi vì mình sai nên mới dẫn đến kết quả này, nhưng lại nghĩ đời người vốn không như mong muốn, trong lòng không khỏi thổn thức.
“Cái gì phải đi cũng sẽ đi, cái gì cần tới rồi sẽ tới.” Nghiêm Qua nắm chặt tay Tô Tần, tựa như một phương thức an ủi trong yên lặng.
Tô Tần thấy có chút mất mặt, cậu cứ luôn bị những chuyện nhỏ như vậy làm cho xúc động, chỉ một điểm này thôi đã không bằng mấy cậu bé khác.
“Cái người Triệu Thần kia.” Nghiêm Qua đột nhiên hỏi: “Quan hệ hai người rất tốt?”
“Tạm được.” Tô Tần suy nghĩ một chút, “Anh ấy là người tốt.”
“Chỉ vậy thôi?”
“… Vậy thôi.” Tô Tần tìm tòi trong đầu mãi, nhưng chỉ có thể đưa ra kết luận này.
“Còn anh thì sao?” Nghiêm Qua lại hỏi tiếp.
“Anh…” Tô Tần ngẩn người, suy nghĩ kỹ một chút, tựa như có rất nhiều điều để nói, nhưng lại không biết hình dung như thế nào.
Cậu đổi chủ đề, “Nhà anh tốt chứ?”
Cậu biết lần này Nghiêm Qua trở về nhà.
“…Không tốt.” Tựa như nhắc tới chuyện không vui, sắc mặt Nghiêm Qua sa sầm lại, không nói.
Tô Tần cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, đến khi xe dừng ở trạm tiếp theo, đèn sáng lên, Tô Tần nhanh chóng rụt tay về. Lòng bàn tay Nghiêm Qua trống trải, anh vươn lên nắm tay cầm, đến khi hai người xuống xe rồi, cũng không có nắm lại.