Sáng ngày thi đại học phụ, Ninh Nhĩ mở cửa thì thấy Thiệu Bách Hàn đã đứng sẵn trước cửa nhà đợi cậu. Thấy mặt cậu, hắn giơ tay chào, cười mỉm với mẹ Ninh. Đợi cậu đóng cửa rồi, hắn mới nháy mắt ra hiệu, nắm cổ tay Ninh Nhĩ đi xuống nhà.
“Cầm hết đồ đạc đi chưa?”
Ninh Nhĩ hồi hộp gật đầu, lại nói: “Anh cũng mang hết đồ rồi chứ? Phải đem cả bút chì 2B nữa đó, anh đừng quên nhé. Mà cũng chỉ được cho dùng bút mực đen thôi. Anh tô đáp án có cần thước tô không, có mang theo không? Còn cả phiếu thi và chứng minh thư, cục tẩy nữa…”
Nói liến thoắng một hồi cậu mới phát hiện Thiệu Bách Hàn không nói gì cả. Nhìn sang hắn, mặt cậu đỏ như gấc. Người ấy dừng bước, mỉm cười nhìn cậu. Điên thật, cứ cười tủm tỉm nhìn cậu chằm chặp làm cậu mắc cỡ: “Anh cười gì thế…”
Hai người đã đến cổng chung cư, mùa đông mặc nhiều đồ, ống áo Thiệu Bách Hàn rất rộng, hắn xáp lại gần len lén nắm tay cậu. Giọng hắn đong đầy ý cười: “Chẳng lẽ Tiểu Nhĩ quan tâm anh mà anh không được vui hả?”
Môi cậu mấp máy nhưng chả biết phản bác kiểu gì, mặt càng đỏ hơn. Cậu tìm được một cái cớ: “Tại anh hay đễnh đãng chứ bộ. Đợt thi tháng trước anh quên mang ngòi chì 2B… À phải, lần này anh có mang không đó, đừng có quên nữa nha.”
“Quên cũng chả sao cả. Anh sẽ giơ tay báo với giáo viên và nói với giám thị.” Thiệu Bách Hàn cười mỉm, “Thầy ơi, em không có ngòi bút. Bạn Ninh Nhĩ ở phòng thi 58 là bạn trai em, em ấy có ngòi, em muốn sang mượn một chiếc.”
Ninh Nhĩ thẹn quá hóa giận: “Thiệu Bách Hàn!”
Hắn cười sang sảng.
Nhờ câu chọc ghẹo này mà bao căng thẳng trước cuộc thi cũng vơi đi nhiều.
Hôm nay bố mẹ Ninh tính đưa Ninh Nhĩ đi thi. Yến Trung là trường cấp ba lớn nhất thành phố Yến, tất cả học sinh lớp lý-hóa trong thành phố đều sẽ thi bốn môn phụ ở đây. Từ nhà đến trường chỉ mất mười phút, mẹ Ninh có đưa cậu đi thi hay không đều được, cái chính là bà Thiệu có nói như này: “Hay là chúng ta đừng đưa đi thi, để hai đứa nó đi với nhau như bình thường. Chúng ta đưa hai đứa đi thi có khi lại làm chúng nó căng thẳng hơn, thì chẳng thà không đưa để hai đứa giữ bình tĩnh.”
Bà Thiệu nói có lý, bố Ninh cũng hết sức tán thành, thế là người lớn hai nhà chốt là không đưa đi thi.
Đến quầy bán đồ ăn sáng, Thiệu Bách Hàn mua hai cốc cháo gạo đen và đưa một cốc cho Ninh Nhĩ. Trong cơn gió lạnh đầu xuân, cậu rúc mặt vào khăn quàng cổ, tay cầm cốc cháo gạo đen nóng hổi húp một hơi.
Nhìn cậu giây lát, hắn bình tĩnh hỏi: “Em sợ không?”
Cậu khựng người, lắc đầu: “Không.” Cậu nghĩ: “Anh thì sao?”
“Em không sợ, anh cũng không sợ.”
Thiệu Bách Hàn lẳng lặng nhìn cậu, Ninh Nhĩ cũng ngước mắt nhìn hắn. Hai người uống cốc cháo, nhìn nhau đôi lát rồi phì cười.
Lúc sắp tới trường, cậu hỏi: “Ơ này, em nhớ anh không thích uống cháo gạo đen mà Thiệu Bách Hàn?”
Hắn vứt nửa cốc cháo dở vào thùng rác: “Ừ, lần sau không uống nữa, chả ngon lành gì cả.”
Ninh Nhĩ: “…” Thế sao anh còn mua!
Như nghe tiếng lòng của cậu, hắn cười khì: “Thì anh muốn uống như em, để hai ta cùng thả lỏng thôi.”
Cậu dừng bước, Thiệu Bách Hàn ngoái đầu, cậu lại lon ton chạy tới.
“Anh phải cố gắng nhé.”
Giọng nói nhỏ nhẹ rơi vào tai Thiệu Bách Hàn, hắn ngạc nhiên ngoảnh nhìn Ninh Nhĩ. Cậu đã đi đến cửa phòng thi, đi thẳng chẳng ngoái đầu. Bỗng, có giọng nói cất lên sau lưng: “Tiểu Nhĩ ơi.”
Ninh Nhĩ xoay người.
Thiệu Bách Hàn vẫy túi đựng bút trong suốt, khóe miệng nhênh nhếch: “Cố lên nha.”
Kỳ thi đại học phụ diễn ra trong hai ngày, thi xong không có ngày nghỉ, đám học trò lại tiếp tục vùi đầu vào quá trình ôn luyện. Chương trình học tại Yến Trung được phân bổ rất chặt chẽ: Phải học hết toàn bộ chương trình cấp ba trong học kỳ 1 lớp 11, sang học kỳ 2 toàn trường sẽ bước vào giai đoạn ôn thi đại học. Có điều Ninh Nhĩ tạm thời không có thời gian rảnh để bận tâm đến chuyện ôn thi, bởi vì tuần sau tất cả học sinh tham gia kỳ tuyển sinh trước đại học sẽ đến các điểm thi thành phố. Thượng Hải rất gần thành phố Yến nên không cần lập điểm thi tại thành phố Ninh, thành thử Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn chỉ cần ngồi ô tô đến Thượng Hải để thi thôi.
Nhưng đi Thượng Hải bằng phương tiện gì vẫn là một vấn đề.
Mẹ Ninh nói: “Ngồi ô tô đến trước một ngày là được. Nếu không tắc đường chắc sẽ mất khoảng ba tiếng. Chúng ta sẽ đi xe khách hay mượn ô tô của em trai anh?”
Bố Ninh lắc đầu: “Nó cũng cần dùng xe riêng. Cuối tuần này nó phải giao hàng tận thành phố Ninh, không cho nhà mình mượn xe được. Mà em nghĩ tại sao người ta không mở địa điểm thi tại thành phố Ninh nhỉ? Các trường khác đều thi tại đó, mỗi Phục Đán là Thượng Hải?”
Ninh Nhĩ giải thích: “Sang thành phố Ninh phải mất hơn bốn tiếng, trong khi Thượng Hải chỉ ba tiếng thôi.”
Đúng là tỉnh Giang Tô nằm ngay sát Thượng Hải nên các trường đại học ở đó không lập địa điểm thi tại thành phố Ninh.
Cuối cùng, Thiệu Bách Hàn quyết định vụ này.
Hai ngày trước khi thi, hắn sang gõ cửa nhà cậu, đề nghị ngồi xe ô tô của nhà hắn.
Mẹ Ninh hơi do dự: “Tiểu Hàn à, xe nhà cháu có đủ chỗ không? Vì dì và cả bố Tiểu Nhĩ cũng muốn đi cùng.”
Hắn mỉm cười: “Cháu đi một mình thôi ạ.”
Mẹ Ninh không ngờ hắn lại trả lời như vậy nên hơi ngại. Hắn chêm thêm: “Dạo này bà nội cháu không được khỏe nên không thể đến Thượng Hải với cháu được. Bố mẹ cháu còn đang công tác tại châu Âu, không rút được thời gian để đi cùng. Nên là hôm nay cháu qua đây chẳng qua để hỏi ý dì xem cháu có thể đi với Tiểu Nhĩ không, đi cùng nhau cũng tiện lo cho nhau.”
Hắn nói đến nước ấy, mẹ Ninh có lý do để đồng ý.
Nhà Thiệu Bách Hàn không có ai đưa đi, dù hắn đã lớn nhưng trong mắt người lớn vẫn là một đứa trẻ, để hắn đi thi một mình cũng lạ. Bố mẹ Ninh tuy đi nhờ xe hắn nhưng cũng tiện thể chăm sóc cho hắn luôn.
Mẹ Ninh lại nghĩ: “Tiểu Hàn không định về nhà à?”
Hắn đưa một cái cớ đầy đủ: “Nhà cháu nằm xa trường thi, đi lại không tiện, nên cháu định ở khách sạn với chú dì luôn.” Tiện thể đá sang chuyện khác, “Tình cờ là bố cháu có người bạn mở khách sạn cạnh trường thi. Bây giờ đặt phòng không dễ, cháu muốn nhờ chú ấy đặt phòng giúp. Dì thấy sao ạ?”
Thật tình chuyện đặt phòng khách sạn cũng là một vấn đề. Thiệu Bách Hàn giúp đỡ kịp thời khiến mẹ Ninh mừng và biết ơn lắm.
Ninh Nhĩ ngồi trên sofa nhìn trộm bạn trai mình, hắn nhướn mày với cậu. Tai cậu đỏ bừng, vội cúi thấp đầu hơn.
Chiều thứ sáu, Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn xin nghỉ nửa ngày học để đi Thượng Hải. Trên đường đi không bị kẹt xe nên lúc đến nơi là vừa chập tối, cả bốn làm thủ tục nhận phòng khách sạn.
Đến cửa phòng, bố Ninh nói: “Chú dì sẽ soạn dọn đồ, nửa tiếng sau sẽ qua gọi hai đứa để đến coi trường thi, làm quen với tuyến đường đi thi ngày mai. Hai đứa nghỉ ngơi đi nhé.”
Nói rồi, bố mẹ Ninh mở cửa vào phòng. Thiệu Bách Hàn cũng cà thẻ, Ninh Nhĩ đeo cặp đi vào. Bố mẹ ở một phòng, hai bọn cậu ở một phòng.
Nửa tiếng nghe thì ngắn nhưng rất dài. Kỳ thi này chỉ diễn ra trong một ngày, gồm hai môn thi là Toán học và Vật lý. Hôm nay ở khách sạn, chập chiều hôm sau là thi xong, ở lại Thượng Hải thêm một đêm rồi ngày mốt về nhà. Do thời gian ở ngắn nên đồ đoàn cũng đem ít, Ninh Nhĩ soạn chừng năm phút là xong. Còn Thiệu Bách Hàn có vẻ đang gửi tin nhắn cho ai đó, cậu rỗi rảnh nên đi dạo trong phòng.
Đấy là một khách sạn năm sao, phòng rộng thênh thang và có rất nhiều đồ dùng kỳ lạ. Ninh Nhĩ vào nhà vệ sinh ngó thử, chưa tìm thấy công tắc đâu thì đã nghe tiếng đèn bật làm cậu giật mình, lùi về sau. Đến khi nhìn kỹ thì thấy nắp bồn cầu đã tự động nhấc lên!
Nó tự động nhấc lên!!!
Ninh Nhĩ hoảng hồn nửa phút, nghiên cứu một lát mới hiểu bồn cầu này là loại cảm ứng, trong phim có đầy. Bạn chỉ cần đi tới một phạm vi nào đó, dù chỉ bước nửa bước thì đèn cũng sẽ tự động bật và nắp bồn cầu tự động nhấc.
Ninh Nhĩ nghịch vài lần, thấy thú vị vô cùng. Cậu quay đầu thấy Thiệu Bách Hàn vẫn chăm chú nhắn tin, bèn ra quầy bar ngó thử. Bình đun nước, cốc, tủ lạnh,… chẳng khác các khách sạn khác là bao, nhưng có thêm một số đồ uống cậu chưa gặp bao giờ, chắc là hàng nhập khẩu.
Nhác thấy tờ giấy ở một góc quầy, cậu cầm lên đọc.
“35?!!!”
Ninh Nhĩ trố mắt, nhìn con số và đơn vị nhân dân tệ trên tờ giấy bằng vẻ khó tin.
Cậu nhắm mắt, lại mở ra nhìn.
Vẫn là 35!
Một lon coca những 35 tệ! Những 35 tệ! Có khác gì ăn cướp đâu!
“Sprite cũng 35 tệ? Nước khoáng là… 30?!”
Đắt cắt cổ.
Ninh Nhĩ run rẩy nhìn con số trên giấy, cảm thấy cực kỳ may mắn vì mình đọc tờ giấy này trước khi động vào bất cứ đồ gì trong phòng. Cậu đang đọc dở thì nghe một giọng nói sau lưng: “Đắt gấp mười lần? Đắt thế.”
Cậu quay đầu, Thiệu Bách Hàn đã xáp lại nhìn tờ giấy từ bao giờ.
“Đắt thật sự, như ăn cướp ấy.” Ninh Nhĩ than.
Thiệu Bách Hàn gật đầu tán thành: “Chính xác, để anh tìm dịp nào nói với chú Vương là Tiểu Nhĩ nhà anh kêu chú cướp tiền khách, bảo chú chú ý mà sửa giá.”
Ninh Nhĩ nghe hắn nói mà đỏ mặt.
Hắn thình lình vươn tay, mặt nghiêm túc: “Tiểu Nhĩ, riêng món này anh thấy còn quá đáng hơn cơ.”
Cậu nhìn theo hướng hắn trỏ, cả người nóng bừng.
Thiệu Bách Hàn ra vẻ đứng đắn hết biết: “Một hộp Durex, ồ, chắc là hộp này. Có mỗi 3 gói mà những 65 tệ? Anh chắc cú là đang cướp tiền khách, chứ mua ngoài 16 gói mất mỗi 80 tệ mà ở đây 3 gói 65 tệ. Quá đáng quá thể, anh phải nói với chú Vương, ăn chẹt tiền khách cũng đừng lộ liễu quá chứ. Tiểu Nhĩ thấy anh nói đúng không?”
Ninh Nhĩ xấu hổ bối rối, lắp ba lắp bắp: “Làm… làm sao anh biết 16 gói chỉ mất 80 tệ?”
Thiểu Bách Hàn đứng hình.
Hồi lâu sau, hắn hắng giọng: “Ừ đúng, sao anh lại biết nhỉ… Ừ, anh đoán đại khái thôi.”
Ninh Nhĩ: “…”
Như sợ cậu không tin, hắn còn chêm vào: “Anh đoán thật đó, em phải tin anh. Anh chưa bao giờ mua mà Tiểu Nhĩ, anh là loại người đó ư?”
Ninh Nhĩ ngượng ríu lưỡi, trong lòng lại gào thét đầy chắc nịch.
Chứ! Sao!!!