Bản Tình Ca Nhỏ - Mạc Thần Hoan

Chương 37: Tiểu Nhĩ, anh mặc đi Cho em… nhé?”




Tin tốt kéo tới lũ lượt.

Sau kết quả cuộc thi Toán là kết quả kỳ thi giữa kỳ. Cuối kỳ năm trước cậu đứng hạng 4 toàn khối – một kết quả mà cậu phải phấn đấu hơn người khác mới có được, bình thường cậu chỉ nằm trong tốp 50, chỉ có hai lần được vào tốp 10. Nhìn con số “23” hiện trên bảng điểm giữa kỳ, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng tan biến.

Sang tháng Mười Hai, dường như cả thế giới trở nên thiện chí: Cậu và người ấy đến với nhau, kết quả học tập quay về mức cũ, thậm chí còn đạt được kết quả ngoài mong được. Cuộc sống trôi qua trong sự hạnh phúc ngập tràn.

À, nếu Thiệu Bách Hàn có thể bớt háo sắc đi chút xíu… thì còn tốt hơn nữa.

Ninh Nhĩ nghĩ bụng.

Mùa thu ở thành phố Yến diễn ra trong thời gian dài, đến hạ tuần tháng Mười Hai mới chớm đông. Tối đến chẳng mấy ai ngoài đường, mọi người đều về ngôi nhà ấm cúng, tội gì phải đi ra hứng gió đêm lạnh buốt.

Ninh Nhĩ sợ lạnh từ nhỏ, vừa đến hạ tuần là mẹ Ninh đã ném quần giữ nhiệt lên giường cậu rồi.

“Nhiệt độ hôm nay thấp nhất là 3 độ. Con mau mặc vào kẻo bị cảm, chết cóng đấy.”

Thật ra Ninh Nhĩ nghĩ vẫn chưa đến lúc cần mặc quần giữ nhiệt, nhưng mẹ nhìn cậu trừng trừng như đang nói “Không mặc thì liệu hồn mẹ”. Cậu ngoan ngoãn tròng quần giữ nhiệt và quần bò vào.

Ăn sáng xong xuôi, ra khỏi nhà thì Thiệu Bách Hàn đã đứng chờ cậu sẵn.

Ninh Nhĩ gầy nhom, mặc quần giữ nhiệt cũng như không mặc. Thiệu Bách Hàn nhìn xuống cẳng chân cậu, không phát hiện điều gì bất thường. Đến quầy bán đồ ăn sáng, Ninh Nhĩ nhanh nhảu mua hai cốc sữa đậu nành nóng hổi, cho Thiệu Bách Hàn một cốc.

Hắn nhướn mày nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.

Ninh Nhĩ rúc mặt trong khăn quàng cổ vàng nhạt, lí nhí: “Mẹ tớ bảo hôm nay trời rất lạnh, cậu ấp tay cho ấm kẻo cóng…” Cậu im bặt, trố mắt nhìn người trước mặt.

Thiệu Bách Hàn tỉnh bơ nắm tay cậu: “Đây mới là cách ủ ấm tay chính xác.”

Ninh Nhĩ ngượng chín mặt.

Hai người lén lút nắm tay đi học.

Học kỳ sau sẽ tổ chức đợt thi phụ. Ở tỉnh Giang Tô, người ta chia kỳ thi đại học thành hai đợt, một là buổi thi chính vào cuối lớp 12 và một là buổi thi phụ gồm bốn môn tổng hợp vào học kỳ 2 của lớp 11. Ninh Nhĩ chọn lý-hóa nên bốn môn tổng hợp của cậu là Chính trị, Lịch sử, Địa lý và Sinh học. Học sinh tỉnh Giang Tô sẽ thi bốn môn đó ngay lúc còn học lớp 11 để một năm rưỡi tiếp sau chỉ chuyên tâm học năm môn khối.

Một tháng nữa là hết học kỳ 1.

Ninh Nhĩ tệ nhất mấy môn Xã hội, gồm Ngữ văn, tiếng Anh, Chính trị và Lịch sử. Học kỳ sau sẽ thi Chính trị-Lịch sử nên tiết nào cậu cũng nghe giảng chăm chú. Thiệu Bách Hàn tự biết mình không được quấy rầy cậu, đành đợi từng phút từng giây cho đến khi hết tiết mới mặt dày vươn cái móng heo của mình sang.

“Tiểu Nhĩ ơi…”

Giọng nói trầm ấm đầy gian manh cất lên ngay cạnh Ninh Nhĩ.

Đang sửa lại phần vở ghi môn Lịch sử vừa nãy, nghe giọng của hắn, cậu vẫn điềm nhiên lo vở ghi của mình, không thèm liếc hắn mảy may. Bị tên này chòng ghẹo suốt một học kỳ, ban đầu còn đỏ mặt chứ bây giờ lơ phắt đi luôn.

Thiệu Bách Hàn chẳng nhụt chí, vẫn tỉnh rụi sờ quần cậu. Ngón tay hắn như đang dạo bộ, chậm rãi lướt từ dưới lên trên, mơn trớn khẽ khàng.

Hàng mi Ninh Nhĩ hơi run run, song cậu vẫn cắm cúi ghi chép.

“Tiểu Nhĩ ơi…”

Dù hắn có đang nói bằng giọng mờ ám du dương thế nào, cậu vẫn không liếc sang.

Thiệu Bách Hàn nhếch mép, dịch tay lên dần dần, gõ nhè nhẹ lên đùi Ninh Nhĩ qua lớp quần bò mỏng, tỉnh rụi sờ đến bẹn. Hắn biết làn da ở đây nhạy cảm ơn cả, chỉ cần chạm nhẹ là cậu sẽ đỏ mặt, mắt cũng hoe hoe đẩy hắn ra. Nhưng khi hắn lại chạm lên lần nữa, Tiểu Nhĩ sẽ ngại hất tay hắn.

Tiểu Nhĩ lúc thẹn thùng trông rất đỗi đáng yêu, và Tiểu Nhĩ lúc mắc cỡ mà không thể nói ra thành lời lại càng đáng yêu hơn.

Thiệu Bách Hàn thỏa sức sờ: “Tiểu Nhĩ à…”

Ninh Nhĩ bình tĩnh chép bài.

Hắn sờ soạng.

Cậu dửng dưng.

Thiệu Bách Hàn: “…”

Hắn lại sờ tiếp.

Ninh Nhĩ dùng bút xóa dán che chữ bị sai chính tả rồi tiếp tục ghi vở.

Thiệu Bách Hàn: “…”

Vô lý vê lù!!!

Thiệu Bách Hàn đánh bạo sờ lên trên nữa. Hắn háo sắc thì háo sắc thật, nhưng vẫn giữ chừng mực nhất định, không chạm quá gần mà chỉ loanh quanh bẹn đùi thôi. Ngặt nỗi hôm nay Tiểu Nhĩ lại ngồi đực ra đó làm hắn thấy lạ, thử sờ lên trên nữa.

Lần này thì sờ quá trớn mất rồi.

Ninh Nhĩ đẩy tay hắn ra: “Anh… anh sờ ở đâu vậy?”

Hắn thở phào: Phản ứng vậy mới đúng chứ!

Nhưng ngẩng đầu lên lại choáng.

Mặt mũi Ninh Nhĩ vẫn bình thường như chẳng có cảm giác gì, chỉ đơn giản là không muốn hắn đụng chạm quá trớn thôi. Cơ mà hắn đã chạm đến nơi quá mức cho phép như vậy mà Tiểu Nhĩ không có cảm giác gì ư?

Sự thật đúng là như vậy.

Mặc quần mùa thu vào thì dù hắn có sờ cách mấy cũng toàn là sờ qua hai lớp quần mà một lớp trong đó lại là quần cotton dày. Phải mãi đến khi Thiệu Bách Hàn sắp chạm đến… đến nơi đó, cậu mới gạt tay hắn đi, còn chuyện phản ứng là điều không thể. Bị sờ mó lâu dần đã thành miễn nhiễm, giờ mặc đồ dày lại càng mất cảm giác.

Thiệu Bách Hàn đâu biết lý do ấy, hắn ủ rũ nghi ngờ Tiểu Nhĩ không nổi hứng với mình, bởi mặt cậu còn chả đỏ lên cơ!

Nghĩ đi nghĩ lại không ra, hắn hít một hơi thật sâu, lại mặt dày sờ tiếp.

Ninh Nhĩ ngồi vững như bàn thạch.

Thiệu Bách Hàn sờ hết bên này sang bên kia, mặt cậu vẫn không đổi sắc.

Sờ mó thêm chốc nữa, hắn dần dần thấy bất thường: Xúc cảm cứ sai sai ấy nhỉ…

Hắn nhíu mày hỏi: “Tiểu Nhĩ, em mặc thêm đồ à?”

Cậu lơ đễnh gật đầu: “Ừ, hôm nay mẹ bắt em mặc quần giữ nhiệt. Nhiệt độ hạ thấp, sợ bị cảm.”

Thiệu Bách Hàn vẫn đang cố sờ trên hai lớp quần: “…”

Thế còn sờ làm đếch gì nữa!!!

Lần đầu tiên trong đời hắn ghét quần giữ nhiệt đến vậy.

Kể cả là thời ở Thượng Hải, hắn chẳng mặc loại quần này bao giờ. Thứ nhất, nhiệt độ trung bình ở Thượng Hải cao hơn thành phố Yến khoảng 4, 5 độ, tiết trời ấm hơn. Thứ hai, ngoài trời ấm, trong nhà thì có hệ thống điều hòa tổng, thậm chí đến cả trường cấp ba Thượng Hải cũng mở điều hòa quanh năm nên có thấy lạnh nổi đâu.

Vậy mà Tiểu Nhĩ lại mặc quần giữ nhiệt!

Thiệu Bách Hàn rất muốn lột cái quần giữ nhật vướng víu ấy đi, nhưng tà tâm hiện tại của hắn vẫn chưa đạt đến mức đó. Hắn thở phì phò rụt tay về, ra vẻ hờn dỗi. Ninh Nhĩ cười mỉm, quyết định sau này sẽ mặc quần giữ nhiệt dày hơn nữa.

Chiều thứ năm, Giang Thần tìm cậu.

Vừa gặp mặt nhau, cậu ta đã liến thoắng: “Ninh Nhĩ, mày có kế hoạch gì cho Giáng sinh chưa?”

Cậu ngạc nhiên: “Kế hoạch cho Giáng sinh á? Giáng sinh mà cũng cần kế hoạch?”

Giang Thần sửng sốt: “Ủa năm nay Giáng sinh rơi vào thứ bảy mà mày không có kế hoạch gì à? Bọn mình được nghỉ thì có thể đi chơi chứ sao!”

Ninh Nhĩ chưa kịp nghĩ: “Nhưng Giáng sinh năm lớp 10 của bọn mình cũng có kế hoạch gì đâu…”

Giang Thần ho khan, giải thích ý đồ của mình: “Chuyện là thế này, tao đâu phải tuýp người lãng mạn, cũng là vì Tiểu Manh cả. Hai cô bạn thân của Tiểu Manh, một anh bạn trai, một bạn nam khác và tao, tổng cộng là sáu người định đón Giáng sinh với nhau. Nhưng tao muốn gọi cả mày nữa, vì đi đông vui thế này mà.”

Sống qua mười bảy cái xuân xanh mà cậu chưa một lần đón Giáng sinh. Ngày lễ phương Tây chẳng mắc mớ gì đến cậu, bố mẹ Ninh cũng không quan tâm.

Cậu hơi dao động, dạo này không có kỳ thi nào nên đang khá nhàn. Cậu hỏi: “Bọn mày định đi đâu chơi?”

Giang Thần đáp: “Quanh trường có một sober bar, họ hàng của bạn thân Tiểu Manh mở.”

“Sober bar?”

“Là dạng quán bar khá yên tĩnh ý.”

Ninh Nhĩ giật mình lắc đầu: “Tao không đi bar đâu.”

Giang Thần lại giải thích cho cậu biết sober bar là gì.

Cậu vẫn hơi đắn đo: “Nhưng tao không uống rượu đâu…”

“Ai bắt em phải uống rượu?”

Một giọng nam trầm ấm cất lên ngay sau lưng Ninh Nhĩ. Cậu ngoái đầu, thì ra Thiệu Bách Hàn đang tựa cửa sổ nhìn cậu và Giang Thần.

Giang Thần giải thích ngay: “Ầy, không phải uống rượu đâu. Chuyện là thế này. Thiệu Bách Hàn, tao, tiểu Manh và vài người bạn định đi sober bar đón đêm Bình An với nhau. Tao nghĩ đến Ninh Nhĩ nên rủ nó đi chơi cùng cho vui. Sau này mình sẽ càng ít có thời gian rảnh thì làm sao mà chơi được. Đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội lần này.”

Ninh Nhĩ: “Tao chả muốn đi…”

“Ừ thì đi.”

Ninh Nhĩ quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

Thiệu Bách Hàn mỉm cười với cậu, nháy mắt: “Mình đi chơi cho khuây khỏa.”

Điều làm cậu xoắn xuýt nhất thật ra không phải lễ Giáng sinh hay chuyện uống rượu mà là thuyết phục mẹ như thế nào. Mặc dù cậu cũng muốn đi cho biết bar là gì (Ninh Nhĩ không biết sober bar và bar khác nhau), nhưng mẹ sẽ không đời nào cho cậu đi chơi dịp Giáng sinh, và còn là đi bar.

Thiệu Bách Hàn điềm nhiên nói: “Cứ để đó anh xử.”

Cậu mông lung bám gót hắn về nhà. Chẳng bao lâu sau đã thấy hắn qua gõ cửa.

Ninh Nhĩ vô cùng căng thẳng, sợ hắn nói câu “Dì ơi cháu muốn đưa Tiểu Nhĩ đi bar”, nào ngờ hắn lại thưa gửi như sau: “Dì ơi, hai ngày nữa là Giáng sinh mà còn rơi vào thứ bảy nên cháu muốn dẫn Tiểu Nhĩ ra ngoài chơi xả stress. Hồi cháu ở Thượng Hải, ai cũng đi đón Giáng sinh với nhau ạ.”

Hắn đi thẳng vào vấn đề, không cho mẹ Ninh một cơ hội phản đối: “Hả? Giáng sinh?”

Hắn mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy ạ. Thanh niên thời buổi này toàn đi chơi Giáng sinh thôi, dì không biết ạ?”

Dĩ nhiên mẹ Ninh biết Giáng sinh là ngày lễ gì, nhưng mẹ chú ý đến một chuyện khác: “Dân cư Thượng Hải đều đón Giáng sinh hả cháu?”

“Ở trường cháu còn tổ chức dạ hội Giáng sinh cơ.”

Mẹ Ninh: “Vậy à…”

Thiệu Bách Hàn trộm nháy mắt với Ninh Nhĩ, cậu còn đứng ngây ra đó thì nghe mẹ bảo: “Cũng không phải là không được.”

Ninh Nhĩ trố mắt.

Xế chiều thứ bảy, Thiệu Bách Hàn sang gõ cửa nhà họ Ninh, Giang Thần hẹn gặp tại trường lúc 6 giờ. Ninh Nhĩ đang thay đồ, hắn đi thẳng vào nhà luôn.

Ninh Nhĩ đã mặc quần bò, áo ngủ mới cởi được ba cái cúc. Thiệu Bách Hàn bất ngờ xông vào làm cậu hoảng hồn che áo lại, dù vậy hắn vẫn tình cờ bắt gặp hai điểm hồng be bé. Hắn nuốt nước miếng, nhìn lăm lăm phần da ngực lồ lộ của Ninh Nhĩ.

Cậu cuống quýt: “Anh ra ngoài để em thay đồ đã…”

Trái cổ hắn trượt lên xuống, tầm nhìn từ từ dịch xuống dưới đến chiếc quần bò màu nhạt.

“Tiểu Nhĩ, đừng bảo là em có mặc quần giữ nhiệt nhé…” Giọng hắn hơi khàn.

Ninh Nhĩ toát mồ hôi hột vì sốt ruột. Tên này ở trong phòng thì làm sao cậu thay đồ được.

“Ừ, em có mặc.”

Hắn nghiêm túc nói: “Mình ra ngoài chơi, lại còn đến sober bar mà sao em còn mặc quần giữ nhiệt?”

Ninh Nhĩ ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu quần giữ nhiệt và đi chơi liên quan gì đến nhau.

Thiệu Bách Hàn nuốt nước miếng, dịu giọng: “Tiểu Nhĩ à, em đừng mặc quần giữ nhiệt nữa, bưng bít khó chịu. Em cởi nó ra đi…”

“Thế thì… anh ra ngoài phòng đã…”

Chẳng biết hắn lấy can đảm từ đâu ra mà giở thái độ vô sỉ: “Ra ngoài phòng chi, có cái gì mà anh chưa thấy…”

Ninh Nhĩ đỏ mặt như gấc, lần này đến cả mắt cũng đỏ.

“Lần… lần đó là ngoài ý muốn!”

Bấy giờ Thiệu Bách Hàn mới nhận ra mình vừa nói câu gì, nhưng đồng thời hắn cũng ý thức được rằng mình không nên ngại mới đúng. Hắn có cái gì mà ngại nào? Hắn đã nhìn thấy, đã chạm vào thứ đó của Ninh Nhĩ, và nó còn tiết ra trong tay hắn kia kìa. Họ là người yêu thì nhìn nhau thay đồ có sao?

Ninh Nhĩ lại nói: “Anh xoay người đi.”

Thấy cả mắt lẫn mặt cậu đều đỏ ửng, Thiệu Bách Hàn mềm lòng, xoay người ra chỗ khác: “Em mau thay đồ đi.”

Hắn chính tai nghe tiếng cởi quần đằng sau.

Vài giây sau, hắn lén lút xoay người lại bèn nhác thấy cặp chân thẳng, gầy nhưng dài. Trái tim hắn đập như sắp nhảy ra khỏi ngực, tốc độ mặc quần của Ninh Nhĩ quá nhanh khiến hắn chưa được chấm mút tí gì, chưa được thấy quần sịp thì cậu đã mặc quần, kéo khóa xong xuôi.

Ninh Nhĩ trợn mắt: “Anh đã hứa xoay người rồi mà!”

Bị bắt quả tang, hắn xoay hẳn người lại: “Nãy anh có xoay ng…” rồi im bặt.

Áo ngủ của Ninh Nhĩ đang xệch sang một bên, bốn cúc bị mở làm lộ cả mảng da kèm hạt đậu hồng bên phải. Do áo ngủ bị lệch nên nụ hồng đó hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn. Đụng phải không khí se lạnh, nó vươn mình run rẩy.

Thiệu Bách Hàn đỏ mắt.

Lúc này Ninh Nhĩ mới phát hiện ra mình chưa chỉnh áo. Cậu lật đật chỉnh áo cho ngay ngắn thì Thiệu Bách Hàn sấn tới. Do đang đứng cạnh giường nên khi bị thúc như vậy, cậu ngồi hẳn xuống nệm còn hắn thì quỳ chân lên mép giường.

Giọng cậu run run: “Thiệu Bách Hàn…”

Đôi mắt đen thẳm của hắn đang nhìn cậu đắm đuối. Hắn dòm cậu lom lom, thốt lời lừa gạt: “Tiểu Nhĩ, anh mặc đồ cho em… nhé?”

Ngoài cửa phòng là tiếng nấu nướng của mẹ Ninh.