Bản Tình Ca Nhỏ - Mạc Thần Hoan

Chương 36: Có lẽ đấy là chuyện hạnh phúc nhất đời rồi nhỉ




Ninh Nhĩ thay giày, tay nắm chìa khóa, đứng đực ở huyền quan không mở cửa. Hôm nay mẹ phải đi làm đột xuất nên rạng sáng đã vội vã về nhà một mình. Mẹ vào bếp cầm trứng ốp la ra, thấy con trai mình đứng ngẩn ngoài cửa thì lấy làm lạ: “Ninh Nhĩ, con làm gì mà lề mề chưa đi học hả?”

Cậu sực tỉnh, ấp a ấp úng dạ vâng, tay đặt lên cần cửa nhưng chẳng gạt xuống.

Mẹ nhíu mày: “Ninh Nhĩ, còn không mau đi học đi?!”

Ninh Nhĩ bấy giờ mới lật đật mở cửa.

Nghe tiếng cửa mở, Thiệu Bách Hàn ngẩng đầu nhìn cậu, tay còn nghịch điện thoại. Vừa nhác thấy hắn, cậu đã quay mặt đi không dám nhìn trực diện, Thiệu Bách Hàn cười tủm tỉm. Hắn bước tới trước, ngó thấy mẹ Ninh đứng sau cửa nhà thì khựng lại, cười chào: “Dì ơi, cháu đi học với Tiểu Nhĩ đây ạ.”

Cả hai cùng đi ra khỏi chung cư.

Hắn ngạc nhiên: “Sao chưa gì mẹ em đã về? Đêm tự học hôm qua em kể chú dì phải về quê ăn cưới nên vắng nhà cả tối mà?”

Ninh Nhĩ cúi gằm, lí nhí đáp: “Mẹ và đồng nghiệp chưa thể đổi ca hôm nay cho nhau nên phải về đi làm. Về ngay rạng sáng ấy.”

Sáng nay lúc dậy thấy mẹ, Ninh Nhĩ hoảng hồn mém tí làm rớt điện thoại.

Mẹ đi làm ở siêu thị, chia ca sáng và ca tối. Đáng lẽ mẹ đã đổi ca cho đồng nghiệp vì hai ngày sau phải đi ăn cưới, ai ngờ đêm qua đồng nghiệp gửi tin nhắn bảo em gái mình vỡ ối, hôm nay không thể đi làm thay mẹ Ninh được. Mẹ hết cách đành nửa đêm nửa hôm lật đậy từ quê lên.

Thiệu Bách Hàn lẩm bẩm: “May mà đêm qua anh không ngủ lại nhà em.”

Ninh Nhĩ đỏ mặt.

Trên đường đi, Thiệu Bách Hàn đi sát sàn sạt Ninh Nhĩ. Ngày xưa cậu sẽ ngại ngùng và không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hắn nắm cả vai cậu, dựa hẳn lên người cậu khiến cậu thấy nóng mặt ghê gớm.

Thiệu Bách Hàn ung dung ôm Ninh Nhĩ, ngang nhiên chọc ghẹo.

Hắn như chú koala muốn đu mình trên người cậu. Do cao hơn nên khi dựa người như vậy nom hơi buồn cười, người đi ngang qua đều không cầm lòng nổi mà nhìn hai cậu nhóc lớn tướng và đẹp trai này.

Ninh Nhĩ mắc cỡ, cố đẩy hắn ra.

Hắn sửng sốt: “Tiểu Nhĩ?”

Cậu làm thinh, đá sang chuyện khác: “Thiệu… Thiệu Bách Hàn trông nay mặt anh phờ phạc thế, đêm qua không ngủ ngon hả?”

Hắn vuốt cằm: “Ừ, anh thức trắng cả đêm qua.”

Ninh Nhĩ trố mắt, không ngờ hắn lại trả lời như thế.

Hắn ra vẻ nghiêm túc: “Đêm qua anh nghe đi nghe lại một tin nhắn thoại suốt mấy tiếng đồng hồ, không chợp mắt nổi. Tiểu Nhĩ, em biết nội dung tin nhắn là gì không?”

Ninh Nhĩ: “!!!”

Đồ Thiệu Bách Hàn vô sỉ!

Hắn vẫn nói tiếp: “Anh đã lưu trữ tin nhắn thoại này vào điện thoại, ngày nào cũng sẽ nghe.”

Cậu kinh ngạc: “Lưu trữ tin nhắn thoại wechat bằng cách nào thế?” Làm sao lưu trữ được! Anh đừng hòng lừa người ta!

Thiệu Bách Hàn điềm nhiên đáp: “Tải ứng dụng là xong ngay. Tiểu Nhĩ không biết có ứng dụng chỉ dùng để tải tin nhắn thoại trong wechat và lưu trữ vào điện thoại à? Anh còn lưu nó vào lưu trữ đám mây, có thể nghe suốt đời không lo xóa mất.”

Ninh Nhĩ: “…”

Muốn đánh chết cái đứa nhất thời xúc động đi thổ lộ là mình quá!

Càng gần đến trường càng đông học sinh, Thiệu Bách Hàn không thể mặt dày dính sát người Ninh Nhĩ như ban nãy. Hắn đi gần cậu, tay cả hai không thôi vung vẩy chạm vào nhau.

“Ninh Nhĩ ơi?”

Một giọng con gái hào sảng vẳng lại từ đằng sau. Ninh Nhĩ ngoái đầu, ra là bạn hồi lớp 10: “Chào cậu.”

Cô bạn nhoẻn cười: “Chào cậu.” Nói rồi, cô khoác tay một bạn nữ khác tiếp tục đi.

Ninh Nhĩ cho rằng hai bên vô tình gặp nhau, còn Thiệu Bách Hàn lại vuốt cằm, đăm chiêu quan sát hai cánh tay vòng lấy nhau của hai cô bạn.

Hắn bỗng ghé tai: “Sao hai bạn đó thân thiết vậy? Còn khoác tay nhau?”

Cậu đáp nhanh: “Con gái toàn như vậy mà?”

Hắn cũng nói ráo hoảnh: “Vậy thì hai đứa mình cũng khoác tay nhau.” Nói rồi, hắn muốn vòng tay qua tay Ninh Nhĩ.

Cậu phát hoảng tách khỏi hắn ba bước: “Thiệu Bách Hàn, anh làm gì vậy?!”

“Khoác tay chứ gì.”

“Con gái mới được làm như thế.”

“Mình hẹn hò với nhau rồi mà không được khoác tay ư?”

Ninh Nhĩ đỏ mặt: “Dòm anh coi có ẻo lả không chứ!”

Thiệu Bách Hàn: “…”

Câu “ẻo lả” này hoàn toàn tổn thương đến lòng tự trọng của hắn.

Thiệu háo sắc phải trăm cay nghìn đắng mới tìm được cái cớ hay để sờ mó Tiểu Nhĩ của mình thì bị người yêu coi là dân ẻo lả! Hắn tắt nắng, im re đi một bên, bắt đầu suy ngẫm đến những cách khác để tiếp xúc với Ninh Nhĩ. Khoác tay đúng là hơi ẻo thật, nhưng mình phải làm sao mới được chạm vào em ấy đây?

Đúng lúc này, một thứ mềm mềm chọt lòng bàn tay Thiệu Bách Hàn. Hắn giật mình, cúi đầu nhìn thì thấy Ninh Nhĩ đang dặt dè dịch lại gần, con ngươi ánh lên vẻ rụt rè, má ưng ửng đỏ, lí nha lí nhí: “Hiện… hiện giờ mình đều mặc nhiều quần áo thì đi gần gần rồi nắm tay cũng chẳng ai phát hiện ra đâu…”

Trong đôi mắt đầy ấm ức của Thiệu Bách Hàn tức thì lóe sáng rực rỡ.

Trên con đường hẹp rợp bóng cây mát mẻ, Thiệu Bách Hàn và Ninh Nhĩ đi rất sát nhau. Người đi ngang qua không hề hay biết hai cậu nhóc đẹp trai mặc nhiều đồ này đang tay áo dựa tay áo, nắm tay thật chặt.

Ninh Nhĩ phải dốc cạn can đảm mới đưa ra đề xuất ấy. Cậu lén lút nhìn Thiệu Bách Hàn thì phát hiện hắn có vẻ khoái chí lắm, cười tít mắt. Cậu hơi cúi đầu, nhoẻn cười, siết bàn tay người ấy hơn nữa.

Thật ra mình cũng rất hạnh phúc.

Có điều, giây phút hạnh phúc trôi qua rất ngắn.

Bởi vì Thiệu Bách Hàn là tên cực kỳ háo sắc!

Ninh Nhĩ đang ngồi yên vị đọc sách, Thiệu Bách Hàn lại không chịu học bài cho nên hồn mà nằm trên bàn trắng trợn ngắm cậu, tay thì.. sờ đùi cậu!

Bây giờ đã vào cuối tháng Mười Một, ai nấy đều mặc áo khoác dày hơn nhưng quần vẫn mỏng. Ninh Nhĩ mặc quần bò mỏng, tay hắn sờ phát là cậu sẽ run bắn. Bàn tay nọ chạm đến đâu, xúc cảm tê rần sẽ truyền tới từ phần da đó.

Ninh Nhĩ bị sờ đỏ cả mặt, cố cắn môi.

Đến khi Thiệu Bách Hàn sờ đến bẹn, cậu không nhẫn nhịn nổi nữa. Xúc cảm ngứa ngáy râm ran khiến người cậu run rẩy, thậm chí trong đầu còn hồi tưởng cảm giác đêm qua hắn chạm trực tiếp lên da mình.

“Anh… anh thả tay ra!”

Hắn nhìn cậu, hỏi đểu: “Vì sao chứ? Tiểu Nhĩ, khi xưa anh cũng sờ như vậy mà có thấy em nói gì đâu.”

Ninh Nhĩ quạo.

Ngày trước là cậu yêu thầm Thiệu Bách Hàn nên khi được hắn đụng chạm, mong muốn được gắn bó với người thương được thỏa mãn khiến cậu hạnh phúc nhưng cũng đầy thấp thỏm, làm sao nói nên lời từ chối? Giờ đã khác, cậu… cậu đã hẹn hò với người ấy, tình cảm thầm kín đắng cay đã không còn, nên cũng hết âu lo thấp thỏm.

Ninh Nhĩ: “… Dù sao cũng không được sờ em.”

Thiệu Bách Hàn tỏ ra tủi thân: “Tiểu Nhĩ à…”

Cậu quả quyết: “Anh thả tay ra ngay.”

Dứt lời, cậu không ngờ Thiệu Bách Hàn thả tay ra thật. Cậu nhìn hắn với vẻ bất ngờ, đang nghĩ bụng sao hôm nay ông tướng này tốt tính thế không biết thì thấy hắn lấy tai nghe bluetooth từ cặp sách đeo lên lỗ tai khuất mắt giáo viên rồi tỏ ra tội nghiệp: “Thôi được, không cho anh sờ em thì tớ nghe tin nhắn thoại được không? Anh nghe đây.”

Ninh Nhĩ: “!!!”

Tại sao mình lại đi thổ lộ với Thiệu Bách Hàn nhỉ!

Tại sao mình lại thích tên khốn kiếp này!

Ninh Nhĩ quyết định tạm thời ngó lơ cái tên xấu xa này đi.

Sắp đến thi giữa kỳ, điểm thi tháng trước của cậu không được cao nên lần này dốc sức ôn thi hơn, chẳng dư hơi đâu mà hùa theo Thiệu Bách Hàn nữa. Hắn cũng biết lần này cậu bỏ rất nhiều công sức, quyết tâm đạt điểm cao nên không quấy rầy cậu.

Sau kỳ thi, tháng Mười Hai lặng lẽ mà đến.

Tuần đầu tiên trong tháng, kết quả cuộc thi Toán hồi tháng Mười của hai lớp chọn có trước kỳ thi giữa kỳ. Cuộc thi này tổ chức trùng giai đoạn thi tháng, điểm thi tháng tồi tệ làm cậu mất hết tự tin. Khi thầy dán điểm lên bảng, đám học sinh xúm xít coi điểm, nhưng cậu không dám đứng dậy nhìn.

Họ ngồi ở ghế cuối lớp, cách bảng điểm có một bước chân.

Thiệu Bách Hàn nghiêm túc nhìn cậu, hỏi rất khẽ: “Tiểu Nhĩ không xem điểm à?”

Cậu lắc đầu, cắm cúi làm bài tập tiếng Anh được giao hôm nay.

Hắn chống cằm một tay, cười khẽ: “Mình cược nhau đi.”

Thật ra cậu đang vô cùng bồn chồn, lo mình không đạt điểm cao, tay siết bút đến trắng bệch. Nghe hắn nói vậy, cậu phân tâm, quay sang nhìn hắn: “Cược gì?”

Thiệu Bách Hàn ghé tai cậu, hơi thở ấm áp phả lên má: “Cược xem lần này ai điểm cao hơn. Nếu điểm anh cao hơn, Tiểu Nhĩ phải cho anh sờ em. Còn nếu điểm em cao hơn…” Hắn ra vẻ như phải hi sinh không bằng: “Nếu điểm em cao hơn, anh cho em sờ anh.”

Ninh Nhĩ: “…”

Thiệu Bách Hàn, đồ mặt dày nhà anh!!!

Cậu không nhận ra lời bông đùa của hắn đã giúp cậu bớt lo âu.

Lúc này, một cậu bạn cao giọng gọi: “Ninh Nhĩ, mày đỗ giải Nhất kìa!”

Cậu đơ một cục, chậm rãi xoay người nhìn cậu bạn nọ. Cậu kia cười hi ha: “Lớp mình ẵm chín giải Nhất, bao gồm cả Ninh Nhĩ. Sao cậu không qua xem này?”

Ninh Nhĩ ngơ ngác đi nhìn điểm. Khi bắt gặp tên mình đứng thứ tám trong tốp 9 người, cả thế giới như lặng bặt. Kết quả thi này đã đền bù bao nỗi buồn, áp lực và nghi ngờ bản thân của cậu suốt một tháng nay.

Thiệu Bách Hàn cất giọng trầm ấm: “May là không cược với em chứ, không thì em có thể sờ anh rồi.”

Ninh Nhĩ lướt xuống, tên của Thiệu Bách Hàn đứng đầu tiên trong giải Nhì, không leo nổi vào bảng giải Nhất.

Tên này xấu xa quá, ai thèm sờ chứ…

Cậu đỏ mặt trộm nghĩ.

Sắp vào tiết học, mọi người xem điểm xong cũng về chỗ ngồi, ở cuối lớp chỉ còn Thiệu Bách Hàn và Ninh Nhĩ đứng trước bảng điểm. Hắn trưng bản mặt tỉnh rụi bẹo má cậu, Ninh Nhĩ ngẩn ngơ nhìn hắn. Hắn nhếch mép, nghiêm túc nói rành rọt từng chữ một: “Tiểu Nhĩ, em mãi mãi là người giỏi nhất.”

Gương mặt luôn treo nụ cười gian giờ phút này đang nở nụ cười dịu dàng quá đỗi.

Ninh Nhĩ lặng lẽ ngắm nhìn hắn, làn gió thu se se thổi thốc từ kẽ hở cửa sổ nhưng cậu chẳng thấy lạnh là bao. Sự ấm áp tột bậc át hết tất thảy, cậu tưởng như đang ngâm mình trong dòng nước ấm rẫy, được người ấy an ủi, bảo vệ và… thích.

Và thật tình cờ, cậu cũng thích người đó.

Có lẽ đấy là chuyện hạnh phúc nhất đời rồi nhỉ.