Bán Tiên

Chương 337: Tình không biết mà sinh




"Cũng may không có làm lỡ ngươi."

Dữu Khánh cười khổ than thở, nếu suy nghĩ lại thì hắn cũng cảm thấy lúc đó điều kiện của mình rất tốt.

Hắn cũng hi vọng mình có điều kiện tốt như vậy, thế nhưng đó đều là biểu hiện giả dối, chỉ cần đâm một phát liền sẽ phá vỡ, bị Ngự Sử đài và Ty Nam phủ bức làm viết thơ làm phú gì đó, còn phải tham gia cái gì sáu trăm năm quốc khánh, liền trực tiếp khiến hắn bị hù dọa bỏ chạy rồi.

Diệp Điểm Điểm mỉm cười.

Hai người đi ra nơi chứa hàng, mới đi qua cầu, liền bị mấy người ngăn chặn lại.

Trước mặt đi tới không phải ai khác, chính là Long Hành Vân và Thôi Du, mấy người cưỡng ép ngăn cản lối đi của hai người.

Dữu Khánh không tin bọn họ dám ở tại đây nháo sự, nhưng vẫn là nhíu trán, phát hiện tên gia hỏa này có phải là có bệnh hay không, tại sao vẫn còn thủ tại U Giác Phụ, có cừu oán cũng không cần khẩn cấp như vậy đi?

Diệp Điểm Điểm cũng nhìn ra không thích hợp, hỏi: "Người nào?"

Dữu Khánh: "Còn có thể là ai."

Diệp Điểm Điểm lập tức hiểu rồi, ánh mắt đánh giá đối phương.

Ánh mắt Long Hành Vân cũng chăm chú nhìn nàng, hơi hơi nhìn kĩ, rồi vui vẻ nói, "Nhìn cũng không tệ lắm, có thể để cho tên gia hỏa này tự mình cùng ngươi đi đến chỗ cất chưa xem hàng, xem ra là đến một khách hàng lớn, không biết muốn mua bao nhiêu đồ vật?"

Có thể tự mình chạy tới, không sai biệt lắm chính là bởi vì việc này, muốn làm hỏng chuyện tốt của Dữu Khánh, không muốn để cho Dữu Khánh được đến lượng lớn tiền bán hàng, có được đủ tiền tài trốn ở U Giác Phụ không đi ra thì làm sao bây giờ?

Trán Dữu Khánh càng thêm nhăn chặt, cảm giác đối phương đã gắt gao theo dõi mình.

Diệp Điểm Điểm hỏi: "Ngươi chính là Long Hành Vân?"

Với giọng điệu và đối phương lại gọi thẳng tên gã, khiến cho Long Hành Vân ngẩn ra, hỏi: "Ngươi là người nào?"

Diệp Điểm Điểm không nói lời nào, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía những người ở phía sau.

Ánh mắt Dữu Khánh khẽ động, cũng bỗng nhiên nhìn về phía sau những người này.

Đám người Long Hành Vân cũng bởi vậy lục tục quay đầu lại nhìn.

Có một nam một nữ đi tới, một người cao lớn khôi ngô, một người xinh xắn hoạt bát, ăn mặc đều rất kỳ quái, y phục da thú, đề trần hai tay, đội mũ da thú. Hai người nếu như đi lại tại trên đường phố có lẽ sẽ không có người quá mức để ý, dù sao tại U Giác Phụ không ít quái nhân đi lại, có kẻ áo quần lố lăng cũng không gây ngạc nhiên.

Một nam một nữ mặc da thú mặt không biểu tình, dừng tại phía sau đám người Long Hành Vân.

Long Hành Vân đảo qua cách ăn mặc của bọn họ, liền nhìn ra là người đến từ Đại Hoang Nguyên, khiến ánh mắt gã bị thu hút chính là hình xăm phượng hoàng trên bộ ngực để nửa mở ra của nam nhân kia.

Gã lại vô ý thức nhìn trên ngực nữ nhân kai một cái, nếu như gã đoán không sai thì, phía sau lưng nữ nhân này hẳn cũng có một cái hình xăm như vậy.

Đây là đồ đằng của bộ tộc nào đó tại Đại Hoang Nguyên, nam nhân đem hình phượng hoàng xăm tại ngực, nữ nhân xăm ở phía sau lưng.

Tên của bộ tộc đó gọi là Phượng tộc, là một trong những bộ tộc cường đại có thể đếm được tại Đại Hoang Nguyên.

Long Hành Vân không biết bọn họ chặn tại trước mặt mình làm gì, nhưng mà rất nhanh gã kịp phản ứng lại, cấp tốc quay đầu lại nhìn về phía Diệp Điểm Điểm, thấy thần sắc nàng không chút dao động sợ hãi, lập tức ý thức được cái gì.

Diệp Điểm Điểm cuối cùng mở miệng rồi, "Cút đi!"

Gương mặt Long Hành Vân lập tức căng lên, sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn là xoay người kêu gọi một tiếng: "Đi!"

Đám người Thôi Du cũng không ngốc, biết rõ đã đụng phải người không thể trêu vào, nhanh chóng xám xịt cùng rời đi theo.

Mà nam nữ mặc da thú kai thì đối với Diệp Điểm Điểm khom người, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, thủ tại địa điểm không xa không gần.

Rất rõ ràng, hai người chính là bởi vì nhìn thấy Diệp Điểm Điểm bị người ngăn chặn nên mới hiện thân.

Dữu Khánh kinh ngạc, "Đây là nhà mà ngươi sắp gả tới kia?"

"Không phải sao chứ?"

"Thoạt nhìn rất lợi hại a."

"Nếu không có chút thực lực, ta vì sao phải gả tới loại địa phương đó chưa?"

"Đây là bộ tộc nào?"

"Phượng tộc!"

"Phượng tộc?" Dữu Khánh hơi kinh, "Ngươi chính là gả cho con trai của tộc trưởng Phượng tộc?"

Phượng tộc tại Đại Hoang Nguyên, hắn cũng từng nghe nói qua, đó là một trong mấy cái bộ tộc thực lực mạnh nhất Đại Hoang Nguyên, cũng là một trong nhưng bộ tộc có liên quan đến Thần trong truyền thuyết, nghe nói tổ tiên của bộ tộc này là người đi theo hầu Thần, truyền thừa không phải chuyện đùa, thực lực rất cường đại.

Diệp Điểm Điểm nở nụ cười, "Rất kinh ngạc sao?"

Dữu Khánh: "Đương nhiên kinh ngạc, quả thực quá kinh ngạc a."

Diệp Điểm Điểm: "Còn là cảm tạ ngươi, nếu không phải mượn danh tiếng của ngươi, vị hôn phu của ta cũng sẽ không tới Tiểu Tiên lâu, ta cũng không có cơ hội gặp mặt quen biết hắn. Kỳ thực cũng không có cao to giống như ngươi tưởng vậy, tộc trưởng có mấy người con trai, vị hôn phu của ta chỉ là một trong số đó, nhưng mà cũng không phải tùy tiện người nào đều có thể khi dễ, không có điểm sức lực này thì ta cũng không có khả năng tiếp nhận chuyện cây đào."

Dữu Khánh sách sách nói: "Như vậy đã rất tốt rồi, ngươi như vậy coi như là một bước lên trời rồi."

Diệp Điểm Điểm: "Không có khoa trương giống như ngươi nói vậy, nhưng mà đủ để cho ta quyết đoán gả đi, cũng đủ để cho những kẻ Cừ Hà sơn kia từ đây hốt hoảng lo sợ, trước đây là ta sợ bọn họ tìm ta phiền phức, về sau nên đến lúc bọn họ sợ ta rồi, dù sao mẹ ta cũng là bị chết ở trên tay bọn họ. Cuộc hôn nhân này, chí ít trong lòng ta rất vui vẻ."

Dữu Khánh không nói nữa rồi.

Không bao lâu sau, hai người đi tới Bích Hải Thuyền Hành, cũng tìm đến chấp sự quản lý tại đây, trao đổi tới chuyện vận tải hơn hai trăm cây tiên đào.

Vận tải thì không thành vấn đề, dễ nói, chỉ cần trả thù lao là được, Thuyền hành định giá bốn trăm triệu.

Dữu Khánh kêu lên sợ hãi, biết rõ vận chuyển đến Đại Hoang Nguyên khẳng định sẽ đắt hơn một chút, dù sao khoảng cách càng xa hơn, nhưng mà không nghĩ tới sẽ cao hơn nhiều như vậy, lại là trực tiếp tăng gấp đôi, lần này nhưng không có nhiều tiên đào như vậy.

Thuyền hành đã nói rồi, khoảng cách xa là một chuyện, tại Đại Hoang Nguyên vận chuyển đường bộ tương đối phiền phức, hoặc là nói Đại Hoang Nguyên tương đối nguy hiểm, quá trình vận tải nguy hiểm rất nhiều, bên này cần phải triệu tập lực lượng hộ tống tương đối cường đại mới được, phí dụng đi tiền trạm cũng sẽ rất cao.

Giá cả thương lượng như thế nào đều không hạ xuống được, sau cùng vẫn là Diệp Điểm Điểm tìm phương thức khác, nếu như Thuyền hành chỉ phụ trách hải vận, chuyện vận tải trên lục địa giao cho nàng phụ trách thì sao?

Giá cả lập tức chém ngang eo, cũng không lấy nhiều, cũng không lấy muốn, vẫn là hai trăm triệu!

Dữu Khánh lại thể hiện muốn ghi nợ.

Thuyền hành cũng thể hiện ghi nợ thì không thành vấn đề, chỉ cần có đảm bảo là được, lại là Diệp Điểm Điểm biểu thị sẽ đưa ra đảm bảo đáng tin.

Về phần bao nhiêu lâu trả hết nợ, Thuyền hành cũng rất rộng lượng, nếu ngươi nguyện ý trả tiền lãi thì thiếu bao lâu cũng được.

Nói cái gì mà cũng không lấy nhiều của ngươi, một năm đưa tiền lãi một nghìn vạn(10 triệu) là được.

Dữu Khánh nghe mà đau răng, một năm phải trả cho Diệp Điểm Điểm một nghìn vạn chi phí duy trì đại trận, còn phải trả cho phía Thuyền hành một nghìn vạn tiền lãi, cách thức mình dùng tiền thật sự đã đến loại cảnh giới này rồi sao?

Hắn phát hiện sau khi mình tiến một chuyến vào tiên gia động phủ rồi đi ra, mình cũng có chút không nhận ra chính mình rồi.

Nếu không phải cân nhắc đến việc mình có biện pháp làm cho nhóm Tiên đào thụ khôi phục bình thường, có đánh chết hắn cũng không dám đáp ứng những điều kiện này.

Sau khi tất cả đã được trao đổi ổn thỏa, hai người liền đi ra khỏi Thuyền hành, vẫn chưa ký kết các loại khế ước, chỉ là trước tiên nói chuyện thương lượng, ý của Diệp Điểm Điểm là phải chờ đến sau khi nàng gả đi rồi mới có thể xử lý việc này, cụ thể thì ngay trước mặt ngoại nhân không nói tới.

Sau khi đi ra tới đường phố bên ngoài, Diệp Điểm Điểm mới báo cho biết, "Phía bên Phượng tộc, ta còn chưa tìm xong địa điểm trồng trọt, căn cứ vào tình hình ta lý giải, hẳn là sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà ta vẫn là muốn xác nhận trước rồi mới có thể cùng ngươi chính thức thực hiện việc này. Nếu như xảy ra chyện bất ngờ không làm được thì chỉ có thể xóa bỏ rồi. Đó cũng là nguyên nhân ta trước tiên cần phải rõ ràng sự việc, ta hiện tại không thể cho ngươi tuyệt đối đảm bảo."

Dữu Khánh hỏi: "Cần bao lâu?"

Diệp Điểm Điểm suy nghĩ một chút, "Khoảng một tháng đi."

Dữu Khánh than thở, "Nói cách khác, phía bên nơi để hàng, ta còn phải tiếp tục chi sáu bảy trăm vạn."

Diệp Điểm Điểm: "Nếu như đồ vật trong tay ngươi có nơi đi càng tốt hơn, thì không cần quản tới phía bên ta. Ta nói thật, ngươi tự động xử lý là được."

Dữu Khánh yên lặng gật đầu, bỗng cười nói: "Xem ra ta phải đi Đại Hoang Nguyên đi một chuyến."

"Ngươi chạy đến đó làm gì?"

"Ta không được đi uống rượu mừng của ngươi sao?"

"Ai, hoàn toàn không cần phải như vậy, ngươi phiền phức, ta cũng phiền phức. Ngươi vốn là bị Long Hành Vân theo dõi, chỉ với chút năng lực này của ngươi để đi lui đi tới, nếu ta không tìm người hộ tống ngươi thì ta cũng không yên tâm, xảy ra chuyện không có lời, thật sự không cần."

Nói đến đây, cũng đã đi tới một cái giao lộ, Diệp Điểm Điểm dừng bước, "Được rồi, ta liền không trở lại cùng ngươi nữa, từ biệt tại đây đi, ta trucớ trước về kinh thành."

Dữu Khánh kinh ngạc: "Vừa mới tới, liền trở về, có phải quá nhay rồi hay không?"

Diệp Điểm Điểm: "Thời gian dài ngắn không trọng yếu, sự tình trao đổi xong là được rồi. Ngày ta kết hôn đã không xa, không có phụ mẫu giúp ta quan tâm chuyện xuất giá, ta tự gả ta đi ra ngoài, tự mình phải quan tâm a. Sau khi về kinh còn có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, ta không muốn quá ủy khuất bản thân, chí ít phải chuẩn bị cho bản thân mình chút đồ cưới đi, còn phải chạy đi Đại Hoang Nguyên, kỳ thực thời gian ta có cũng rất khẩn trương, thật sự không thích hợp dừng lại quá lâu."

"Việc này..." Dữu Khánh thở dài, "Được rồi, ngươi cũng đã đưa ra lí do lớn như vậy, ta liền bất lưu giữ ngươi nữa rồi. Chỉ là, ta còn chưa kịp chuẩn bị lễ vật cho ngươi kết hôn a. Nhưng mà cũng không sao, về sau ta tìm Thiên Lý lang chuyển tới cho ngươi, khoản tiền lớn cũng đã tiêu rồi, không kém chút tiền ấy."

Diệp Điểm Điểm: "Nếu thật muốn tặng a, vậy thì phải tặng thứ ta thích mới được. Nữ nhân đều có mộng học đòi văn vẻ, ta kỳ thực cũng không ngoại lệ, thế nhưng ngươi đã bỏ văn theo võ rồi, ta không tiện miễn cưỡng ngươi. Nếu như ngươi thật sự có lòng thì sau đó có thể viết một thủ thơ hay gì đó đặc biệt tặng cho ta, đó chính là lễ vật tốt nhất."

"..."

Dữu Khánh á khẩu không trả lời được, thậm chí là có điểm há hốc mồm, làm cho hắn cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào rồi.

"Được rồi, nói đùa ngươi thôi, sẽ không khiến ngươi phá lệ, ngươi muốn tặng cái gì đều là tâm ý."

Diệp Điểm Điểm cười khanh khách xua tay, cười xong, bỗng ghé sát vào hắn, tại bên tai hắn hạ thấp giọng nói: "Ta lại cho ngươi một cơ hội sau cùng để cứu vớt ta, chỉ cần ngươi nguyện ý lấy ta, ta liền không gả cho bên kia, ta sẽ tận lực làm vợ hiền của ngươi, giúp ngươi đồng thời nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái trước mắt, ta có nhân thủ về phương diện này, cũng có năng lực phương diện này, đổi một địa phương khác giúp ngươi trồng trọt chăm sóc tốt những cây đào này, ngươi cũng không cần phải gánh vác khoản nợ nần nhiều như vậy. Ta có bao nhiêu tiền thì đều móc ra bấy nhiêu cho ngươi."

"..."

Dữu Khánh trừng lớn hai mắt, ngơ ngẩn nhìn nàng, cảm giác chuyện đùa này hơi quá mức rồi, nhưng theo trong ánh mắt đối diện nhìn không ra bất cứ hàm ý vui đùa nào, trái lại cảm giác rất nghiêm túc, điều này thật sự có điểm khiến cho hắn kinh hãi rồi.

Yên tĩnh, hai người đối diện nhìn nhau, không nhìn tất cả động tĩnh qua lại trên đường phố.

Một lúc lâu sau, Diệp Điểm Điểm bỗng nhiên bật cười, giơ lên một cánh tay vỗ lên vai Dữu Khánh, "Giỡn chơi, nhìn kìa đã khiến ngươi bị hù dọa, ngươi để chút râu tơ khó coi này, ta còn thật là nhìn không vào mắt a. Được rồi, lúc này từ biệt đi, không tiễn!"

Lúc này nàng xoay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng, rất nhanh đi lên bên kia cây cầu hình vòm, đưa lưng về phía hắn phất phất tay, sau đó bóng hình xinh đẹp với chiếc váy tím kia biến mất tại phía đầu bên kia cây cầu hình vòm.

Dữu Khánh nhìn theo, thần sắc bình tĩnh không dao động, nhìn chằm chằm vào phương hướng đó, đứng lặng người hồi lâu không động đậy...