Bán Tiên

Chương 330: Có lộc ăn




Tiểu sư thúc còn cảm thấy rất hiếm lạ với Đầu To hiện tại, lập tức áp sát tới đây, đưa tay muốn bắt ra khỏi tay của Dữu Khánh để nhìn xem.

Vù! Đầu To chợt lóe lên không thấy bóng dáng, đã nằm sấp tại phía sau lưng Dữu Khánh.

Tiểu sư thúc ngẩn ra, phát hiện tốc độ của nó rất nhanh, vừa thấy hoa mắt liền không còn.

Dữu Khánh trở tay ra phía sau lưng, bắt Đầu To đem trở về, thả lại trong lòng bàn tay, "Tiểu sư thúc, ngươi nhìn là được, đừng động thủ a, ngươi và nó không quen, nó sẽ không cho ngươi bắt."

Tiểu sư thúc đành phải đem hai tay chắp tại sau lưng, cúi đầu tới gần quan sát, đầu xoay tới xoay lui, xoay qua xoay lại quan sát kỹ một hồi, rồi cất tiếng cảm khái, "Chỉ là một tiểu ngoạn ý như thế liền có thể đại chiến cùng tà ma, lại còn có thể loại trừ tà khí trong tiên đào, còn biết đi gọi viện binh..." Ngẩng đầu quét nhìn sư huynh đệ ba người một cái, "Ta nói ba người các ngươi có phải là nói quá huyễn hoặc hay không?"

Nam Trúc than thở: "Sư thúc, đây đều là sự thật, cũng không có chút nào khuếch đại a."

Tiểu sư thúc cũng chỉ là nói như thế mà thôi, có thể khiến cho hai bên vốn luôn tranh chấp nhau đều nói như vậy, vậy thì hẳn sẽ không có giả, hắn ta chỉ là vô cùng kinh ngạc mà thôi."Miệng không thể nói, lại có thể tìm đến nơi thật xa để cầu viện binh, nhất là với một tiểu gia hỏa như thế, việc này nhưng không bình thường, việc này giống như là đã mở linh trí a! Loại vật nhỏ như thế này, là rất hiếm thấy mở linh trí a, ta nói, các ngươi sẽ không phải là cho nó ăn Nghiệt Linh đan đi?"

"Ha hả." Nam Trúc thiếu một chút cười ra tiếng heo kêu, "Tiểu sư thúc, trước lúc tiến vào Tiểu Vân gian, nghèo rớt mồng tơi, làm sao có khả năng có tiền mua đồ vật quý giá như Nghiệt Linh đan được chứ."

Đối với cách nói này, Dữu Khánh khẽ gật đầu, cũng thể hiện tán đồng, "Chưa ăn qua."

Tiểu sư thúc a một tiếng, bỗng hỏi: "Ta hỏi a, cái trò này sống bao nhiêu tuổi rồi?"

Dữu Khánh hiểu ý của hắn ta, hoài nghi là đã già thành tinh rồi, lắc đầu đáp: "Việc này ta nào biết được, từ trong lòng đất chui ra tới, nó lại không thể nói chuyện, ta cũng không có biện pháp xác định. Then chốt là thứ này ngay cả trong sách cổ cũng không có ghi chép gì, chỉ có đôi lời vài câu, căn bản tìm không được cách thức so sánh chuẩn xác. Phía bên U Nhai từng kêu gọi tìm kiếm Hỏa Tất Xuất, cũng không biết U Nhai có biết hay không."

Tiểu sư thúc nhìn nhìn quanh, hỏi: "Tiên đào đâu chứ?"

Bây giờ Diệu Thanh Đường không thiếu nhất chính là cái thứ này, Dữu Khánh lúc này dẫn hắn ta đi ra phòng, đi tới gian phòng của hắn.

Đẩy cửa phòng ngủ nhìn vào, chỉ thấy dựa vào vách tường chất đống một hàng rương gỗ cao ngất.

Cái tình hình này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều hiểu biết, trong gian phòng bọn họ cũng chất đống một đống lớn như vậy, nói dễ nghe là trông coi tiên đào, kì thực là "Trông coi tự trộm", để thuận lợi ăn tiên đào tu luyện.

Dữu Khánh xốc lên từng cái rương, lộ ra từng trái tiên đào đặt trong các ô vuông.

Tiểu sư thúc cầm một trái vào tay lật xem, nhịn không được cất tiếng sách sách một hồi, "Không hổ là tiên đào, trái lớn như vậy, lúc đi tới, nghe nói các ngươi bán năm mươi vạn lượng một quả?"

"Cũng là không có cách nào, không bán đắt một chút thì ngay cả phí vận chuyển cũng không đủ..."

Dữu Khánh lại đem tình huống đưa tiên đào ra vận chuyển đến Tiểu Vân gian nói ra, kể đến đây, miệng hắn cũng không khách khí, chỉ trích Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết bởi vì thích Thiết Diệu Thanh, bởi vì giúp Thiết Diệu Thanh mà cưỡng ép ra mặt, đã nói ra lời không nên nói, dẫn đến kết lấy thù hận với Long Hành Vân.

Đối phương nói hắn bởi vì nữ nhân làm hỏng việc, hắn nuốt không nổi cơn tức này, cần phải phản kích lại.

Tuy rằng khi hắn nói lời này thì chính hắn cũng có chút chột dạ, nhớ tới một màn ám muội giữa mình và Thiết Diệu Thanh trong gian phòng, còn lưu cả chữ lại.

Nhưng lời này vừa nói ra, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức mặt đầy mất tự nhiên.

Nam Trúc lập tức phản bác: "Kết thành hận thù với Long Hành Vân là chuyện trước đó, người ta là tới vì báo thù cho anh em kết nghĩa, ngươi đừng có kéo lên trên đầu chúng ta."

Dữu Khánh: "Nói cách khác, các ngươi cũng không phải thích Thiết Diệu Thanh, là ta suy nghĩ nhiều đi?"

Nam Trúc lập tức mặt đỏ cả lên, "Người nào mà chẳng thích cái đẹp, dung mạo xinh đẹp, ta và lão Cửu thích thì thế nào chứ, chúng ta nhưng không có làm chuyện gì không thể gặp người." Gã quay đầu lại lập tức nói sang chuyện khác, "Tiểu sư thúc, mấy thứ này nói như thế nào cũng là chúng ta đồng thời liều sống liều chết cầm về tới, tên này bán được rất nhiều tiền, mấy trăm triệu, chúng ta và lão Cửu một người chỉ cần một trăm triệu, phần thu nhập còn lại sau đó đều tính là của hắn, hắn trái lại hay a, chỉ cho mười vạn lượng tiền công, còn hạ thủ với chúng ta. Ta còn bị hắn đán gãy một cây xương sườn, đến giờ còn chưa khỏi."

Mấy vị sư huynh đệ tranh chấp không ngừng, khiến Trùng Nhi ở một bên ít nhiều có chút khiếp sợ, chính gã ta cũng khó mà tưởng tượng nổi, sư huynh đệ mà giống như đối thủ một mất một còn như vậy làm sao đi ra ngoài có thể cùng nhau xông pha mạo hiểm lớn như vậy để làm việc.

Ánh mắt Tiểu sư thúc thì một mực đảo nhìn hai bên, nhìn xem bên này, lại nhìn xem bên kia, hắn ta hiện tại là chẳng quan tâm người nào thích người nào hay là xương sườn người nào bị gãy, liền lên tiếng cắt đứt, quay trở lại chính đề, "Quả tiên đào này, các ngươi đều đã ăn rồi?"

Đang ầm ĩ mặt đỏ tới mang tai, sư huynh đệ ba người ngẩn ra, tiếp đó hoặc đằng hắng thừa nhận, hoặc gật đầu thừa nhận.

Tiểu sư thúc một tay đưa ra trước người, lật tay đè ép xuống, làm ra trạng thái vận khí, "Có hiệu quả không?"

Nói đến việc này, sư huynh đệ ba người lập tức đổi sắc mặt, liên tục gật đầu.

Dữu Khánh hắc hắc nói: "Kỳ thực khi chúng ta tại Tiểu Vân gian, đại bộ phận thời gian đều là trốn ở tiên đào viên để ăn tiên đào, trài qua khoảng một năm, tu vi của ta đã đột phá đến Cao võ cảnh giới, cũng cách Cao Võ đỉnh cao không xa rồi, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay phá Huyền là không thành vấn đề."

Nam Trúc cũng hưng phấn nói: "Tu vi của ta và lão Cửu cũng đã bước vào Cao Võ."

Tiểu sư thúc kinh ngạc, có điểm không tin, nhanh chóng xuất thủ, lục tục nắm cổ tay ba người vận công kiểm tra, tỉ mỉ phân biệt.

Rất nhanh, liền biết ba người không có khoa trương, chậm rãi thả tay ra.

Hắn ta đương nhiên biết rõ tu vi của ba người, tiến độ một năm tu hành lại nhanh như vậy, rất cảm thấy khiếp sợ, ánh mắt lập tức dừng tại trên tiên đào, trong mắt tràn đầy kinh diễm, "Không hổ là đồ vật tiên gia dùng ăn, lại có kỳ hiệu như thế. Bán ra không được là tốt, bán ra không được là chuyện tốt a, lưu giữ chính chúng ta dùng."

Dữu Khánh lập tức xua tay nói: "Tiểu sư thúc, chỉ sợ dùng không hết a. Bây giờ còn có hơn bảy vạn quả, với tu vi hiện tại của ba chúng ta, mỗi người mỗi ngày đêm không ngừng thì một người nhiều lắm luyện hóa mười quả, dù cho toàn bộ người của phái chúng ta đều chạy tới ăn tiên đào tu luyện, một năm lại có thể ăn được bao nhiêu? Vấn đề lớn nhất hiện nay là, đến bây giờ chúng ta chỉ biết những tiên đào này có thể bảo tồn hơn một năm."

Hắn xoay người lại đi tới trong góc, chỉ vào ba quả tei6n đào đặt ở trên bàn, thể hiện tới đây nhìn xem.

Tiểu sư thúc và Trùng Nhi lập tức đi tới quan sát, chỉ thấy vỏ ngoài của ba quả đào kia đã không còn bóng bẫy mọng nước, đã có dấu hiệu nhăn lại.

"Sư thúc, ba quả tiên đào này là khi ta tiến vào đào viên thì hái xuống làm thí nghiệm, đặt tới bây giờ còn chưa đến một năm rưỡi thì đã trở thành như vậy. Những quả đào này sợ là không thể tồn giữ quá lâu, chúng ta đương nhiên là có thể ăn được bao nhiêu thì tận lực ăn bấy nhiêu, ăn không hết để hư hỏng thì quá đáng tiếc, cho nên có thể bán một ít ra ngoài chuyển thành tiền cũng là không tệ."

Tiểu sư thúc gật đầu, quay đầu lại nói: "Trùng Nhi, nhìn thấy hay không, ba vị sư huynh của ngươi cũng không tính là uổng công bận rộn, ngươi có lộc ăn rồi, án theo tiến độ bọn họ tu hành, ngươi thành thành thật thật tại nơi đây ăn hai năm tiên đào, thì khẳng định có thể phá Huyền rồi. Còn không mau cảm tạ ba vị sư huynh."

Trùng Nhi gật đầu, lập tức xoay người mặt hướng ba người, chắp tay khom mình hành lễ, "Tạ ba vị sư huynh."

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều khom người hoàn lễ, nhất là Nam Trúc, dáng vẻ hòa ái dễ gần vô cùng, "Đều là người một nhà, tiểu sư đệ không cần khách khí, về sau có chuyện gì cứ việc nói với hai chúng ta, chỉ cần hai vị sư huynh chúng ta có thể làm được thì tuyệt không chối từ." Khi nói thì còn lặng lẽ liếc mắt nhìn xem phản ứng của tiểu sư thúc.

"Ừm, cảm tạ sư huynh." Trùng Nhi lại hơi khom người.

Tiểu sư thúc đã nhìn chăm chú về phía con côn trùng trên đầu vai Dữu Khánh, "Vậy thì đừng suy nghĩ nữa, để Đầu To đi nấu nước đi, ta đường xa mà đến, để ta nếm thử tiên đào đi."

"Được."

Dữu Khánh vừa mới đáp ứng, Trùng Nhi chợt mặt đầy mong đợi hỏi: "Công tử, để cho ta làm đi, để ta thử xem có thể được không?"

Gã ta rất mong đợi lại lần nữa quen thuộc với Đầu To, nhất là nghe nói Đầu To có bản lĩnh lớn như vậy, không cô phụ sự yêu thích của gã ta.

Tiểu sư thúc: "Cái gì mà công tử, hiện tại là sư huynh..." Tiếng nói hơi dừng, ánh mắt xoay chuyển tại trên mặt Dữu Khánh và Trùng Nhi một hồi rồi bỗng nhiên không kiên nhẫn nữa, khua tay áo, "Ai nha, được rồi, được rồi, ngươi thích gọi gì cũng được."

Mấy người tại đây đều có chút không hiểu ra sao.

Nhưng mà Dữu Khánh vẫn là bắt Đầu To đặt ở lòng bàn tay, để Trùng Nhi tự mình nếm thử.

Trùng Nhi lập tức áp sát khuôn mặt vào bàn tay hắn, kêu gọi: "Đầu To, Đầu To, còn nhận ra ta không?"

Đầu To vô ý thức tại lòng bàn tay Dữu Khánh lui về sau.

Trùng Nhi hơi cảm thất vọng, nhưng vẫn không buông tha, chỉ vào mặt mình, "Đầu To, là ta nha, là Trùng Nhi trên đường vào kinh thành khắp nơi nhặt xương cho ngươi ăn nha." Trên tay còn thỉnh thoảng làm ra động tác xách sợi dây.

Đầu To lệch đầu nhìn gã ta, bỗng nhiên tại lòng bàn tay Dữu Khánh tiến lên một bước, phát ra tiếng kêu to "Tích tích tích".

Dữu Khánh bỗng thấy bất ngờ, thật đúng là nhận ra rồi? Đầu To tại bên người hắn quá lâu rồi, có chút động tác là có thể cảm giác được dụng ý.

Trùng Nhi tựa hồ cũng đã cảm giác được chút gì, hướng Đầu To vươn ra lòng bàn tay, đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay Dữu Khánh, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm Đầu To, nhẹ nhàng gọi, "Đầu To, lại đây, lại đây nha."

Đầu To thỉnh thoảng nghiêng trái nghiêng phải, xem xét gã ta một hồi, cuối cùng nhảy về phía trước, rơi tại trong lòng bàn tay Trùng Nhi.

"Đầu To tốt, thực sự là Đầu To tốt."

Trùng Nhi cao hứng xém chút nhảy cẩng lên hoan hô, dáng vẻ rất hài lòng.

Tiểu sư thúc mỉm cười, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau.

Dữu Khánh thì sờ sờ chút râu tơ của mình, hắn là thật sự không nghĩ tới, lúc trước là một tiểu thư đồng của nhà người khác, một hạ nhân hầu hạ hắn, bây giờ vậy mà lại có thể nhân duyên tế hội trở thành sư đệ của mình, phát hiện tiểu tử này thật đúng là đụng được đại vận rồi.

Sự tình rõ ràng, nếu không phải gặp được hắn, tám chín phần mười là sẽ cả đời làm hạ nhân.

Trông thấy Trùng Nhi lại đang tìm bình chứa nước, Dữu Khánh không thể không nhắc nhở: "Này, Trùng Nhi, hiện tại Đầu To đã có thể nhìn hiểu biết một ít động tác, cũng có thể nghe hiểu một ít lời nói, ngươi không cần tiếp tục đem nó ném vào trong nước, dùng tay ra hiệu hoặc nói chuyện dẫn dắt cũng được."

"Ừm, công tử, ta biết rồi."

Trùng Nhi liên tục gật đầu, trên tay trở nên bận rộn.

Dữu Khánh thì mời tiểu sư thúc đi ra ngoài, muốn mượn một bước nói chuyện.

Đi đến một góc yên lặng, hắn mới hạ thấp giọng nói: "Là đệ tử chân truyền sao?"

"Nào có dễ dàng tìm đệ tử chân truyền như vậy." Tiểu sư thúc lắc đầu, tựa hồ ít nhiều cũng có chút tiếc nuối, "Không có thiên phú tu luyện Âm Tự quyết, bất quá ta tỉ mỉ quan sát và khảo nghiệm ba năm, phát hiện tính cách cũng không tệ lắm, yên tâm, sẽ không có vấn đề gì."

Dữu Khánh tin tưởng dựa vào Âm Tự quyết của hắn ta quan sát một người nhiều đến hai ba năm, về phẩm tính vô luận là có tì vết gì thì đều sẽ bị phát hiện rõ rõ ràng ràng, điểm này hắn không chút nghi ngờ, nhưng vẫn tránh không được vẻ mặt ngạc nhiên phản ứng, "Không có thiên phú vậy ngươi làm gì vừa thấy mặt người ta liền thu người ta làm đồ đệ, ta còn nghĩ rằng ngươi nhìn ra chút gì chứ, Linh Lung quan chúng ta thu đồ đệ lúc nào biến sơ sài như thế rồi? Ngươi làm như vậy, ta cũng không dám gật bừa."

Tiểu sư thúc trên dưới quan sát hắn một chút, "Ta có thể thu nhận hắn, đương nhiên là đã nhìn ra một chút."

Dữu Khánh: "Đã nhìn ra cái gì?"

"Ngươi mắt mù!"

Tiểu sư thúc ném xuống lời nói đó rồi xoay người đi trở về.