Bán Tiên

Chương 329: Chó cắn chó




Đã có tiểu sư thúc tọa trấn, Nam Trúc sức lực mười phần, sự tình tự nhiên phải nói từ bắt đầu.

Theo kể ra từ khi sư huynh đệ ba người bắt đầu xuất sơn thì Nam Trúc đã bắt đầu hết sức chỉ ra các điểm không đúng của Dữu Khánh.

Dữu Khánh vừa nghe liền xù lông lên, "Mập mạp chết tiệt, ngươi nói cho rõ ràng, là người nào có lỗi trước với người nào, mới vừa xuất sơn thì trên người ta không đủ bạc, dọc theo đường đi các ngươi ăn ngon uống đã, lại không cho ta ngồi chung bàn, dọc đường ta một mình ở tại bên cạnh ôm bánh gặm, ta có từng nói qua các ngươi không đúng không?"

Ánh mắt Trùng Nhi lập tức nhìn chăm chú về phía lão Thất và lão Cửu, hơi cau mày.

Hắn ta thế nhưng là nhớ kỹ khi mình làm hạ nhân thì Dữu Khánh đều phải lén lút đưa đồ ngon cho hắn ta ăn, phần tình cảm ấm áp đó hắn ta vĩnh viễn nhớ kỹ.

"Ngươi ngậm miệng." Tiểu sư thúc lại chỉ tới Dữu Khánh cảnh cáo, "Để cho hắn nói tiếp, mấy người các ngươi là loại mặt hàng dạng gì ta rõ ràng chi li, ai đúng ai sai ta tự có phán đoán, không cần ngươi tới chen lời huyên náo."

Dữu Khánh đành phải cắn răng chịu đựng, tùy ý để người nói đi.

Nam Trúc tiếp tục lải nhải, từ xuất sơn đến quyết định tới U Giác Phụ làm thân phận U Cư để dễ đi Yêu giới, một mạch bùm bùm nói đến tại Văn thị bị bộc lộ thân phận rồi rời đi mới thôi, xem như đã nói xong rồi.

Tổng thể sự tình trải qua coi như đúng trọng tâm, nhưng tránh không được đưa cảm xúc của mình vào để nói, thậm chí là từ góc nhìn của mình để khuếch đại công lao của bản thân mình vân vân.

Lúc này Mục Ngạo Thiết là cùng Nam Trúc mặc chung một cái quần, thỉnh thoảng hưởng ứng mấy câu.

Có chút địa phương, tiểu sư thúc cũng nhịn không được xen mồm chất vấn, thí dụ như những gì trải qua khi đấu trí so dũng khí cùng Vân Hề tại bên trong Kiến Nguyên sơn.

Những nguy hiểm trải qua trong Cổ mộ chân chính làm cho tiểu sư thúc và Trùng Nhi nghe được mà vô cùng lo sợ, phát hiện mấy tên gia hỏa này thật sự chính là nhặt về được cái mạng mà chạy ra cổ mộ, vì tiền thật đúng là đủ liều mạng, trọng điểm là biết rõ địa chỉ Tiểu Vân gian mà Vân Hề đưa cho có khả năng có vấn đề, ba tên gia hỏa này vậy mà còn có thể cố gắng kiên trì xông đi vào.

Hơn nữa còn lẫn nhau chỉ trích đối phương muốn ăn một mình, muốn hất mình ra để đi một mình vân vân, đi tìm chết mà từng người còn đều cương liệt như thế, khiến hai thầy trò mở rộng ra ánh mắt.

Sự tình đã qua rồi, tiểu sư thúc tạm thời không muốn chỉ trích người nào, chỉ nhìn chằm chằm Dữu Khánh hỏi: "Ngươi là vì nữ tử Văn Hinh kia mà bộc lộ?"

Đôi mắt Trùng Nhi nháy nháy mà nhìn chằm chằm Dữu Khánh.

Dữu Khánh lập tức thề thốt phủ nhận, "Không thể nào, tiểu sư thúc, ngươi đừng nghe hai người bọn họ đánh rắm. Ta sở dĩ bị lộ là bởi vì đúng lúc gặp phải đồng liêu Ngự Sử đài ở kinh thành, cũng là Bảng Nhãn tại một lần đó, hắn còn là con rể của Vạn thị, bên đối đầu với Văn thị. Lúc đó đã bị người nhận ra rồi, bằng không ta làm sao có khả năng sẽ bộc lộ."

Nam Trúc lập tức phì một tiếng, "Tiểu sư thúc, ngươi đừng nghe hắn nói, ngươi là không thấy hắn a, sau khi rời đi Văn thị thì dáng vẻ như mất hồn, trong lúc ngủ mơ còn gọi ra tên 'Văn Hinh', nếu không có như thế, chúng ta làm sao lại biết chuyện giữa hắn và Văn Hinh chứ."

Dữu Khánh bị nói cho thẹn quá thành giận, chỉ vào mũi đối phương, "Mập mạp chết tiệt, lão tử chưa bao giờ có thói quen nói mới, ngươi đang ăn nói bừa bãi a, nói bậy sớm muộn miệng sẽ bị mọc mụn độc nát đầu lưỡi mà chết."

Nam Trúc xùy nói: "Nếu là ta không có nghe được, không cần nói miệng mọc mụn độc, để cho ta bị trời giáng ngũ lôi đánh cũng được."

Mục Ngạo Thiết: "Ta cũng nghe được, trong mộng không chỉ một lần gọi tên 'Văn Hinh'."

"Hai tên súc sinh bụng dạ khó lường!" Dữu Khánh nổi giận, hai tay áo xắn lên, "Người nào còn dám nói bậy một lần thử xem!"

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đồng thời ưỡn lồng ngực lên, ý liên thủ rất rõ ràng.

Nam Trúc càng là cười lạnh nói: "Chúng ta nói đều là lời rất thật, mình dám làm không dám nhận, còn nói chúng ta nói bậy, ngươi nha, cho là chúng ta sợ ngươi hay sao?"

Có tiểu sư thúc tại đây, có thể nói sức lực mười phần.

Đương nhiên, dù cho không có mặt tiểu sư thúc, cũng là ương ngạnh như vậy, nhiều lắm là bị đánh tương đối thảm hơn một chút mà thôi, lúc trước xương sườn bị gãy còn chưa có khỏi.

Bầu không khí giữa song phương lập tức tõ ràng như củi khô lửa cháy, đụng tới là bùng lên.

Nhất là Dữu Khánh, lập tức muốn động thủ, "Hắc, ta để cho ngươi mạnh miệng..."

Tiếng nói chợt ngừng bặt, một đạo sắc nhọn đột ngột xuất hiện tại giữa hai người.

Ba người đang đối kháng nhau, người nào cũng không có nhận thấy được kiếm xuất hiện, khi kiếm đã dừng hình ảnh tại trước mắt bọn họ, bọn họ mới nhận thấy được động tĩnh vung kiếm trào ra.

Kiếm tại trong tay tiểu sư thúc, kiếm quang ngưng đọng lãnh liệt, trên thân kiếm còn có rất nhiều lỗ nhỏ bất quy tắc.

Sư huynh đệ ba người đều biết rõ, đây là trấn phái chi bảo của Linh Lung quan, tên gọi là "Tẩu Không kiếm", là vật đời đời truyền thừa.

Thần kỳ chỗ ở chỗ, có thể mềm có thể cứng, toàn bộ tùy thuộc vào người cầm kiếm điều khiển, bình thường có thể ẩn giấu trong đai lưng trên người, cho nên tiểu sư thúc biểu hiện ra là không mang theo vũ khí.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết không biết chính là điểm thần kỳ nhất của kiếm này là khi kiếm và không khí ma sát thì động tĩnh âm hưởng sản sinh ra có thể khống chế được, lúc tranh đấu thì sẽ khiến cho đối thủ bị phán đoán sai lầm rất lớn, cũng không phải người nào đều có thể khống chế, chỉ có đệ tử Linh Lung quan tu luyện Âm Tự quyết mới có thể thuần thục vận dụng nó có hiệu quả.

Một điểm này, Dữu Khánh thân là chân truyền đệ tử là biết rõ ràng, "Tẩu không kiếm" tuy là bảo vật trấn phái của Linh Lung quan, bình thường cũng chỉ truyền cho đệ tử Âm Tự quyết sử dụng, dù cho hắn là Chưởng môn. Trừ phi đệ tử Âm Tự quyết tạm thời tuyệt tự, mới sẽ lấy từ trong tay đệ tử tu luyện Quan Tự quyết để bảo tồn.

Không thể phát huy kỳ hiệu của nó, cầm tới cũng không có tác dụng gì, còn không bằng tùy tiện tìm cái bảo kiếm sắc bén mà tự tại hơn.

Một kiếm ra, động tác của sư huynh đệ ba người lập tức đều bị định lại ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi kiếm sáng loáng kia, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đều biết rõ tiểu sư thúc không phải loại người lương thiện gì.

Tiểu sư thúc: "Tiếp, tiếp tục, ngây ra đó làm gì, đánh a!" Ánh mắt quét qua quét lại thần sắc phản ứng của ba người, lạnh lùng nói: "Người nào động thủ trước, ta sẽ tại trên thân người đó khắc hoa, da dày thì có thể thử xem."

Sư huynh đệ ba người không có phản ứng, cũng không có hé răng, cũng đều bình tĩnh lại.

Mũi kiếm trên tay Tiểu sư thúc vỗ vỗ lên chút râu tơ tại trên cằm Dữu Khánh, "Giữ lại chút râu ria này là có ý gì, là không biết nó xấu cỡ nào hay là giữ lại để rửa bát?"

Dữu Khánh nghiêng đầu sang một bên, dáng vẻ như muốn nói sĩ có thể sát không thể nhục.

Tiểu sư thúc thu kiếm, kiếm quang tại trên tay lật chuyển một vòng, cầm ngược trong tay, mũi kiếm soạt một tiếng cắm vào bên hông mình, biến mất tại trong áo choàng đen, biến mất ngay trước mặt mọi người. Hắn ta lại cởi mở áo choàng ra, ném cho Trùng Nhi, rút chiết phiến giắt nơi đai lưng ra, sau đó đi tới ghế ở một bên, ngồi xuống, "Tiếp tục kể chuyện khi tìm đến Tiểu Vân gian."

"Về sau lại chúng ta tìm đến Thạch Cơ Loan, nhưng mà ngay cả bờ cũng không dám lên..."

Với sự nhiều lời của Nam Trúc, làm người kể lại chuyện này là thích hợp nhất, lại bùm bùm kể rõ lại những chuyện trải qua về sau, làm thế nào tìm đến nhập khẩu, tránh né bao lâu, làm sao bị bắt, Tiểu Vân gian mở ra như thế nào, sau khi tiến vào thì gặp phải chuyện gì, vân..vân.

Nghe nói Đầu To có thể hóa giải tà khí trong tiên đào, cho dù là tiểu sư thúc cũng là nghe nói mà hai mắt đăm đăm tỏa sáng, Trùng Nhi đứng ở một bên cũng rất kinh ngạc.

Những trải nghiệm nguy hiểm sau đó tại Tiểu Vân gian tự nhiên cũng là khiến người chưa từng trải qua nghe kể mà kinh tâm động phách.

Sau khi Tiểu sư thúc nghe xong, có chút ngồi không yên, đứng lên, chiết phiến trong tay dao động không ngừng, nhìn chằm chằm Dữu Khánh hỏi: "Chính là con côn trùng mà ngươi ở kinh thành dùng đề nấu nước uống buồn nôn kia sao?"

Dữu Khánh: "Buồnnôn cái gì nha, nơi đây người nào chưa từng uống qua, chỉ là ngươi cảm thấy mình sạch sẽ mà thôi, có Đầu To nấu nước, bớt nhiều việc, thật tiện."

Tiểu sư thúc quay đầu lại nhìn về phía Trùng Nhi, hỏi: "Ngươi cũng từng uống qua?"

Trùng Nhi liên tục gật đầu, "Sư phụ, Đầu To nấu nước rất tiện."

Dữu Khánh cười vui ha hả, nói: "Hắn thế nhưng là người đầu tiên uống a."

Lúc đầu nước do Đầu To nấu hắn cũng không dám uống, là lấy Trùng Nhi làm thí nghiệm, trong đám người tại đây, Trùng Nhi quả thực là người đầu tiên uống.

Nghĩ đến chuyện làm thí nghiệm, ánh mắt hắn lại đảo qua tại trên người Trùng Nhi một lần, suy nghĩ e rằng còn phải dùng Trùng Nhi làm tiếp một lần thí nghiệm.

Hắn hiện tại cũng không biết sau khi uống nước do Đầu To nấu thì hiệu quả loại trừ tà khí có thể duy trì liên tục bao lâu, hẳn là sẽ không phải vĩnh cửu hữu hiệu, nhưng ba sư huynh đệ bọn hắn ai cũng không dám dừng uống nước do Đầu To nấu để làm thí nghiệm.

Đúng lúc rồi, Trùng Nhi trước đây từng uống nước do Đầu To nấu, một hồi vừa vặn để cho Trùng Nhi ăn tiên đào làm thí nghiệm.

Chỉ là, trước đây Trùng Nhi rất nghe lời hắn nói, không biết hiện tại còn có nghe lời như trước hay không, không biết bảo trực tiếp ăn quả đào có tà khí thì có ăn hay không.

Tiểu sư thúc nghe vậy thì suy nghĩ một hồi, dần dần nảy sinh thần sắc hoài nghi, lại quay đầu lại nhìn về phía Dữu Khánh: "Không đúng, ngươi là đức tính gì ta còn không biết hay sao? Con côn trùng này nếu thật sữ là đồ tốt như vậy, ngươi làm sao có thể quanh co lòng vòng nghĩ hết biện pháp giá thấp bán tháo cho ta?"

"..."

Dữu Khánh lập tức sửng sốt, trong thần sắc hơi có vẻ bối rối, nghĩ lại, quả thực là có chuyện như vậy, lúc đầu, khi hắn ở kinh thành thì vẫn luôn muốn đem Đầu To bán đi lấy tiền về, thế nhưng một mực không thể bán ra được.

Việc này, Trùng Nhi cũng biết một ít, từng thấy Dữu Khánh luôn luôn muốn đem Đầu To bán cho Hứa Phí.

Nam Trúc đột nhiên cười vui ha hả, "Tiểu sư thúc, còn cần nói sao, tên này lúc trước khẳng định là không biết diệu dụng của Đầu To, lúc vừa tới U Giác Phụ thì không phải đã đem Đầu To bán một lần rồi sao, cũng không nghĩ tới trên đường có thể gặp phải Đầu To tự mình bay trở về."

Lại là bị người vạch trần nguồn gốc, là một chuyện rất xấu hổ, Dữu Khánh tức thì lại thẹn quá thành giận, mắt lạnh nhìn chăm chú gã, "Đồ mập mập ngu ngốc như lợn nhà ngươi như thế làm sao biết cái gì gọi là mưu kế, làm sao biết cái gì gọi là sách lược, nếu ta không phải biết rõ Đầu To có thể tự mình bay trở về, ta có thể đem Đầu To dễ dàng bán đi sao? Ta nuôi dưỡng Đầu To lâu như vậy, còn có thể không biết nó có thể trở về hay không sao? Lúc đó thật sự là quá nghèo không có cách nào, ta mới ra hạ sách kia, dù sao Tần Quyết cũng không phải thứ gì tốt!"

Trùng Nhi nghe vậy khẽ gật đầu, cảm thấy quả thực là có chuyện như vậy.

Nam Trúc đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức bộ dạng giận sôi người, chỉ vào hắn, "Lão Thập Ngũ, ta nói ngươi còn có thể hay không giữ chút mặt mũi, tình hình Đầu To trở về lúc đó ngươi cho rằng chúng ta không thấy được sao? Ngay từ đầu ngươi đã không biết trở về có phải là Đầu To hay không, còn ngồi xổm ở bên đường làm thử nghiệm, hai chúng ta tận mắt nhìn thấy, cũng là người chứng kiến, ngươi vậy mà cũng có thể trợn tròn mắt nói dối?"

Mục Ngạo Thiết gật đầu, "Không sai, không nên tự mình lừa gạt mình."

"Được rồi được rồi, chuyện chó cắn chó, các ngươi về sau hãy tiếp tục." Tiểu sư thúc lên tiếng đình chỉ, cây quạt chỉ vào Dữu Khánh, "Con côn trùng kia... Nơi đây còn có Trùng Nhi, ta làm sao gọi kỳ quặc như vậy được. Là gọi Đầu To đi? Đúng, Đầu To, lấy ra cho ta nhìn xem lại một chút." Một bộ lần trước nhìn lầm, lần này ta cần phải nhìn kỹ lại.

Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn về phía trên nóc nhà, gọi: "Đầu To, gọi ngươi a, xuống đây." Đưa tay hướng lên trên.

Mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy trên xà ngang nằm úp sấp một con côn trùng, chính là Đầu To, không biết có phải đang nhìn bọn hắn chằm chằm hay không.

Nghe vậy, lại thấy động tác đưa tay, Đầu To đột nhiên vẫy cánh bay xuống, phiêu nhiên rơi tại trong bàn tay Dữu Khánh mới thu cánh lại.

Trùng Nhi đột nhiên toát ra một tiếng vui mừng, "A, thực sự là Đầu To."

Hắn ta vừa nhìn liền nhận ra được, hai mắt tỏa sáng, đã lâu không thấy, thật là có cảm giác nhớ a.

Cũng rất kinh ngạc, phát hiện Đầu To đã không cần phải dùng sợi dây buộc lại, hắn ta vẫn nhớ kỹ trước đây mình bình thường xách sợi dây giống như xách quỷ treo cổ để bảo Đầu To nấu nước, huống hồ lại nghe nói Đầu To có nhiều công tích vĩ đại như vậy.

Hắn ta đã có chút khẩn cấp muốn cùng Đầu To lần nữa làm quen lại, muốn biết Đầu To có còn có nhớ hắn ta hay không.