Bán Tiên

Chương 323: Tiêu tiền như nước




Diệu Thanh Đường bây giờ, so với Diệu Thanh Đường trước đây thì lớn hơn nhiều, cũng tốt hơn rất nhiều, tiền thu vào càng không phải Diệu Thanh Đường lúc trước có thể so sánh.

Lúc trước, Diệu Thanh Đường vì sợ bị đào thải, vì doanh thu giao dịch mấy triệu mà sứt đầu mẻ trán, hơn nữa là tổng cộng ba năm mấy triệu.

Bây giờ, Diệu Thanh Đường doanh thu giao dịch một ngày liền đạt con số khổng lồ hai trăm triệu.

Chênh lệch thật lớn, lớn đến mức khó mà tưởng tượng nổi, chỉ dựa vào doanh số giao dịch một ngày hôm nay, xét duyệt đào thải tiếp theo liền không đủ gây sợ hãi.

Nỗi lòng mấy năm qua luôn luôn thấp thỏm bất an bây giờ bởi vì có khởi đầu tốt đẹp này làm cho Thiết Diệu Thanh cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cuối cùng đã có thể lần nữa sống an ổn rồi.

Nhìn từng xấp từng xấp ngân phiếu ở trước mắt, tâm tình của Dữu Khánh cũng rất tốt, hắn cũng là lần đầu tiên trông thấy nhiều tiền như vậy, nếu không phải có người khác tại đây, hắn khẳng định sẽ không dè dặt như thế.

Ngước mắt nhìn thấy ánh mắt mọi người không phải nhìn mình thì chính là nhìn ngân phiếu của hắn.

Cảm giác một người độc chiếm này quả thực có chút không thích hợp, liền vội ho một tiếng, sau đó bắt đầu kiểm kê ngân phiếu.

Một tấm một vạn lượng, đếm ra mười tấm, đặt tới trước mặt Nam Trúc, "Lão Thất, có nhìn thấy hay không, ta nói chuyện giữ lời, đã nói cho ngươi mười vạn làm tiền công, một đồng cũng không thiếu ngươi."

Nam Trúc nhìn xem mấy tờ mỏng manh trước mắt mình, lại nhìn nhìn trước mặt Dữu Khánh chất thành đống, ánh mắt bất thiện, khóe miệng nhếch nhếch, nếu không phải cân nhắc đến việc đối phương còn phải chi hơn hai trăm triệu thì mười vạn lượng này khẳng định đánh đuổi không được gã.

Nói chung trước mắt cầm tiền vào tay rồi nói tiếp, nếu không chỉ với cá tính của lão Thập Ngũ, rất có khả năng một lượng cũng không có.

Dữu Khánh lại đếm lấy ra mười tấm, đẩy đến trước mặt Mục Ngạo Thiết, "Lão Cửu, đây, thực hiện hứa hẹn, mười vạn lượng, không thiếu nợ ngươi."

Mục Ngạo Thiết nhìn nhìn, ánh mắt cũng chuyển đến đống ngân phiếu kia của hắn.

Vừa đúng lúc, Tôn Bình trở về tới nơi, hướng mọi người thông báo một câu, "Đông gia, ta đã treo thẻ bài đóng cửa lên."

"Không sao." Dữu Khánh ngoài miệng đáp một câu, trên tay lại ngay trước mặt mọi người đếm ra mười vạn lượng, đẩy đến trước mặt Thiết Diệu Thanh, "Lão bản nương, đây là lúc đầu mượn ngươi mười vạn lượng, hiện tại xin trả đủ số."

Nam Trúc lạnh như băng chen một câu, "Vay tiền không trả lợi tức sao? Ngươi một ngày kiếm được số tiền mà người khác mười đời cũng kiếm không được, đưa nhiều một chút sẽ chết sao?" Thay vì nói là giúp Thiết Diệu Thanh nói chuyện, còn không bằng nói là phát tiết sự bất mãn của mình, cả hai đều có.

Mục Ngạo Thiết cũng hừ một tiếng, "Nên đưa nhiều hơn."

Thiết Diệu Thanh bối rối liên tục xua tay.

Dữu Khánh: "Phải đưa thế nào trong lòng ta có tính toán, cần hai cái miệng của các ngươi chen vào sao? Tài nguyên tu luyện mà các ngươi dùng mỗi ngày là của ai, tính tính thử xem giá trị bao nhiêu tiền, có bạc đãi các ngươi sao?"

"Không cần không cần, tiến vốn lúc đầu vốn là ngươi cho ta."

Thiết Diệu Thanh lại đem ngân phiếu đẩy trở về, khoản tiền này nàng là thật sự xấu hổ thu nhận, không nói số tiền lúc đầu có phải là Dữu Khánh đưa cho hay không, bức chữ lúc trước Dữu Khánh viết kia, nàng là có nghe nói, căn cứ giá cả thị trường bây giờ thì tối thiểu có thể bán mấy trăm vạn, chỉ là nội dung mặt trên cũng quả thực khiến người xấu hổ bán ra.

Đứng ở phía sau nàng, Tôn Bình, vội cười phụ họa, "Đúng vậy đúng vậy, đều là người một nhà, tiền đặt trên người nào đều giống nhau." Mặt đầy tươi cười, ý có ám chỉ, nếu không phải sợ tiểu thư xấu hổ, nhìn theo tình thế rất tốt này, bà ta là thật sự muốn phá vỡ tầng cửa sổ giấy kia, tiếp tục để cho tiểu thư làm nữ chủ nhân, so với cầm mười vạn lượng này nhưng là mạnh hơn nhiều.

"Việc nào ra việc đó, đưa cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi." Dữu Khánh lại đem ngân phiếu đẩy tới.

Thiết Diệu Thanh tiếp tục cự tuyệt không được, cũng đành phải buông tiếng thở dài rồi thôi.

Tiếp đó Dữu Khánh lại từ trong đống ngân phiếu lấy ra loại có mệnh giá lớn hơn, đếm ra một đống, đẩy đến trước mặt hai nữ nhân, "Đây là ba mươi triệu, các ngươi đếm lại đi, đem khoản nợ với U Nhai xử lý cho xong."

"Được." Thiết Diệu Thanh đáp.

Khoản tiền này không thể từ chối, Tôn Bình đưa tay cầm lấy đếm, quả thực cũng muốn tính toán rõ ràng, thiếu tấm nào đều sợ là giải thích không rõ.

Dữu Khánh lại hỏi: "Cửa hàng này của chúng ta, một năm giao bao nhiêu tiền cho U Nhai, lúc trước nói là một triệu phải không?"

Thiết Diệu Thanh gật đầu: "Đúng vậy. Kích thước của cửa hàng chúng ta tuy rằng chỉ có thể tính là cấp Bính, nhưng mà chiếm ưu thế cửa sổ mái, cho nên cũng là tính tiền như là cấp Ất, một năm phải một triệu."

"Ai!" Nam Trúc bỗng nhiên buông tiếng thở dài, lại nhìn nhìn bốn phía, cửa hàng là rất lớn, hoàn cảnh cũng rất tốt, chỉ là quá phí tiền, nếu không phải làm buôn bán lớn thì thật đúng là vô phúc hưởng thụ khối sản nghiệp này.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, trong lòng gã cũng rõ ràng, tên gia hỏa lão Thập Ngũ này bây giờ là đang ngồi ở trên núi vàng núi bạc, tài sản với con số mấy trăm triệu, giàu chảy mỡ, chút tiền đó chỉ là chín trâu mất sợi lông. Không có sức lực này, lão Thập Ngũ nào dám dùng cửa hàng lớn như vậy.

Dữu Khánh: "Một lần giao ba năm sao?"

Thiết Diệu Thanh: "Có thể một năm giao một lần, cũng có thể một lần giao đủ ba năm, giao nhiều một ít năm cũng được, có thể dư trả lại thiếu bổ sung, U Nhai tuyệt đối không chiếm chút lợi này. Cách thời điểm xét duyệt đào thải tiếp theo chỉ còn hơn một năm, tiền năm nay, nhà lúc trước đã nộp rồi, cho nên chỉ cần nộp một triệu cho sang năm là được."

Dữu Khánh: "Tiến hành xét duyệt lần này, chúng ta hẳn là không bị đào thải đi?"

Thiết Diệu Thanh nở nụ cười, "Khẳng định sẽ không, chỉ doanh thu giao dịch một ngày này đã đủ rồi."

Vì vậy Dữu Khánh lại đếm bốn triệu đưa ra, đẩy tới cho nàng, "Đem số tiền sang năm, và ba năm tiếp theo, thuận tiện đều nộp lên luôn đi, tránh khỏi nỗi lo ba năm sau đó rồi nói tiếp."

"Được." Thiết Diệu Thanh cười đáp.

Dữu Khánh lại nhìn về phía Mục Ngạo Thiết, "Tính một chút, chi phí thuê nơi chứa hàng ở khu vực cửa sổ mái chúng ta phải trả bao nhiêu?"

Mục Ngạo Thiết trầm mặc một hồi, tính toán từng khoản rồi nói: "Một mảnh sân bãi, tiền thuê một ngày là một nghìn lượng. Chúng ta hơn sáu trăm rương hàng, tính là chúng ta sáu mảnh sân, tiền thuê năm ngày tổng cộng ba vạn lượng. Cây đào thì một gốc cây tính một mảnh sân, hai trăm ba mươi ba cây, tổng cộng sáu ngày, là một trăm ba mươi chín vạn tám nghìn lượng."

Phất tay chỉ tới cây đào ngày hôm qua đem về trồng trong viện, "Giảm đi một nghìn lượng. Đến hết hôm nay, chúng ta phải trả tổng cộng tiền thuê là một trăm bốn mươi hai vạn bảy nghìn lượng. Ngày mai, tiền thuê có thể tiếp tục giảm ba cây hôm nay đã bán đi."

Nam Trúc nhe răng: "Hơn hai trăm cây đào, tiền thuê kho bãi một ngày phải hơn hai mươi vạn lượng, U Nhai kiếm tiền thật dễ dàng."

Kiểm kê xong ngân phiếu trên tay, Tôn Bình giải thích: "Việc này cũng là không có cách nào, không gian trong lòng đất của U Giác Phụ hữu hạn, nếu như mọi người đều đem hàng hóa chết đống tại nơi để hàng thì sẽ tạo thành bất tiện nhất định, tiền thuê cao cũng là vì để bức mọi người mau chóng di chuyển hàng hóa khỏi nơi tập trung."

Dữu Khánh lại cúi đầu đếm một đống ngân phiếu đưa ra, giao cho Mục Ngạo Thiết, "Đây là năm triệu lượng, ngày mai ngươi trước tiên đem hơn một triệu tiền thuê lúc trước kết toán xogn xuôi. Số tiền còn lại, mỗi ngày khi ngươi đi tới đó tưới nước thì thuận tiện trả một lần."

Không có cách nào, cửa hàng này mặc dù lớn cũng chỉ là nói một cách tương đối, cũng chỉ là đem so với những cửa hàng khác trong U Giác Phụ mà thôi.

Cây đào tuy rằng là đào cây nhỏ, nhưng cũng chỉ là nhỏ so với những cây đào lớn trong khu vườn đào đó, đối với cây cối bình thường thì cũng không tính nhỏ.

Trong cửa hàng là chứa không được nhiều cây đào như vậy, nếu trên tay đã có tiền thì cũng dứt khoát cất chứa lại tại nơi tập trung hàng đi, xem như là tạo thuận lợi cho khách hàng lấy được hàng.

Mục Ngạo Thiết ừ một tiếng, tiếp nhận ngân phiếu vào tay, ở một bên kiểm kê lại một lần.

Sau đó Dữu Khánh lại hỏi hai nữ nhân, "Các ngươi tại U Giác Phụ có kinh nghiệm, còn có việc gì cần chi tiêu không?"

Thiết Diệu Thanh trầm ngâm suy tư.

Tôn Bình trực tiếp nhắc nhở: "Các ngươi không có thân phận U Giác Phụ, chỗ chúng ta lại là cửa hàng mới khai trương, nhất thời không kịp làm, việc buôn bán tạm thời có thể hỗ trợ một chút, U Nhai cũng sẽ không không quá bất cận nhân tình. Chỉ là... Nếu thời gian lâu dài thì U Nhai sẽ không bỏ mặc. Quy định của U Giác Phụ, người không được đưa vào U Giác Phụ giám sát, người không chịu quy định của U Nhai hạn chế thì không cho phép trực tiếp tham dự sự vụ kinh doanh của cửa hàng. Nếu các ngươi không làm U cư thân phận, ta đề nghị còn nên tuyển hai người."

Dữu Khánh trầm ngâm, "Tuyển người dễ dàng, chọn được người yên tâm sợ là không dễ dàng."

Tôn Bình: "Chúng ta buôn bán niêm yết giá rõ ràng, ngay cả khách nhân cũng lười mời chào, thích thì mua không thích thì thôi, buôn bán có thể làm đến tình trạng ngang tàng như thế, làm gì còn có chuyện gì phức tạp, công việc đơn giản như thế, không ngại mời mấy người Một Mắt, tư cách đáng tin, làm việc chịu khó, lại có giấy phép U Cư thân phận đặc biệt của U Nhai, nhà cửa lớn như vậy cũng cần phải có người quét dọn. Nếu không trước thuê hai cái tới thử xem?"

Dữu Khánh: "Bao nhiêu tiền?"

Tôn Bình: "Tiền công cho bọn họ đều là tính theo ngày, trả theo tháng. Toàn bộ U Giác Phụ đều một dạng giá cả, một trăm lượng một ngày, cái khác chính là cơm phải bao no, bọn họ ăn tương đối nhiều, nhưng mà ăn tương đối đơn giản, một người một ngày cũng phí không mấy lượng bạc. Giá cả tại U Giác Phụ đắt một chút, một người Một Mắt một ngày tính một trăm mười lượng bạc là đủ rồi."

"Được, vậy thì thử xem đi." Dữu Khánh đáp ứng, sau đó lại kiểm đếm đưa ra một xấp ngân phiếu, đẩy đến trước mặt hai nữ nhân, "Đây là một triệu lượng. Chi phí chi tiêu hàng ngày, chi phí thuê nhân công cho một năm, còn có các ngươi nhìn xem chỗ nào cần phải tu sửa điều chỉnh lại, giao cho các ngươi quyết định và an bài, ta tin tưởng ánh mắt các ngươi, tiền không đủ thì nói với ta, sổ sách rõ ràng là được."

Hai nữ nhân nhìn nhau, Tôn Bình gật đầu, "Được, tạ Đông gia tín nhiệm."

Sau đó Dữu Khánh lại đếm một xấp ngân phiếu đẩy đến trước mặt hai người, "Một năm một triệu lượng, đây là tiền công đã đồng ý cho hai người các ngươi, trước thanh toán cho các ngươi."

Lúc trước ý của Tôn Bình là đại diện tiêu thụ chia phần trăm, muốn cầm lấy một phần trăm, nhưng bị Dữu Khánh từ chối, chỉ chịu cho tiền công, không chịu chia phần trăm.

Lúc này đã biết rõ giá Dữu Khánh bán ra là cao như thế, tiền thu một ngày liền đã nhiều như vậy, Tôn Bình cũng cảm thấy phương thức phân chia mà mình đề nghị kia quả thực có chút hấp tấp, nếu thật là như vậy thì một ngày hôm nay phải chia cho các nàng hơn hai triệu.

Đối diện với tiền công, Thiết Diệu Thanh có chút lúng túng nói: "Không cần, có thể khôi phục chiêu bài Diệu Thanh Đường, lại có thể có chỗ dung thân đã rất tốt rồi."

Dữu Khánh: "Việc nào ra việc đó, các ngươi cũng có nhu cầu chi tiêu riêng cho cá nhân mình, tu hành cũng cần có tài nguyên."

Hắn cũng biết tiền công mình trả khá cao, nhưng người ta không phải là dung mạo xinh đẹp sao, nếu thật sự nguyện ý khuất thân tại người thì khẳng định không chỉ kiếm được chừng này. Trọng điểm là, tiền cho nhiều một chút, trong lòng mới thoải mái chút, bí mật về tiên đào hắn tạm thời còn là chưa có dự định chia sẻ với các nàng, dặn dò hai vị sư huynh trốn ở trong phòng âm thầm ăn.

Thiết Diệu Thanh biết rõ chối từ không được, bối rối không nói, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng được người phát tiền công, trước đây đều là nàng phát tiền công cho người khác.

Ở mức độ nào đó mà nói, tiền công này cũng là rất cao, Diệu Thanh Đường trước đây cả một năm cũng chưa hẳn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Ở một bên, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều không có hé răng, phát hiện đây có thể nói là tiêu tiền như nước chảy.

Đương nhiên, cũng lý giải vạn sự khởi đầu nan, ban đầu chi tiêu nhiều.

Cũng may nơi đây kiếm tiền cũng càng khoa trương.

Hai người quá rõ ràng tính keo kiệt của lão Thập Ngũ, nếu không phải có phần sức lực kiếm tiền kia, thì làm sao có khả năng vung tiền rất nhiều như vậy.