Bán Tiên

Chương 258: Mời dùng trà




Ở trên đài, năm tên văn đàn danh túc ngây người, trợn tròn mắt.

Khán giả dưới đài, kể cả Dữu Khánh ở trong đó, đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà, vô luận là Văn Hinh hay là Tống Bình Bình hay là tiểu Hồng, đều đã nhận ra được Vạn Thắng Quần đi theo bên cạnh Vạn Kình Đào, không khác là từ một góc độ khác nghiệm chứng được lai lịch của Ân Cát Chân. Ngoại trừ Văn Hinh trong lòng đã biết rõ ràng, Tống Bình Bình và tiểu Hồng đều là hoảng sợ, càng thêm khẳng định bên cạnh các nàng ẩn giấu một tên gian tế do Vạn thị phái tới.

Quản qua của Vạn thị nhanh chóng nghênh đón Vạn Kình Đào từ bên kia băng qua đi xuống đài, cũng muốn lý giải một chút là chuyện gì xảy ra, chyện gọi là Vạn thị rời khỏi là lời nói trong lúc tức giận nhất thời hay là thực sự, khẳng định cần phải biết rõ ràng.

Sau khi xác nhận là toàn diện rời khỏi, liền phái người đi trao đổi với phía điều hành Văn hội về việc rời khỏi.

Ban điều hành cũng có phần sững sờ, nhìn thấy cây hương tính thời gian đã sắp hết rồi, Văn hội đã sắp bắt đầu rồi, nào ngờ lư hương bị Vạn thị tộc trưởng một cước đạp lật, còn tính thời gian cái quỷ gì nữa, bây giờ Vạn thị lại muốn toàn diện rời khỏi, bọn họ làm sao bây giờ?

Then chốt phía rời khỏi chính là Vạn thị, Văn hội tự nhiên là không thể bắt đầu đúng giờ nữa rồi, ban điều hành phải khẩn cấp trao đổi với các gia tộc dự thi khác.

Rất nhanh, dưới đài một mảnh rộ lên, âm thanh nghị luận dồn dập, đều là đang thảo luận chuyện tại sao Vạn thị tộc trưởng thất thố ngay trước mặt mọi người như vậy, lại còn việc tuyên bố rời khỏi tỷ thí là chuyện gì xảy ra.

Trên khán đài, phía đối diện hướng tới vô số ánh mắt ngờ vực, Văn Mậu hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi vào bên trong phòng.

Đúng lúc, Văn Khôi cũng vội vã đi trở về, thấy tại đây còn có những tộc lão Văn thị khác tức thì trở nên do dự.

Chủ tớ nhiều năm, Văn Mậu biết là có ý gì, hất cằm ra hiệu, hai người đồng thời đi ra gian phòng.

Tiến vào trong một gian phòng khác trên lầu, đóng cửa lại, Văn Khôi mới khẩn cấp bẩm báo: "Lão gia, Vạn Thắng Quần không nói dối, hôm nay, tại không lâu trước đây, Ân Cát Chân quả thực có tiếp xúc với người phía bên chúng ta, lúc đó Vạn Thắng Quần cũng có mặt. Là người bên cạnh Tam tiểu thư, chính là Ngưu Hữu Khánh kia."

"Hắn là A Sĩ Hành? Khôi tử, ngươi không phải già rồi hồ đồ đi?" Văn Mậu kinh nghi, đồng thời cũng không thể không hoài nghi, "Ngươi vừa mới đi ra ngoài, sao nhanh như vậy đã điều tra rõ ràng được tình huống?"

"Lúc đó, mấy người Tam tiểu thư đang du ngoạn tại Bích Kiều..." Lúc này, Văn Khôi kể lại đại khái tình hình lúc đó.

Nguồn gốc tin tức chính là đến từ những hộ vệ công khai, những hộ vệ ngầm bảo vệ Văn Hinh kia, Dữu Khánh gặp mặt Ân Cát Chân khiến cho Tống Bình Bình hoài nghi, Tống Bình Bình dặn dò người đi theo tra tìm lai lịch đám người Ân Cát Chân, kết quả cũng chính là cùng một đường đi đến hội trường này.

Mấy người Ân Cát Chân đến nơi đây liền tiếp xúc với người của Vạn thị, tình huống rõ ràng, người đi tra xét tìm người hỏi thăm, sau khi nghe ngóng thì biết được lai lịch của Vạn Thắng Quần và Ân Cát Chân.

Nhân viên đi theo tra xét muốn trở về bẩm báo tình hình thì vừa đúng lúc Văn Khôi lại đang tìm những hộ vệ của Văn Hinh để hỏi thăm chuyện Vạn Thắng Quần nói có phải là thật hay không, song phương đụng nhau hỏi thăm một lần, quá trình lập tức liền trở nên rõ rõ ràng ràng rồi, ngay cả kết quả đều khớp với nhau.

Biết rõ được toàn bộ sự việc, Văn Mậu trợn mắt há mồm, thì thào tự nói, "Thiên hạ đệ nhất tài tử làm gia đinh tại trong nhà chúng ta, việc này..."

Cả đời này, lão xem như là kiến thức rộng rãi, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ đụng phải sự việc quá trái lẽ thường như thế, sau một lúc lâu ngây ra, vẫn là không thể tin được, "Điều này sao có thể? Không phải là đả thương Trâu Vân Đình sao?"

Văn Khôi thử nhắc nhở: "Vị Thám Hoa lang kia hình như là văn võ song tu, không phải có đồn đãi đã bỏ văn theo võ rồi sao?"

"Vậy hắn tìm hiểu Văn Xu các làm... Làm gì... Làm gì..."

Lời này Văn Mậu là hỏi, hỏi, hỏi không nói tiếp được nữa, một đống tuổi rồi, mình cũng tự hỏi mình, Văn Xu các tàng thư vô số, đông đảo sách cổ trân quý, người ta là một người đại tài tử, muốn đi vào đọc sách, có ý đồ với Văn Xu các không phải là bình thường sao?

Lén lút cũng là bình thường, người ta không muốn bộc lộ thân phận a.

Nếu là như vậy, lúc trước hoài nghi có gì đó với Thanh Liên sơn chẳng phải là hiểu lầm rồi sao?

Nếu như thực sự là Thám Hoa lang, lại đâu chỉ là hiểu lầm, chỉ sợ là mười phần sai, hoàn toàn sai lầm phương hướng.

Một lúc lâu sau thở ra một hơi tới, "Khôi tử, việc này ta tại sao có cảm giác giống như nằm mơ, lại nói, người ta dựa vào đâu để giúp chúng ta bức lui Ân Cát Chân?"

Văn Khôi: "Lão gia, ta vừa mới xem qua rồi, người còn tại bên cạnh Tam tiểu thư. Không phải Ngũ thiếu gia lập tức sẽ đến nơi sao? Chỉ cần Ngũ thiếu gia đến nơi, vừa gặp mặt với hắn liền biết ngay là có đúng Thám Hoa lang hay không."

Văn Mậu vỗ vỗ trán, "Không sai không sai, chờ Ngôn An tới, bảo Ngôn An tới nhanh." Vừa mới hơi định thần trở lại, lại nhanh chóng rơi vào trạng thái trầm ngâm, chợt từ từ nói: "Khôi tử, hắn tại bên cạnh Hinh nhi không thích hợp, truyền ra không có cách nào giải thích với Vũ Văn gia, đến lúc đó danh dự đời này của Hinh nhi cũng bị hủy hoại, không nên gây ra động tĩnh, tách người ra. Việc này, về sau phải nghiêm mật phong tỏa tin tức."

Trong nháy mắt này, lão đã suy nghĩ rất xa.

Hơi hơi suy nghĩ, Văn Khôi đã minh bạch ý của lão.

Nếu như quả thật chỉ là hạ nhân làm việc tại Ngọc viên, vậy thì có một số việc là không thể tránh khỏi, rất nhiều chuyện chính là thích hợp nam nhân đi làm, nhưng nếu hạ nhân đó lại là Thám Hoa lang A Sĩ Hành thì chính là một chuyện khác rồi. Thám Hoa lang ở tại trong viện của Tam tiểu thư, đó tính là chuyện gì xảy ra?

Huống chi bản thân Thám Hoa lang lại rất có tính cố sự, vốn là một nhân vật dễ dàng được người truyền xướng, ẩn cư tại bên cạnh một giai nhân xinh đẹp, chỉ sợ không có việc gì cũng sẽ bị người thêu dệt theo hướng một tình yêu lãng mạn.

"Vâng." Văn Khôi lập tức lĩnh mệnh rời đi, không dám chậm trễ, đây không phải là việc nhỏ, tại trước khi có người nhận ra vị kia ở trong đám người thì cần nhanh chóng tách người ra khỏi, tránh khả năng bị ngang nhiên nháo lớn.

Sau khi ra khỏi cửa, ông ta nhanh chóng tìm tới mấy người âm thầm dặn dò một phen, sau đó mấy người kia đi thẳng đến phía dưới khán đài bên ngoài, chính ông ta cũng không dám lộ diện, sợ gây ra chú ý.

Khi mấy người kia đứng ở phía trước bên cạnh Văn Hinh, nhìn chăm chú Dữu Khánh thì Dữu Khánh liền biết mình đã bị Ân Cát Chân bán rồi, đã bị bộc lộ rồi.

Hắn cũng không ngốc, Ân Cát Chân rời khỏi tỷ thí, người của Vạn thị lại tức giận hậm hực từ phía bên Văn thị đi ra, sau đó nhân thủ Văn thị theo dõi hắn, không phải đã bộc lộ thì là gì? Chỉ có thể là thầm mắng Ân Cát Chân không khỏi cũng quá không có nguyên tắc đi.

Một người đối với Văn Hinh hơi gật đầu chào hỏi, im ắng ra hiệu cho nàng nhường một chút.

Đã nhìn ra là nhân thủ thân tín bên cạnh Văn Khôi, Văn Hinh cũng không quá rõ ràng tình hình, hướng phía trước tránh ra.

Sau đó, Tống Bình Bình và tiểu Hồng cũng được ra hiệu tránh ra.

Người kia mới đến bên cạnh Dữu Khánh hạ thấp giọng nói nhỏ bên tai: "Tổng quản mời ngài uống trà, xin đi theo bọn ta."

Biết rõ mình đã bị lộ, Dữu Khánh trái lại không sợ hãi, khẽ gật đầu, cứ như vậy đi theo bọn họ.

Dưới khán đài tụ tập rất đông người, không ai chú ý tới một cảnh này, hoặc là nói đối với một cảnh này cũng chẳng quan tâm.

Văn Hinh nhưng là kinh nghi bất định, cũng không còn tâm tư tiếp tục xem xét cái Văn hội lộn xộn này nữa, cũng đi theo. Tống Bình Bình và tiểu Hồng tự nhiên cũng đuổi theo.

Bên trong cửa một bên khán đài, Văn Khôi cười đón khách, tại trước khi chưa có tuyệt đối xác nhận thì cũng không có nói nhiều lời gì, đối với Dữu Khánh đưa tay ra hiệu, "Mời lên lầu."

Thái độ cũng là không kiêu ngạo không tự ti, chỉ là vẫn không nhịn được hiếu kỳ, quan sát nhiều mấy lần, phát hiện trên người vị này không có khí chất của văn nhân chân chính, đây thật sự là vị thiên hạ đệ nhất tài tử kia sao?

Trong lòng cũng có suy đoán, có thể là bởi vì bỏ văn theo võ đi.

Việc đã đến nước này, Dữu Khánh cũng không tiếp tục giả bộ hạ nhân gì nữa rồi, sống lưng đựng thẳng, đi lên lầu.

Văn Khôi liếc mắt nhìn Văn Hinh từ bên ngoài đi theo tới, nhanh chóng thì thầm mấy câu với thủ hạ ở bên cạnh, sau đó rất nhanh đi lên lầu.

Bên ngoài, bị ngăn cản lại, Văn Hinh nhấc vành nón lên lộ ra khuôn mặt, thủ vệ lập tức cho đi.

Nhưng vừa mới vào cửa thì lại bị thân tín bên cạnh Văn Khôi cản lại, "Tam tiểu thư, mời ba vị đi bên này."

"Các ngươi làm việc của các ngươi đi, không cần phải xen vào chúng ta." Văn Hinh liền muốn đuổi theo Dữu Khánh đi lên lâu, muốn nhìn xem là chuyện gì xảy ra.

Người kia nói: "Tam tiểu thư, bên này đã chuẩn bị sẵn cho các ngươi một gian phòng tạm nghỉ, là ý của tộc trưởng."

Vừa nghe là ý của gia gia, từ nhỏ đến lớn ngay cả hôn nhân đại sự đều phải nghe theo an bài, Văn Hinh lập tức không dám lỗ mãng, cắn môi yên lặng tiếp nhận an bài, ba người được dẫn đến trong phòng ở một bên, cửa đóng lại, đem ba người ngăn cách ở bên trong.

Tiểu Hồng kinh nghi bất định hỏi: "Ta mới nhìn thấy quản gia nói chuyện với A Khánh, là bị quản gia mang đi rồi sao?"

Tống Bình Bình hừ nói: "Theo ta thấy, là bị lộ rồi, đã bị bắt!"

Văn Hinh mười ngón đan nhau quấn quýt, thấp thỏm đi tới đi lui, có phần không biết làm sao bây giờ mới tốt, lo lắng Dữu Khánh gặp phải chuyện gì bất hạnh, ciệc gia tộc sừng sững nghìn năm dưới chân có đính máu tanh là nàng ít nhiều biết rõ một chút, nhưng nàng lại không dám làm trái ý của gia gia.

Tại trong lúc nàng còn đang do dự có nên bộc lộ thân phận của Dữu Khánh hay không.

Trên lầu, Văn Khôi đẩy mở cửa một gian phòng, đưa tay nói: "Mời vào trong dùng trà!"

Dữu Khánh đi vào, Văn Khôi phất tay ra hiệu cho người phía sau đi vào ngâm trà, về sau mới cười nói: "Làm phiền chờ một chút, bên ngoài có chút loạn, tộc trưởng xử lý xong liền sẽ tới gặp ngài."

Dữu Khánh từ chối cho ý kiến, đi tới bên cạnh bàn trà chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh ung dung, không nói lời nào.

Văn Khôi xoay người rời đi, lưu lại hai người thủ tại bên trong phòng nhìn chằm chằm...

Trên khán đài, Văn Mậu hờ hững nhìn chằm chằm những khu vực khán đài phía đối diện, phát hiện thấy người của các gia tộc ở trên khán đài đối diện đều đã biến mất, đương nhiên là bao gồm cả Vạn thị.

Đẩy cửa đi vào, Văn Khôi gật đầu chào hỏi với các tộc lão ở đang phẩm trà ở bên trong phòng, không có dừng lại, đi thẳng lên trên khán đài, bẩm báo: "Đã mời người đến trong phòng uống trà rồi."

Văn Mậu: "Ngôn An còn phải bao lâu mới đến?"

"Đã tiếp tục phái người đi thúc dục." Văn Khôi trả lời, sau đó cũng phát hiện thấy sự khác thường ở phía đối diện, không khỏi lo lắng hỏi: "Vạn thị sẽ không xúi giục bên kia tập thể rời khỏi đi? Nếu thật là như vậy thì chúng ta đây coi như đã thắng rồi, có thể tính thắng không?"

Văn Mậu: "Yên tâm, trời không sụp xuống được! Vạn lão nhi là tên quỷ tinh, hắn còn không dám triệt để làm lớn mọi chuyện, đơn giản chỉ là trút cơn tức mà thôi. Hắn chỉ cần dám làm ra cái lệ này, chỉ cần dám phá hư sự cân bằng này, thì lần tiếp theo nếu chúng ta so đấu không thắng, cũng có thể chơi đùa như vậy, tối thiểu về phía Châu mục là hắn không dể giải thích.

Nếu như Thám Hoa lang là thật, Vạn lão nhi lại càng không dám đem sự việc nháo lớn, Ân Cát Chân chủ động rời khỏi sợ rằng không chỉ có là sợ văn tài của Thám Hoa lang, có chút thế lực dù cho không hé răng không can dự, cũng không phải Vạn lão nhi hắn dám nếm thử mạo phạm. Mặt khác, Ngôn An rời khỏi, không cần tham gia."

Văn Khôi như có đăm chiêu nói: "Vâng."

Không bao lâu sau, người của các gia tộc tại trên khán đài đối diện lại lục tục xuất hiện, duy độc thiếu Vạn thị.

Văn hội bị trì hoãn cuối cùng cũng bắt đầu, Văn Mậu đối với trò vui mừng náo nhiệt đã không còn hứng thú nữa, theo Vạn thị rời khỏi, kết quả đã được định trước rồi, không còn sự hồi hộp thì cũng không có gì đáng để xem, lại thêm trong lòng chất chứa sự tình khác, không còn tâm tình.

Lão trở về một gian phòng khác nghỉ ngơi, tại trước khi chưa có tuyệt đối xác nhận được lai lịch Thám Hoa lang thì sẽ không gặp mặt Dữu Khánh, bởi vì không biết phải đàm luận thế nào.

Cũng may bởi bị khẩn cấp thúc giục, Văn Ngôn An đã bằng tốc độ nhanh nhất từ Văn phủ chạy đến.