Bán Tiên

Chương 250: Tru tâm




Dữu Khánh cũng biết mình làm như vậy không thay đổi được cái gì, nhưng hắn chính là muốn dùng một loại phương thức khác nói cho Vũ Văn Uyên biết, gia đinh thì thế nào? Ngươi chỉ là xuất thân tốt hơn ta mà thôi!

Hai bên đánh cờ một nhanh một chậm, sau khi tới tới lui lui nhiều lượt, Dữu Khánh hơi nhíu trán, đột nhiên chậm rãi hạ xuống một quân cờ, cuối cùng đem ván cờ điều chỉnh đến tình trạng hắn muốn, yên tĩnh xem Vũ Văn Uyên làm sao bây giờ.

Vũ Văn Uyên vốn là hạ cờ chậm, lần này nhìn chằm chằm ván cờ ngóng nhìn một lúc lâu, trong mắt dần dần hiện lên thần sắc nôn nóng, mặt đầy bất an, vân vê lên một quân cờ chậm chạp không hạ xuống được.

Đợi một hồi vẫn không có hạ xuống, chậm đến nỗi hai người bên trong thư phòng đều có phần nhìn không hiểu.

Văn Hinh chậm rãi cúi đầu không nói, dù cho nàng không đi đến gần nhìn xem, chỉ nhìn phản ứng của hai bên đánh cờ cũng có thể rõ ràng nhìn ra được Vũ Văn Uyên đang quá quá khó khăn, lần này khẳng định là đã đụng tới nước cờ quan trọng.

Nàng có chút không rõ, cờ đã đánh đến loại tình trạng này, thật sự còn cảm thấy mình có thể có hi vọng thắng sao? Vì sao không nhận thua cho rồi?

Theo nàng, bại bởi Dữu Khánh cũng không có gì, dù sao cũng là tồn tại khả năng kia.

Tiểu Hồng xoay người rời đi, đi ra thư phòng, muốn đi xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Nàng lại lần nữa bưng nước trà đi tới trong đình, phát hiện thấy Vũ Văn Uyên từ đầu đến cuối không có đụng đến chút nước trà nào, nhưng vẫn là đổi nước trà cho gã và Văn Khôi.

Dữu Khánh vẫn là không có phần, hạ nhân chính là hạ nhân, nào có đạo lý ngang vai ngang vế uống trà cùng chủ nhân.

Bỏ công việc xuống, nàng bắt đầu nhìn kỹ xem ván cờ là xảy ra chuyện gì, nhìn nhìn, tiểu Hồng dần dần minh bạch vì sao Vũ Văn công tử khó mà hạ cờ.

Ván cờ rơi vào giai đoạn giằng co, song phương đánh cờ đều đã đến tình trạng mệnh treo một đường, cảm giác vô luận một phương nào chỉ cần đi nhầm phương hướng đều sẽ phải thua cả ván cờ, song phương đều là đi tới thời khắc thắng bại mấu chốt.

Tại sao có thể như vậy? Tiểu Hồng rất kinh ngạc, nàng còn là lần đầu trông thấy ván cờ như vậy, lúc đầu còn tưởng rằng Vũ Văn công tử đã thua rồi, thì ra là không phân trên dưới nha.

Lúc cái này mới phát hiện mình đã xem thường Vũ Văn công tử.

Tiếp tục quan sát một hồi, sau đó cũng rơi vào trạng thái giống như Văn Khôi, bởi vì vô ý thức cũng đứng tại phía bên do dự như Vũ Văn Uyên, cũng đứng tại phía Vũ Văn Uyên mà suy nghĩ bước tiếp theo phải hạ cờ tại đâu mời tốt.

Không suy nghĩ thì thôi, một khi đã suy nghĩ, tâm tư lập tức bị lôi kéo tiến vào trong ván cờ, nơm nớp lo sợ, cảm thụ được từng bước nguy cơ kia, không biết nên đi hướng nào.

Rơi vào trong đó, mới biết được hiện tại lựa chọn khó cỡ nào, nếu đi nhầm phương hướng sẽ thua cả ván cờ, đi đúng thì sẽ trở thành người thắng.

Thắng bại cơ hồ chỉ tại trong một nước, loại lựa chọn này thật sự là muốn mạng rồi, lựa chọn thế nào chứ?

Có khó khăn cỡ nào cũng là phải tiếp tục hạ cờ, Vũ Văn Uyên hạ xuống một quân cờ, bắt đầu tranh thủ cục diện.

Dữu Khánh theo sát, cạch, hạ một con.

Hai người tới tới lui lui một hồi, sau đó, Vũ Văn Uyên lại lần nữa rơi vào tình cảnh gian nan.

Ở một bên nhìn xem, tiểu Hồng nhìn chằm chằm bàn cờ, hai tay vô ý thức nắm chặt song quyền, phát hiện ván cờ lại dùng một loại tình thế khác kéo trở về, Vũ Văn công tử thật vất vả mở ra một ít cục diện, tại A Khánh từng bước từng bước áp bách, lại lần nữa đan xen thành một tình cảnh "Thắng bại chỉ tại một đường" khác.

Lại là loại lựa chọn muốn mạng này, trán Vũ Văn Uyên đổ mồ hôi, trong mắt tràn đầy nôn nóng, khuôn mặt đầy thấp thỏm.

Gã bỗng giương mắt nhìn đối phương một cái, đối diện là một gia đinh, nếu là mình bị thua, không còn mặt mũi.

Gã một mực gánh vác áp lực vô hình.

Trọng điểm là, gã còn có hi vọng thắng, bảo hắn làm sao có thể cam tâm buông tha.

Nhấc tay áo lau mồ hôi, hít sâu một hơi, lại lần nữa nhấc hết tâm huyết, chìm đắm vào trong nước cờ sinh tử thắng bại.

Hạ cờ...

Lại mấy lượt cờ hạ xuống, da đầu tiểu Hồng có chút tê dại, trừng lớn hai mắt, hô hấp đã có phần gấp gáp.

Nàng phát hiện thấy Vũ Văn công tử lại lần nữa tranh thủ lấy lại cục diện, lại lần nữa kéo ván cờ về, lại lần nữa lấy một loại cục diện khác bày ra tình cảnh lựa chọn "Thắng bại chỉ tại một nước" kia.

Nàng chỉ là một người đứng xem cũng muốn điên đầu rồi.

Lần lượt lặp lại tình cảnh phải lựa chọn sinh tử, nàng chỉ là một người đứng xem tựa hồ cũng phải bị chịu đựng đến khô tâm huyết, huống chi là bản thân Vũ Văn Uyên.

Vũ Văn Uyên hô hấp trầm trọng và gấp gáp, hai mắt đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm bàn cờ, sắc mặt chợt đỏ chợt trắng, mồ hôi đang từng giọt nhỏ xuống từ trên cằm. Vân vê quân cờ chậm chạp khó mà hạ xuống, tay cầm cờ đang run rẩy, cũng không biết có phải bởi vì nhứ nhứ trên không quá lâu mà dẫn đến mệt nhọc hay không.

Gã chỉ cảm thấy lúc này mình giống như là đang suất lĩnh đại quân xông pha chiến đấu, đã trải qua vô số lần chém giết và liều mạng, đã là tinh bì tận lực, nhưng dưới trướng còn có nhiều mạng người như vậy đang trông chờ vào gã, một mặt là thắng lợi ngay trước mắt, một mặt là hơi có sai lầm sẽ vạn kiếp bất phục, gã có thể làm sao bây giờ? Đành phải dốc hết tâm huyết tập trung tinh thần...

Phù! Văn Khôi chợt ngẩng đầu thở phào ra một hơi, bị ván cờ làm cho nghẹn đến nỗi thiếu một chút khiến mình tắt thở, cũng may ông ta không phải người trong cuộc, lòng có tạp niệm, đúng lúc thoát khỏi ra ngoài.

Bỗng ngẩn ra, liền ý thức được không thích hợp, mắt lạnh liếc nhìn Dữu Khánh.

Lúc đầu còn tưởng rằng Dữu Khánh không đối với Vũ Văn Uyên đuổi tận giết tuyệt là đang nhường cờ, hiện tại mới phát hiện căn bản không phải là chuyện như vậy, hẳn phải là cố ý lưu giữ không giết.

Một hai lần rơi vào tình cảnh lựa chọn "Thắng bại chỉ tại trong một nước cờ" thì có thể nói là trùng hợp, nhưng đã liên tiếp ba lần thì còn có thể là trùng hợp sao?

Tiếp tục quan sát phản ứng của Dữu Khánh, liên tục chờ đối phương hạ cờ, quả thực chờ có chút buồn chán, trong tay thưởng thức quân cờ, ngẫu nhiên nhìn nhìn bàn chân phía dưới bàn, thỉnh thoảng chỉnh chỉnh y phục của mình, ngẫu nhiên sờ sờ chút râu tơ trên mép, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn xem hoa hoa thảo thảo trong viện, có những hạ nhân khác đi qua đều sẽ đưa mắt nhìn nhìn một chút.

Nói chung chính là rất nhiều tiểu động tác.

Văn Khôi đã xác định, song phương đánh cờ căn bản không phải là thắng bại chỉ tại một nước cờ, biểu hiện ra là như thế, kì thực là thực lực nghiền áp nghiêng về một phía.

Nguyên nhân chính là đã minh bạch, ông ta mới đột nhiên kinh hãi, người có thể liên tiếp bố trí ra loại cục diện lựa chọn thắng bại này, tại trong phạm vi bàn cờ chia ô vuông này, năng lực trù định quả thực kinh khủng, ông ta còn là lần đầu trông thấy nhân vật yêu nghiệt có năng lực như vậy, người này đến tột cùng là người nào?

Lại nói, đây làm gì là chơi cờ, đây rõ ràng là đang tru tâm!

Ông ta nhìn chằm chằm Dữu Khánh, thật sự là không biết nên nói cái gì cho tốt, bảo ngươi tập trung tinh thần đánh cờ, ngươi cũng không cần đem người đẩy vào trong hố đi?

Ông ta tương đương hoài nghi, đứa này sẽ không phải là muốn khoe khoang tài nghệ cao siêu của mình để đi lĩnh thưởng đi?

Ngoại lí do này ra, ông ta không nghĩ ra tên gia hỏa lai lịch bất minh này vì sao phải làm như vậy.

Tiếp tục quan sát tình hình Vũ Văn Uyên, Văn Khôi thiếu một chút giật nảy mình, không nghĩ tới Vũ Văn Uyên đã biến thành dáng vẻ quỷ quái này.

Ông ta tỉnh táo lại và nhận ra, mình không thể tiếp tục suy nghĩ nữa rồi, thử hỏi ngay cả chính mình rơi vào trên ván cờ cũng phải nghẹn đến khó chịu, nếu tiếp tục để cho Vũ Văn Uyên rơi vào trong thế cục này, hẳn phải là thổ huyết, đó không phải là việc không có khả năng.

Lúc này liền quyết đoán quyết định xuất thủ can thiệp, làm ra hành động không phải người quân tử có thể làm, quấy rầy cắt đứt ván cờ.

Ông ta đột nhiên xuất thủ, chụp lấy cánh tay cầm quân cờ đang run rẩy không ngừng của Vũ Văn Uyên, trầm giọng nói: "Công tử, không nên tiếp tục đánh nữa."

Dữu Khánh ngạc nhiên nhìn sang, có điểm không biết nói gì, xem cờ không được nói, không biết sao? Đây chẳng phải là quấy rối sao?

Hai mắt phủ đầy tơ máu, Vũ Văn Uyên cho dù đã ngẩng đầu nhìn về phía Văn Khôi, nhưng nét đần độn trên mặt vẫn chưa tiêu, tâm tình rõ ràng còn đang tại trong ván cờ, thở hổn hển nói: "Ta chưa thua, còn chưa kết thúc, ta còn chưa có bại."

Ở một bên, cũng đã tỉnh táo lại, tiểu Hồng sợ ngây người, kinh ngạc nhìn dáng vẻ như quỷ của Vũ Văn Uyên, đôi mắt phủ đầy tơ máu, khí tức gấp gáp không đều đặn, sắc mặt trắng bệch hơi có ửng đỏ, đầu đầy mồ hôi, y phục trên người vậy mà đã bị mồ hôi ướt đẫm, dính sát vào người.

Nàng thật là có phần bị hù dọa rồi, lúc trước tới đây thì còn không đến mức, chỉ chớp mắt tại sao đã biến thành như vậy rồi? Mà nàng vậy mà lại không chút nào nhận ra được.

Nhìn thấy dáng vẻ cử chỉ như điên rồ của Vũ Văn Uyên, càng khiến cho Văn Khôi không dám mặc kệ, đứng lên, dùng sức nắm chặt tay Vũ Văn Uyên lắc lắc, nghiêm khắc nói: "Công tử, đã sắp đến chính ngọ rồi, lão gia có mở tiệc chiêu đãi ngài, lẽ nào ngài muốn cho tộc trưởng đã có tuổi của chúng ta một mực chờ ngài dùng cơm hay sao?"

Nghe được lời ấy, Vũ Văn Uyên mới như ở trong mộng chợt tỉnh, đôi mắt chớp chớp từ trong trang thái uể oải khôi phục lại thanh minh, nghiêng đầu nhìn về phía quang cảnh ngoài đình, ngạc nhiên hỏi: "Nhanh như vậy đã chính ngọ rồi?" Tựa hồ không nghĩ tới một ván cờ này còn chưa kết thúc thì cũng đã qua một buổi sáng.

Gã quay đầu lại nhìn về phía bàn cờ.

Văn Khôi không muốn gã lại lần nữa rơi vào trong đó, đem gã kéo tách khỏi bàn cờ, "Không nên tiếp tục đánh nữa, ván cờ này không phân trên dưới, hòa rồi! Công tử, lão gia đang đợi ngài, đi nhanh đi!" Đưa tay mời.

Hòa rồi? Dữu Khánh lại lần nữa không biết nói gì, nhưng mà tại trong loại tình hình này, hắn là không có quyền nói chuyện, Văn Khôi nói hòa thì đương nhiên là hòa rồi, nói hắn thua hắn cũng phải nhận.

Vẫn còn có chút mất hồn mất vía, Vũ Văn Uyên a một tiếng, khi bước xuống bậc thang thì chân đột nhiên đạp hổng nửa chân, đạp hụt chân rồi, phù phù một tiếng, té ngã lảo đảo quỳ xuống đất.

"A!" Tiểu Hồng kinh hô, nhanh chóng chạy đến, cùng Văn Khôi vội vàng đồng thời người bên trái người tay phải đem nâng lên.

Vũ Văn Uyên quay trái quay phải nói: "Không sao, không sao."

Tiểu Hồng đã là nhanh chóng khom lưng giúp hắn phủi sạch sẽ vạt áo trường sam.

Bên trong thư phòng, phía trước cửa sổ, Văn Hinh cuối cùng đã nhìn thấy rõ dáng vẻ vị hôn phu của mình, không nghĩ tới lần đầu tiên trông thấy lại là dạng này, còn đúng lúc quỳ hướng phía bên mình.

Nàng cũng kinh ngạc không nói nên lời, trong lúc nhất thời cũng không còn sự ngượng ngùng và khẩn trương khi lần đầu nhìn trộm vị hôn phu, ánh mắt nàng trái lại dừng tại trên người Dữu Khánh ở trong đình đang cùng đi ra, chỉ thấy Dữu Khánh đi tới đứng ở mặt sau mấy người, có vẻ nhất thời cũng không biết nên giúp đỡ việc gì.

Nàng có điểm không rõ, đánh cờ mà thôi, Vũ Văn Uyên tại sao lại đánh thành dáng vẻ khủng khiếp như vậy?

Văn Khôi giúp đỡ Vũ Văn Uyên, thực sự là vội vàng giúp gã nhanh chóng rời đi, đã hối hận chết luôn rồi, hối hận không nên để cho Dữu Khánh chơi cờ cùng Vũ Văn Uyên, ông ta cũng không nghĩ tới sẽ đánh cờ thành bộ dáng quỷ này, then chốt là Dữu Khánh đã trưng cầu ý kiến của ông ta, là ý của ông ta.

Mà ý của tộc trưởng Văn Mậu là muốn để cho Vũ Văn Uyên lưu lại ấn tượng tốt với Văn Hinh, Văn Khôi không nghĩ tới sẽ náo loạn thành hoàn toàn ngược lại, ông ta chỉ hy vọng Văn Hinh tốt nhất là không có nhìn thấy dáng vẻ chật vật bất kham này của Vũ Văn Uyên.

"Được rồi, các ngươi trở về đi."

Đi đến Nguyệt môn ngăn cách chỉ một bức tường thì Văn Khôi quay đầu lại, bảo tiểu Hồng và Dữu Khánh không cần tiễn đưa nữa.

Trước khi chia tay, Văn Khôi ý vị sâu xa mà liếc nhìn Dữu Khánh một cái.

Tiếp thu đến ánh mắt này, Dữu Khánh lập tức cứng ngắc tại nguyên chỗ.

Sau khi sự tình trôi qua, hắn cũng đã hối hận, cảnh tỉnh mình, sức cờ như vậy là một gia đinh hạ nhân có thể có được sao? Biết rõ mình đã xung động, không khỏi nhớ tới những lời lúc trước khi mấy vị sư huynh phản đối hắn làm chưởng môn, tựa hồ vẫn không có nói sai, trẻ tuổi xung động không định tính.

Tiểu Hồng thì xách váy chạy trở về, bởi vì trông thấy Văn Hinh lộ diện đi tới tòa đình kia.