Bán Tiên

Chương 241: Công việc béo bở




Văn Khôi: "Là lão nô xem thường bọn họ. Lão gia, sự việc của Trâu Vân Đình có nên nói cho Phiền trưởng lão biết không?"

Văn Mậu lặng im một hồi, rồi chậm rãi nói: "Chính đồ đệ của hắn cũng không muốn nói cho hắn biết, chúng ta cần gì phải gây xích mích quan hệ thầy trò bọn họ, dù sao chúng ta cũng không biết rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì."

Văn Khôi: "Được."

Văn Mậu: "Dựa vào thực lực của Trâu Vân Đình, vậy mà lại bị chỉ là một tên gia đinh đả thương, còn phải giấu giếm giúp hung thủ, sự tình thật là càng ngày càng có ý tứ rồi, những người này lẻn vào Văn phủ, đến tột cùng muốn làm gì chứ?"

Văn Khôi: "Sự việc trên cơ bản đã sắp xếp ra được một chút mạch lạc, lúc đầu Linh sủng của Tam tiểu thư mất tích hai lần, kết quả đều là tên mập mạp kia tìm được, sau đó tên Ngưu Hữu Khánh kia lại là người duy nhất có thể làm cho Linh sủng ăn thức ăn, về sau mới phát hiện bọn họ là một tốp. Nói cách khác, bọn họ có khả năng là có ý định mượn Linh sủng để tiếp xúc Tam tiểu thư. Bọn họ đang tìm hiểu tình huống Văn Xu các, mà Tam tiểu thư tiếp xúc với Ngưu Hữu Khánh sau đó không lâu, cũng cố ý tiến Văn Xu các một chuyến. Lão nô hoài nghi Tam tiểu thư có phải là trúng chiêu gì hay không."

Văn Mậu hơi hơi gật đầu, "Nha đầu kia quả thực là có chuyện gì đó đang gạt chúng ta, đến tột cùng là chuyện gì mà có thể làm cho nàng ngay cả gia gia ta đây cũng muốn gạt."

Bên trong phòng yên tĩnh một hồi, sau đó Văn Khôi lại đánh vỡ yên tĩnh, "Lão gia, tên con rể họ Ân kia của Vạn gia đã đến Nính Châu thành tại một canh giờ trước."

Nói đến việc này, Văn Mậu hình như có chút đau đầu, lại ngồi xuống, tựa ở trên lưng ghế hừ một tiếng, "Vạn gia lão nhi thật chán ghét! Một khi để cho hắn đắc chí, hẳn sẽ rất ngang ngược!"

Văn Khôi biết rõ lão thống hận chuyện gì, Vạn gia lão nhi rất thích tại thời gian tế tự làm ra một ít trò trống khiến người khó chịu.

Từng làm ra một chiếc lễ phục tế tự quá dài, quá long trọng, phải có người hỗ trợ cầm vạt áo, lão gia là một trong những thành viên đi theo ở phía sau.

Từng làm ra hương tế quá to lại quá lớn cầm không được, phải có người hỗ trợ đỡ mới được, lão gia lại là một trong số những thành viên đi theo ở phía sau.

Nói chung là chính bản thân làm chủ tế gây náo động không nói, còn phải khiến lão gia tại trước mắt bao người xách áo nâng tay, làm cho thể diện Văn thị không vinh quang, khiến cho lão gia cho dù tính tình tốt đến đâu mà một khi đối mặt Vạn gia lão nhi thì cũng không nén được tức giận.

"Văn hội còn có thời gian một tháng để chuẩn bị, với chức vị là Ngôn quan, Ân Cát Chân chưa chắc sẽ đăng tràng, cho dù có đăng tràng, cháu rể của lão gia vị tất đã không bằng hắn." Văn Khôi cũng chỉ có thể là trấn an như vậy.

Loại Văn hội này là không có cách nào, chỉ có thể là con cháu gia tộc lên sân khấu, nếu con cháu gia tộc văn tài hữu hạn thì dù có nỗ lực đến mấy cũng vô dụng.

Về phần muốn cho con rể lên sân khấu, là tin tức tìm hiểu được từ phía bên Vạn gia, đó đã là chơi đùa lệch hướng rồi, sợ là sợ phía bên Vạn gia thật sự không biết xấu hổ, thật sự để cho Ân Cát Chân lên sân khấu, nếu như Vạn gia còn giữ thể diện thì bên này cũng sẽ không để con rể lên sân khấu, then chốt vẫn là nhìn xem thái độ phía bên Vạn gia như thế nào.

Về phần sau Văn hội, khi đã xác định nhà ai làm chủ tế, vậy thì nhà đó là có thể dựa theo quy cách chủ tế để chuẩn bị.

Mỗi Chủ tế có quy cách chuẩn bị khẳng định là không giống nhau, nhưng mà có thời gian một hai tháng để chuẩn bị thì cũng đủ rồi.

...

Đến chiều tối, trời hết mưa, ráng chiều tỏa khắp bầu trời.

Hai ông cháu lại như thường lệ cùng nhau dùng cơm, sau ba chén rượu, Văn Hinh lại đè bầu rượu lại, không cho phép gia gia uống tiếp.

Văn Mậu đành phải cười tươi buông tay, cũng thuận miệng hỏi một câu, "Nghe nói Bình Bình không rảnh bồi cháu nữa?"

Văn Hinh lắc đầu, "Sư huynh của nàng bị thương rất nặng, không thích hợp loạn động, nói là tối thiểu phải nằm non nửa tháng mới thích hợp xuống giường đi lại, Bình Bình cần phải chăm sóc sư huynh của mình, không bồi ta cũng không sao. Cũng không biết là kẻ bắt cóc loại nào, lại nhẫn tâm hạ độc thủ như thế với một người đang khỏe mạnh."

Văn Mậu quan sát phản ứng của nàng một hồi, chợt buông tiếng thở dài, "Thế sự vô thường mà thôi. Nha đầu a, gia gia ta vẫn luôn suy nghĩ, có phải là từ nhỏ đến lớn đem ngươi bảo hộ quá tốt rồi hay không, 'Nhân tâm hiểm ác' không chỉ là bốn chữ mà ngươi nhìn thấy tại trên sách vở."

Văn Hinh hơi giật mình, theo dõi lão, không biết lão đang muốn nói gì, cảm giác hôm nay gia gia tựa hồ có chút dị thường.

Văn Mậu cũng không có quá nhiều cảm khái, lại quay về đề tài, "Không còn có Bình Bình, bên cạnh ngươi cũng thiếu đi một cái chân chạy, tự mình chọn một người đi."

Văn Hinh: "Gia gia, ta không có chuyện gì, không cần phải phiền phức như vậy."

Văn Mậu: "Ngươi không phải muốn bắt đầu thử tiếp xúc công việc trong nhà sao? Không phải đã bắt đầu từ Tây tạp viện rồi sao?"

"..." Văn Hinh không lời chống đỡ, trong lòng suy nghĩ phải trả lời thế nào.

Văn Mậu lại nói: "Bình Bình là bạn, tiểu Hồng là thiếp thân nha hoàn của ngươi, ngươi cũng đã trưởng thành, bên người cũng cần phải có người có thể trong trong ngoài ngoài làm việc và làm chân chạy giúp ngươi rồi, sớm muộn đều phải cần. Chọn một người đi, cả nhà trên dưới toàn bộ gia đinh, tùy tiện ngươi chọn lựa, ngươi nguyện ý chọn người nào đến Ngọc viên của ngươi cũng được."

Văn Hinh sửng sốt, con mắt nháy nháy, không biết nghĩ đến cái gì, ngẫm nghĩ một hồi, mới thử hỏi: "Gia gia, thật sự do tự ta chọn lựa sao?"

Từ nhỏ đến lớn, người tiến vào Ngọc viên, kể cả tiểu Hồng, đều là gia gia này của nàng tinh tế lựa chọn giúp nàng, phương diện chọn người này, thật đúng là nàng chưa từng làm chủ lần nào, bởi vì gia gia luôn nói người là phức tạp nhất, sợ nàng không nắm chặt được tốt.

Văn Mậu xếp đôi đũa trên tay lại, đặt xuống, "Gia gia nói chuyện giữ lời, ngươi cũng đã trưởng thành, không phải cũng đã để cho ngươi thử làm chủ rồi sao."

Văn Hinh lại thử hỏi: "Người nào cũng được sao?"

Nàng cũng biết, có một số việc trong nhà là có quy củ.

Văn Mậu đằng hắng nói: "Chỉ cần là gia đinh của Văn phủ, ngươi chọn người nào cũng được, về sau tự mình đi chọn đi."

Văn Hinh "Ừ" một tiếng, không cự tuyệt, tính là đã đồng ý, chỉ là lúc ăn cơm lại có chút thất thần rồi.

Chờ đến khi nàng ăn xong rời đi, Văn Mậu đưa ngón tay gõ gõ bàn, Văn Khôi ở bên ngoài mới tiến đến.

"Ngươi nói, nàng sẽ chọn tên trông coi Tạp vật gian kia không?" Văn Mậu nhìn ngoài cửa hỏi một câu, lại giống như tự lẩm bẩm.

Văn Khôi biết rõ vị này đã làm ra quyết định, muốn lấy cháu gái mình làm mồi, ông ta không tiện nói thêm cái gì, đơn giản trả lời: "Xem ra, tám chín phần mười là vậy."

Hừng đông ngày hôm sau, Dữu Khánh lại nhấc chổi xuất môn, quét dọn hàng ngày.

Trời có mưa xuống, nước mưa dính trên lá cây không ít, nhưng đa số nện lên mặt đất, hiện tại rất không dễ quét, chỉ là thái độ Dữu Khánh làm việc cũng không tệ lắm.

Không ngại gian khổ là biểu hiện ra ngoài, trong đầu lại đang lật qua lật lại nghĩ đến ba người, Văn Hinh, Trâu Vân Đình, Văn Quách Thị.

Tiểu cẩu bị đem đi rồi, khả năng Văn Hinh lại đến đây không lớn, dù cho lại tới, bên người luôn luôn có người, cũng thật sự là không tiện mở miệng.

Theo lý thuyết, sự việc thông dâm đã bị bộc lộ, Trâu Vân Đình khẳng định sẽ nói cho Văn Quách Thị, không biết sau khi Văn Quách Thị biết được tình hình thì có tìm đến hắn hay không, nếu như Trâu Vân Đình bị thương nặng tới không được, Văn Quách Thị tới cũng được, với thân phận chủ mẫu chi thứ hai Văn thị, nếu nguyện ý hỗ trợ tìm hiểu tin tức thì cũng là không tệ.

Đương nhiên, một mặt là suy nghĩ tốt, về phương diện khác thì cần đề cao cảnh giác, ngay cả đêm tối đi ngủ đều phải mở một con mắt nhắm một con mắt.

Đây là cái giá phải trả cho việc tìm lấy thống khoái nhất thời, đã phá vỡ gian tình giữa người ta, thì phải một mực đề phòng người ta sẽ làm ra chuyện gì đó nghĩ không ra hoặc việc bí quá hóa liều.

Quét dọn xong, lại trở về trong viện cầm bát ăn cơm, theo lệ thường đi đến nhà ăn một lần...

"Cái gì? Để cho Ngưu Hữu Khánh đi Ngọc viên?"

Bên trong Tạp sự phòng, Lưu Quý đối với Phùng quản sự đang nấu nước ngâm trà phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Rót nước nóng vào trong ấm trà, Phùng quản sự tới sau bàn ngồi xuống, "Việc này có gì phải kỳ quái, thích hợp dưỡng Linh sủng cho Tam tiểu thư, sẽ đến đó là rất bình thường."

Lưu Quý có chút ghen tỵ, "Quản sự, Ngưu Hữu Khánh chỉ mới tới mấy ngày, nền tảng sợ là cũng chưa có điều tra rõ, cứ như vậy trực tiếp tiến vào nội viện làm người hầu, việc này thích hợp sao?"

Đi địa phương khác làm việc, gã còn có thể tiếp nhận, nhưng đây là trực tiếp đến Ngọc viên của Tam tiểu thư, vậy thì quá khiến người đố kị đi.

Phía bên Ngọc viên, ngoại trừ thủ vệ ra, không có nam gia đinh, tuyển nam gia đinh tới đó có nghĩa là gì? Rất có khả năng sẽ trở thành tâm phúc của Tam tiểu thư.

Đó là vị trí mà biết bao nhiêu gia đinh đỏ mắt a!

Ai chẳng biết rằng đó là người cháu gái được gia chủ tộc trưởng vô cùng thương yêu, có thể nghĩ mà biết, khi Tam tiểu thư lập gia đình, Văn thị tất nhiên sẽ dành cho lượng lớn của hồi môn.

Tâm phúc bên cạnh Tam tiểu thư, lại là nam gia đinh duy nhất, tương lai tám chín phần mười là sẽ giúp Tam tiểu thư quản lý của hồi môn.

Ngẫm lại mà xem, vô số ruộng tốt, nhà cửa, cửa hàng, vàng bạc tài bảo vân vân nắm ở trong tay quản lý trông coi, đó là khái niệm gì? Tùy tiện hạ thủ một chút cũng là chất béo đầy tay.

Công việc béo bở như thế, thử hỏi có mấy gia đinh có thể không ước ao đố kị cùng đỏ mắt?

Phùng quản sự tựa ở lưng ghế, "Nếu quản gia phía bên kia đã có thể cho phép, thì thuyết minh đã tra xét rồi, đã nói rõ là không có vấn đề gì, không cần ngươi tới quan tâm."

Lưu Quý nói nhỏ: "Quản sự, ta không có ý gì khác, người dù sao cũng là do ngài tuyển vào, ta chỉ là sợ vạn nhất có chuyện gì sẽ liên lụy ngươi mà thôi. Lại nói, chuyện tốt mà con cái bao nhiêu nhà đều không đến lượt, dựa vào đâu một ngoại nhân mới tới là có thể hầu hạ Tam tiểu thư, về sau ngài chờ nhìn đi, sợ là một đống lớn người không phục!"

Phùng quản sự than thở: "Ta hiểu tâm tư của ngươi, không cần nói ngươi, ta cũng ước ao, nhưng mà Lưu Quý, người này a, thật sự là có mệnh, có lúc chúng ta thật cần phải nhận mệnh. Ngươi xem, con chó Tam tiểu thư nuôi dưỡng... A, không phải, là Linh sủng, với ai đều không thân cận, không thích ngươi, cũng không thích ta, chỉ thích Ngưu Hữu Khánh, ngươi nói làm sao bây giờ? Tam tiểu thư tự nhiên phải vài phần kính trọng, ngươi nói đó không phải mệnh thì là cái gì?"

"Ai!" Lưu Quý ủ rũ.

Phùng quản sự: "Người mỗi người đều có tạo hóa, ước ao không được! Được rồi, việc này đã không tới phiên chúng ta tới quản, ngươi đi gọi người tới là được."

"Vâng." Lưu Quý thở dài rời đi.

Gã chưa đi được quá xa liền từ xa xa nhìn thấy được Dữu Khánh đang đi đến nhà ăn, lúc này bước nhanh tới đón, nặn ra nét tươi cười, nói: "Ngưu huynh, chúc mừng chúc mừng."

Dữu Khánh không lý giải được, quan sát gã trên dưới, "Có gì vui mừng?"

"Tam tiểu thư chọn ngươi đến Ngọc viên làm người hầu rồi..." Lưu Quý đem tình huống đại khái nói ra.

"Ách..." Dữu Khánh đầu tiên là âm thầm vui mừng, bởi vì đã có thể ở tại bên cạnh Văn Hinh, nhưng ngay lập tức lại sửng sốt, dần dần có điểm giật mình, nghĩ đến tùy thời có khả năng gặp phải Văn Ngôn An, lúc này liên tục xua tay, "Không nên không nên, ta làm sao làm được việc đó, ta không đi, ngài nói với Phùng quản sự một tiếng, bảo đổi người khác đi thôi, ta thật sự không được, vừa tới, cái gì cũng đều không hiểu."

"Ngưu huynh, ngươi đừng không biết tốt xấu, việc này, mặt trên đã xác định ngươi, Phùng quản sự cũng không làm chủ được. Hạ nhân chúng ta được giao việc gì thì phải làm việc đó, nào có chuyện cò kè mặc cả, chọn việc để làm. Lại nói, đây là công việc cực kì béo bở a, Tam tiểu thư sớm muộn sẽ lập gia đình..." Lưu Quý lúc này đem chuyện vô số ruộng tốt, tòa nhà, cửa hàng cùng vàng bạc châu bảo nói ra, có thể lén lút nói ra lời này đã xem như là đang kết giao rồi.

Dữu Khánh nghe sửng sốt, kinh nghi bất định hỏi: "Có thể có nhiều của hồi môn như vậy sao?"

Lưu Quý ừm một tiếng, hạ thấp giọng nói: "Chuyện này ngươi là không hiểu đi. Tam tiểu thư xuất giá, là cháu gái được gia chủ thích nhất, của hồi môn mà gia tộc dành cho tuyệt đối không ít, những thúc bá kia cũng sẽ cho nàng thêm của hồi môn. Còn có, toàn bộ Tam phòng chỉ có một mình Tam tiểu thư, từ kinh thành đến ngoại cảnh toàn bộ sản nghiệp của Tam phòng về danh nghĩa đều là thuộc Tam tiểu thư. Nghe nói khi mẫu thân Tam tiểu thư gả đến Văn gia thì mang theo của hồi môn trị giá mấy nghìn vạn lượng, đó đều là của Tam tiểu thư. Này này nọ nọ, của hồi môn của Tam tiểu thư là con số hàng trăm triệu. Ngươi cho rằng tài phú của một trong ba đại gia tộc tại Cẩm Nam(phái Nam Cẩm quốc) là trò đùa hay sao?"