Bán Tiên

Chương 218: Lại tới kiếm cơm




Dữu Khánh hỏi ngược lại: "Thứ gì tốt ta đều muốn, không được sao?"

Được rồi, Mục Ngạo Thiết không nói nữa rồi, không dông dài cùng hắn.

Dữu Khánh cũng không muốn nói tiếp đề tài này, nói đến liền khó chịu, cô nương tốt đều là của người khác, lấy thân phận địa vị của hắn cũng không chiếm được, gia thế tương tự như Văn gia là sẽ chướng mắt hắn, trừ phi giả mạo A Sĩ Hành, vấn đề là giả mạo nam nhân khác để tìm nữ nhân cho mình thì tính là chuyện gì?

Nữ nhân tìm được kiểu như vậy kỳ thực là thích nam nhân khác, khó chịu hay không khó chịu?

Hắn nhiều khi suy nghĩ nếu mình là Chưởng môn hoặc đệ tử của một danh môn đại phái thì sẽ muốn tiền có tiền, muốn tài nguyên tu luyện tùy tiện mua, muốn thân phận địa vị có thân phận địa vị, đến nhà ai đều có thể môn đăng hộ đối.

Nhưng mà không có cách nào, với xuất thân của hắn, trừ phi đầu thai lại lần nữa, chứ sư môn không có điều kiện cho hắn càng nhiều hơn, khi thực lực và dục vọng không tương xứng, người chưởng môn là hắn đây cũng chỉ có thể theo hai vị sư huynh đồng thời tại nơi này làm hạ nhân.

Nếu không muốn đấu tranh một lần, vậy thì tựa như một đời trước vậy, tiếp tục trốn ở bên trong núi chịu đựng là được, còn rất an toàn.

Nghĩ đến là phiền, liền phất tay với Nam Trúc, nói: "Đang rất tốt nói gì tới chuyện nữ nhân, không nói chuyện này nữa, nói chút tình hình nghiêm chỉnh."

Nam Trúc gật đầu, "Căn cứ một ít gia đinh miêu tả, có thể cho ra một cái kết luận, Thanh Liên sơn đệ tử đi lịch lãm, đa số là mượn nhờ lực lượng của Văn gia tại thế tục làm bố trí sắp xếp. Nói cách khác, lực lượng hộ viện giữ nhà hạch tâm của Văn gia chính là tu sĩ Thanh Liên sơn, tu sĩ Thanh Liên sơn tại Văn gia không ít, muốn lén lút trà trộn vào 'Văn Xu các' sợ rằng có điểm phiền phức."

Dữu Khánh: "Tình hình mà ngươi nói chỉ cần suy nghĩ là biết, nói cũng chẳng khác gì không nói?"

Nam Trúc lập tức hỏi: "Vậy ngươi nắm giữ được tình hình gì?"

Nghe hỏi như thế, Dữu Khánh lập tức bối rối, lăn lộn đến chỗ khu kho tạp vật này, lúc đầu còn cảm thấy là tới được một địa phương tốt.

Tương đối mà nói, quả thực cũng là một nơi tốt, nhưng đối với việc hắn muốn làm thì nơi này tuyệt không phải là địa phương gì tốt, đơn độc lẻ loi, lại không tiện đi lại khắp nơi, ngay cả người cũng không thấy được người nào, tìm một người để tán dóc cũng khó, rất khó nắm giữ được tình hình gì.

"Ta tại nơi đây hiện nay không có gì."

Hắn một câu nói liền lướt qua, lại hỏi Mục Ngạo Thiết, "Phía bên ngươi có được tình hình gì không?"

Mục Ngạo Thiết trả lời: "Ta gánh chút đồ đi vào trong đó, nhớ được một ít lộ tuyến và hoàn cảnh bên trong, có thể dùng để vẽ bản đồ."

Dữu Khánh sờ sờ chút râu tơ, suy tư, gật đầu, "Có thể, chúng ta cùng lúc thực hiện cả hai cái biện pháp. Thứ nhất, âm thầm tìm kiếm nhân tuyển thích hợp có thể đi vào 'Văn Xu các'. Thứ nhì, thăm dò địa hình Văn phủ, vẽ bản đồ, chuẩn bị cho chính chúng ta dùng để xâm nhập 'Văn Xu các'. Bản đồ đặt tại chỗ của ta, chỗ của ta có điều kiện, các ngươi đem địa hình dò xét được từng chút đưa tới đây, chúng ta hoàn thiện từng chút từng chút một."

Lão Thất và lão Cửu đều gật đầu, hiện nay cũng không có biện pháp nào càng tốt hơn, tạm thời cũng chỉ có thể là trước tiên chuẩn bị như vậy.

Hai người đi không được bao lâu, trời cũng đã gần như tối đen.

Tại lúc Dữu Khánh vừa mới cài chốt cửa, chuẩn bị về phòng đả tọa tu luyện thì cửa bị người đẩy, tiếp đó vang lên tiếng đập cửa.

Dữu Khánh lập tức đi tới mở cổng ra, ngoài cổng là Lưu Quý, hắn nhanh chóng nhường đường, cũng khách khí chào: "Lưu đầu."

Lưu Quý cũng không dò tìm chạy loạn, trực tiếp tiến vào gian phòng của Dữu Khánh.

Tại bên trong phòng quan sát khắp nơi một chút, đi tới bên cạnh bàn, tại dưới đèn lật xem một chút sổ đăng ký, thấy làm cũng không tệ lắm, thỏa mãn gật gật đầu, khép sổ lại, xoay người nói: "Trong Phủ không đủ nhân thủ, ta phải qua tâm quá nhiều địa phương, cũng không có thời gian chậm rãi dạy ngươi, tự ngươi phải tỉ mỉ cẩn thận, không hiểu thì đi tìm ta."

Dữu Khánh: "Vâng."

"Ừ, ta đi nơi khác nhìn xem." Lưu Quý ném lại một câu nói rồi chắp tay sau lưng rời đi, khi đi tới cửa thì chợt dừng bước quay đầu lại nói: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trên đường không có chuyện gì phải ngừng lại thì buổi trưa ngày mai, Ngũ thiếu gia sẽ trở về. Tộc trưởng lên tiếng rồi, đến lúc đó mọi người đều có thể tạm dừng làm việc nghỉ ngơi một chút, có thể đến cửa chính xem náo nhiệt."

"Vâng." Dữu Khánh đáp lại, sau đó còn là nhịn không được hỏi, "Lưu đầu, Ngũ thiếu gia là ai?"

"Ngươi ngay cả..." Lưu Quý vừa nói ra phân nửa liền nghẹn lại, tỉnh ngộ rồi, đúng rồi, đây là tân nhân, còn chưa biết, lúc này kiêu ngạo trả lời: "Ngũ thiếu gia tên là Văn Ngôn An, công tử của Đại gia gia, tại trong các cháu của tộc trưởng thì xếp hàng thứ năm, khoa thi năm ngoái danh liệt Bảng Vàng, tiến sĩ Nhị giáp, phụng chỉ về quê hương thăm viếng.

Phụng ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ về thăm người nhà, hiểu không? Bao nhiêu người cả đời đều không xem được cảnh náo nhiệt này, cũng không phải tùy tiện nhà ai đều có thể gặp gỡ, tộc trưởng lòng từ bi, cho phép các ngươi mở mang kiến thức, tranh thủ vui vẻ đi."

Văn Ngôn An? Trên Bảng Vàng năm ngoái có người tên này sao? Dữu Khánh trong lòng lẩm bẩm, một chút ấn tượng cũng không có.

Người đứng đầu danh sách chỉ sẽ so với phía trên, không mấy người sẽ đi quan tâm tới người xếp ở phía sau mình.

"Vâng vâng vâng." Dữu Khánh khách khí đáp lời.

"Đây là tiến sĩ thứ mười bảy của Văn gia ta, toàn bộ Cẩm Quốc muốn tìm ra được dòng dõi như vậy, thì cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay." Lưu Quý chắp tay saulưng đắc ý dào dạt rời đi, tuy là làm hạ nhân, nhưng ma cùng có quang vinh.

Đóng cửa lại, Dữu Khánh nho nhỏ phì nói, "Nhị giáp có gì hay mà phách lối."

Xem thường rồi, về phòng cho Đầu To ăn, tu luyện, về phần Văn Ngôn An gì gì đó, hắn chẳng chút nào lo lắng, trước tiên không nói tới với bộ dạng hiện tại của hắn sẽ có nhận ra được hay không, thứ nhì hắn vị tất sẽ đi xem trò náo nhiệt kia, dù cho có đi thì cũng là trốn ở trong đám người, sẽ không để cho ai nhìn thấy.

Thổi tắt đèn, khoanh chân đả tọa tu luyện.

Lúc này một đêm im ắng trôi qua.

Khi trời hơi hơi sáng lên thì trong lúc tĩnh tọa, lỗ tai Dữu Khánh khẽ động, mơ hồ nghe đến bên ngoài cổng có âm thanh cào cào sột soạt gì đó, tiếp tục lắng nghe thì lại không nghe được rồi.

Hắn cho là đám chuột hay là loại gì đó tương tự, đang muốn tiếp tục tu luyện thì bên ngoài viện đột nhiên truyền đến âm thanh rõ ràng, hắn lập tức thu công đứng dậy, rất nhanh mở rộng cửa đi ra, chỉ thấy mặt sau cây cột kho chứa có một con tiểu cẩu, đang bốp bốp bốp bốp nhai ăn gì đó.

Thứ đang ăn là thức ăn mà ngày hôm qua ba người sư huynh đệ bọn hắn đổ đi, hắn dùng một tờ giấy dầu gói lại, tiện tay đặt ở dưới cột hành lang, dự định hôm nay khi đi ra bên ngoài quét dọn thì len lén xen lẫn trong đám rác rưởi cùng nhau đổ đi.

Tiểu cẩu đang ăn nhìn cũng thấy có vẻ quen mắt, hắn cúi đầu nhìn kỹ, con chó nhỏ cũng quay đầu lại nhìn hắn, cái đuôi phía sau cái mông tròn mũm mĩm vung vẩy bày tỏ thiện cảm, lắc đầu vẫy đuôi một hồi xem như chào hỏi, sau đó lại tiếp tục vùi đầu bốp bốp bốp bốp mà nhai ngấu nghiến.

Ngoại trừ con Linh thú gọi là Tử Vân hống kia ra, cũng không có gì khác biệt.

Dữu Khánh vuốt chút râu tơ, vẻ mặt kinh nghi, cơm thừa cách một đêm có gì đặc biệt mà cũng có thể ăn ngon lành như vậy, đây là Linh thú sao? Nhìn cái đức hạnh này rõ ràng chính là một con thổ cẩu.

Không đúng, làm sao chạy vào được rồi?

Hắn quay đầu nhìn lại, lại lập tức chạy đến cổng vào lôi kéo cánh cổng, không sai, cửa đã được đóng chặt.

Về sau lại phát hiện ra được vấn đề, hắn ngồi xổm xuống nhìn xem xét cống thoát nước dưới mái hiên đổ ra ngoài, thông suốt, đây không phải chính là một cái chuồng chó thiên nhiên sao.

Dữu Khánh quay lại, đưa tay túm da gáy thằng nhãi con nhấc lên, xem kỹ, tương đương hoài nghi có phải là người dưỡng Linh thú quá không để tâm rồi hay không, có phải là để cho tiểu gia hỏa này bị quá đói rồi hay không, nếu không đường đường Linh thú làm gì đến mức phải đem cơm thừa cách đêm làm như mỹ vị.

Tiểu cẩu le lưỡi liếm liếm cơm dính trên miệng, con mắt to tròn tội nghiệp nhìn hắn, đuôi lắc lắc càng nhiều rồi.

Dữu Khánh xách nó đến miệng cống thoát nước, ngồi xổm xuống nói, "Vật nhỏ, không phải ta không cho ngươi ăn, đây là cơm cách đêm rồi, ta nghe thấy cũng thiu rồi, nếu như ngươi ăn hỏng bao tử, một khi bị tìm tới cửa, ta sợ là ta gánh không nổi trách nhiệm." Dứt lời đem nó nhét vào miệng cống, đẩy hướng ra bên ngoài một cái rồi đứng lên.

Kẹt tại miệng cống, tiểu gia hỏa lắc lắc cái mông, lại là thụt lui trở về di chuyển từng chút một, xem bộ dáng đó, chính là không đi, còn muốn quay lại.

Dữu Khánh lập tức chống tường, vươn chân vào trong mương, nhắm vào mông tiểu gia hỏa đẩy một cước, bên ngoài lập tức truyền đến âm thanh phù phù té rơi.

Nơi đây mới thả lỏng chân, ngồi xổm xuống nhìn nhìn ra bên ngoài một cái, lập tức thấy tiểu gia hỏa lại bò vào, lại đang chui vào bên trong, Dữu Khánh lập tức một cước đạp tới, bàn chân chặn kín tại miệng cống nucớ, chính là không cho nó tiến vào.

Không nói tới việc hắn chướng mắt với một lượng bạc phần thưởng kia, sở dĩ không cho nó tiến vào lại chính là như hắn nói, tiểu gia hỏa ăn đống cơm nước thiu qua đêm đó, có khả năng bị tiêu chảy, sợ bị tính sổ, cho nên phải kiên quyết cùng tiểu gia hỏa phân rõ giới hạn, phủi rõ quan hệ.

Thủy chung ủi không được, cũng chạy không ra, tiểu gia hỏa "Gầm gừ" không cam lòng hai tiếng, lui về phía sau té ngã xuống, lại là âm thanh phù phù.

Chờ một hồi, không còn có phản ứng, Dữu Khánh cho rằng nó đã hết hy vọng rồi, đang định dời cục gạch tới ngăn chặn miệng cống thoát nước, khóe mắt chợt thấy bên kia có động tĩnh lắc lư, nhìn lại, giỏi thật, tiểu cẩu kia vậy mà lại đã từ bên kia cống thoát nước dưới mái hiên chui trở vào.

Vừa tiến vào được liền vui mừng, lại ngoe nguẩy lon ton chạy tới đống cơm thừa qua đêm kia, xông tới liền bốp bốp bốp bốp nhai ngấu nghiến.

"Hắc!" Dữu Khánh vui rồi, dùng hết sức lực chỉ vì miếng ăn, so với những dân đói kia thật đúng là không có gì khác biệt.

Vẫn là câu nói kia, con tiểu cẩu này ăn thức ăn thiu, hắn phải giũ sạch quan hệ, liền đứng dậy đi đến túm lấy nó.

Đang cuồng nhai nhì nhoàm, tiểu gia hỏa quay lại nhìn, tựa hồ ý thức được chút gì, lập tức lon ton lon ton chạy trốn, chui thẳng vào bên trong kho chứa.

Dữu Khánh vào kho chứa theo, kết quả phát hiện có phần phiền phức, một đống đồ đạc lung tung rối loạn, bàn ghế tạp vật chất đống, hắn ngồi xổm xuống xem xét, ánh sáng rất không tốt, cũng không biết tiểu gia hỏa đa chui vào nơi nào ẩn núp rồi.

"Đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, lăn ra đây nhanh lên, ngươi đừng hại ta." Dữu Khánh tiện tay chụp lấy một cây mộc côn, đập bàn rầm rầm để đe dọa.

Chính vào lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.

Hắn lập tức đi ra, trước tiên nhanh chóng đem đống cơm thiu chưa ăn hết kia giấu đi, rồi mới vội vàng hỏi, "Người nào?"

"Ta." Là giọng của Nam Trúc.

Dữu Khánh thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến mở cổng ra, nhìn thấy chỉ một mình Nam Trúc, nghi hoặc hỏi: "Trời còn rất sớm, làm gì vậy?"

Nam Trúc than thở: "Ai, thì là rất sớm, ai nói không phải chứ. Linh sủng của Tam tiểu thư lại chạy mất rồi, lại bảo mọi người hỗ trợ tìm, ta nghĩ nghĩ, có phải là lại chạy tới chỗ này của ngươi hay không, nên cố ý tới đây hỏi ngươi một chút."

Gã vừa mới dứt lời, bóng dáng của Mục Ngạo Thiết cũng đã xuất hiện.

Không cần hỏi, khẳng định là cùng một mục đích, Dữu Khánh lập tức bảo hai người tiến vào, còn hướng phía ngoài cổng nhìn nhìn xung quanh rồi mới lùi vào đóng cửa lại.

Nam Trúc thấp giọng hỏi: "Thật sự lại chạy tới nơi này của ngươi rồi?"

Dữu Khánh: "Đừng lời vô dụng, phiền chết rồi, nhanh lên bắt lại đi." Phất tay kêu gọi hai người cùng theo hắn.