Bán Tiên

Chương 131: Hiến bảo




Bùi Thanh Thành gật đầu, rất tán đồng, A Sĩ Hành đã khiến Hoàng đế tức giận, nếu như lại để đối thủ định chắc tội danh sát hại mệnh quan triều đình vậy thì thật sự triệt để không còn đường sống.

Bên phía đối thủ là không thể tự nói mình biết rõ A Sĩ Hành giả trang nha dịch đi theo Cao Tắc Ngọc, nhưng đối thủ biết rõ điểm đột phá ở đâu, biết rõ Chung phủ là biết rõ tình hình, nhất định sẽ đi cạy mở miệng Chung phủ.

"Vâng!"

Lập tức có người lĩnh mệnh, khẩn cấp đi Chung phủ.

Mà đám người Ứng Tiểu Đường thì quanh quẩn tại khu vực cửa thành, vì hai sự kiện khó hiểu.

Đầu tiên là A Sĩ Hành có tại trên chiếc xe ngựa mà Tướng thủ thành Lý Kỳ điều khiển rời đi kia hay không.

Thứ hai là người ở trong thương khố rốt cuộc có phải do A Sĩ Hành giết hay không.

Rất nhanh, có người lão luyện trong quân thăm dò xong hiện trường tới báo, "Quốc công, mười ba thi thể bên trong đều chết vì kiếm, hẳn phải là chết tại trong tay cùng một người, trên kiếm của hung thủ hẳn có vết sứt chưa được mài phẳng."

Ứng Tiểu Đường và Bùi Thanh Thành nhìn nhau, nếu như thực sự là A Sĩ Hành làm, có thể có bản lĩnh lớn như vậy, có thể bất động thanh sắc mà giết chết nhiều người như vậy? Còn có thể cưỡng ép Tướng thủ thành Lý Kỳ đưa hắn ra khỏi thành?

Xen vào những việc này, đám người Ứng Tiểu Đường có lý do hoài nghi có khả năng còn có người khác tham gia vào việc này, không biết đối với A Sĩ Hành mà nói là địch hay là bạn.

Không bao lâu sau, kị binh ngoài thành lướt như bay đến, cấp báo: "Quốc công, xe ngựa mà Tướng thủ thành Lý Kỳ điều khiển đã bị ngăn lại. Lý Kỳ bị người cắt cổ, chết tại bên trong xe, không thấy tung tích hung thủ. Có lý do tin tưởng, hung thủ đã giết chết Lý Kỳ, sau đó khiến cho ngựa chấn kinh mà tiếp tục lao về phía trước để che mắt, bản nhân hung thủ thì đã nửa đường chạy trốn. Bộ tòng của Lý Kỳ đang kiểm tra những dấu vết khả nghi dọc theo đường đi, nhằm xác định phương hướng hung thủ trốn đi."

Lại sát một cái?

Mới giết chết một ngũ phẩm quan văn, lại giết chết một lục phẩm võ tướng?

Ánh mắt Ứng Tiểu Đường và Bùi Thanh Thành lại chạm nhau, hai người cảm giác việc này càng nháo càng lớn, phát hiện hung thủ có phần điên cuồng.

Hai người biết rõ, cho dù là đối thủ, cũng không có tại bên trong kinh thành làm ra việc trực tiếp ám sát A Sĩ Hành, cũng phải nghĩ biện pháp áp đặt tội danh lên đầu A Sĩ Hành, rồi mới mượn lí do đó mà giết mới được, sao có thể không kiêng nể gì cả như vậy.

Không đợi quá lâu, xe ngựa cưỡng ép Lý Kỳ ra khỏi thành trở về tới nơi, cũng kéo theo thi thể Lý Kỳ.

Kẻ lão luyện trong quân kiểm nghiệm xong, hạ thấp giọng nói cho bên phía Ứng Tiểu Đường: "Hung thủ hẳn là cùng một người."

Hiện tại cũng không tiện nói chuyện lớn tiếng, đã có không ít quan viên triều đình chạy đến.

Hình bộ thượng thư với nét mặt xám xịt, càng là tự mình mang theo một đám nhân mã Hình bộ tự mình hiện diện khám nghiệm.

Quan to triều đình cấp bậc tử bào tới mấy người.

Đây không phải việc nhỏ, quan viên ngũ phẩm, lục phẩm của triều đình cứ như vậy bị người mưu sát, còn bị chết một đám nha dịch, đây là ngang nhiên khiêu khích Cẩm Quốc triều đình, chạm đến lợi ích cấu trúc quyền lực giai tầng, cũng chính là phạm phải đám người này tức giận.

Những người này vì bảo hộ lợi ích của mình, vì tránh cho ngày nào đó sự việc tương tự xảy ra tại trên thân mình, tất nhiên là phải nặng tay chấn nhiếp.

Nói chung, tình trạng này tuyệt không thể kéo dài!

"Đi!"

Một đám khoái mã Hình bộ ù ù lao nhanh ra khỏi thành.

Hình bộ Thượng thư ra lệnh một tiếng, Hình bộ tinh nhuệ nhất, cũng có thể nói là tinh nhuệ nhất trong toàn bộ Cẩm Quốc về kiểm tra dấu vết, cao thủ truy tung xuất động từng nhóm, nghiễm nhiên là muốn toàn lực truy tra phương hướng hung thủ trốn đi.

Lực lượng loại hình này, không phải thế lực giang hồ nào có thể so sánh, toàn diện và chuyên nghiệp.

Nét mặt Ứng Tiểu Đường căng ra thờ ơ lạnh nhạt, cũng không tiện nói cái gì.

Lão vừa mới hảo tâm đề nghị, phái nhân mã quân đội hiệp trợ cùng truy nã, nhưng đối phương ra vẻ kinh hãi hoảng sợ mà trực tiếp cường thế cự tuyệt.

Đối phương chỉ còn kém chút nói ra người của quân đội không đáng tin...

Ngoài Chung phủ viện, cổng trước sau thủ hơn trăm người.

Chính là người do Huyền Quốc công phái tới, cũng âm thầm nhắc nhở phía Chung Túc, nhất quyết không thể thừa nhận Cao Tắc Ngọc dẫn A Sĩ Hành đi, cũng nói rõ ra tình huống bên này.

Được biết có người đã trực tiếp đem Cao Tắc Ngọc giết chết, Chung Túc cũng là vô cùng lo sợ không thôi, tự nhiên là đảm bảo tuyệt đối không hé mồm.

Nhưng ở bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ khiến ông ta vỡ mộng, khiến cho ông ta lĩnh hội được cái gì gọi là hiện thực rất tàn khốc.

Chạy đến cửa vào nhìn động tĩnh, Lý quản gia có thể nói là vô cùng lo sợ, Cấm Vệ quân!

Hơn một nghìn nhân mã trực tiếp bao vây Chung phủ, hơn một nghìn nhân mã này đều mặc giáp trụ đỏ sậm, đây là Cấm Vệ quân trực thuộc Hoàng đế!

Chỉ có Hoàng đế mới có thể điều động Cấm Vệ quân trực tiếp bao vây Chung phủ, Lý quản gia làm sao có thể không kinh hãi.

Nhân mã do Huyền Quốc công phái tới trái lại cũng rất quyết liệt, cứng rắn chặn kín cửa vào, không cho Cấm Vệ quân tiến vào trong!

"Thế nào, muốn ngang nhiên chống chỉ sao?"

Cấm Vệ quân đang cùng bên kia giằng co chợt tách ra, một gã hoạn quan tuổi già đi ra, trực tiếp đưa ra một cây Kim Phê lệnh tiễn cho đám nhân mã đang chặn kín cổng vào nhìn thấy.

Nhân mã chặn kín cổng cả kinh, dồn dập quỳ một gối xuống.

Hoạn quan cất cao giọng nói: "Bệ hạ có chỉ, Chung phủ có hiềm nghi bao che tội phạm quan trọng, lập tức niêm phong, bắt giữ toàn bộ người có liên quan tới Chung phủ, giao cho Hình bộ nghiêm thẩm, nếu có cản trở có thể tiền trảm hậu tấu!"

Lý quản gia ở sau cổng nghe vậy thì kinh hãi, vội vã chạy vào trong phủ báo tin.

Truyền chỉ xong, hoạn quan đối với một đám nhân viên quỳ xuống quát lớn: "Còn không nhường đường!"

Nhân mã chặn cổng lập tức đứng dậy, rất nhanh lui sang hai bên.

Không còn cách nào, hung thủ hành hung tại khu vực cửa thành có phần nháo quá mức rồi, đã phạm phải nhiều người tức giận, giai tầng quyền lực có liên quan đến lập tức bắt tay hành động, kinh động đến Hoàng đế trực tiếp điều động Cấm Vệ quân nhúng tay, không phải bọn họ có thể ngăn cản.

Hoạn quan từ đó nghênh ngang đi vào, theo thế mà đi, chân nhấc cao mặt vênh váo.

Khung cảnh phá cửa mà vào này làm kinh động đám hạ nhân Chung phủ giữa đình đài thủy tạ ầm ĩ náo loạn như gà bay chó sủa.

Cấm Vệ quân xâm nhập vào đã bắt đầu trực tiếp bắt người, không quản có thân phận gì, đều giống nhau trước tiên bắt lại rồi nói tiếp.

"Ai!"

Trong nội trạch, Chung Túc nghe báo ngửa mặt lên trời than thở, sợ cái gì tới cái đó, thật đúng là đã tới rồi.

Ông ta xoay người đi tới một chỗ lầu các, dương tay làm ra một thủ thế.

Rất nhanh, bùm, một tiếng nổ vang lên.

Chíu! Một vệt pháo hoa ban ngày thấy không rõ phóng lên cao, kéo ra vệt hồng tuyến xông thẳng trời cao.

Lý quản gia và Đỗ Phì đều kinh ngạc nhìn tới, ngay cả bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì...

Bên trong Kinh thành, có một tòa sơn lâm thanh tịnh, vào núi thì tĩnh mịch, trên núi lầu các từng tòa từng tòa đẹp đẽ như gấm vóc, ngoài núi thì là thế gian phồn hoa.

Nơi này là một trong mấy địa điểm đẹp tại kinh thành, vốn là lâm viên tài sản riêng của Hoàng gia, về sau hoàng đế dùng làm việc khác, rồi cũng biến thành một địa điểm thanh danh hiển hách khác, Ty Nam phủ!

Trên đường phố cách Ty Nam phủ không xa, lão Ngô què một mực nhìn chằm chằm phương hướng Chung phủ, một mực dõi mắt chờ đợi.

Nhìn thấy thời gian đã sắp đến chiều tối, chợt thấy trong không trung xa xa mơ hồ có thứ gì bay lên không trung, lúc đầu còn tưởng rằng là mình hoa mắt.

Lão dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại, nhìn thấy có khói đỏ tản ra, lập tức kinh hãi, xoay người liền đi thẳng về phía cổng chính Ty Nam phủ.

Khập khiễng vội vã chạy đi, lão biết rõ, một khi Chung viên ngoại đã vận dụng đến 'Vội vàng thấy', vậy thì nói rõ tình huống rất nguy cấp.

Tại cổng vào Ty Nam phủ có thủ vệ, bảo vệ phạm vi bên ngoài cũng chính là nhân mã của Cấm Vệ quân.

Lão Ngô què còn chưa có tiếp cận, liền bị bảo vệ tại cổng vào ra hiệu không được tới gần.

Lão Ngô què làm sao có khả năng không tới gần, nhanh chóng tiến lên chắp tay nói: "Làm phiền thông báo với Địa Mẫu nương nương, tiểu nhân muốn hiến bảo cho nương nương!"

Tùy tiện một người tới liền phải thông báo cho Địa Mẫu, vậy không phải là trò đùa sao, việc này cũng giống như tại Hoàng cung, tùy tiện một người đi tới liền đi thông báo cho Hoàng đế thì có gì khác biệt.

Lại nhìn cách ăn mặc của lão Ngô, rõ ràng chỉ là một hạ nhân.

Ngay tại chỗ liền bị thủ vệ đẩy bay ra ngoài, mông rớt xuống đất lật mấy vòng.

Thủ vệ quở trách, "Nơi đây không phải nơi để cho ngươi hồ đồ, nếu không cút, cẩn thận mạng chó của ngươi!"

Lão Ngô què chống đất bò lên, từ cổ tay truyền đến đau đớn, lập tức biết cổ tay tối thiểu đã bị trật khớp rồi, lão quay đầu lại nhìn khói đỏ trên không trung mơ hồ đã tan hết, lại nhìn nhìn cổng Ty Nam phủ nhưng vào không được, lập tức lòng nóng như lửa đốt, ra sức bò đứng lên, hướng phía trên núi rướn cổ họng gào lớn: "Tiểu Vân đồ, tiểu nhân có trọng bảo Tiểu Vân đồ muốn hiến cho nương nương, tiểu nhân muốn hiến Tiểu Vân đồ cho nương nương..."

Dám la to tại đây, quả thực là chán sống rồi, hai gã thủ vệ liền đi tới quyền đấm cước đá.

"Tiểu Vân đồ, tiểu nhân muốn hiến bảo, Tiểu Vân đồ, tiểu nhân muốn hiến bảo..."

Bị đánh cho miệng mũi bốc huyết quay cuồng trên mặt đất, lão Ngô què y nguyên liều mạng khàn khàn giọng gào thét.

"Dừng tay!"

Có nhân viên Ty Nam phủ tại cổng ra vào đột nhiên dừng bước hô to, bước nhanh đi tới đẩy thủ vệ đang đấm đá ra, ngồi xổm xuống hỏi: "Ngươi nói bức đồ gì?"

Lão Ngô què tuổi đã không nhỏ, làm sao chịu nổi bị đán đấm như vậy, xương sườn đã bị đá gãy mấy cây, cánh tay cũng bị đá gãy một cái, hàm răng cũng bị đánh rớt mấy răng, miệng mũi giàn dụa máu tươi, một con mắt sưng phù chỉ còn hiện ra một khe hở.

Nghe thấy chất vấn như thế thì dù đang kịch liệt thở dốc, lão vẫn ra sức gián đoạn lớn tiếng nói: "Tiểu Vân đồ, tiểu nhân hiến cho Địa Mẫu nương nương chính là Tiểu Vân đồ!"

Thủ vệ cổng vào không hiểu Tiểu Vân đồ là thứ gì, nhân viên Ty Nam phủ nhưng vừa nghe liền biết, giật mình không ít, trên dưới quan sát cách ăn mặc của lão Ngô, không biết kẻ bách tính tầm thường này tại sao biết rõ laoị đồ vật 'Tiểu Vân đồ' này, vội hỏi: "Đồ ở nơi nào?"

Lão Ngô què nằm trên mặt đất nỗ lực thở dốc, tiết ra một hơi, nhưng có điểm không thể cất lời được rồi.

Lúc này nhân viên Ty Nam phủ kia nâng lão ngồi dậy, một chưởng đặt tại phía sau lưng lão, vận công rót nội lực vào, giúp lão chỉnh đốn khí tức.

Sau một lúc, lão Ngô mới thở ra một hơi, "Bảo đồ chỉ hiến cho nương nương, không thấy nương nương thì thà chết không cho!"

Nhân viên Ty Nam phủ kia trầm giọng nói: "Ngươi phải hiểu được, kẻ trên thế gian này tự cho là đúng hoặc đầu óc ngu độn rất nhiều, nếu như ai muốn gặp nương nương, chỉ cần đưa ra một cái lí do liền muốn để cho nương nương gặp mặt thì sao được?"

"Tiểu nhân minh bạch." Lão Ngô què dốc sức gật đầu, lấy tay sờ tìm tới cái tay đã không thể nhúc nhích kia của mình, cầm lấy ngón trỏ, đột nhiên vang lên 'Răng rắc', vậy mà ngay tại trước mặt đối phương bẻ gãy một ngón trỏ của mình, cả người đau đớn run rẩy, máu trộn lẫn nước bọt treo nơi khóe miệng đồng thời rơi xuống, run rẩy đáp lời, "Nếu như có hư ngôn, mạng như một ngón tay này!"

Thủ vệ vừa mới đánh đấm lão khiếp sợ, hai mặt nhìn nhau.

Nhân viên Ty Nam phủ cũng rất bị chấn động, lúc này bế ngang người lên, chạy nhanh lên núi...

Lúc này, Chung phủ đã bị quét sạch.

Không quản là chủ nhân, hay là hạ nhân, tất cả đều bị tập trung tại trước viện, kể cả hộ vệ cũng vậy, hơn trăm người toàn bộ quỳ gối trên mặt đất, bị một vòng Cấm Vệ quân vây quanh tạm giữ.

Sắc mặt Chung Túc lộ vẻ sầu thảm.

Văn Giản Tuệ nức nở, không biết một nhà đang rất tốt tại sao lại đột nhiên rơi vào nông nổi như thế này.

Cùng quỳ gối, sắc mặt hai tỷ muội lại khác nhau, Văn Nhược Vị cắn môi nhìn tar1i nhìn phải, Chung Nhược Thần thì mặt không biểu tình.

Hạ nhân Chung phủ thì vẻ mặt từng người nơm nớp lo sợ.