Bán Tiên

Chương 113: Nhân Gian Hảo




Nữ tử váy tím khom lưng đặt khay xuống trên bàn, ánh mắt đảo qua khuôn mặt hai người, sau cùng dừng lại tại trên mặt Dữu Khánh, dịu dàng cười, "Thám Hoa lang đã tới, ta sao dám sơ sài không gặp, huống hồ thật sự ngưỡng mộ a." Nói rồi hướng về Dữu Khánh chân thành khom người, "Sơn dã tiểu điếm chậm trễ quý khách, tiểu nữ tử Diệp Điểm Điểm xin chào A đại nhân."

Lâm Thành Đạo có phần không biết nói gì, tại tình huống bình thường, vị cô cô này của mình sẽ không gặp khách, hoặc có thể nói gần như không lộ diện trước mặt người ngoài, sợ bị người của Cừ Hà sơn ngầm hạ độc thủ, đây cũng là thái độ bình thường của rất nhiều người tại Tịch Nguyệt phường.

Người mặc dù ẩn cư tại đây, cũng không đại biểu người có tâm không biết ngươi ở tại nơi đây.

Đương nhiên, y cũng không quên nhanh chóng hướng Dữu Khánh giải thích một câu, "Sĩ Hành huynh, ta không có nói người tới chính là ngươi."

Việc này y không nói lung tung, khi nói người tới báo cho bên này biết tin thì cũng không tiện cho người đi thông báo biết là Thám Hoa lang sẽ tới.

Nữ tử tên là Diệp Điểm Điểm trêu chọc nói: "Không cần ngươi nói, toàn bộ Tịch Nguyệt phường e rằng đã có không ít người biết rõ Thám Hoa lang đã tới nơi đây. Ngươi thật là, nếu đã là dẫn Thám Hoa lang tới lại trước đó không làm che giấu một chút, chẳng lẽ không biết ngày hôm qua mới vừa cưỡi ngựa diễu đường phố sao? Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm, ngày hôm qua không biết có bao nhiêu người đứng tại ven đường kiễng chân ngóng trông, làm sao có thể nhìn không ra."

Cuối cùng Lâm Thành Đạo đã hiểu vì sao nàng biết Dữu Khánh đã tới, nói đến điều này cũng thật bối rối, chỉ vì là đồng liêu, làm chung với nhau, trái lại thật đúng là không sũy nghĩ tới phương diện này, cũng chỉ đổi bộ trang phục để che giấu.

Ánh mắt Dữu Khánh vẫn còn đang quan sát Diệp Điểm Điểm, hắn vừa nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, trong lòng liền muốn thân cận, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ như thế nào, lý trí vẫn tồn tại, hỏi: "Lâm huynh, cô cô ngươi thoạt nhìn tại sao còn trẻ hơn cả ngươi, chẳng lẽ có thuật trú nhan?"

Lâm Thành Đạo vội ho một tiếng, "Bối phận lớn, tuổi xác thực không lớn bằng ta."

Diệp Điểm Điểm cũng giải thích một chút, "Gia gia của hắn là anh ruột của mẫu thân ta. Tuổi của hai huynh muội vốn cũng chênh lệch rất lớn. Sau khi mẫu thân ta trở thành người trong giới tu hành, lúc đầu say mê tu hành, quen biết với phụ thân ta cũng trễ."

"A!" Cuối cùng Dữu Khánh đã sáng tỏ vấn đề, sau đó lại không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào, bên này cùng Lâm Thành Đạo xưng huynh gọi đệ, hắn đành phải làm xa lạ một chút, "Lão bản nương là Linh Thực sư?"

Diệp Điểm Điểm cười nói: "Xem như vậy đi, là chuyện trước đây, đã qua rồi."

Dữu Khánh là người tương đối cảm thấy hứng thú với tiền, cho nên vấn đề hỏi tới cũng tương đối tục khí, "Lẽ nào gieo trồng Linh Mễ gì gì đó không kiếm được tiền bằng việc mở 'Tiểu Tiên lâu' này?"

Diệp Điểm Điểm lắc đầu, "Ngài cảm thấy Tịch Nguyệt phường này là đại phương thích hợp mở rộng Linh điền sao? Quan trong nhất là, thị trường Linh Mễ từ lâu đã bị những môn phái kia nắm giữ rồi, bọn họ sẽ không tùy ý để cho người khác chia một chén canh, nếu không được những môn phái kia cho phép, bị bọn họ liên thủ chèn ép tùy lúc có thể khiến ngươi lỗ vốn, không thu hồi được."

Dữu Khánh lại a một tiếng, đại khái đã hiểu rồi, thì ra kiến thức mình nông cạn rồi.

Sau đó Diệp Điểm Điểm đem rượu và thức ăn trong khay sắp đặt ra bàn, chỉ vào miếng phi lê cá phủ mơ hồ trong khay, "Thám Hoa lang, thịt Minh Ngư này phải ăn sống mới ngon, cũng có thể hấp thu linh khí ẩn chứa trong nó ở mức độ tốt nhất. Đầu bếp đã đem xương cá hầm canh, làm xong sẽ dâng lên. Các ngươi chậm rãi dùng, ta liền không quấy rầy các ngươi nói chuyện nữa." Nói xong khom người rời đi.

Nàng đi thẳng đến chỗ hai gã hộ vệ kia, nói hai gã hộ vệ đến phòng khách ngồi, nói là chuẩn bị cho bọn gã một chút đồ ăn.

Nhưng mà hai gã hộ vệ kai ngay từ đầu liền không dám ăn uống những thứ đó, tới nơi xa lạ người không quen thuộc, hộ vệ có chức trách của hộ vệ, y nguyên đứng ở nguyên chỗ, không dám để cho Dữu Khánh thoát khỏi tầm mắt bọn họ.

Đối với việc này, Diệp Điểm Điểm cũng có thể lý giải, cũng không miễn cưỡng, nếu không chính là làm khó người ta rồi.

Lâm Thành Đạo vuốt vuốt hai chòm râu ngoài miệng, vẫn còn có phần bối rối, không biết cô cô tới vội vã đi cũng vội vã là có ý gì, lẽ nào thật sự chính là vì gặp mặt chào hỏi làm quen với Thám Hoa lang?

Nghi vấn đặt ở trong lòng, sau đó vẫn là bắt chuyện mời Dữu Khánh dùng, giúp Dữu Khánh rót rượu.

Làm cũng đã làm rồi, với thức ăn đắt tiền như thế, Dữu Khánh cũng không khách khí, nhấc đũa gắp lên một lát cá đưa vào miệng ăn. Thịt cá vào miệng lành lạnh, cắn một miếng thật dễ chịu, hơi ngọt, vị xác thực không tệ, mát mẻ sảng khoái, khi vào bụng xác thực cảm giác được từng sợi linh khí nhè nhẹ đang khuếch tán.

Quả nhiên là thứ tốt, lại gắp mấy đũa.

Không bao lâu, lại có thức ăn tinh xảo đưa tới, vị rất phù hợp với Minh Ngư, có thể thấy 'Tiểu Tiên lâu' này cũng là phía tâm tư cho bữa cơm này.

Hai người ăn ăn uống uống trò chuyện, trăng đẹp cảnh đẹp tình cảm tốt, Lâm Thành Đạo cũng mượn cơ hội này biểu đạt ý muốn rời khỏi kho sách của mình.

Gian khổ học tập khổ học hành, thi đậu công danh, ai nguyện ý cả đời trông coi nhà kho?

Chỉ vì lúc đó làm việc thiên tư, là việc mà Trung Thừa đại nhân ghét nhất, Ngự Sử đài thật sự không có người nguyện giúp y.

Dữu Khánh miệng đầy đáp ứng, biểu thị nhất định hỗ trợ nói ngọt.

Chỉ là đáp ứng quá thống khoái đi, Lâm Thành Đạo không biết có phải là mình có ảo giác hay không, luôn cảm thấy rất không kiên định.

Sau khi rượu đủ ăn no, đây cũng không phải nơi ở lâu, hai người liền đứng dậy rời đi.

Nhưng lại không thể dễ dàng rời đi.

Diệp Điểm Điểm đã chuẩn bị sẵn giấy và bút mực chờ tại tiền thính, mặc dù không quấy rầy hai người lén lút nói chuyện, nhưng người thì tại đây chờ đợi đã lâu.

Lâm Thành Đạo vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền biết là chuyện gì, nhịn không được vò đầu, cuối cùng đã minh bạch vì sao cô cô phải lộ diện.

Bị ngăn lại, Dữu Khánh nhưng không có giác ngộ về phương diện này, chỉ lại lần nữa chắp tay nói lời cảm tạ mà thôi.

Diệp Điểm Điểm lại thuận lời nói: "Nếu như Thám Hoa lang thật sự có lòng cảm tạ, không ngại lưu lại mặc bảo giúp cho Tiểu Tiên lâu thêm rạng rỡ."

"Mặc bảo?" Dữu Khánh sửng sốt, lúc này mới ý thức được giấy và bút mực là chuẩn bị sẵn cho ai.

Diệp Điểm Điểm: "Thi phú của Thám Hoa lang, tiểu nữ tử cũng được đọc qua, thật là nhất tuyệt, một câu 'Kết thúc sinh tiền thân hậu danh' dốc hết sự kiên nhẫn và phiền muộn của bao nhiêu người trong thiên hạ, lúc đó đọc được trong đêm khuya, khiến tiểu nữ tử đến nay nỗi lòng vẫn khó bình tĩnh, bây giờ gặp được Thám Hoa lang chân thân, không mặt dày tới cầu thì làm sao đối diện được chính mình? Mong rằng Thám Hoa lang thành toàn!"

Dữu Khánh rất không nói nên lời, nếu sớm biết như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không tới.

Thi phú gì gì đó, hắn làm sao viết ra cho được, ngay cả một câu nói uyển chuyển đều không nói ra, nhấc tay vỗ vỗ trán, ai nha than thở: "Không khéo rồi, ta vừa mới uống rượu xong, không viết ra được từ phú, uống rượu hỏng việc, Lâm huynh, uống rượu hỏng việc a. Hôm nay sợ rằng không thể giúp cô cô ngươi như nguyện rồi." Trước tiên lặn lộn qua hôm nay đã, dù sao ngày mai sẽ từ quan rời đi.

Lâm Thành Đạo cười gượng, cũng không tiện nói giúp cho cô cô mình cái gì.

Diệp Điểm Điểm bị cái lí do nói rất dứt khoát rất trực tiếp này làm cho ngây ngẩn cả người, ngay lập tức lập tức lui một bước, "Vì Tiểu Tiên lâu lưu một bức chữ cũng được."

Dữu Khánh lại lần nữa không biết nói gì, bước đi này đều rất tốt, hắn không thể nói ngay cả chữ mình cũng viết không được a.

Then chốt là một bữa cơm đã ăn hết của người ta mấy nghìn lượng bạc, nếu ngay cả mấy chữ cũng không chịu viết thì hình như xác thực có phần không thể nào nói nổi.

Hắn thử hỏi một câu, "Viết chữ gì? Ngươi nói viết cái gì, ta viết lại là được."

Diệp Điểm Điểm che miệng cười trộm, "Thám Hoa lang nói giỡn rồi, tùy theo nhã hứng của ngài, ngài muốn viết cái gì cũng được, chỉ cần là ngài tự tay viết mặc bảo là tốt rồi."

Cái gì gọi là thịnh tình không thể chối từ, Dữu Khánh hiện tại cảm nhận được rồi.

Được thỉnh đến trước văn án, nhìn chằm chằm giấy trắng có phần ngây ra, thật sự không biết nên viết cái gì, lần đầu gặp phải loại chuyện này, có phần không biết phải làm sao cũng là bình thường.

Qua hàng rào vây, hắn đưa mắt nhìn quang ảnh từ trong sơn cốc hoảng động theo gió phía ngoài viện, nghĩ đến khung cảnh phồn hoa kia, so sánh với sự lạnh lẽo vắng lặng tại Linh Lung quan, lòng có điều cảm nhận, lại thử hỏi câu, "Thật sự tùy tiện viết cái gì cũng được?"

Diệp Điểm Điểm gật đầu tán thành.

Dữu Khánh thở dài, ngay lập tức nhấc bút trám mực, sột sột soạt soạt tại trên tờ giấy trắng viết xuống ba cái đại tự: Nhân gian hảo!

Viết xong liển đặt bút xuống, còn nhún vai, nghĩ thầm, là chính ngươi nói tùy tiện viết cái gì cũng được, chính ngươi ngay tại chỗ nói ra sẽ không tiện tự mình đổi ý đi, dù sao ngày mai lão tử sẽ từ quan rời đi rồi, các ngươi có thích, có cao hứng hay không, về sau phỏng chừng cũng sẽ không tái kiến rồi.

"Nhân ~ gian ~ hảo!" Lâm Thành Đạo nghiêng đầu lẩm bẩm đọc, hơi có cảm giác khó hiểu, không biết vị Sĩ Hành huynh này viết ra ba chữ rất đơn giãn như thế là có ý gì.

Lời bẩm bẩm có vẻ không hiểu đó của y lập tức khiến Dữu Khánh thầm cảm thấy ngượng, liền biết mình không được, giả bộ làm gì mà giả bộ chứ, quả nhiên là uống rượu hỏng việc.

Hắn có thể cảm nhận được mình xác thực là bị chút rượu kích thích mà hành động.

Sau khi hơi suy nghĩ, Diệp Điểm Điểm nhưng là hưng phấn đến mức sắc mặt lập tức ửng đỏ, nhịn không được vỗ tay hoan hô khen, "Hay cho câu Nhân Gian Hảo! Rất tuyệt! Rất tuyệt! Tiện tay viết liền là kim châu bảo ngọc, Thám Hoa lang thật không hỗ là Đại tài tử độc nhất vô nhị!"

Dữu Khánh hơi giật mình.

Hai gã hộ vệ nhịn không được đến gần nhìn chữ được viết ra, còn có lão ẩu ở phụ cận lau bàn cũng vô ý thức tới gần nhìn.

Lâm Thành Đạo hơi kinh ngạc, không biết vì sao cô cô đánh giá cao như thế, thử hỏi: "Chỉ giáo cho?"

Có phần bối rối, Dữu Khánh cũng mỏi mắt mong chờ.

Diệp Điểm Điểm lườm hắn một cái, "Thiệt thòi cho ngươi còn là một người có xuất thân học hành nghiêm chỉnh. Ngươi phẩm kỹ ý cảnh trong đó, rõ ràng có hàm ý nhìn bao phủ xuống, ngươi không phẩm ra sao?"

Nghe nàng vừa nói như thế, nhìn lại ba chữ 'Nhân Gian Hảo' này, xác thực có loại vị đạo siêu phàm thoát tục từ cao nhìn xuống bên trong nhân thế.

Diệp Điểm Điểm: "Trong tình huống tầm thường, người thế gian làm sạo lại đi nói ra mấy chữ 'Nhân Gian Hảo' như vậy? Ngươi lại phẩm phẩm tới công danh của Thám Hoa lang, đó là Hội Nguyên đầy điểm trăm năm khó gặp, độc nhất vô nhị. Thám Hoa lang thì giống như là Trích tiên nhân trên trời hạ phàm. Thám Hoa lang là đứng ở góc độ trên cao của hắn mà nói ra lời nói này. (Trích tiên: tiên nhân hạ phàm trần)

Vì sao phải nói 'Nhân Gian Hảo' ? Chỉ vì tại Tiểu Tiên lâu thưởng thức một bữa cơm, liền làm cho Trích Tiên nhân lưu lại cảm thán 'Nhân Gian Hảo'!

Ta giúp Tiểu Tiên lâu hướng Thám Hoa lang cầu lấy mặc bảo, Thám Hoa lang liền tặng cho Tiểu Tiên lâu ba chữ 'Nhân gian hảo'. Đối với một tiệm cơm rượu mà nói, còn có sự thừa nhận nào cao hơn sao?"

Dữu Khánh nghe xong, không khỏi tới nhìn ba chữ mình đã viết kia, nội tâm có phần ngây ngẩn.

Lâm Thành Đạo bừng tỉnh đại ngộ, trải qua lời cô cô nói như thế, y mới phát hiện thấy chỉ là ba chữ này, ý cảnh đúng là xông thẳng tận trời, vậy mà lại phiêu đãng nhàn nhạt tiên khí, tiếp tục thưởng thức, lập tức cất lời tán thán từ đáy lòng, "Sĩ Hành huynh xác thực cao minh, chỉ với ba chữ liền đem mình cất cao đến cảnh giới bao quát nhân gian, không chỉ khen ngợi Tiểu Tiên lâu, còn kèm theo khen cả mình nữa, vả lại khen không lộ vết tích, hỗ trợ lẫn nhau. Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm chính là không tầm thường, tiện tay liền có thể thấy bản lĩnh thật, thảo nào có thể viết ra loại vật liền mạch lưu loát này, lần này Lâm mỗ thực sự là tâm phục khẩu phục rồi!"

Hai gã hộ vệ Chung phủ tức thì cũng hiểu được ý cảnh của ba chữ kia, trong ánh mắt nhìn về phía Dữu Khánh đã tràn ngập sùng bái, tự nhận có đánh chết mình cũng không viết ra được loại lời có ý cảnh như vậy, cho rằng xem như đã tận mắt kiến thức được cái gì gọi là chân chính tài hoa.

Lúc này ánh mắt Diệp Điểm Điểm nhìn Dữu Khánh cũng có cảm giác sùng bái khó mà che giấu, chỉ vào mặc bảo nhắc nhở Dữu Khánh, "Thám Hoa lang, ngài đã quên ký tên."