“Không thể chịu được thì về nhà ở với con đi, có biết hiệu suất tháng này của cậu bao nhiêu không hả? Reng, reng!” Giọng nói của chủ nhiệm giống như đồng hồ báo thức rung vào sáng sớm, chấn động khiến hai mắt Thần Mạt choáng váng, tay chân không biết để đâu mới tốt.
Đồng sự bốn phía đều im lặng không lên tiếng, bọn họ không dám dừng công việc ở trong tay lại, sợ cũng dính trúng tai họa, chỉ lén trộm nhìn qua bên này.
“Chủ…. nhiệm, tôi….tôi chưa sinh con, a phi, không…” Thần Mạt từ lúc sinh ra liền mang theo tật xấu, chỉ cần cậu căng thẳng thì đầu óc không biết chữ “con” trong tiếng trung từ trong miệng mình phun ra có nghĩa gì, tất nhiên không phải ý đó nhưng lời cậu nói ra quá vô liêm sỉ càng khiến cho chủ nhiệm chấn động.
“Chưa sinh con? Cậu có thể sinh con sao? Chẳng lẽ cậu là phụ nữ mặc đồ đàn ông. Ha ha, nhanh nhanh đi về điều trị với bác sĩ khoa thần kinh đi, đem bệnh chữa cho tốt rồi tìm công ty xui xẻo nào đấy có thể tiếp nhận cậu ha, nói tóm lại, vào ngày mai, cậu có thể cút cho tôi!!! ” chủ nhiệm trừng to mắt như mắt trâu, miệng rống giận mở to đến cực hạn, ông ta đem toàn bộ tài liệu báo cáo ném vào Thần Mạt còn dùng sức đạp hai phát vào bàn công tác của cậu.
Sau khi trút hết cơn tức giận, chủ nhiệm mới dừng lại, cảm thấy dễ chịu hơn rồi sau đó ông ta sửa sang lại quần áo, bước đi trên đôi giày làm bằng lớp da trâu cao cấp, ánh mắt nhìn qua khu làm việc. Nước mắt Thần Mạt ngập tràn hốc mắt nhưng nước mắt đàn ông không dễ rơi, bởi vì chưa tới mức thương tâm mà thôi.
Đáng thương thay, cậu tốt nghiệp đại học được hai năm, số lần thất bại khi tìm việc vượt hơn ba con số, thật vất vả mới tìm được công tác hiện tại nhưng không ngờ vừa mới hơn nửa năm liền sa vào tình cảnh bị công ty sa thải.
Lưu luyến không rời ôm lấy thùng giấy đã thu xếp ổn thỏa, cậu quay đầu nhìn chăm chú dòng chữ to ánh vàng rực rỡ trên bảng hiệu công ty, bỗng nhiên toát ra: “Ờ, tạm biệt, tuổi thanh xuân của tôi.” Cảm thấy thật bùi ngùi.
Đang lúc đắm chìm trong nỗi đau buồn “to lớn” của bản thân thì một tin nhắn xuất hiện khiến cậu càng sinh ra ý niệm học tập theo Bát Nữ Đầu Giang(*).
“Đồ đệ, trong vòng 10 phút online ngay.” Da đầu Thần Mạt run lên, nhìn dòng tin nhắn trong tay vừa nhận được, với giọng điệu này, số lượng từ ngắn gọn này thật giống với phong cách ra lệnh của đại hiệp Hiên Vân ghê?
Cậu cố ý không lên QQ vài ngày, chính là để trốn tránh người kia. Nhưng không ngờ, đại hiệp Hiên Vân thần thông quảng đại có thể điều tra ra số di động của mình. Uy danh đại hiệp quả nhiên danh bất hư truyền.
Thần Mạt suy nghĩ lung tung về tin nhắn, cậu thuận tay tìm kiếm cây bút và tờ giấy ở trên bàn rồi liệt kê các hành vi mà bản thân muốn làm rồi ở phía dưới viết các khả năng phản ứng của đại hiệp Hiên Vân. Cậu đau đớn phát hiện ra các đáp án đều có vẻ thống nhất với nhau.
Trong cái đầu nhỏ bé của cậu thoáng hiện qua [1927], trong đó, đại hiệp Hiên Vân sắm vai lão đại Thượng Hải, càng nhớ rõ Đoàn đại hiệp kia dùng giọng nói có thể đóng băng tất cả người của đối thủ mà dặn dò: “Phải làm y thật đặc biệt.”
Cả người Thần Mạt run run, nhìn nhìn đồng hồ, yên lặng chạy về nhà lấy ra tai nghe, microphone, sau đó mở máy tính chuẩn bị nhận sự “dạy bảo ần cần” của sư phụ.
Ở bên kia, kẻ sư phụ lại là người trong vạn người không kiên nhẫn. Thấy biệt hiệu chim cánh cụt của đồ đệ phát sáng liền đổ ập xuống mấy tin nhắn mắng mỏ.
Sư phó: “Chết chưa?”
Sư phó: “Chết rồi?”
Sư phó: “Lấy tiền lập cho cậu một cái bia mộ?”
Thần Mạt run rẩy với cái cửa sổ tự động này, ngẫm lại cảm thấy thật oan ức, cậu đem con chuột di chuyển vào khung đối thoại, trịnh trọng nói:
“Đại hiệp, hôm nay tôi thất nghiệp rồi, cầu bỏ qua.”
Xóa xóa viết viết rồi lại thay mới, cuối cùng mới kiên quyết ấn xuống phím gửi đi.
Thần Mạt chưa từng nghiêm khắc với đại hiệp, cậu vẫn cảm thấy bản thân như chú thỏ nho nhỏ sợ hãi rụt rè trốn ở góc tường còn đại hiệp mang bộ mặt đáng sợ của con sói bự, bóng dáng nó đen thui vồ về phía cậu, Thần Mạt lại không có chỗ nào để chạy. Chỉ có thể kêu to “Sói bự, anh tỉnh táo lại đi, không thể ăn tôi được đâu”.
Toàn bộ người trong giới đều biết đại thần Hiên Vân thích Mạt Mạt Vô Văn. (Mạt Mạt Vô Văn là tên thân mật mà Thần Mạt dùng trong võng phối)
Việc này bắt đầu từ một trò chơi weibo. Đề mục rất bình thường, nghiêm túc mà nói thì đây là trò mạo hiểm.
Theo giả thuyết thì người chủ trì trong giới võng phối này là một tiền bối nổi danh bày ra, vào một ngày nào đó, cô chẳng cần phẩm hạnh gì ráo @ hết cả đám bạn tốt vào, trong đó có đại hiệp Hiên Vân. Nội dung như sau: “Người bình luận trả lời câu 250, tôi cho phép bạn hỏi một vấn đề với nhân vật chính nhà tôi là Hiên Vân sama, mà vấn đề này sẽ được Hiên Vân sama trả lời thành thực. Nếu trả lời giả dối thì lượng fan nhà hắn sẽ tụt giảm, mỗi một ngày giảm 1 vạn!”
Ai mà biết được lầu 250 kia chính là chuyên gia bát quái A-san nổi tiếng trên YY, nhiệm vụ của cậu ta là chuyên đi đào móc bí mật của nhóm đại thần không muốn ai biết, xâm nhập khắp nơi tìm hiểu tính hướng thực sự của đại hiệp Hiên Vân, thế nhưng thành lũy nhà người ta quá mức kiên cố khiến cậu ta tấn công rất lâu mà chẳng được. Lần này vất vả lắm mới có cơ hội, cậu nhất định phải hỏi một vài thứ đáng giá.
“Ha ha, tôi cướp được lầu 250 rồi, quá tốt! @Hiên Vân, anh thích tiểu thụ hay em gái mềm mại?
Khi vấn đề này được tung ra, kết quả weibo trong giới võng phối khơi ra một luồng sóng to gió lớn, ngay lập tức phát hiện con số đột phá hơn hai vạn. Mọi người ào ào tỏ vẻ đã mua hạt dưa, dọn xong băng ghế nhỏ ngồi xem bát quái.
Ba giờ trôi qua. Lúc này, Hiên Vân mới lên mạng, sau khi nhìn thấy con số weibo hại người kia, thế nhưng anh thật sự trả lời câu hỏi đó!
Đán án của anh rất có phong cách đại hiệp nhân sĩ giang hồ. “Tôi chỉ thích Mạt Mạt”
Mọi người đều kinh hãi. Cằm gần như rớt xuống đất.
Không phải chứ, Mạt Mạt, chả lẽ là Mạt Mạt Vô Văn? Đại đệ tử của đại hiệp Hiên Vân?
Đây là muốn trình diễn màn tiết tấu vở kịch sư đồ cấm ái luyến hàng năm sao!
Thích ghê, nhanh mang theo nhóm đồng bọn đến vây xem!
Nghe nói đại hiệp Hiên Vân là người cực kỳ trâu bò, cứ nghe đi rồi từ từ kể tiếp cho. Hai năm trước, đại hiệp Hiên Vân vừa mới vào giới, đã được bầu là giọng nói mới rất đáng giá để chờ mong vào mỗi năm.
Lúc ấy trong giới võng phối, giọng nam tính khá giống nhau nên chỉ có thể dùng ba loại là 0, 0.5 và 1 để phân biệt, mà giọng đại hiệp Hiên Vân lại được fan cho là số 2 thực sự, mà con số này không phải là từ đồng nghĩa với ngốc nghếch mà chỉ cường công trong cường công, tức là công2.
Vào trang YS màu hồng nhạt, trong topic hot nhất hiện nay của lầu chính “Giọng nói Hiên Vân đoạt người, bắt đầu hưởng thụ lên mây đi nào”, lắng nghe thanh âm của anh, đó cũng là tiếng lòng của đám fan nhà anh.
Sau khi ăn xong xơi tiếp dưa leo bự: Wow, đây là hương vị nam tính thuần chủng đấy! Tha hồ mà lau máu mũi!
Bí danh ET: Má ơi, bao nhiêu năm rồi chưa hề nghe được công âm nào có thể bắt linh hồn tôi làm tù binh đâu! Phải cho đại hiệp Hiên Vân 32 điểm khen ngợi.
Mỹ nhân ơi theo ta đi nè: Hu hu hu, người ta nghe mà khóc luôn trong WC đó. Rất êm tai nha! @Tạp Tạp @Hoa Ta @Ảnh Nguyệt Tương, các bạn nhỏ thân mến mau tới có chuẩn công nè!
………. Lược hơn 1873 câu bình luận.
Về chuyện chuẩn công này, Lũ tỷ hợp tác với Hiên Vân nhiều nhất nên có quyền lên tiếng. Bản thân cô chỉ dùng một câu đã khái quát về tính chất đặc biệt về giọng nói Hiên Vân — “Thụ nghe xong, cúc hoa liền ngứa”.
=======================
Múp edit đại khái:
(*) Bát Nữ Đầu Giang: Tháng 10 năm 1938, 8 cô gái chiến sĩ thuộc liên quân đông bắc chống Nhật, tự mình đối mặt với thế tiến công của quân Nhật trong tình huống đạn dược chi viện đã hết, các cô hi sinh tại nhánh sông ô tư hồn (烏斯渾) của sông Trường Giang, linh hồn nhập vào mẫu đơn, lịch sử gọi là bát nữ đầu giang.
Các cô này cũng giống như các cô gái tại ngã ba Đồng Lộc ở nước mình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đoạn ngắn, làm anh cười suốt