Tôi thích Thiên Huy lộ tính trẻ con, vùi đầu vào vai tôi mềm mỏng nũng nịu, cũng thích hắn khe khẽ gọi tên tôi, chẳng nói gì nhiều, chỉ là lẩm nhẩm gọi đi gọi lại tên tôi.
Tôi thích giả bộ không biết hắn hay ngây người nhìn mình, lúc bất chợt quay ra vừa vặn có thể bắt gặp tình cảm trong mắt hắn, còn có thể trêu hắn đỏ mặt tía tai. Đôi lúc tôi lại thích dựa vào lưng hắn, tấm lưng thẳng thướm rắn chắc trở thành chỗ dựa khiến tôi tạm quên đi những phiền toái.
Có khi lại thích nắm lấy tay hắn mân mê cả buổi, yên lặng ngồi hết một chiều. Dường như mỗi một nơi mỗi một việc chỉ có ở bên hắn tôi mới thấy thỏa mãn.
***
Tôi ngồi trong rạp ngây người, bộ anime tôi trông đợi chẳng vào đầu được là bao, chỉ thấy hiện lên trong mắt là dáng vẻ vội vã của hắn, có chút hoảng loạn lại có chút bất đắc dĩ, nói tôi không cần lo lắng, cũng không cần chờ đợi hắn sau đó lập tức rời đi.
A~ phim cứ như vậy mà kết thúc.
Tôi rời rạp, gọi cho hắn lại chẳng ai bắt máy, dẫu vậy tôi lại rất rõ hắn đang ở đâu.
***
Lần tiếp theo nhìn thấy Nhu Ngọc tôi thật sự rất bất ngờ. Cô gái khi trước đứng trước mặt tôi gào khóc oán trách hiện tại suy yếu đến cùng cực.
Nhu Ngọc nằm dưới một tán cây, khoác trên mình áo bông rộng thùng thình, cả người như đang thu nhỏ trong cái bao lớn. Nắng chiếu xuyên qua kẽ lá đọng lại trên khuôn mặt đầy yếu ớt mệt mỏi kia, làn da trắng bệch đến trong suốt cơ hồ có thể nhìn thấy cả mạch máu xanh đen dưới da, mái tóc màu dẻ rối bù nhưng chủ nhân của nó chẳng buồn chỉnh lại.
Nhu Ngọc có lẽ đang ngủ, hai bên lông mày khẽ nhíu lại mi mắt rung động, ra sức cắn chặt môi dưới làm nhợt nhạt đi vết son bóng trên môi.
Có cảm giác chỉ cần vươn tay ra chạm vào Nhu Ngọc sẽ lập tức tan biến.
Tôi đứng sau tấm biển che, nhìn một hồi lâu cho đến khi một nữ y tá tiến lại gần Nhu Ngọc cau mày trách móc gì đó cũng chỉ thấy Nhu Ngọc làm mặt hề cười qua loa. Sau khi chị y tá đi khuất mới dựa vào thân cây nhíu mày ngủ tiếp.
Tôi...nhìn thấy một Nhu Ngọc yếu ớt hư nhược như vậy không khỏi có chút thương cảm. Vốn định lặng lẽ bỏ đi nhưng khi định thần lại con người trong trẻo nâu nhạt của Nhu Ngọc đã phát hiện ra tôi.
Nhu Ngọc chống tay đứng dậy, thu người thật sâu vào trong áo khoác thùng thình yên lặng nhìn tôi tiến lại.
Nhu Ngọc nhoẻn miệng cười dù chẳng có chút rạng rỡ vui tươi..
- Chị đến thăm bệnh hay đến tìm người? Nếu là thăm bệnh thì phải đem theo quà chứ.
- A, đúng thật, em muốn ăn gì không?
- Haha đùa chị thôi, chị sao lại ngây thơ vậy chứ?
Nhu Ngọc run run cười, áp hai từ "ngây thơ" chẳng chút liên quan lên người tôi, lại kéo chặt áo khoác nói
- Ở trong phòng bí bức nên mới trốn ra ngoài chơi, ai ngờ bị phát hiện, còn bị Thiên Huy mắng cho một trận, em lại gây rắc rối cho anh ấy.
-...
- Xem ra anh ấy vẫn chưa nói thật với chị nhỉ! Cũng đúng, Thiên Huy đâu muốn chị bận tâm. Nếu đã đến rồi có muốn vào trong ngồi một chút không?
- Không cần
- Không cần? Hay là không dám? Thiên Huy không nói chị cũng không hỏi. Hai người thú vị thật.
Nụ cười của Nhu Ngọc mang theo chút chế giễu, trào phúng.
Tôi cũng từng không hỏi Tuyết Hoa bất cứ chuyện gì, sau cùng đến khi nó rời đi tôi mới thấy hối hận. Chẳng nhẽ tôi lại muốn hoàn cảnh này lặp lại lần nữa?
***
Phòng bệnh ở tầng 5, không khí vốn phải rất thoáng đãng nhưng lại bị mùi của thuốc làm lấn át. Hoa quả trên bàn khá nhiều có vẻ chẳng ai động đến.
- Chị uống gì? Mà cũng chỉ có trà và nước lọc thôi
- Sao cũng được
Nhu Ngọc gật gật đầu định pha trà nhưng tôi đã nhanh tay dành lấy nói cô lên giường nghỉ ngơi, nụ cười thê lương mệt mỏi thoáng qua trên gương mặt nhợt nhạt.
Tôi nhúng túi trà vào nước sôi, sắc đỏ mê hoặc hòa dần trong nước, phản phất hương thơm thanh nhẹ.
- Em thế nào rồi?
- Vẫn ổn, hiện tại chưa chết được.
Chiếc thìa trong tay tôi ngưng lại Nhu Ngọc ôm bụng cười khanh khách.
- Đùa chị thôi, sao chị lại cứ căng thẳng vậy? Em còn có thể ăn thịt chị sao?
Ngừng một lúc mới nghe giọng nói nhẹ đến mức không lắng tai âm từ lập tức tan biến
- Không có tủy phù hợp, ngày nào cũng đau đến chết đi sống lại, chị nói xem có ổn không? Em cũng biết em gây rất nhiều phiền toái cho anh Huy, nhưng không có anh ấy em sợ em không đủ dũng khí tiếp tục đối mặt.
-...
- Em...cho dù dùng bệnh tật làm cái cớ cũng muốn giữ anh ấy lại, vậy nên...
Vẻ tươi cười biến mất, khóe mắt chảy ra một dòng lệ trong trẻo đến mức hòa vào làm một với làn da trắng bệch, trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy Nhu Ngọc lao về phía mình, cả người cô ấy nhẹ bẫng ngã ra đằng sau, mà tay tôi đang lơ lửng dừng giữa không trung, bị kéo đến suýt ngã.
Nhu Ngọc nằm trên đất ôm lấy người, đầu đập vào thành giường. Tôi trợn trừng mắt, tôi không có đẩy cô ấy, mợ nó em gái à em muốn diễn thì cũng phải báo trước một tiếng chứ.
Tôi quay đầu ra cửa quả nhiên thấy Thiên Huy đứng ở đấy trên mặt đầy hoảng hốt.
Tốt lắm, tôi quả nhiên không có tâm cơ quả nhiên không theo kịp.
Tự giác đứng lách người sang một bên nhìn Nhu Ngọc đau đến trắng bệch nằm trên đất, đến hơi thở cũng yếu dần, mắt nhắm nghiền mồ hôi hai bên thái dương dính bết vào tóc không còn đủ sức để liếc tôi một cái.
Bây giờ tôi thanh minh với hắn "không phải tớ đẩy" liệu hắn có tin không nhỉ? Đến 90% là không tin đâu.
Thiên Huy không hỏi tôi một lời cũng không nhìn một cái lập tức ôm Nhu Ngọc đặt lên giường lay người gọi tỉnh, một bên hô gọi bác sĩ chỉ chốc lát sau căn phòng đã chật kín người. Tôi tự biết mình dư thừa lẳng lặng thối lui, dù sao cũng không phải tôi đẩy, chẳng có lí do gì phải ở lại xin lỗi.
Chỉ có điều, ngoài uất ức còn có thứ gì đó lớn hơn đau khổ hơn xoắn chặt vào tâm phổi. Tận mắt chứng kiến mới thấy bản thân rất khó chấp nhận. Dù tôi có tội nghiệp Nhu Ngọc vậy ai sẽ tội nghiệp tôi?
***
Chiều muộn, gió lạnh tràn về thổi bay đám lá cây khô khốc trên đường, màu sắc xám xịt âm u nhuốm sạch không khí.
Tôi ngồi ở một góc khuất của quảng trường nhìn những chùm bong bóng xanh đỏ trong suốt bay lên không trung, đám trẻ con thi nhau bắt lấy đuổi theo bong bóng nô đùa vui vẻ.
Sau cùng khi tất cả những trái bong bóng được thổi ra vỡ tan hết chúng mới chịu về nhà.
- Muốn chơi thử không? Bong bóng ấy?
Tôi không quay đầu, qua giọng nói cũng có thể đoán là ai
- Hồi nhỏ vẫn thường hay chơi bây giờ nhìn lại có chút hoài niệm.
Thiên Huy ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, ngẩng đầu nhìn trời thu vào trong mắt một mảng sẫm tối
- Cậu biết từ khi nào? Mà thôi, cũng chẳng quan trọng, sớm muộn cậu cũng sẽ biết.
- Nếu tớ nói không phải tớ đẩy cậu tin không?
- Tin. Khả Vy của tớ rất hiền lành tốt bụng không phải sao?
- Không phải!
Tôi nghe thấy mình đang hét lên, phản chiếu trong con ngươi của hắn là khuôn mặt phẫn nộ méo mó. Đã bảo tôi không phải người hiền lành tốt bụng rồi mà, dù Nhu Ngọc có đáng thương thế nào tôi cũng không muốn nhường đi Thiên Huy, thậm chí còn muốn ích kỉ ép Thiên Huy vứt bỏ cô ấy. Nhu Ngọc nhu mì yếu ớt như vậy đến tôi còn đau lòng làm sao có thể đảm bảo Thiên Huy sẽ không chứ? Sao có thể đảm bảo?
Tâm tình tôi hiện tại rất kích động có lẽ Thiên Huy nhận ra điều này, rất lâu sau mới hỏi
- Cậu không tin tớ?
- Kh...không phải
Tôi run rẩy trả lời, hóa ra niềm tin của tôi đối với hắn luôn đầy những nghi ngờ lo toan. Từ khi nào tôi lại ôm nhiều bất an như vậy?
- Vậy cậu sẽ nhường tớ cho Nhu Ngọc chứ?
- Không thể!
Dù thế nào cũng không thể. Dù hắn có ghét bản tính ích kỉ của tôi đi chăng nữa tôi cũng không thể.
***
Thiên Huy ngạc nhiên nhìn tôi, không nhìn rõ hắn nghĩ gì, tôi vò đến nát vạt áo lại đổi lại tràng cười hả hê của hắn, choàng tay ôm lấy tôi vẫn cười rất thoả mãn
- May là cậu còn biết giữ, tớ còn sợ cậu sẽ đóng gói đem tớ đi cho luôn cơ.
- Là sao?
- Tính cậu quá tốt, ngoài miệng nói một kiểu trong lòng nghĩ một kiểu, lại hay suy nghĩ nhiều. Tớ sợ cậu biết chuyện của Nhu Ngọc cậu sẽ lại ôm vào người, nhỡ đâu Nhu Ngọc yêu cầu cậu rời xa tớ cậu cũng gật đầu làm theo thì sao? Vậy nên tớ mới giấu, xin lỗi.
Người con trai trước mắt nheo mày cười buồn, tay chạm lên sợi tóc xõa ra trước mặt tôi muốn bao nhiêu nhu tình có bấy nhiêu.
- Chẳng lẽ cậu không biết Nhu Ngọc thích cậu?
- Nhưng tớ thích cậu.
A~ cậu cũng thật ích kỉ.
Thiên Huy nói với tôi về hoàn cảnh của Nhu Ngọc kì thực cô ấy rất đáng thương, cha mẹ đều không quan tâm, bạn bè không có tri kỉ, kể cả hiện tại bản thân nằm viện cũng không có người động viên chăm sóc, chịu đựng bệnh tật giày vò.
Nhu Ngọc không có một người anh trai hết lòng bảo vệ như Tuyết Hoa cũng không có bạn bè ở bên cạnh giúp đỡ so với tôi lại càng bất hạnh hơn. Tôi quả thật đã hưởng rất nhiều hạnh phúc từ khi sinh ra, Nhu Ngọc nảy sinh ghen ghét với tôi cũng là dễ hiểu.
- Lại đang nghĩ gì à?
- Không có
- Thật?
- Thật!
Tôi gật gật đầu mân mê chiếc nhẫn bạc trên tay, màu sắc của nó chìm dần trong ánh đèn đường vàng ngọt.
Tôi đặt tay vào trong túi áo Thiên Huy, nắm lấy tay hắn rảo bước trở về.