Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!!

Chương 81




Được rồi, làm người cũng không cần quá nghiêm túc,tôi không ngại lách luật đâu, nhất là khi bên cạnh có rất nhiều người là đồng phạm.

Tôi ngồi nghịch bật lửa ngón tay lướt qua ngọn lửa xanh xanh đỏ đỏ cảm nhận hơi ấm của nó rồi nghiêng đầu hỏi Thiên Huy

- Cậu biết thả đèn trời không?

- Biết, thả từ trên tầng xuống là được

...Có tin tôi đạp cậu từ trên tầng xuống không?

Tôi lấy ra một chiếc bút dạ ghi ước nguyện đầu năm mới của mình lên đèn trời, Thiên Huy ngó sang tò mò tôi lập tức đẩy hắn ra. Điều ước là phải giữ bí mật như vậy mới linh nghiệm...

Tôi ứ tin nhé!

Đem cây bút đưa cho Thiên Huy hắn bĩu môi nói tôi trẻ con sau cùng vẫn cắm cúi ghi ghi gì đó lên đèn, tôi muốn xem hắn cũng không cho xem. Keo kiệt.

Khi nến trong đèn được thắp sáng, đèn trời dần dần rời khỏi tay tôi đem theo ước nguyện bay lên không trung, một mình nó đơn độc lẻ loi tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt chẳng thể nào so sánh nổi với pháo hoa rực rỡ tráng lệ bên trên, nhưng ánh sáng của nó lại ấm áp kì diệu, một đốm lửa mang hơi ấm thực thụ, mang cả những mơ mộng hư ảo mà bay lên.

Trong tiết trời lạnh giá, chiếc áo khoác rộng thùng thình của Thiên Huy bao bọc lấy tôi, để tôi nảy sinh tính ỷ lại mà dựa dẫm hắn nhiều hơn. Tôi miết nhẹ chiếc nhẫn bạc trên tay khóe miệng cười ngọt ngào, thật lòng hi vọng có thể mãi mãi chìm trong an nhiên thế này.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai của hắn tôi lại mê mẩn ngắm nhìn, Thiên Huy cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi cười rất xấu xa, trên mặt viết rõ từng chữ tớ-tự-biết-tớ-đẹp-mà. Tôi nhăn mặt vội cúi đầu lẩn trốn vào trong áo khoác của hắn.

Pháo hoa trên trời dần kết thúc, đèn trời tôi cùng Thiên Huy thả cũng nương theo gió bay thật xa rồi bị bóng đêm nuốt chửng, hoặc cũng có thể nó đã rơi xuống đâu đấy. Tôi ở trong lòng hắn vẫn mơ màng nhìn ra xa. Thiên Huy đặt cằm lên đầu tôi, giọng nói và hơi thể đều trầm trầm bên tai

- Cậu viết gì lên đèn trời vậy?

- Không nói cho cậu biết.

- Có phải ước sang năm mới sẽ cao thêm 1cm không?

- Đầu năm đã muốn đổ máu rồi hả?

- Haha, đôi lúc có cảm giác như tớ đang vụng trộm quan hệ với trẻ em ấy.

Thiên Huy ghì chặt người tôi trong lòng hắn, hắn như một con gấu bông khổng lồ dễ dàng ôm lấy tôi. Tôi phồng má giận dỗi không thèm tiếp lời. Thiên Huy cười cười đem tôi bế lên

- Nhưng không sao nhỏ như vậy sau này tớ để cậu vào va li xách đi đâu cũng được.

Nghe hắn nói vậy tôi khẽ rùng mình đột nhiên nhớ đến vụ án mạng trên báo gần đây, một cô gái trẻ bị giết chết cắt nhỏ sấy khô rồi bị người yêu giấu xác vào va li. Ôi chúa tôi.

***

Tất nhiên Thiên Huy không thể giữ tôi lại qua đêm, dù thế nào tôi cũng là con gái phải biết ý tứ nha. Nhưng tôi thật không ngờ ba mẹ lại thật sự khóa cổng nhốt tôi ở ngoài, thật sự muốn gả tôi đi sớm thế sao? Không cần tôi nữa thật sao?

- Nếu không qua nhà tớ ngủ đi, ba mẹ tớ không để ý đâu.

- Cô chú không để ý nhưng tớ để ý.

Tôi nghiến răng nghiến lợi một cước song phi đạp tan khóa cửa tiêu sái bước vào nhà. Đùa đấy đừng có tin, tôi nào có bản lĩnh lớn như vậy. Tôi ở ngoài ấn nát chuông cửa gọi khản cả cổ trong nhà vẫn làm ngơ coi như không nghe, hết cách tôi đành gào lên

- Mẹ, còn có Thiên Huy đến chơi này, mẹ thật sự không ra mở cửa sao?

- Đâu nó đâu? Không được lừa mẹ. À Thiên Huy mau vào đi cháu, con đứng ngoài đấy 5 phút sau hẵn vào đầu năm mới mà để con xông đất nhỡ xui cả năm thì sao?

...

Mẹ! mẹ nói thật cho con biết đi, mẹ nhặt con ở bãi rác nào để con đi nhận.

Sự thật chứng minh mẹ tôi quả là địa chủ hút máu người, ngay đêm giao thừa đã tổ chức bài bạc ăn tiền. Chỉ số may mắn của tôi cao hơn mẹ đánh đâu thắng đó thu về không ít tiền nhưng chỉ số mặt dày của mẹ cao hơn tôi lừa lấy sạch tiền tôi thắng được.

Người ta muốn kiện ra tòa a~ Mẹ bắt nạt con như thế mà xem được à? Mẹ có tin con bắt nạt lại chồng mẹ không???

Một đêm này gia đình tôi phải thức đến 3 giờ sáng mới chịu đi ngủ, sáng hôm sau lúc tỉnh dậy đã là 9h hơn. Đầu năm mới của tôi cứ như vậy mà thê thảm trôi qua.

***

Tôi vắt chéo chân ngồi trên sôfa vừa xem phim vừa ăn bánh kẹo, Boss miêu và Tiểu Hắc đều cuộn tròn trên bụng tôi mà ngủ. Kể cũng lạ, hàng năm mới sáng sớm mồng 1 đã thấy anh Hòa Quân và Tuyết Hoa đến nhà chúc tết sao năm nay muộn như vậy vẫn chưa thấy người đâu? Chẳng lẽ đêm qua thật sự lại bị công an mời lên phường uống trà đàm đạo nhân sinh rồi?

Không thể nào có Hòa Quân ở đấy còn sợ không giải quyết được vấn đề hay sao? hay là...

Tôi chống cằm suy nghĩ 1001 lí do vậy mà bên cạnh Tuấn Bảo bên cạnh cứ xoay trái xoay phải léo nhéo bên tai.

- Khả Ky, em nói giúp anh đi mà, Nhật chỉ nghe lời mình em thôi, em bảo cô ấy cùng về Mỹ với anh đi, anh không thể ở lại lâu hơn nữa.

- Vậy anh cứ về trước đi

- Không được, anh sang đây mục đích là để đưa cô ấy về cơ mà.

- Việc của Anh Nhật phải để anh ấy tự mình quyết định, em không can thiệp đâu.

- khả Vy~~~ Đừng vậy mà~

Một loạt da gà trên người tôi nổi lên kháng nghị, tôi dứt khoát đứng dậy đi đến bên cửa tolet ngoắc ngoắc tay gọi Tuấn Bảo, anh không nghi ngờ gì vẫy đuôi chạy đến. Tôi lưu loát một cước đạp mông anh vào trong tolet thuần thục khóa cửa lại. Tuấn Bảo ở bên trong đập cửa gào thét

- Khả Vy, em làm gì vậy mau mở cửa ra, em học đâu cái trò này hả?

- Học Khả Vũ đấy.

Tôi xoay xoay chìa khóa trong tay lắc mông đi thẳng vừa khéo gặp Anh Nhật từ trên lầu bước xuống tươi tỉnh hỏi

- Khả Vy, có muốn đi chùa cùng anh không?

- Muốn!!!

Vậy là tôi cùng Anh nhật, còn có Khả Vũ vui vẻ kéo nhau đi chùa, cái người trong tolet kia tự cầu phúc đi vậy.

***

Điện thoại ấn đi ấn lại một dãy số gọi bao nhiêu lần cũng không có người bắt máy tôi bắt đầu sốt ruột. Anh Nhật dáng vẻ tiêu sái cất giọng hỏi

- Sao vậy? Vẫn không gọi được cho Tuyết Hoa à?

- Không gọi được, cả Hòa Quân cũng không gọi được!

- Đừng nôn nóng, chắc không có chuyện gì đâu.

Tôi gật gật đầu, có lẽ họ bận chuyện gì đấy dẫu sao cũng là mồng 1 tết còn nhiều việc phải làm. Cất lại điện thoại vào túi tôi theo chân Anh Nhật vào chùa.

Thiên Huy lúc này cũng rất bận rộn, hắn chẳng có thời gian để ý đến tôi, sáng sớm mở điện thoại tôi nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của hắn.

***

Khả Vũ có vẻ khá khó chịu vì phải đến nơi đông người, tôi nhéo nó một cái, đi chùa lễ phật thì nên thả lỏng một chút mặt mày bí xị thế kia không sợ đắc tội với thần thánh à?

Khả Vũ vẫn chẳng hòa hoãn hơn chút nào để mặc tôi kéo đi đông tây nam bắc ở đâu cũng được.

Tôi chậm chạp tản bộ quanh chùa chìm vào trong cảm giác linh thiêng nơi đây, mùi hương khói nồng đậm nghẹt thở, những mâm lễ vật được người nối người bê lên.

Tôi thuận tay rút một quẻ bói vừa đọc xong quay đầu cái liền quên sạch quẻ bói kia cũng không nhớ đã để đâu. Đối với loại chuyện này Khả Vũ chỉ duy trì một biểu cảm khinh bỉ, em trai nhỏ không tin chuyện bói toán.

Anh Nhật cùng tôi rút một quẻ không muốn để tôi lẻ loi chịu đựng ánh mắt ghẻ lạnh của Khả Vũ.

Khi ba người chúng tôi trở về đã thấy Tuyết hoa cùng Hòa Quân ngồi đợi ở nhà, tôi sáng mắt lên lao vào người Tuyết Hoa xoay nó một vòng xác định không có tổn thất nào mới yên tâm thở phào.

- Tao còn lo mày xảy ra chuyện

- Mày lo cho tao thật à? Cảm động chết mất!

Tuyết Hoa nhào vào người tôi ôm ấp, nó ấy nhìn thấy thì luôn cảm thấy phiền không nhìn thấy lại cảm thấy lo lắng bất an. Không biết là do tôi nhạy cảm hay thật sự nó có chuyện giấu tôi.

Tôi nhíu mày, mắt trừng lớn kẻ đang bám dính lấy mình đưa tay bắt lấy bàn tay đang cơ hội sờ mó trên người tôi, Tuyết hoa cúi đầu nhìn tôi cười đê tiện.

- Năm nay nhìn như mày lại "lớn" hơn thì phải~

Thật không chịu nổi con người vô sỉ như nó mà, chẳng bao giờ nghiêm túc được. Tôi giơ tay lạnh lùng cho nó một cái tát, nó rõ ràng né được còn chạy đến bên Hòa Quân làm bộ ủy khuất ai oán nhìn tôi.

- Làm sao có thể chạm đến trái tim em khi vừa chạm tay tới ngực đã bị ăn tát?

... Không biết xấu hổ.

Những ngày tiếp theo của kỳ nghỉ tết khá thoải mái an nhàn. Đến thăm họ hàng nội ngoại, tụ tập đi chơi cùng bạn bè, ngao du chỗ này chỗ kia xoay một vòng đã hết kì nghỉ.

***

What the f**k sao có cảm giác tôi vừa ngủ một giấc tỉnh dậy kì nghĩ đã kết thúc rồi vậy? Thực chất hôm nay mới là 30 tết thôi phải không? Thề là nếu đời tôi là muốn cuốn tiểu thuyết và tôi là nhân vật chính trong đó tôi sẽ rủa chết tác giả, có lương tâm không vậy hả? Có đạo đức nghề nghiệp không vậy hả? Chui vào đây nói chuyện nhân sinh cái coi.

E hèm! Đùa thôi!

Khi quay trở lại trường có rất nhiều thứ đang chờ đón tôi, đề cương này, bài kiểm tra này, chuyện thi cử này, cả thầy giám thị nữa.

Người đàn ông trước mặt đẩy gọng kính lạnh lùng nhìn tôi, cuốn sổ trên tay tỏa ra tử khí nặng nề

- Em Khả Vy? Ngày đầu tiên của năm mới mà có thể đi muộn em đáng khen thật đấy.

- Thầy, thầy nghe em giải thích.

- Khỏi giải thích, đầu năm tôi không muốn có học sinh bị ghi sổ. Nhìn cái gì còn không vào nhanh lên.

- Thầy, chút nữa em mời thầy uống trà sữa nhé!

Thầy giám thị trừng mắt với tôi, tôi biết điều nhanh chân chạy vào trường nhanh chóng về lớp học. Đều tại hắn, cái tên trời đánh đó hôm nay hắn xin nghỉ lại không báo trước cho tôi, tôi cứ vậy mà ngủ quên

mất. Mà vì sao hôm nay Thiên Huy lại nghỉ học nhỉ? Còn muốn níu kéo kì nghỉ tết sao?