Còn chưa gắp được miếng cơm nào, tôi đã thấy có gì đó sai sai. Phải rồi, mọi ngày Boss Miêu sẽ kiêu ngạo hất đuôi đi qua đi lại trước mặt tôi đòi ăn, hôm nay cả Tiểu Hắc cũng không thấy đâu. Tôi đặt đũa xuống, phi lên lầu, Boss Miêu bị treo lủng lẳng trên cửa sổ đang gào thét trong tuyệt vọng, hận không thể cắn đứt túi bóng phi sang bên kia cạp đầu Tiểu Hắc đang ngủ ngon lành, khả năng thích nghi của mèo đen cũng quá cao rồi.
Em trai yêu quý,cứ chờ đấy món nợ này chị sẽ thay pi-sà của mình tính sổ.
***
Sau hai ngày nghỉ, mọi việc lại đâu vào đấy, tôi vẫn cặm cụi đến trường làm một học sinh ngoan, thanh niên nghiêm túc làm gương sáng về mọi mặt cho đàn em noi theo. Đấy, trường học nó biến mọi học sinh trở nên thần kinh như thế đấy.
Nhưng thật sự phải nói là tôi nhớ lớp mình chết đi được.
- Bye nhé, chốc nữa cùng tớ xuống canteen đấy.
Tôi vẫy tay với Thiên Huy trước khi vào cửa lớp, hí hửng bước vào, chưa đầy 0,1s sau khi đặt chân vào cửa lớp một vật thể lạ ẩm ướt đen xì bay vào vèo đáp thẳng trên mặt tôi, sau đó lặng lẽ rơi xuống đất.
Tôi bình tĩnh nhìn chiếc ghẻ lau bảng dưới chân, trên mặt không chút biểu cảm, lặng lẽ cầm chiếc ghẻ trên tay ung dung đi đến chỗ hung thủ vừa đáp vào mặt mình.
- CMM thằng mất dạy, mắt để dưới mông à, bà gây thù chuốc oán gì với mày, hả?
Cái ghẻ yên vị nằm trong mồm hung thủ.
Tôi hiên ngang xoay người bước về bàn, Đức Nhân vẫn ngủ gục như mọi khi, thật chẳng muốn bàn tới con người này. Tuyết Hoa khều vai tôi hỏi
- Mày đến kì hay sao mà nóng tính thế?
- Mày mới đến kì, cả nhà mày đều đến kì ấy.
Nó nhún vai bỏ đi, chẳng thèm gây sự với tôi nữa.
Tiết Hóa hôm nay dự giờ, tôi thật không hiểu nổi tại sao mình phải học về máy cái dung dịch mà cả đời không cần động đến. Môn học phải ghi nhớ những câu trả lời đúng và những bài thí nghiệm. Đổ một lọ này vào lọ kia, lắc hoặc khuấy, nhiều lúc phải đun lên, rồi cuối cùng đổ tất cả ra vườn, đó là thí nghiệm.
Nhưng thôi dù sao tôi cũng không ghét hóa bằng toán, chí ít là vậy.
Thầy hóa bật laptop thử kiểm tra máy chiếu, thấy không sử dụng được thầy mới hỏi
- Máy chiếu lớp mình hỏng rồi à cả lớp?
- Chắc tại nó bụi quá đấy thầy, thầy đổ nước lên rửa sạch là dùng được thôi.
- Không phải đâu thầy, chắc tại ổ cắm không có điện đấy, thầy thò tay vào thử xem có điện không?
- Máy không phải hỏng đâu thầy, chỉ là trừ những lúc không dùng được thì lúc nào cũng không dùng được thôi.
Thầy tội nghiệp ôm đầu cảm thán, thế này còn dự giờ gì nữa. Sau cùng, nhân nào đó ra tay sử máy và tiết học lại diễn ra như bình thường.
Khi nào giáo viên trở lên hiền lành tốt tính nhất?
Dự giờ
Khi nào học sinh hăng hái sôi nổi nhất?
Dự giờ
Khi nào cả thầy và trò cùng hòa hợp nhất?
Dự giờ
Thật thế á? sao lớp tôi lại thành ngoại lệ nhỉ?
Đối với 12V mà nói, dự giờ chẳng qua là có thêm vài người vào ngồi trong lớp mà thôi, ai học vẫn cứ học, ai ngủ vẫn cứ ngủ, thầy và trò cãi nhau trong lớp như bán cá ngoài chợ.
- Em Hoàng em lên đây ngửi giúp thầy lọ dung dịch này
- Hắc quá thầy ơi, mùi khó chịu thế!
- Ừ H2SO4 không hắc thì sao?
- Thầy, em đố thầy này đặc tính của vàng là gì?
- À vàng rất xinh đẹp nhưng khá chảnh chọe và chẳng phản ứng với thứ gì.
- Thế còn chất có cồn như rượu thì sao ạ?
- Rượu là chất có màu có mùi có vị tác dụng với lá mơ thịt chó sẽ sinh ra phản ứng bốc hơi nhân cách.
- Vậy bố chồng tác dụng với con rể tương lai sẽ có phản ứng gì ạ?
- Em đi mà hỏi bố chồng tương lai của tôi ấy, tôi còn đang bận tìm vợ tương lai của mình.
Đấy, dự giờ mà thấy với trò còn như thế thử hỏi sao giáo viên tới dự không xanh mặt. Nhưng tôi vẫn yêu thầy quá đi thôi, ai bảo tại thầy vui tính chứ.
***
Giờ ra chơi tôi tranh thủ kéo vài đứa bạn xuống canteen mua đồ, Thanh Phong lăng xăng chạy lại từ sân trường, không thấy Thiên Huy đi bên cạnh. Thanh Phong thở dài bảo tôi.
- Đừng tìm nữa, thằng Huy nó đi cùng Nhu Ngọc rồi, dạo này cứ cuốn nhau như sam, Vy phải làm gì đi chứ, để thế mà coi được à?
- Sao vậy sao vậy? Có phải thấy Huy thân thiết với em khác nên ghen phải không? Phải không? Nói đi đừng ngại. Tớ luôn ủng hộ cậu mà.
Tuyết Hoa chọc chọc vai Phong, cái vẻ mặt của nó biến thái dễ sợ.
Câu chuyện còn chưa bắt đầu đã thấy Thiên Huy đi tới, kế bên là cô bé Nhu Ngọc đang ôm tay hắn cười nói ríu rít.
Mịa nó, trời nắng quá, chói hết cả mắt.
Đây là lần đầu tiên Nhu Ngọc và tô chính thức gặp nhau, ở khoảng cách gần này trông Nhu Ngọc càng dễ mến hiền lành. Tôi kéo ghế ngồi sát bên cạnh Tuyết Hoa để cô bé có chỗ ngồi, nhưng xem ra Nhu Ngọc thật sự bám lấy Thiên Huy như sam, chẳng rời nửa bước. Tôi chọc cốc trà sữa, mặc kệ họ nói chuyện với nhau.
- Chị Khả vy phải không? Anh Huy nhắc chị suốt, em cũng muốn gặp chị.
- Haha vậy sao? Hắn ta có nói xấu gì chị không đấy
- Làm gì có, chị tốt bụng dễ thương vậy mà
Nhu Ngọc nhoài người ôm lấy cánh tay tôi, thân hình nhỏ nhắn như một con búp bê sứ, trắng hồng đáng yêu. Chút khó chịu khi nãy trong lòng tôi hoàn toàn bốc hơi sạch sẽ.