Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!!

Chương 12: Bọn họ




Dạo gần đây tôi rất năng đến hiệu sách của Kỳ Khôi. Một phần là để ngắm anh chủ tiệm đẹp trai, một phần để tăm tia mấy quyển truyện mới ra, và một phần... cũng không hiểu tại sao tôi lại thích đến đây. Tôi dạy Kỳ Khôi cách chăm sóc cây cảnh, còn anh giúp tôi giải mấy bài toán khó nhằn. Cũng coi như có qua có lại. Kỳ Khôi rất khâm phục tài chăm hoa của tôi, anh nghe mà không chớp mắt, nhiều khi tôi còn nhầm tưởng mình biến thành giáo sư nông nghiệp rồi ấy chứ. Tất cả đều phải cảm ơn ba ba vĩ đại mỗi ngày kiên trì tụng kinh bên tai tôi về kĩ thuật chăm sóc cây, bởi ba không mong chờ được gì vào hai người kia rồi. Mà nói thật, đến tôi còn không hiểu mình đang nói gì, Kỳ Khôi hiểu được cũng tài.

Sân thượng ngoài vài chậu hoa lưu ly cũng không còn giống cây nào khác. Tôi ôm một chậu xuống để trên quầy hàng, dù sao có sắc xanh của thiên nhiên cũng thoải mái hơn nhiều.

Kỳ Khôi vừa chuyên tâm sắp lại kệ sách, vừa nói chuyện với tôi, dáng người nghiêng nghiêng không chỉ làm tôi thấy đẹp mà còn rất an toàn.

- Lưu ly phải đến đầu đông mới nở, đến khi ấy anh sẽ tặng em một chậu.

- Thật sao? Cảm ơn anh nhiều_ Tôi cười lấy lệ. Tôi không thích lư ly, trong nhà cũng nhiều cây quá rồi, nhưng vì sắc đẹp của anh, tôi nhận.

- Khả Vy, chủ nhật này em có rảnh không? Anh có hai vé đi xem phim, em muốn đi cùng không?

Tôi nghĩ một lúc, dù sao chủ nhật ngoài ăn với ngủ tôi cũng chẳng làm gì, vậy thì ra ngoài cho thư giãn gân cốt, coi như vì sức khỏe của bản thân. Tôi gật gật đầu, hẹn anh chủ nhật này sẽ gặp lại.

Sắc trời bên ngoài dần mờ nhạt, tôi xếp lại sách vở tạm biệt Kỳ Khôi rồi bước ra ngoài. Thiên Huy đã chờ sẵn trước cửa hiệu, hắn cứ đứng như vậy nhìn tôi chăm chăm, tôi ái ngại hỏi

- Sao cậu không gọi, chờ lâu chưa?

- Không lâu, đủ để chạy quanh sao hỏa một vòng

- =. =...

Tôi nào có bắt hắn chờ ngoài cửa, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng áy áy, tôi vỗ vỗ vai Thiên Huy, cười lấy lòng.

- Chưa ăn gì phải không? Đi, bổn cung mời ngươi ăn cơm coi như chuộc lỗi, sau đó đến lớp học thêm vẫn chưa muộn

Khóe môi Thiên Huy hơi cong lên, sau đó không nói không rằng đáp mũ vào lòng tôi, ngoắc ngoắc gọi lên xe. Vậy là tôi lủi thủi leo lên xe, mặc xác hắn chở đi đâu thì chở.

Nói là ăn cơm nhưng cũng chẳng đủ thời gian, ấy là chưa kể nếu có ăn cũng chỉ là ăn vặt. Tôi cùng hắn dạo quanh phố đi bộ, chọn mua vài món linh tinh, vừa đi vừa ăn, dĩ nhiên tôi trả tiền, đau lòng.

Gió trời đặc biệt mát mẻ, đường phố náo nhiệt cũng không thể ảnh hưởng đến sự yên tĩnh trong tâm trạng của tôi, những lúc tha thẩn ngoài phố như này, trong lòng luôn cảm thấy thoải mái, bình yên lạ thường. Tôi liếc mắt nhìn Thiên Huy thấy hắn cũng đang nhìn mình, hai mắt giao nhau, bóng dáng tôi phản chiếu trong con ngươi đen thẳm của hắn. Dường như nhịp tim cũng đập nhanh hơn, còn có cảm giác mặt rất nóng, tôi quay người đi, tiếp tục gặm nhấm xiên thịt nướng của mình.

Bàn tay Thiên Huy rất ấm, đan vào những ngón tay tôi, cảm giác thô ráp chạm vào tay tôi. Tôi xoa xoa đầu ngón tay hắn, trên tay có vài vết sẹo đã từ lâu, cũng có vài vết xước mới xuất hiện, tôi chau mày nhìn hắn

- Cậu lại tập võ à?

- Ừ, mới tập lại, còn có cả bóng rổ nữa

Thiên Huy lơ đãng đáp, dường như không để ý mấy vết thương trên cơ thể. tôi không hiểu được, một công tử sống trong nhung lụa như hắn sao phải khổ sở tập võ đạo, nếu thích thể thao cũng đâu phải khổ thế? Trước kia Thiên huy bị thương nặng trong một lần thi đấu, nên nghỉ một thời gian, tôi cứ nghĩ hắn bỏ hẳn rồi. Mà thôi, con trai lúc nào chẳng muốn lấy sức mạnh ra khoe khoang, hắn muốn tạo thêm công cụ cưa gái đây mà. Bất giác tôi lại nghĩ đến Nhu Ngọc, cô gái đáng yêu xinh đẹp đó...

Bóng dáng hai người đổ xuống nền đất, tay vẫn nắm chặt, chầm chậm bước đi. Có lẽ tôi và Thiên Huy là bạn thân từ nhỏ, nên cho dù nắm tay cũng chẳng có gì lạ. Giống như Tuyết Hoa nói, không thể có cảm giác thích thú, tò mò đối với người mình yêu.

Nhưng đây lại là người tôi thích!

- A, cậu trai trẻ, mua kẹo cho em gái đi

Chiếc kẹo bông xốp xốp mềm mềm trắng buốt giơ ra cản đường tôi, một người phụ nữ trung niên đang mời chào. Tôi hậm hực ngước nhìn hắn, chiều cao như này, bị hiểu lầm là em gái hắn cũng chẳng có gì lạ, nhưng tôi vẫn thấy ấm ức. Tôi níu tay hắn, bộ dạng giống hệt trẻ con

- Anh hai, em muốn ăn kẹo bông này!

Khóe miệng ai kia khẽ giật, trừng mắt nhìn tôi, sau đó cũng y lệnh mà mua kẹo cho tôi. Chỉ có điều, khuôn mặt hơi khó chịu, tròng mắt dán chặt lên người tôi.

- EM GÁI ngoan, còn muốn mua gì nữa không? ANH HAI mua cho?

- Không... không cần

Nụ cười mang sát khí đằng đằng kia dọa chết tôi rồi, sao tôi dám đòi hỏi gì chứ. Chắc vì tôi hứa sẽ trả tiền tối nay, cuối cùng vẫn bắt hắn phải móc ví, Trịnh công tử sẽ không keo kiệt thế chứ.

Còn chưa để tôi suy nghĩ gì, Thiên Huy đã kéo tôi ra xe, mải ăn không để ý, lại muộn giờ học rồi.

***

Một...hai...ba...bốn...nă...m... Ôi chết mất thôi. Tôi nhoài người từ trên cửa sổ lầu năm nhìn xuống, rồi lại nhìn cầu thang xoắn ốc cao vút, kinh hãi thốt lên.

Tối nay Tuyết Hoa muốn tôi đến nhà ngủ chung với nó. Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi ngủ lại nhà Tuyết Hoa, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên tôi leo cầu thang bộ. Tuyết Hoa sống ở một chung cư cao cấp cùng anh trai, đại tiểu thư ngoài việc phá hoại thì cái gì cũng tệ như nó coi tôi là phiếu ăn cơm miễn phí của nó. Thế nên, sau buổi học chiều, tôi bị nó kéo đi siêu thị, đừng nói đến việc củng cố lương thực cho cái tủ lạnh rỗng tuếch nhà nó, tôi còn phải vác đồ lên tận lầu 21 nữa. Là 21 đấy, 21 đấy. Có phải Tuyết Hoa có xu hướng thích ngược đã không, dù vậy cũng đừng kéo tôi chết chung chứ. Trời ơi sao cứ đọa đầy một đứa không có năng khiếu thể dục như con vậy chứ?

Tuyết Hoa lắc lắc người, mái tóc cột đuôi ngựa cũng rung rung theo, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, hỏi tôi

- Sao còn không mau lên, Khả Vy không nhanh không kịp làm bữa tối đâu

- Hạ tiểu thư, thang máy có hỏng đâu? Mày bắt tao leo thang bộ, mày muốn thấy xác tao nằm trước cửa nhà mày à?

- Đừng than nữa, tranh thủ đi cầu thang bộ coi như tập thể dục luôn, tao cũng đang nghĩ cho thân thể của mày đấy, fast go( nhanh đi)

Tuyết Hoa vẫn xách hai tay hai túi đồ, nhẹ nhàng di chuyển lên cầu thang. Tôi đuổi theo muốn hụt hơi. Con khốn kiếp, mày cứ chờ đấy tao sẽ báo thù. Nupakachiiiiii...

Căn hộ cao cấp trên tầng 21 chỉ có hai người ở, nói là hai nhưng hầu như chỉ có mình Tuyết Hoa, có khi còn chẳng có ai. Anh trai của Tuyết Hoa là một giám đốc doanh nghiệp, ngoài việc tuổi trẻ tài cao thì còn vô cùng đẹp trai nữa. Đấy, làm người cũng phải có ngoại hình, nếu không có ngoại hình làm sao gây được ấn tượng với tôi chứ? Nhưng anh trai nó rất bận rộn, vì vậy mà toàn tâm toàn ý giao phó em gái mình cho tôi.

Tiếng cửa mở gấp gáp, còn không kịp nhìn rõ ai đã thấy một bóng dáng cao lớn bước vào nhà, khí chất vương giả sẵn có trên người, vừa cao ngạo vừa lịch lãm. Áo vest là lượt, dáng dấp ưa nhìn, mắt nâu, tóc xoăn, môi mỏng, da trắng, nhìn anh tôi có thể cảm nhận rất rõ nét đẹp của phương tây. Tôi ngẩn người nhìn nam nhân trước mắt, lại nhìn sang Tuyết Hoa đang lười biếng, nằm rõ vô duyên trên ghế, hai người bọn họ đúng là một trời một vực sao có thể là anh em được chứ?

Hạ Hàn Quân- anh trai Tuyết Hoa mỉm cười với tôi, hóa ra chỉ cần đẹp trai cười thôi đã đủ giết người rồi, cớ chi anh cứ giữ bộ mặt lạnh nhạt như cả thế giới nợ tiền mình thế chứ?

Tuyết Hoa bật dậy, từ trên ghế nhào đến, dùng tư thế khỉ leo cây nhào lên người Hàn Quân, nhất quyết bám rễ không chịu rời. Anh dường như rất vui vẻ, cười tự nhiên, thân thiết, khác hẳn khi cười với tôi, xoa xoa đầu cô em gái nhỏ, hỏi han ân cần, hai người họ chính thức quăng tôi ra khỏi tầm mắt. Tôi còn chưa chết mà.

Hàn Quân chỉ ghé về nhà lấy tài liệu rồi lập tức đi ngay, tôi lại được chứng kiến một màn li biệt cảm động như phim truyền hình. Vừa thấy anh trai đi khỏi Tuyết Hoa quay về với vẻ lười biếng, tùy tiện trước đó.

Năm lớp 6 lần đầu tiên đến nhà Tuyết Hoa chơi, tôi đã gặp Hạ Hòa Quân, khi ấy vẫn có dáng vẻ một thanh niên trẻ tuổi, sinh khí dồi dào. Tôi cứ nhìn anh không chớp mắt, mà anh cũng chỉ cười với tôi, vô cùng lạnh nhạt, vô cùng xa cách, giống như đối với anh, ngoài em gái ra tất cả đều giống nhau, không có giá trị. Chỉ có hai anh em họ sống với nhau tại căn hộ rộng lớn này, mà Hàn Quân hầu như vắng mặt, khó trách Tuyết Hoa nhàn rỗi sinh nông nổi, không có người cản lại càng làm càn. Có khi Hàn Quân coi tôi là bảo mẫu để thay anh chăm nom cô em gái mà anh cưng chiều hết mực, coi như trân châu dị bảo này. Đến giờ anh vẫn không có ý lập gia đình cũng vì muốn lo cho Tuyết Hoa chu đáo.

Tôi cũng muốn có anh trai!!!

- Ngây người ra cái gì, mau mau làm cơm tối đi, tao đói..._ Thân hình mảnh khảnh bám lấy tôi, áp sát người vào lưng tôi, giống như một sợi dây leo quấn tôi bằng được. Tôi cau mày quay lại định giáo huấn nó một hồi thì lập tức im bặt, một từ cũng không nói được. Tuyết Hoa rất đẹp, bởi dòng máu lai, hoặc bởi chính vẻ phóng túng nhàn nhạt của nó. Lúc nào cũng đầy sức sống như một mầm hoa mùa xuân, không ngừng khoe hương sắc. Nhưng khoe thế này thì hết thuốc chữa rồi. Nó khoác một chiếc áo sơ mi mỏng, một chiếc quần nhỏ, ngoài ra không còn gì thêm, tôi gần như có thể nhìn xuyên lớp vải mỏng kia, thấy rõ da thịt trắng sứ. Nó làm vậy như thể muốn biến tôi thành lưu manh cường bạo dân nữ vậy

- Mày định đi tắm sao?

- Vừa tắm xong, Khả Vy cũng vào tắm đi

Tuyết Hoa lấy một quả táo, bắt đầu gặm gặm cắn cắn. Được rồi, tôi thừa nhận bộ dạng này của nó tôi nhìn quen mắt rồi, thậm chí nếu không có ai ở đây nó sẵn sàng lột sạch quần áo để thân thiện với môi trường ấy chứ.

Tôi chặt chặt băm băm, vật lộn với căn bếp gần một giờ, mà ai kia chỉ biết đứng sau lưng bám dính vào tôi, lắc qua lắc lại đòi ăn. Xem tôi có giống bà mẹ đơn thân không cơ chứ?

- Mày cứ vậy rồi ai dám lấy mày, qua đây tao dạy nấu ăn

- Không sao đến năm 30 tuổi mà tao chưa lấy ai, mày phải lấy tao, mặc kệ là mày có chồng hay có con đều phải bỏ trốn cùng tao

- Có khi ai cũng thà tin tao với mày yêu nhau còn hơn là tin tao thích Thiên Huy đấy

Tôi lắc đầu cười khổ. Chắc cái kiếp forever alone của tôi được Tuyết Hoa ban cho cũng nên.

Nhưng đây lại là bạn thân của tôi!