Bạn Thân, Làm Vợ Tao Đi - Vyvy1504

Chương 22




Tôi chỉ biết ngồi đó mà khóc, không biết gì nữa. Tôi chỉ còn biết nghe lời họ, ba mẹ cũng là người nuôi lớn tôi, cưng chiều tôi nên tôi phải nghe lời họ. Tôi lau đi dòng nước mắt kia nhưng lau mãi, lau mãi nó vẫn không ngừng chảy xuống.

Tôi đi đến bên giường, ngã mình xuống chiếc giường êm ái kia, còn được bao nhiêu ngày nữa, tôi được nằm trên này? Tôi có thể xa nó được không khi tôi đã quen với nó biết bao nhiêu năm? Tôi chỉ còn biết khóc, khóc trong tiếng ngủ say của những người hàng xóm.

Sáng hôm sau, mắt tôi sưng to còn có vết thâm đen tưởng như vừa bị ai cho ăn đập. Tôi vác cặp ra khỏi nhà mà không chào hỏi ai, chắc ba mẹ tôi cũng hiểu được, tôi đã buồn bã như thế nào.

Tôi vừa ra khỏi nhà thì Ngô Thiên Minh xuất hiện, cười rạng rỡ. Cậu cười như vậy, làm tôi càng đau lòng thêm đấy, Thiên Minh à! Cậu ta nhìn tôi, nụ cười kia cũng tắt hẳn, thay vào đấy là gương mặt ngập tràn lo lắng, nhìn tôi. Tôi biết cậu ta nhìn thấy gì mà, chỉ biết chuồn thôi nhanh thôi. Bước chân vội vàng của tôi vẫn bị cậu ta đuổi kịp, níu lấy tay tôi, lại bắt đầu tra hỏi rồi:

“ Tú Vy, cậu bị làm sao vậy? Sao mắt lại sưng bụp thế kia? Cậu khóc sao? “

“ Không có gì đâu, cậu không cần quan tâm. “ - Tôi trả lời suông rồi nhanh chân bước đi nhưng cậu ta vẫn không buông tha tôi, cố gắng hỏi:

“ Cậu đừng có nói dối, mỗi lần cậu nói dối là tay sẽ bấm vào nhau. Đừng tưởng tôi không biết, mau nói sự thật đi. “ - Sau cậu ta lại biết chứ, điều này đến chính bản thân tôi còn không phát hiện ra nữa cơ mà! Nói thật chứ, cậu ta còn biết rõ tôi hơn cả chính con người của tôi nữa. Đúng là rất đáng nể nha.

“ Nói thì sao chứ, cũng không liên quan gì đến cậu. “ - Tôi một mạch bước đi bỏ lại cậu ta ở phía sau. Tôi nói cậu đó chắc cậu ta đau lòng lắm. Vậy thì càng tốt, cậu ta càng đau lòng thì dễ mất lòng tin ở tôi, dần dần sẽ quên đi tình cảm mà cậu đối với tôi và cậu ta cũng sẽ quên được tôi thôi. Nếu Thiên Minh còn cố chấp, tôi nhất định sẽ phải dùng một cách khác, thẳng tay hơn và đau lòng gấp bội. Tôi nói là sẽ làm, dù tim tôi nhói đau.

Tôi đi vào lớp, vứt cặp sang một bên rồi úp mặt xuống bàn, không làm gì tiếp theo nữa. Tôi cảm giác được ai đó vỗ vai tôi, ngẩng đầu lên thì thấy ngay cái mặt của Yến Trâm, lại muốn làm phiền việc gì nữa.

“ Có chuyện gì? Nói nhanh! “ - Tôi nói giống như nạt nộ.

“ Sao mặt mày thảm quá vậy? Thức khuya cày phim à? Hay là khóc đấy? “ - Giọng tỏ vẻ lo lắng. Nó cũng biết lo lắng cho tôi nữa sao? Con điên!

“ Mặt tao thảm lắm sao? Mà cũng không liên quan đến mày. “

“ Liên quan, rất liên quan. Tao với mày là bạn bè mà! Có chuyện gì, kể tao nghe. Tao hứa nhất định sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu. Hứa đấy! “ - Mày còn coi tao là bạn của mày à?! Con bạn lầy! Nhưng giờ đây tôi rất muốn tâm sự việc này với ai đó, trong khi không muốn nói chuyện này với nó chút nào. Thôi kệ, bạn bè cũng nhiều năm rồi, cũng phải tin tưởng nó một lần chứ, ít nhất là một lần!

Thế là, tôi đã kể cho nó nghe hết cuộc đối thoại hôm qua tôi nói chuyện với ba mẹ. Tôi há hốc mồm, hỏi lắp bắp:

“ Vậy mày... mày đã quyết định chưa? Mày... mày định đi thật á? “

“ Chứ bây giờ biết làm gì nữa chứ?! Tao chỉ còn cách này thôi. Qua đấy cũng tốt mà, môi trường sống tốt này, trường tốt này, nhiều người tốt nữa. Mà... mày nhất định không được nói cho cái tên Ngô Thiên Minh kia biết, nghe rõ chưa? “ - Tôi liệt kê ra cả đống điều tốt về Mỹ, sau đó dặn dò nó.

“ Được rồi, tao sẽ không nói đâu. Mày sợ cậu ta sẽ khổ sở chứ gì, mày cũng là người khổ sở gấp trăm lần so với nỗi khổ của Thiên Minh. “ - Nó hiểu trong lòng tôi đang suy nghĩ điều gì, nó hiểu luôn con người tôi. Thân nhau bao nhiêu năm, sao lại không hiểu được chứ?! Vừa lúc đấy, Thiên Minh bước vào lớp. Cậu ta nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi ngồi vào bàn, không nói gì. Thế là cuộc trò chuyện giữa tôi và Trâm kết thúc, tôi còn muốn nói thêm vài điều với nó nhưng cậu ta...

“ Xin lỗi, xin lỗi cậu vì đã xen vào chuyện của cậu. Xin lỗi. “ - Cậu ta bỗng dưng lên tiếng làm tôi giật mình, vội trấn tỉnh mình. Sao cậu ta phải xin lỗi tôi nhiều lần như vậy chứ? Cậu ta đã làm sai gì đâu?! Tôi cũng mệt mỏi... giờ này thì cậu ta muốn hiểu như thế nào thì hiểu đi, tôi không muốn giải thích nữa. Mệt mỏi... mệt mỏi... và mệt mỏi...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

À nhố ha sê hố, ta đã còm bách.

Lúc đầu thì có ý định là viết 2 chương liên tiếp nhưng mà sẽ viết lâu lắm. Nên vì vậy, không muốn mấy bợn đợi lâu nên ta ra chương này luôn rồi nè!!!

Giờ viết xong chương này thì không có sức lực nữa, không còn chất xám nữa. Muốn độn thổ!! Viết truyện + thức khuya = ngủ không đủ giấc =_=...

Mấy bợn cứ tiếp tục chờ đi, ta sẽ trở lại sớm thôi!!!

Nhớ bình chọn cho ta hen. Yêu mấy bợn nhiều lém