Ngày hôm sau, Y Bình liền đem chuyện Thanh Hoà cứu mình đêm hôm qua kể cho Nguyên Móm nghe.
Cậu ta nghe xong thì há hốc mồm vì ngạc nhiên.
"Nói thật không bà! Chẳng phải Thanh Hoà không muốn nói chuyện với bà nữa sao.
Bây giờ lại đổi ý nhanh vậy.
Coi chừng bị lừa đó."
"Lừa cái gì? Tớ có cái gì để cậu ta lừa sao.
Mà Thanh Hoà cũng biết rõ tớ như nào mà, cậu ta còn lừa tớ để làm gì.
Cậu lo xa rồi đấy."
Y Bình chống tay lên cằm tự tin nói.
Cô nhìn ra cửa sổ, bầu trời hôm nay thật trong xanh mát mẻ giống như tâm trạng của cô hôm nay.
Nó cũng trong veo như thế.
Thấy Y Bình đang mơ mộng, Nguyên Móm vỗ tay một cái vào mặt cô một cái " bộp" làm cô giật mình xém nữa thì ngã xuống đất.
Y Bình tức giận mắng Nguyên Móm không biết tốt xấu.
"Ông ăn phải cái gì rồi phát điên à! Có muốn tui đem ông xiên thịt không ?"
"Bà hung dữ quá, tui định cho bà xem thứ hay ho đây."
"Thứ gì hay ho nữa."
Nghe nói có gì mới lạ, Y Bình liền tò mò chờ đợi Nguyên Móm cho xem.
Khi này, Nguyên Móm làm ra vẻ thần thần bí bí để tạo tính hấp dẫn.
Cậu tay rút trong túi quần ra một tờ giấy đưa cho Y Bình xem.
"Bà hãy xem thứ bên trong là gì đi."
Nguyên Móm cầm tờ giấy mà cười tự đắc.
Y Bình lấy tờ giấy trong tay của Nguyên Móm ra, cô thấy tờ giấy này có chút quen quen liền mở ra xem.
Mặt cô liền thể hiện sự chán trường.
Y Bình buồn chả muốn nói mà đọc lớn:
"Giấy giữ xe."
"?!!!"
Nguyên Móm đang đắc chí nghe Y Bình nói thì dừng lại ngay.
Cậu ta cầm lấy tờ giấy của Y Bình mở ra xem.
Rồi mới vết rằng bản thân đã lấy nhầm giấy giữ xe.
Cậu thú lỗi với Y Bình xong thì lấy lại từ trong túi ra một một tờ giấy khác.
Tờ giấy lần này mới là tờ giấy mà cậu ta muốn cho Y Bình xem.
"Tờ này mới đúng nè bà."
Y Bình nhận lấy tờ giấy, cô mở ra xem.
Bên trong chính là một chuyến đi du lịch ở bãi biển.
Nghe thấy biển, Y Bình liền thích thú.
Đã lâu rồi cô không ra biển.
Cô rất hao hức ra biển.
"Nguyên Móm ơi, ông thật tốt với tui."
"Bà đừng nói là tưởng tui cho bà vé đi du lịch nha.
Cái này không phải đâu.
Đây là tờ giấy quảng cáo về chuyến đi ở biển.
"
Ngay tức khắc, Y Bình bị tụt hứng bởi Nguyên Móm.
Cô nằm dài xuống bàn mà thầm trách cậu ta.
"Lần sau làm việc thì nói làm việc.
Đừng có đưa tờ giấy ra làm người ta phải hụt hẩng.
Tui là tui thấy không vui gì hết."
"Bà gấp gáp cái gì, tui còn chưa nói hết mà."
"Gì? Chẳng lẽ ông chủ định cho chúng ta đi miễn phí hả."
"Cái đó bà nằm mơ thì được.
Còn chuyện tui mới nói là một chuyện khác."
"Chuyện gì đó?"
"Tiền trả phí lần này cao hơn lần trước."
"Là bao nhiêu?"
Nghe thấy tiền lên thì Y Bình vui như mở hội.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh lên nhìn Nguyên Móm.
Cậu ta có hơi ấp ú g nói với cô:
"Cũng không nhiều lắm."
"Là bao nhiêu? Ông đừng có nhây nha."
Y Bình trợn mắt lên đe doạ Nguyên Móm.
Hết cách, cậu ta đành phải mói với cô.
"Là mười nghìn."
"Mười nghìn!!!"
Y Bình tuyệt vọng đến nổi muốn bịt hai lỗ tai lại để không nghe ai nói cả.
Nghĩ làm sao mà lên có mười nghìn đồng, thế thì ở vị trí này luôn đi lên làm gì.
Cô bực bội nhìn Nguyên Móm lại muốn đánh người.
"Ông đấy, làm ơn lần sau có gì thì nói một lần luôn đi.
Nói lắc nhắc chả ra làm sao."
"Ơ, bà sao cứ hay mắng tui ghê á.
Còn một vé nữa tui định đưa cho bà mà không biết bà có muốn lấy không."
"Tờ rơi về cái gì nữa.
Đưa luôn một lần đây."
Nguyên Móm lấy trong túi ra hai vé đưa cho Y Bình cầm lấy.
"Mở ra xem đi."
Y Bình nghe theo lời của Nguyên Móm, cô mở ra xem.
Đó là một tấm vé đi đến khu trung tâm thương mại.
Y Bình chán trường nhìn dòng chữ đỏ trên tấm vé.
"Giảm năm mươi cho đến một trăm phần trăm vào ngày X khi đến trung tâm thương mại mua đồ."
Nguyên Móm nhướng mắt với Y Bình.
Cậu ta hỏi cô:
"Thấy sao, tờ vé này được không ?"
"Có gì được đâu.
Cũng là phát tờ rơi thôi."
"Gì vậy bà! Coi mà nói như đúng rồi vậy."
Nguyên Móm chưng hửng khi nghe cô nói.
Cậu ta cầm lấy tờ vé đưa cho Y Bình xem kĩ lại lần nữa.
Cậu ta sợ cô không biết nên trực tiếp nói luôn :
"Đây là tấm vé đi mua sắm miễn phí ở trung tâm thương mại mới mở cũng ở gần đây."
"Cái gì? Mua sắm miễn phí! Ông nói thật hay giỡn vậy?"
Y Bình không tin nhìn lại tờ giấy thêm lần nữa.
Nhìn dòng chữ trên tờ giấy, cô vui mừng mà nhảy cẫng lên.
"Là thật ông ơi!"
"Thì tui đưa cho bà tờ thật chứ có phải tờ giả đâu trời."
"Mà sao ông lại có được vé mua sắm này vậy.
Ai cho ông à!"
"Ừm, chị tui cho tui đó.
Thấy chị tui tốt không."
"Tốt tốt tốt."
Y Bình giơ tay lên like cho chị của Nguyên Móm một cái.
"Vậy ông có đi mua sắm cùng tui không ?"
"Bà nói sao vậy.
Tui cũng có một vé đây nè cưng!"
Nguyên Móm hất mặt mình lên, lấy vé mua sắm cho Y Bình xem.
Cậu ta còn nói lí do cho Y Bình biết tại sao cậu ta lại được tận hai cái.
"Tui nói chị của tui có lấy thì lấy cho một đôi.
Tại tui với bà thường hay đi chung với nhau nên cũng không thể người có người không được đúng không?"
"Ông biết vậy là tốt đấy."
Tối đó, cô chuẩn bị mọi xong xuôi thì đi ra kí túc xá.
Trước khi đi cô có nói với bảo vệ rằng cô sẽ đi về trễ vài phút nên nhờ chú thông cảm mà cho cô vào.
Vì chú bảo vệ có tuổi nên ông ta rất dễ.
Chỉ cần nói trước với ông ta một tiếng là có thể đi được.
Nguyên Móm đạp chiếc xe đạp tình tang chạy đến trước kí trúc xá của Y Bình.
Nhìn thấy chiếc xe đạp, cô hơi bất ngờ hỏi Nguyên Móm lấy nó ở đâu.
"Bà làm sao vậy, xe tui mới mượn của thằng nhóc kia."
"Ông còn dám lấy đồ của con nít luôn sao.
Ông gan quá rồi, một lát phụ huynh sẽ đến tìm ông rồi làm liên lụy đến tui.
Tui thấy ông đem trả nó đi.
Lấy của bọn trẻ mất công lại gây án."
"Cái não bà có vấn đề hay úng nước bên trong không? Tui chỉ nói là lấy xe của thằng nhỏ.
Nhưng chưa có mói hết mà."
"Thế còn gì nữa.
Sao ông hay lắm chuyện thế không biết."
"Xin trịnh trọng giới thiệu với bà, đây chính là chiếc xe của thằng nhóc mà nó là cháu tui.
Tới đây bà đã hiểu ra chưa."
"Vậy là tui hiểu lầm rồi hả."
Y Bình chỉ tay vào người mình mà nhận sai.
Lúc này, Nguyên Móm nhìn lên đồng hồ.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, cậu ta hối thúc Y Bình mau lên xe nếu không sẽ không kịp giờ mất.
"Bà lên xe đi."
"Tui biết rồi."
Cô vội vã leo lên xe để Nguyên Móm chở cô đi đến trung tâm thương mại.
Hai người đi vào bên trong lựa đồ cả mấy tiếng đồng hồ.
Lúc ra, tay ai cũng cầm đồ không xuể.
Nguyên Móm treo nó vào trong xe của mình.
Nhưng vì quá nhiều khiến cậu ta không thể trở Y Bình về kí túc xa được.
Nguyên Móm liền nghĩ ra hạ sách chính là đi bộ.
Thế là bai người dẫn nhau đi tình tang trên đường.
Lúc đi ngang qua một quán ăn bên lề đường, đột nhiên Y Bình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Cô dừng chân lại, nheo mắt nhìn qua bên đó.
"Ê Nguyên Móm, ông nhìn cô gái đó có giống Tiêu Tiêu người yêu của Thanh Hoà không ?"
"Nhìn cũng hơi giống giống đó bà.
Mà sao cô ta lại ở đó mà không đi cùng với ai hết vậy."
"Làm sao tui biết được."
Y Bình nhúng vai nói.
Bỗng có một người đàn ông đi đến ngồi bên cạnh cô ta.
Hai người ngồi với nhau trong rất tình tứ.
Nguyên Móm thấy cảnh tượng này chụp lại chắc chắn sẽ đốt nhà của Thanh Hoà.
Cậu ta chép miệng liền lấy điện thoại ra.
Y Bình đứng bên cạnh thấy vậy thì liền hỏi:
"Ông định chụp gửi cho Thanh Hòa à!"
"Đúng rồi, cho nó biết bạn gái của nó là người như thế nào."
"Vậy ông chụp nhiều nhiều vào đấy."
Y Bình đứng sang một bên để cho Nguyên Móm hành nghề chụp ảnh của mình.
Nguyên Móm chụp xong thì trực tiếp gửi qua cho Thanh Hoà luôn.
"Hãy xem thành quả đi Thanh Hòa."
"Xong chưa."
"Xong rồi.
Giờ tui với bà về được rồi."
Nguyên Móm vui vẻ dẫn chiếc xe đạp đi từ từ về.
Mấy ngày sau đó, không thấy Thanh Hoà có động tĩnh gì.
Cậu vẫn qua lại với Tiêu Tiêu bình thường.
Y Bình và Nguyên Móm đều cảm thấy khó hiểu.
Tại sao biết bạn gái qua lại với người khác mà cậu vẫn chấp nhận được.
"Nguyên Móm, có phải mắt của Thanh Hoà có vấn đề không ? Ông gửi hình qua vậy rồi mà câuk ta vẫn không chia tay với Tiêu Tiêu.
Có khi nào chúng ta mới là người hiểu lầm cô ta không."
"Sao hiểu lầm được.
Chẳng lẽ anh em lại tình tứ với nhau.
Hay cha con đang thể hiện tình cảm.
Bà thấy có cái nào hợp hơn hai chữ "người yêu" không ?"
Lời nói của Nguyên Móm làm cô đứng hình.
Cảm thấy cậu ta phân tích rất đúng.
Nhưng vậy tại sao Thanh Hoà không chịu chia tay.
Còn nguyên nhân nào khác hay sao.
Nguyên Móm đang trầm tư bỗng nghĩ ra được gì đó liền nói cho Y Bình.
"Bà bà, lần trước bà nói Thanh Hoà có đến đây đúng không ?"
"Ừ."
"Vậy sao bà không thử hỏi Thanh Hoà lý do tại sao?"
"Hỏi Thanh Hoà!"
Y Bình trợn mắt lên nhìn cậu ta.
Cô không nghĩ Nguyên Móm lại ra kế sách này.
Lần trước, như vậy còn chưa đủ sao.
Lần này, còn muốn cô qua đó.
Y Bình véo lấy tai của Nguyên Móm nói:
"Ông hay quá ha! Định gài bẫy tui chứ gì."
"Đau đau....bà bỏ tay ra coi!"
Nguyên Móm đau tê tái kéo tay Y Bình ra.
Cậu ta xoa xoa lỗ tai của mình thầm mắng cô:
"Bà có phải thuộc cung sư tử không vậy?"
"Lại muốn hạ bệ cái gì của tui đây."
"Tại tui thấy bà chưa có người yêu mà như con sư tử hà đông."