Bạn Thân Của Anh Ta

Chương 3




5.

Lê Du thoáng sửng sốt, sau đó giọng nói mang theo vẻ bực dọc: “Lý Nhiễm, em đừng quậy nữa được không? Chỉ có chút chuyện đó mà em làm đến mức này sao?”

Tôi không trả lời mà thẳng tay cúp điện thoại, còn chặn cả số của anh ta.

Tôi thầm nghĩ, nếu như tối qua tôi không viêm dạ dày mà bị tai nạn xe ở một nơi vắng vẻ nào đó, liệu anh ta có chạy về không nhỉ?

Hay là cũng chẳng thèm đoái hoài tới tôi như lúc này đây?

Trong mắt anh ta, mạng của tôi có quan trọng bằng niềm vui của Khương Duyệt Đình không?

Anh ta sẽ không bao giờ nói “không” với cô ta, cũng giống như không bao giờ nói “yêu” với tôi.

Tôi nằm trong phòng bệnh từ khi trời tối đen như mực đến lúc bình minh ló dạng.

Tia nắng đầu tiên trong ngày nhảy nhót vào phòng, tôi nhắm chặt đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu của mình lại.

Trong đôi mắt khô khốc ấy chẳng có lấy một giọt lệ nào.

Đã nhiều lần lắm rồi, và lần nào cũng đau đớn đến tận cùng, trái tim tôi bây giờ chỉ còn lại khoảng trống to lớn và nỗi chết lặng cứ âm ỉ gặm nhấm.

Lê Du vẫn chưa về, thậm chí anh ta còn không gọi nổi một cuộc điện thoại cho tôi để giải thích.

Anh ta vẫn cao ngạo, lạnh lùng và xem thường tôi như vậy.

Thật ra thuở ban đầu tôi luôn cảm thấy tình yêu chẳng có lỗi, nhưng sau đó bạn bè của tôi không nhìn nổi nữa, còn bảo tôi quá dại trai, chẳng còn chút tự tôn nào cả.

Lúc ấy tôi đã nghĩ, dại trai thì sao chứ? Yêu một người thì sai ở đâu?

Tôi dành tất cả nhiệt huyết cho tình yêu thì có gì là không đúng?

Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi, yêu nhiều quá sẽ trở nên hèn mọn.

Những thứ có được quá dễ dàng thì chẳng bao giờ được quý trọng cả.

Lê Du thường nói với tôi rằng anh ta và Khương Duyệt Đình chỉ là bạn bè, nếu muốn yêu nhau thì đã yêu từ sớm, còn hẹn hò với tôi làm gì.

Anh ta nói hai người họ đã thân thiết với nhau quá rồi nên chẳng thể tiến xa hơn được nữa.

Anh ta còn nói rất nhiều điều... Nhưng bây giờ ngẫm lại, tôi chỉ thấy chúng thật nhạt nhẽo và lố bịch.

Đột nhiên tôi rất muốn hỏi xem, nếu bọn họ đã như đinh đóng cột thế kia thì còn lôi tôi vào làm gì?

Chẳng lẽ muốn dùng tôi để làm nổi bật thứ tình cảm bền chắc không gì chia cắt nổi của hai người đó sao?

Tôi lau khóe mắt đã khô khốc của mình, chống người đứng dậy định đi đóng viện phí, nhưng một ngày một đêm cơ thể không đủ nước nên tôi cứ hoa cả mắt, suýt nữa là ngã xuống đất.

Bỗng nhiên một bàn tay thon dài của ai đó vươn tới đỡ lấy eo tôi, giọng nói trẻ trung trầm ấm chợt vang lên bên tai: “Này, không sao chứ?”

Tôi ngước lên nhìn, bóng tối khiến tôi suýt chìm vào cơn hôn mê bỗng tan đi thật nhanh, một gương mặt làm tim tôi gần như ngừng đập bỗng xuất hiện trước mắt.

Gương mặt tinh xảo như tượng tạc với mảnh gạc trắng che đi mắt trái phóng đại trước mặt tôi.

Dưới sống mũi cao thẳng là bờ môi mỏng màu hồng nhạt hơi thiếu sức sống, đôi mắt trong veo như thủy tinh sâu thăm thẳm.

Lê Du cũng đẹp trai, nhưng vẻ đẹp của anh ta theo kiểu lạnh lùng xa cách, còn người này ấy à? Cho dù có bị băng gạc che đi một phần gương mặt thì vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh vẫn hiển hiện rất rõ, hàng chân mày đen đậm hơi nhướng lên, từ khóe mắt đến đuôi mày đều toát ra cảm giác ngang ngạnh của tuổi trẻ.

Tôi bị sự xinh đẹp ấy tập kích quá bất ngờ nên lúng ta lúng túng đến mức nói lắp: “Cảm ơn, cảm ơn cậu.”

Thật trùng hợp làm sao. Tôi biết người này.

Đây là Kỳ Thâm của khoa chúng tôi, người đã đánh bại Lê Du và trở thành hot boy được cả trường công nhận.

Không ngờ cậu trai này cũng xui xẻo phải vào bệnh viện giống tôi, chưa kể chúng tôi còn nằm chung một phòng bệnh.

Xem ra mắt của cậu ấy có vấn đề, nhưng ngay cả khi phải trở thành tên chột mắt phải quấn băng gạc thì nét đẹp kia vẫn chẳng bị mai mòn chút nào cả.

Tôi cảm kích liên tục nói cảm ơn với cậu, thế nhưng cậu lại cụp đôi hàng mi thanh mảnh xuống, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Dạ dày của cậu không ổn à?”

Tôi được người nọ đỡ ngồi xuống giường nên có hơi lúng túng.

“Ừm, viêm dạ dày cấp tính, mắt của cậu bị sao vậy?” Tôi tìm chủ đề bắt chuyện.

“Không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Tôi vừa trả viện phí cho cậu rồi, cứ nghỉ ngơi đi, không cần gấp đâu.”

Tôi vừa kinh ngạc vừa cảm kích, lại tiếp tục cảm ơn: “Cảm ơn cậu nhiều lắm, phiền cậu quá!”

Kỳ Thâm không nói gì mà chỉ gật đầu xem như đáp lại. Hai chúng tôi cứ lúng túng ngồi trong phòng bệnh như thế.

Tôi không rõ về Kỳ Thâm nên chẳng biết nên nói gì cho phải, chỉ còn cách cắn răng giữ im lặng đến cùng. Mãi cho đến khi y tá gọi người kia ra thay băng thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm nằm vật xuống giường.



Đợi cho tới chiều thì tôi cũng truyền nước xong cả rồi, tôi lập tức đi tìm Kỳ Thâm để chuyển tiền lại cho cậu. Người nọ chẳng từ chối, chỉ nói gần đây Alipay trục trặc nên bảo tôi chuyển bằng WeChat.

Ảnh đại diện WeChat của cậu là một chú chó Corgi vô cùng đáng yêu.

Tôi lén lút nhìn trộm Kỳ Thâm – người đang cúi đầu chăm chú xem điện thoại.

Nom cậu khá lạnh lùng, khóe mắt hơi nhếch lên, tóc vừa đen vừa cứng, trông chẳng dễ dây vào chút nào.

Nhưng không ngờ một người mang dáng dấp khó gần như thế mà lại dùng một bé cún con làm hình đại diện.

Quả nhiên không thể nhận xét người khác qua vẻ ngoài được mà.