Hắn trói tay cô bằng thắt lưng, từ từ chiếm hữu.
Hai mi mặt dần hé mở, ôm cơ thể đau nhức ngồi dậy.
Không gian trong phòng tối mịt, còn tưởng bên ngoài không biết là ngày hay đêm.
Bạch Lan Hương bước xuống giường nhặt từng chiếc áo quần bị vất nằm trên đất.
Cô tạm cầm chiếc sơ mi dài rộng mặc tạm, bàn chân đi khập khiễng với tới công tắc đèn.
Cả căn phòng khắp nơi bừa bộn đủ hiểu hai con người nam nữ đã làm gì.
Cô nhìn đồng hồ để bàn chỉ điểm thời gian mười giờ khuya.
Mở cánh cửa sổ đóng chặt, gió ngoài lùa vào trong bay tung rèm cửa.
Gió lạnh làm cô tỉnh táo hơn, làn da trắng nổi đầy da gà.
Bên ngoài cửa sổ yên ắng, dưới hoa viên được thắp đèn sáng còn đủ nhìn được vài thứ.
Ánh mắt cô nheo lại nhìn về phía bức tường bí mật bây giờ đã được xây lại cố định hơn.
Hai tay sờ cánh cửa đóng lại chắc do bên trong quá ngột ngạt chỉ hít thở chút không khí bên ngoài cửa.
Cô đã ngồi yên thế trên giường từ vài phút trước, tay cầm điện thoại xem thêm thông tin khác trên mạng.
Đến khi xem đến chán hai mắt mỏi thì mới chịu cất nó đi.
...!
Cạch
Dưới phòng bếp lớn Bạch Lan Hương cô đang nấu vài món ăn cho buổi sáng,
Người giúp việc đi hết về nhà chính hầu hạ rồi cô phải tự làm còn tưởng sẽ trông chờ vào ai nữa.
Ít ra tự nấu vài món cho mình cũng cảm thấy vui, nguyên liệu trong tủ nhiều thành ra nấu cho hai người.
Khi thức ăn lên chiếc bàn ăn dài bày ra cùng lúc người đàn ông đó cũng xuống,
Hắn nghe tiếng lục xục trong căn bếp, mùi thơm thức ăn bay lên cánh mũi thành công hấp dẫn hắn.
Theo bản năng hắn tự nhiên ngồi xuống ghế chuẩn bị cho mình khăn đặt trên đùi.
Dụng cụ đặt trên bàn đã cầm sẵn.
Cô bước ra ngay sau hai con người bốn mắt nhìn nhau, còn bất ngờ hơn thế nào hắn lại ngồi chuẩn bị ăn đồ mình nấu.
" Tự nấu?" Hắn nhìn mấy món ăn đặt trên mặt bàn, hắn chưa bao giờ thấy chúng.
Cô nhìn hắn không đáp trong lòng mắng hắn là đồ ngốc.
Cả cái biệt thự này người hầu chẳng thấy một người không cô nấu thì hỏi ai nấu.
Hắn ăn vị lại rất lạ nhưng cũng hợp khẩu vị, thường xuyên ăn quen dần mấy món đầu bếp thuê bên nước ngoài.
Ăn món ăn bình dân của cô nấu hắn không chê lại hợp khẩu vị còn khen nấu ngon.
Cất công nấu ăn cả buổi sáng nhận được lời khen cô vui thầm trong lòng.
Định bụng nấu nhiều thừa sẽ cho con chó cưng của hắn bây giờ đến lúc dọn trên bàn môi đĩa không còn đồ thừa.
Mấy món ăn cô nấu chỉ là gia đình cô thường xuyên nấu, áp dụng với người giàu còn nghĩ sẽ không thèm liếc một cái.
Quay ra đã hết sạch,
Thời gian rảnh cô đi tưới bông hoa dưới hoa viên, chăm luôn Tiêu Tiêu của hắn.
Cả buổi sáng quay qua quẩn lại làm vài thứ đã đến trưa,
Nghe tiếng xe hắn trở về cô lại háo hức đến lạ.
Hắn vào sảnh chính, tựa lưng vào ghế sofa nói chuyện công việc với trợ lý Cao.
Hai người đàn ông kết thúc trò chuyện mới để ý đến một người đang đứng ở đó không lâu.
Bốn mắt nhìn vào mỗi cô, nói là nghe nén thì có tính không? Cô cởi tạp giề đi vào phòng căn.
Hai người đàn ông đi theo sau,
Cuối cùng ba người ngồi trên bàn ăn,
Trợ lý Cao đã ngỏ ý xin ra về thì hắn biểu vào ăn cơm thể dù gì đã nấu xong xuôi.
Hắn nói cô nấu không dở để anh trợ lý ở lại cùng dùng bữa, lời mời của sếp thân làm trợ lý vậy nghe theo ngồi xuống ghế.
" Bạch tiểu thư nấu sao...!rất ngon" Trợ lý Cao thử miếng đầu đã khen ngợi,
Hắn dương dương tự đắc còn phải nói người phụ nữ của hắn đó ngoài nấu ăn ngon ra còn xinh đẹp nữa.
Ông anh à tôi khen cô ấy mà đâu có khen anh đâu tự kiêu cái gì? Trợ lý Cao nghĩ.
Cô cười khẽ thay lời cảm ơn của trợ lý.
Lần đầu nấu được hai người họ công nhận được lời khen đương nhiên phải thấy vui vẻ.
Bữa ăn trưa lại không nhàm chán còn tiếng nói cười,
" Sếp...!người làm trong nhà đâu hết rồi?" Anh trợ lý ngó nghiêng nhìn, tự nhiên thấy ít người còn chẳng có ai.
Còn tưởng sếp anh đuổi hết bọn họ rồi.
Cả cái biệt thự to lớn này chỉ vỏn vẹn có hai người họ thôi sao?
" Mẹ tôi mang hết về nhà chính rồi" Hắn hời hợt đáp, còn hên hắn nuôi tình nhân không biết sẽ thế nào.
" Lục tổng thường bỏ bữa nếu được ăn món tiểu thư đây nấu sẽ..." Trợ lý hiếu kì cười nói được nửa câu thì bị ông sếp ngăn lại.
Không trách được anh là con người thẳng thắn có gì nói đấy đương nhiên nói thẳng dốc sẽ mất lòng.
Hắn lườm trợ lý một cái ác cảm, dám lắm miệng.
" Lo ăn xong đi" Hắn nhắc anh,
Công việc của hắn nhiều đếm không xuể việc bỏ bữa thường xuyên là chuyện bình thường, nói như vậy thì hôm nào cô cũng phải nấu ăn cho hắn rồi.
Bỏ bữa nhiều lại rất hại bao tử, nếu anh không chê vậy thì tôi sẽ là một cô gái đảm đang việc bếp núc cho anh.
Cô tự nghĩ một mình, còn nói ra thì xấu hổ chết mất bản thân cô bị sao rồi tự nhiên lại nghĩ vớ vẩn..