Bạn Thân Càng Lớn Càng Lưu Manh

Chương 71: Chương 71





Tháng năm, trường trung học phổ thông.
Những mầm hoa đỏ bắt đầu nở trước làn nắng dần trở nên gắt, tiếng ve cũng đã kêu văng vẳng hai tuần nay.

Nó từng là thứ ồn ào nhất cho đến giây phút hiện tại.
Cả sân trường gần như được bao phủ bằng màu áo cử nhân, phần còn lại là đồng phục.

Đây cũng là dấu hiệu của mùa hè đang đến và một năm học vừa qua đi.
Nhưng đối với những con người khoác trên mình vạt áo cử nhân kia, không đơn thuần là kết thúc một năm học nữa rồi.
“Chị Linh, em tặng chị này, chúc chị đậu đại học nha!”
Cậu năm sinh tuy nhỏ tuổi hơn cô nhưng lại có dáng vẻ cao ráo.

Làn da trắng bóc cùng gương mặt non choẹt, cậu gãi gãi đầu xấu hổ thùi bông hoa hồng vào tay cô.
Bông hoa hồng đỏ quá to gây trói mắt trước tất cả mọi người trong sân trường.

Cứ ngỡ là tỏ tình nên họ xúm lại vỗ tay.

Lam Linh lúng túng vô cùng.
Đây là cậu học sinh theo đuổi Lam Linh thời gian gần đây, tuy cô đã từ chối nhưng có vẻ cậu nhóc chẳng muốn bỏ cuộc.

Lam Linh không muốn gieo hi vọng nên lùi một bước không có ý định nhận hoa.
Nam sinh kia cười khổ giữ cổ tay cô lại.
“Chị… chị đừng nghĩ nhiều, em… chỉ muốn chúc mừng chị thôi!”

“Chị mà không nhận là em xấu hổ lắm!”
Dáng vẻ lúng túng của cậu ta cũng làm cô khó xử theo nhưng cậu ấy cứ một hai khẳng định chỉ có ý định tặng hoa bình thường và hết tình cảm với cô rồi.
Lam Linh cau mày những cũng nhận vì không muốn cả hai mất mặt.

Thôi thì cô cũng ra trường rồi.
“Cảm ơn…!”
Cô chỉ vừa mới nhận hoa tiếng hò hét vàng lên ầm ầm như chúc mừng cho sự thành công của chàng trai nọ.

Lam Linh miễn cưỡng cười một cái đoạn ôm bó hoa mà rời đi.
“Không thích người ta thì nhận hoa làm gì? Cứ thẳng thắn từ chối!” Khả Hân nói.
“Cậu ta bảo sợ mất mặt!”
Lam Linh não hết cả ruột.

Giờ vứt đi thì hơi quá đáng mà giữ lại thì không nên.

Suy đi nghĩ lại quyết định vứt vào thùng rác, nào ngờ bạn học thấy được liền ngăn.
“Ây, hoa đẹp thế mà vứt à? Bọn tớ mượn chụp hình tí thôi!”
“Các cậu cầm đi, cho luôn đấy!”
Lam Linh nhìn bó hoa mừng rỡ nhét vội vào tay bạn.

Gánh nặng cứ thế mà được giải quyết nhẹ nhàng những hậu quả sau này thì khó mà lường trước được.
Bức ảnh tập thể lớp được đóng khung gỗ đẹp đẽ đặt xuống.

Lam Linh bất chợt nhìn khung ảnh bên cạnh, màu gỗ đã phai cũ bụi bám đầy.

Nhớ không nhầm thì chụp từ cuối cấp hai.
Chụp cùng người đó…!
Cô lặng lẽ ụp tấm ảnh xuống rồi vội vã xuống nhà theo tiếng gọi của mẹ.
Không lâu sau đó Lam Linh bắt đầu năng nổ cho việc ôn thi đại học.

Cô bận tất bật đến không có thời gian ăn, không có thời gian ngủ.

Hết học thêm rồi lại tự học, đèn học luôn luôn được mở sáng.
Và rồi những nổ lực hết mình của cô gái nhỏ được đền đáp bằng tấm phiếu đậu đại học.

Sự háo hức khó giấu trong người cô vui mừng cầm tấm giấy báo trúng tuyển lên soi vào ánh sáng.

Đây là trường đại học có số điểm tương đối cao cô còn lo rằng mình sẽ rớt.
Ôi trời, nếu rớt thật thì tương lai của tấm thân hạt cát này sẽ làm sao đây? Mẹ cô có bắt đi bán vé số, nhặt ve chai để sống không? Lam Linh cười khàng khạch.
“Không được, đổi trường đi.


Mẹ nhớ con cũng nộp hồ sơ vào trường gần nhà mình mà!”
Thảo Mai tức giận quát lên vì biết được trường đại học cô định học quá xa nhà.

Thân gái một mình mà dám ngang nhiên đăng ký vào ngôi trường xa nhà như thế, bà không yên tâm.
“Mẹ ơi con không nộp trường đấy nữa rồi, con chỉ nộp mỗi một trường thôi.”
“Vậy thì học tư đi”
“Mẹ..!”
“Không nói nhiều, đi lên phòng!”
Lam Linh cãi không lại ấm ức mà chạy lên phòng.

Cứ nghĩ rằng đem khoe báo trúng tuyển thì bà sẽ vui lắm.

Cô ức đến phát khóc sau đó tức giận cầm áo khoác đi ra khỏi nhà.
Vừa ra đến cửa đã nghe tiếng Thảo Mai quát.
“Đi luôn đi, thứ con cái không nghe lời!”
Lam Linh ra đến cửa thì không biết đi đâu về đâu, cô lửng thửng đến thư viện trong túi còn xót đúng mười nghìn.

Đủ để mua vé vào trong.
Cô vào định đọc sách một lúc rồi về ai ngờ lại ngủ quên mất, mãi đến khi người ở đấy gọi thì đã hơn bảy giờ tối.
Lam Linh vội vàng chạy về nhà, cô đi đường tắt nên không may bị thập chân xuống cống nước.

Mọi người xung quay thấy mới chạy đến đỡ cô dậy.
Một bà cụ chống gậy vội vã bước đến.
“Cháu gái có làm sao không? Nắp cống này bị bung ra rồi, đèn lại bị đám con nít bắn hỏng.

Cháu quay ra đường lớn đi đi, vào công viên rửa chân cho sạch.”
“Vâng, cảm ơn bà ạ!”
Cô nén đau khập khiễng đi vòng đến công viên, vòi nước ở đây là giếng nên phải bơm.


Lam Linh quay cần nước mãi nó mới phun nước lên.
Rửa chân sạch sẽ thì lại đi bộ về, đầu gối máu khô lại làm mỗi lần cử động đều rất đau.
Về đến nhà Linh lại không dám vào trong vì sợ bị mẹ chửi.

Cũng phải, đã tám giờ rồi còn gì.

Thế là chỉ ngồi thụp trước cổng nhà mà không dám vào trong.
Cạnh!
“Linh..!”
Cửa mở ra làm Lam Linh giật mình vịn tường đứng dậy.

Bố cô mừng lắm, tìm cả buổi chiều.
“Con… con ngủ quên ở thư viện!” Sợ Ninh Quân Vương lo lắng nên cô vội giải thích.
Vào nhà còn bất ngờ hơn vì không biết Khả Hân đã ở nhà cô từ lúc nào.
Không biết trong suốt thời gian cô không có ở nhà mọi người đã nói chuyện gì với nhau.

Nhưng gương mặt Thảo Mai không còn nặng nề như lúc đầu nữa, và đặc biệt hơn hết bà đã đồng ý cho Lam Linh đi học đại học xa nhà.
Chắc chắn Khả Hân đã làm gì đó.

Cảm ơn Hân rất nhiều!.