Triều Khắc Hàn chăm chú nhìn Mộc Lạc Hi, một khắc sau cụp mi mắt xuống xoay người rời khỏi..
Mộc Lạc Hi cũng theo hai người kia đi vào trong, quay người nhìn thấy bóng lưng cô độc kia.. vì sao có chút thương xót?
Chàng trai đó khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, vì sao ánh mắt hắn
nhìn cô lại đau lòng như vậy? Còn cách gọi tên thân mật đó, ngay cả Đặng Dĩ Hằng cũng không gọi cô như thế, giọng nói ấm áp cưng chiều đó..
Rốt cuộc, chàng trai đó là ai?
Đến khi Triều Khắc Hàn ra khỏi cửa, mới ngoái đầu lại nhìn.
Tim thật sâu như bị đâm một nhát.
Bao nhiêu cố gắng, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ mong được sớm trở về gặp cô.
Thật không ngờ cô lại không đợi hắn..
Cô nhẫn tâm quên đi hắn, để lại trong hắn vết cứa thật sâu.
Tâm của hắn, kịch liệt đau đớn.. giống như bệnh ung thư, trải qua từng giai đoạn, chết dần chết mòn..
Triều Khắc Hàn từ khi nhìn thấy cô, liền không quan tâm đến cô gái bên cạnh nữa, khiến cô ta âm thầm ghen ghét.
– Lạc Hi.. Lạc Hi.
Vương Triết Nhã vỗ vai cô, vài lần cũng không thấy phản ứng.
– Hả?? – Cô hoàn hồn.
Mộc Lạc Hi cứ mãi suy nghĩ về người kia, mặc dù cô không muốn nhớ đến nhưng không biết vì sao hình ảnh đó cứ mãi quanh quẩn trong cô. Nhất là ánh mắt người đó nhìn cô, ẩn chứa sự lưu luyến nhớ mong mà cô không thể hiểu được..
– Em ăn gì? – Đặng Dĩ Hằng hỏi.
– Sao cũng được. – Cô đáp qua loa.
Trong lòng lại dấy lên nghi vấn, câu hỏi này của anh trước giờ cô
chưa từng nghe qua. Hai người cùng nhau đi đâu, luôn luôn là anh giúp cô chọn món, sở thích của cô anh thậm chí còn biết rõ hơn..
Người phục vụ bưng đến một bàn thức ăn ngon, nhưng cô lại không có khẩu vị, không muốn ăn.
Mộc Lạc Hi nhìn chằm xuống chén, không để ý hai người kia đang nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Rốt cuộc anh muốn gì ở Lạc Hi hả?”
Vương Triết Nhã nhân lúc cô không để ý, dùng khẩu hình miệng tra khảo Đặng Dĩ Hằng.
Anh nhún vai, không đáp.
“Dù anh không nói, tôi vẫn sẽ có cách biết.”
Vương Triết Nhã ngoan cố cảnh cáo, bất kì một ai dám tổn thương một
cọng lông tơ của Mộc Lạc Hi, cô thề sẽ cho người đó chết thật thảm, nếu
thật là thế.. Triều Khắc Hàn sẽ bị cô róc xương luôn mất?
“Tùy cô.”
Hai người cứ thế tôi trừng cô, anh trừng tôi, không biết qua bao lâu Mộc Lạc Hi mới lên tiếng đánh tan bầu không khí ngột ngạt:
– Về thôi.
Dứt lời cô đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, bỏ qua ánh mắt kì lạ của
Vương Triết Nhã, cô còn chưa ăn gì mà? Nhìn lại trên bàn ăn rốt cuộc
hiểu được thở ra, những món này Mộc Lạc Hi vốn không thích!
Vương Triết Nhã thay cô phiền não, cho dù là cô không thể phân biệt
được người cùng cô lớn lên là ai, nhầm lẫn giữa người cô yêu và không
yêu, nhưng vì sao với những gì Đặng Dĩ Hằng làm, rõ ràng quá khác so với hắn, cô cũng không nhớ lại được?
Có phải bởi vì một khi yêu con người sẽ trở nên hồ đồ mê ly? Hay bởi
vì yêu quá hóa đau thương? Yêu càng sâu thì hận càng đậm? Vì là người
trong cuộc nên cô không thể phân biệt rõ, đâu là người cô thật sự yêu và đâu là người thế thân?
Vương Triết Nhã đột nhiên hiểu ra.. mặc dù cô không biết Mộc Lạc Hi
đã quên và nhớ được cái gì, nhưng cô chắc chắn đối với Mộc Lạc Hi, Đặng
Dĩ Hằng không thể sáng bằng Triều Khắc Hàn!
Thất thần một lúc nhìn lại đã không thấy hai người kia đâu, không phải chứ? Cư nhiên bỏ cô lại một mình?
– Mộc Lạc Hi, đợi tao! – Vương Triết Nhã rất nhanh đuổi kịp.
Mộc Lạc Hi quay lại nhìn cô một cái, xoay người ngồi vào xe.
– Nè, tính bỏ tao ở đây hả? – Vương Triết Nhã sốt ruột đuổi theo.
– Thư kí tổng giám đốc không lẽ không tìm được một chiếc xe để trở về? – Mộc Lạc hi không quan tâm nói.
Với thái độ đột ngột thay đổi của cô khiến Vương Triết Nhã không khỏi sững người, quên mất bản thân định nói gì, đến khi hoàn hồn lại chiếc
xe kia đã đi mất..
Mộc Lạc Hi không phải là ngu ngốc, cô mất trí nhớ nhưng không phải hoàn toàn không biết gì..
Kỉ niệm giữa hai người cô hoàn toàn nhớ rõ không khuyết đi một mảnh nào!
Vậy nên cô đã bắt đầu hoài nghi, về những câu nói cùng sự quan tâm
của Đặng Dĩ Hằng, về ánh mắt cùng hành động kì lạ của chàng trai cô
không biết tên kia..
Dọc đường về nhà cô không nói một tiếng nào, mà lòng Đặng Dĩ Hằng
cũng lon ton dậy sóng. Cô không phải đã nhớ ra chứ? Sao lại đối với anh
đột nhiên lạnh nhạt? Ngày tháng anh có thể bên cô chỉ ngắn như vậy?
Đặng Dĩ Hằng cho đến nay mới phát hiện bản thân đã dấn quá sâu vào
mối tình này.. đến nay mới phát hiện, cô gái này đã đi vào quá sâu trong tim anh, mà anh lại không có cách nào khống chế bước chân cô. Cứ như
thế, từng bước từng bước, cô bắt lấy tim anh, trở thành một cái gì đó
rất quan trọng mà anh không bao giờ muốn mất đi.
Trong lòng Đặng Dĩ Hằng yêu cô sâu đến mức.. không cần cô đáp trả,
chỉ cần cô có thể ở bên anh là tốt rồi, chỉ cần cô không nhẫn tâm chà
đạp tấm lòng của anh, chỉ cần cô đừng đem theo tim anh đi mất, vậy là đủ rồi! Cho dù là một mình anh đơn phương cũng không sao cả, anh tình
nguyện ở bên cạnh cô yêu thương cùng chở che..
Đặng Dĩ Hằng là ích kỉ, nhưng tất cả đều bởi vì một chữ yêu!
– Dĩ Hằng..
Nghe tiếng cô gọi anh mới hoàn hồn nhìn sang, mắt thấy cô treo trên môi nụ cười ấm áp nhìn anh, tâm mới tạm thời buông xuống.
– Làm sao? – Anh vuốt tóc cô.
– Đến nhà em rồi.
Đặng Dĩ Hằng nhìn ra, đúng là đã đến nhà cô rồi.. có chút luyến tiếc anh nắm lấy tay cô mân mê một hồi.
Mộc Lạc Hi bắt lấy ánh mắt lưu luyến của anh, họ đâu phải sẽ không gặp lại, ánh mắt này của anh rốt cuộc là vì cái gì?
– Anh muốn vào ngồi một chút không? – Cô chớp mắt hỏi.
– Em mệt rồi, nên sớm nghỉ ngơi, anh còn một chút việc phải giải quyết. – Anh xoa nhẹ má cô.
– Được, đi cẩn thận. – Mộc Lạc Hi nhẹ gật đầu.
Đặng Dĩ Hằng cưng chiều cô như thế, nhưng vì sao cô vẫn là cảm thấy xa cách?
Là anh đã thay đổi hay do cô nhớ nhầm? Họ chưa từng xa lạ như vậy..
Rất nhanh cô đem mọi thứ quăng sau đầu, hiện tại cô thực mệt mỏi, cô cần phải nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đến công ty.
9 giờ sáng hôm sau.
Chuông điện thoại không ngừng vang lên đánh tan mộng đẹp của cô gái
trẻ, cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn tìm kiếm chiếc điện thoại.
– Alo? – Giọng ngái ngủ mơ màng vang lên.
– Tham kiến tổng tài, 9 giờ rồi còn chưa rời giường? So với giờ đi làm đã trễ một tiếng rồi.
Giọng Vương Triết Nhã bên điện thoại vang lên kinh ngạc xen một chút giễu cợt.
– Đã chín giờ? – Mộc Lạc hi chưa hoàn toàn tỉnh, nhíu mày hỏi lại.
– Đã hơn! – Vương Triết Nhã nhấn mạnh.
– Đợi một chút liền tới. – Cô uể oải đáp.
– Lập tức.
Nghe giọng người bên kia, Vương Triết Nhã vội vàng lên tiếng ngăn
chặn hành động muốn dập máy, cô còn không hiểu rõ người kia? “Đợi một
chút” khẳng định cho cô chờ cả ngày!
– Vì cái gì? – Mộc Lạc Hi xoa trán.
– Có người tìm mày.
– Ai?
– Triều Khắc Hàn.
Vương Triết Nhã ngước lên nhìn người đang ngồi trước bàn làm việc của mình, khuôn mặt lạnh tanh không một chút biểu cảm.
– Là ai? – Mộc Lạc Hi nhíu mày.
Vương Triết Nhã cả kinh, làm sao Mộc Lạc Hi không biết hắn là ai? Đột nhiên nhớ đến hành động cùng biểu cảm của cô hôm qua, đã hơi nhận ra..
– Là người hôm qua chúng ta gặp ở nhà hàng.
Bên kia im lặng một hồi..
Người hôm qua? Vì sao lại tìm đến cô? Vì sao biết cô là tổng đốc Nghiên Hi? Cô cùng người đó có quan hệ gì?
– Có việc gì không? – Mộc Lạc Hi thấp giọng hỏi.
– Không biết! Mày thật phiền, muốn biết thì tự đến. Hỏi miết, tao còn nhiều việc rất bận, khách của mình thì tự tiếp đi.
Vương Triết Nhã gần như hét lên, từ khi nào Mộc Lạc Hi trở nên lằng nhằng như thế?
Mộc Lạc Hi đưa điện thoại cách xa tai mình một chút, chán nản ngồi dậy, có lẽ cô phải đến gặp người kia một chuyến rồi.
30 phút sau.
Chiếc xe màu trắng dừng ngay trước cổng tập đoàn Nghiên Hi, cô gái
vận bộ đồ công sở bước xuống, nhìn qua trông vô cùng nghiêm chỉnh nhưng
lại không khỏi thoát ra một nét quyết rũ. Trang phục nghiêm trang nhưng
đối với mái tóc màu xám kia lại như không hợp lắm..
Đến khi chiếc kính râm được tháo xuống, hiện lên đôi mắt lạnh như
băng, một lượt quét qua đại sảnh rộng lớn, tất cả mọi người đều cùng lúc không rét mà run, miệng lập tức im bặt không còn dám bàn tán.
Mộc Lạc Hi nhíu mày, không ngờ anh trai lại nuôi nhiều người vô dụng
như vậy. Cô có lẽ phải lưu lại đây một thời gian, đem toàn bộ mọi thứ
chấn chỉnh lại.
Từng bước dứt khoát bước đến thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất.
Những người ở đại sảnh thấy người kia đi khuất mới thở ra một hơi,
tiếp tân vội vàng hoàn hồn, họ đã sợ đến mức quên ngăn chặn người kia đi lên lầu nha..
Là ai mà trông đáng sợ như thế? Lại còn lên phòng tổng giám đốc?
Điện thoại chuyên dụng của thư kí vang lên.. là tiếp tân báo với cô
có một cô gái lạ lên phòng tổng đốc mà họ không ngăn được. Vương Triết
Nhã chỉ cười một tiếng, bảo giao cho cô.
Quả nhiên, ảnh hưởng của Mộc Lạc Hi quá lớn!
– Người mày tìm đến rồi. – Cô cúp điện thoại.
Triều Khắc Hàn nhếch môi, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
– Không cám ơn à?
– Vì cái gì?
Vương Triết Nhã âm thầm gọi trời, hai người vì sao một câu nói cũng có thể khớp tới như vậy? Họ là do thiên địa tác hợp sao?
– Không có gì. Nhưng mà hình như nó không nhớ ra mày. – Cô thở dài.
– Không nhớ ra? – Hắn nhíu mày.
– Tao đoán thế thôi, chưa tìm được người xác nhận.
– Dựa vào cái gì?
– Hôm qua bọn tao gặp nhau, tao có hỏi mày với nó tiến triển đến đâu, nó đáp một lát mày đến đón, nhưng khi tao cùng nó xuống lầu thì người
xuất hiện lại là Đặng Dĩ Hằng, nhìn nó cùng tên kia thân mật anh em tao
còn kinh ngạc hơn.. Tao cũng không biết giải thích thế nào, nhưng tao
đoán như thế, muốn biết thì tự đi tìm hiểu.
Triều Khắc Hàn nghe xong, không đáp gì xoay người rời khỏi.
Cửa phòng tổng đốc vang lên tiếng gõ.
– Vào đi.
Triều Khắc Hàn bước vào, tự nhiên ngồi trên sô pha, ánh mắt dừng lại trên người Mộc Lạc Hi.
Cô đang phê duyệt tài liệu, hắn không biết bộ dáng cô chăm chú làm
việc cũng mê người như thế, rốt cuộc không tránh khỏi đắm chìm vào bức
tranh đó.
Một khắc sau cô ngước lên, cẩn thận quan sát người đang ngồi bên kia, ánh mắt hai người chạm nhau, cảm giác quen thuộc lại nổi lên..
Mộc Lạc Hi trong vô thức bước đến bên hắn càng gần, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh.
– Anh là ai?
Câu hỏi này lần thứ hai thốt ra, mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng gương mặt bình tĩnh của hắn vẫn có biến động.
– Em không nhớ tôi?
Hắn đau lòng lên tiếng, chỉ có khi đối mặt với cô, hắn mới mất không
chế buông lỏng cảm xúc như thế, hắn đối với cô là vô phương phòng bị..
Mộc Lạc Hi trầm mặc suy nghĩ một hồi, kiên định lắc đầu.
Một cái lắc đầu khiến lòng hắn siết chặt, cười khổ.
– Vì sao? – Hắn bất lực nhỏ tiếng thốt lên, muốn hỏi cô lại như tự nói với chính mình.
Mộc Lạc Hi nhìn hắn đau lòng bản thân cũng cảm thấy buồn theo, gương mặt cũng dần buông lỏng không còn nét lạnh như băng..
– Tôi cùng anh.. có quen biết?
Cô thấp giọng hỏi, người khác cô sẽ không bận tâm, nhưng người này làm cho sự hiếu kỳ trong cô nổi lên, cô muốn biết.
– Là rất thân thiết. – Hắn nhìn cô cười yếu ớt.
Triều Khắc Hàn 22 năm này, chưa từng cảm thấy thất bại như thế, ngay cả lần hắn bị ép ra nước ngoài hắn vẫn tự có thể giải quyết mọi việc quay về tìm cô. Nhưng không ngờ
đến, hắn lại phải đối mặt với một người hắn yêu tận xương tủy nhưng cô
lại không nhớ ra hắn là ai.
– Thân thiết? – Cô ngây ngốc lập lại lời hắn. – Đến mức như thế nào?
Triều Khắc Hàn thở dài, cô thật sự không nhớ, thật sự không còn biết
hắn là ai, đến cả những kỉ niệm hắn nhớ rõ ràng.. cô đã cũng quên?
– Đến mức tôi biết rõ sở thích của em, nhớ rõ sinh nhật em, kỉ niệm
của chúng ta. Đến mức tôi vì tương lai của chúng ta bị ép ra nước ngoài
cũng không phản đối một tiếng. Tôi đi 5 năm, không ngờ trong quãng thời
gian đó em lại nhẫn tâm quên đi tôi. Trong khi tôi nhớ em điên cuồng, em lại vui cười bên một tên con trai khác. Tình yêu em dành cho tôi là như vậy sao? Hay tình yêu tôi đối với em còn không đủ lớn?
Mộc Lạc Hi nghe hắn nói đến ngây người, hắn ta nói cái gì? Họ đã thân thiết như vậy? Nhưng mà những điều này trong trí nhớ cô là Đặng Dĩ Hằng chứ không phải là hắn!
– Đừng nói nữa. – Cô hét lên, rồi lại nhỏ tiếng nỉ non. – Đừng nói
nữa, anh sai rồi, sai rồi. Chúng ta không có thân thiết như thế.
Triều Khắc Hàn bị lời cô hoàn toàn chọc giận, giữ lấy vai cô lay mạnh.
– Tôi không có nói sai, là em vô tình quên đi kỉ niệm của chúng ta, là em nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu của tôi.
Theo lời nói của hắn, đầu cô từng đợt đau lên, mơ hồ hiện lên những
hình ảnh không rõ. Có cái gì đó thôi thúc cô nhớ lại, có cái gì đó làm
tâm cô nhói đau, cô không tìm được cách khiến những hình ảnh mờ ảo đó
thôi không quấy rầy tâm trí cô.
– Buông ra.
Mộc Lạc Hi giằng mạnh thoát khỏi bàn tay hắn, lúc này hắn mới phát
hiện mình đã quá kích động. Lại phát hiện cô ở đối diện, hỗ mắt đỏ hoe,
nước mắt bên trong đã chực chờ.
Lòng cô rối.
Tim cô đau.
Cô không biết phải làm thế nào..
– Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa. – Cô ôm đầu đau khổ gào lên.
Triều Khắc Hàn không khỏi hoảng hốt, lại gần muốn ôm lấy cô để cô có thể bình tĩnh trở lại.
Không ngờ.
Cô tránh hắn.
– Đừng chạm vào tôi.
– Hi Hi..
Triều Khắc Hàn đau lòng gọi, vươn tay ra cũng bị cô tránh đi.
Tiếng gọi này của hắn, cũng khiến lòng cô đau buốt.
– Đừng gọi tôi như thế, thật ghê tởm.
Cô gào lên, trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt hằn đầy tia máu.
Lại một lần nữa lời nói của cô khiến hắn đau lòng.
Lần này hắn chẳng làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhích tới gần ôm lấy cô, mặc cho cô phản kháng hắn vẫn cứ ôm chặt.
Mộc Lạc Hi cố chấp đẩy hắn ra, lại phát hiện mình căn bản không đủ sức.
Và rồi.. lồng ngực kia mang theo hơi ấm lan tỏa bao trùm lên cô.
Mộc Lạc Hi đột nhiên xuất hiện cảm giác không muốn rời đi.
Không có phản kháng nữa, lẳng lặng để hắn ôm trong lòng như vậy.
Ấm áp..
An toàn..
Giống như đã rất lâu không cảm thấy được cảm giác an toàn như thế..
Nước mắt cô nóng hổi chảy dài..
Có phải cô có lỗi với Đặng Dĩ Hằng? Người này chỉ vừa mới xuất hiện
cô đã có cảm giác quen thuộc muốn chạm đến, nhưng khi bên anh cô lại
chẳng cảm giác được gì cả.
Nước mắt không báo trước một giọt nối tiếp một giọt trượt xuống gò
má, cô không tìm được dũng khí tiếp tục phản kháng người này, càng tìm
không được cách thoát khỏi lồng ngực ấm áp của hắn.
Hơi ấm hắn mang đến như một cơn lốc kéo cô vào trong không có đường thoát.
Mãi cho đến khi nước mắt thấm ướt trang phục chỉnh tề của hắn, hắn mới nhẹ nhàng bên tai cô thổi khí:
– Hi Hi..
Một tiếng gọi kéo cô trở về hiện thực, không biết lấy sức từ đâu một cái đẩy hắn ra.
– Đừng có gọi tôi như thế.
Cô lại tránh hắn..
– Hi Hi.. – Hắn chính là ngoan cố.
– Không được gọi.
– Em vì sao không nhớ kí ức của chúng ta? Vì sao lại khiến tôi đau lòng như thế? – Hắn dịu dàng vuốt ve gương mặt cô.
Mộc Lạc Hi sững người, phản bác.
– Đó không phải kí ức của chúng ta, đó là kí ức giữa tôi và Đặng Dĩ
Hằng. Anh đừng mơ lừa gạt tôi bởi vì mục đích gì, kỉ niệm giữa tôi và
anh ấy tôi nhớ rất rõ!
Lời của cô như tiếng sấm vang bên tai hắn, hắn rốt cuộc hiểu được cô là vì sao không nhận ra hắn.
Trí nhớ cô, đã đem hắn cùng Đặng Dĩ Hằng đảo lộn!
Hắn đã biết được lý do cô không nhận ra hắn, vậy thì việc buông tay là không thể nào, hắn nhất định đem cô giành trở về!
– Hi Hi, tôi nhất định sẽ khiến em nhớ ra tôi là ai.
Mộc Lạc Hi nhìn gương mặt hắn, ánh mắt cưng chiều yêu thương lại ẩn chứa nét đau buồn, cùng với cách hắn gọi cô và lời nói đó.
– A..
Không biết lý do một cơn đau đột nhiên ập đến, đau đến mức cô chỉ kịp ôm đầu kêu lên một tiếng, liền ngất đi.
Triều Khắc Hàn hoảng hốt giữ lấy thân thể gầy ốm đang ngã xuống, gấp gáp bế cô lên hướng cửa phòng chạy ra.
Tại vì hắn ép cô quá mức nên cô mới đau đớn ngất đi? Nhưng nỗi đau của cô có thể sánh bằng nỗi đau của hắn sao?
Đối mặt với việc người mình yêu thương nhất không nhận ra mình, có bao nhiều người sẽ không giống hắn như thế thống khổ?
Mộc Lạc Hi còn ở trước mặt hắn ngất đi, khiến lòng hắn hoảng hốt rối bời.. là đau càng thêm đau!
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến có ngày mình sẽ tổn thương cô.
Rốt cuộc, hắn phải làm thế nào mới tốt?
(Còn tiếp)