Đêm nay là một đêm dài!
Mộc Lạc Hi lăn lộn trên giường cả đêm không ngủ được, trong đầu không ngừng tua đi tua lại cảnh hai người chạy khắp khu mua sắm hôm nay, trái tim theo từng hình ảnh hiện lên mà run lên lạc nhịp.
Cuối cùng chịu không nỗi nữa, nó bật dậy, cầm điện thoại lên xem
Ba giờ sáng!
Lục lọi danh ba một hồi, nó bấm nút gọi, tên chi tiết dài thòn đầy biểu tượng vui nhộm.
Máy vừa kết nỗi đã nghe thấy thanh âm khuyết đại từ bên kia truyền đến:
– Con điên nào còn gọi giờ nàyyyyy!!! – Ly Hân bất mãn la lớn, mắt còn không mở.
– Lạc Hi đây. Nhỏ tiếng thôi con này.
Nó để điện thoại tránh xa tai mình, thấp giọng khiển trách.
– Mẹ mày, biết mấy giờ rồi không? Bà mày mới ngủ được một tiếng! – Ly Hân ảo não.
– Có chuyện gấp mới gọi chớ bộ. – Nó đột nhiên ỉu xìu.
Nghe giọng nó, Ly Hân thầm nghĩ không ổn rồi, bình thường yêu đời vô
tư lắm hiếm khi thấy nó ảo não như vậy, chắc có chuyện gì nghiêm trọng
lắm.
– Nói đi.
– Ê.. Dạo này không biết sao á. Tao cứ đứng gần Khắc Hàn là tim đập thình thịnh luôn mày ơi. Hổng lẽ tao bị bệnh tim hả?
Nghe nó nói xong Ly Hân vỗ trán than trời, còn tưởng chuyện gì căng
thẳng lắm, có như vậy thôi mà đêm hôm canh ba gọi điện phá giấc ngủ của
cô, cô mới buông điện thoại ngủ được một tiếng thôi a, ngày mai còn đi
học.
– Ừ, bệnh tim. Loại nặng. – Ly Hân bực mình cố tình nói.
– Gì? Thật á? – Nó thật sự tin. – Mai chắc đi khám thử một chuyến.
Trời ạ, con nhỏ này ngốc đến thế thật sao? Rốt cuộc cảm xúc của mình
thế nào cũng không biết, nhưng mà cô cũng đâu có nói sai, nó bệnh thật
mà, tương tư rồi.
– Khỏi đi. Ngày mai gặp!
Nói một tiếng để phòng ngày mai nó thật sự chạy đến nơi đó, sẽ bị
cười đến nhục chết mất, nói xong cô vội vàng cúp máy, lại lần nữa chìm
vào giấc ngủ.
Ly Hân nghĩ, ít nhất cho đến ngày đó, cô phải nhìn thấy họ vui vui vẻ vẻ thành đôi, hai đứa này lôi lôi kéo kéo cũng mười mấy năm rồi, cô
nhất định phải tận mắt nhìn thấy bọn chúng công khai yêu thương nhau thì mới yên tâm được.
Sáng hôm sau, Lạc Hi xách bộ mặt với hai con mắt thâm quầng đến lớp,
dọa cho cả bọn sợ một hồi, Ly Hân kéo nó sang một bên nói nhỏ:
– Cả đêm không ngủ sao? – Mặt cô hiện đầy lo lắng.
Nó nhẹ nhàng gật đầu, mí mắt cũng muốn sụp xuống, trông rất uể oải mà còn đáng thương nữa.
– Sao không ngủ?
– Không ngủ được, huhu. – Nó mếu máo gục đầu vào vai cô.
– Từ từ từ từ.. – Cô ôm vai nó, buộc nó đứng thẳng. – Sao không ngủ được? Vì chuyện hôm qua mày hỏi tao á?
– Ừ. – Nó ão não gật đầu. – Tao phải làm sao bây giờ, huhu.
– Được, được rồi. Một lát nói mày nghe. – Cô an ủi nó rồi trở về chỗ.
Nó vừa về chỗ đã nghe thấy giọng hắn, rất khẩn trương.
– Không ngủ được hay là thức khuya coi phim đó?
– Không ngủ được.
Nó nằm dài trên bàn, má trái tiếp xúc với mặt bàn truyền đến cảm giác lành lạnh thích thật. Bỗng nhiên nó cảm thất mí mắt thật nặng, khép mắt lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hắn nhìn nó một hồi, cũng nằm xuống theo, cảm giác gò má tiếp xúc với mặt bàn đúng là thích thật. Biểu cảm lúc ngủ của nó đều được hắn thu
vào mắt không sót một chút nào, thì ra lúc ngủ nó lại có những phong
tình dễ thương như vậy.
Lạc Hi ngủ suốt ba tiết học, cả quá trình không hề bị người khác quấy nhiễu, cũng không bị thầy cô phát hiện, lúc tỉnh dậy thấy mình còn an
toàn nó hết sức ngạc nhiên.
Cũng đúng thôi, Khắc Hàn suốt ba tiết không ngừng che cho nó, thầy cô muốn phát hiện cũng khó. Hắn không muốn giấc ngủ của nó bị quấy rầy,
cảm đêm không ngủ được chắn hẳn mệt mỏi lắm.
Quả nhiên khi tỉnh dậy, sắc mặt nó hồng hào hơn hẳn, tươi tỉnh thêm
vài phần, ngủ rồi lại thấy đói bụng, nó liền rủ cả bọn xuống phòng ăn.
– Aww no quá.. – Nó ngã người ra sau xoa xoa bụng.
– Ăn xong rồi, tao về lớp trước. – Ly Hân đứng dậy.
– Tao đi nữa. – Nó cũng đứng dậy.
Hai người trở về lớp, cả phòng học trống hoác, tìm đại một bàn nào đó ngồi xuống, nó tò mò hỏi.
– Trả lời đi chứ, tao bị sao?
– Sao là sao? – Ly Hân nhướng mày.
– Thì hôm qua tao kể rồii. – Nó nhăn mặt.
– Quên rồi! Nói lại.
– Tao hỏi mày là không biết sao dạo này tao mà đứng gần thằng Hàn là
tim đập nhanh lắm luôn, chắc phải đi khám bệnh quá mày ơi. – Nó úp mặt
xuống bàn.
– Ừ. Mày bị bệnh. Mà đi khám cũng vậy thôi, nan y. – Ly Hân chống cằm.
– Gì??? Thiệt hả? – Nó hoảng hốt ngước lên, mắt trợn to.
– Ai xạo mày đâu. – Cô cố tình nghiêm trọng vấn đề.
– Chết rồii.. hổng chừng tao còn mấy tháng đời thôi hả?!
Nó thật sự tin lời cô, bối rối vò đầu bứt tai, có ngốc thì cũng thông minh chút đi chứ, cô đâu phải bác sĩ, chuẩn đoán có thể chính xác vậy
được sao.
– Không chết đâu, yên tâm. Nhưng nếu không chữa, mày sẽ bị nó hành tới sống không yên chết không ổn đấy. – Cô cốc đầu nó.
– Bệnh gì vậy trờii.. – Nó ngẩn mặt than.
– Bệnh tương tư.
– Hả?? – Nó ngạc nhiên. – Mẹ màyy! Gạt tao. – Nó đánh cô.
– Hahaa.. Cười chết mất. – Cô ôm bụng cười. – Mà tao nói đúng chứ bộ, không chữa là xong phim. – Cô trở về trạng thái nghiêm túc.
– Nhưng mà mày nói rõ hơn xem, tao vẫn không hiểu, không lý nào mà
tao đơn phương thằng đó được, không bao giờ, never! – Nó đan chéo hai
tay.
– Có thể, có thể. – Cô gỡ tay nó ra. – Bởi vì tình cảm, là thứ không
thể đoán trước, cũng không tới lượt mày quyết định được hay không. – Nói tới đây mặt cô hơi buồn buồn.
– Làm sao được chứ, tao tuyệt đối không thích nó được. – Nó làm mặt
khổ. – Vài nhịp tim thì chứng mình được gì chứ, không tính. – Nó ngoan
cố.
– Được, vậy giờ tao hỏi mày. Bắt đầu từ việc khi mày gặp nó mày cảm thấy thế nào?
– Thì tim đập rất nhanh đó. – Nó lại ảo não.
– Chỉ vậy thôi? – Cô dò hỏi.
Nó kĩ lưỡng suy nghĩ một hồi, quyết định nói ra hết cái cảm giác kì lạ này.
– Có hơi vui vui.
– Tiếp, thế lúc không gặp nó thì sao? Hoặc là không thể gặp, hay là lúc không ở cạnh?
– Lúc không gặp nó thì không có gì khác thường, bởi vì không gặp thì
cũng không lâu lắm, rất nhanh lại thấy nó xuất hiện. Nhưng mà mỗi lần
không có gì để làm thì hình ảnh nó cứ hiện lên trong đầu tao quài, từ
gương mặt nó cho tới lúc hai tụi tao ở gần nhau. Trời ơi chắc tao chết. – Nó nằm dài than thở.
– Vậy lúc mày thấy nó gần gũi với mấy đứa con gái khác thì sao? – Cô đưa mặt lại gần.
– Làm sao có chuyện nó sẽ gần gũi với con gái chứ. Mà kì thật là chỉ
cần thấy con nào đứng gần nó thôi thì tao sôi máu rồi, cứ khó chịu sao
ấy, mặc dù nó chả làm gì cả.
– Okie hỏi tiếp, lúc nó nói chuyện hay giỡn với mày thì mày thấy sao? Bao gồm cả những hành động mà mày hay nói với tao là “vô cùng hình
thường” ấy.
Thật ra từ lúc nó kể rằng tim nó đập nhanh khi gặp hắn thì Ly Hân sớm đã có đáp án rồi, chỉ là cô muốn hỏi như vậy để nó tự nhìn nhận ra
thôi, nó phải tự biết rằng mình với hắn là có cảm giác mới được chứ.
Nó nghe hỏi xong thì giật mình, thật sự rất chú tâm kĩ lưỡng mà suy nghĩ câu hỏi này, rất lâu sau mới lấy được đáp án.
– Hết thấy bình thường rồi. Mỗi lần nó thân mật với tao thì thấy ngại lắm, chỉ muốn né ra xa thôi, mà cứ thấy vui vui, trời ạ, tao bị điên
rồi mày ơi.
– Cũng biết ngại luôn đó. – Ly Hân chọc nó. – Vậy chắc sẽ đỏ mặt ha?
Ai da.. Không biết Lạc Hi lạnh lùng mà đỏ mặt thì ra cái bộ dạng gì
đây?~
– Gì.. Gì chứ. – Nó bối rối, mặt lại đỏ lên.
– Haha.. Tao biết mày bị gì rồi. Thế tao hỏi mày xong rồi mày có nhận ra mày bị gì chưa?
Nó im lặng, từng dòng chữ của cô chạy qua trong đầu, ép buộc nó phải
thừa nhận cảm xúc của mình, nó biết rồi mà, chỉ cần nói ra là được thôi
mà..
– Hình như là thích?
– Chính xác. – Ly Hân búng tay. – Có tiến bộ, có tiến bộ. Rốt cuộc cũng thông minh lên được một chút. – Cô xoa đầu nó
– Gì chứ. – Nó hất tay cô. – Vậy giờ làm sao đây.
– Ây chà.. Cô bé đáng thương. Thật sự không thể tin là mười lăm tuổi
đầu mày mới trải qua việc này đấy. Đào hoa thế kia mà lại.. – Cô thở
dài.
– Ngưng nói móc tao đi. – Nó liếc. – Huhu vậy giờ sao đây, không biết đâu. – Nó vò đầu.
– Bật đèn xanh cho nó chứ biết sao giờ.
– Là sao? – Mặt nó ngớ ra.
– Cho nó biết mày thích nó chứ sao.
– Hả? No no, tao không bao giờ đi tỏ tình với nó nhá. – Nó xua tay.
– Ai bảo mày tỏ tình. Chỉ là cho nó thấy được mày bắt đầu chấp nhận nó rồi, để nó tỏ tình với mày. – Ly Hân bắt đầu bày cách.
– Nó thích tao sao? Không thể nào! – Nó chống cằm.
– Sao mày biết nó không? Nói mày nghe là người trong cuộc như mày
không bao giờ nhìn ra rõ được vấn đề đâu. Mà nếu nó không thích thì cùng lắm mày phải đi cua nó thôi.
– Gì? Đùa á? Sao được!! – Nó trợn mắt.
– Sao không được. – Ly Hân bĩu môi. – Mày còn cua được Dĩ Hằng cơ mà.
– Điên à. Đừng nhắc tới tên đó nữa, bực mình chết được. Ushiii.. không biết đâu huhu. – Nó lại mếu máo.
– Cách thì tao nói rồi đó, tự xử đi, cố lên, haha. – Cô cười chọc nó. – Ê bọn nó vào, tao về chỗ.
Thấy tụi nó từ cửa đi vào, Ly Hân vội vàng đứng lên trở về chỗ của mình, nó chán nản thở dài trượt trên bàn.
– Sao đấy?
Hắn ngồi vào chỗ, xoa xoa đầu nó.
– Buồn ngủ. – Nó đáp theo phản xạ, rồi rất nhanh ngủ gục mất.
Hắn không nói gì chỉ im lặng nghịch từng lọn tóc nó, con nhóc này ham ngủ tới vậy sao, lúc nãy ngủ ba tiết rồi còn không đủ? Những lọn tóc
mượt mà một lần chạm vào liền không muốn buông ra. Bàn tay to lớn của
hắn luồn vào tóc nó, vén lên để lộ một bên má trắng nõn với đôi mắt còn
đang nhắm chặt.
Ngón cái hắn sượt qua gò má láng mịn, nó có vẻ thoải mái lắm nhích mặt lại gần tay hắn một cái rồi lại ngủ tiếp.
Hương thơm đặc trưng của hoa oải hương từ mái tóc nhó nhè nhẹ bay ra, phảng phất qua cánh mũi làm đại não hắn hoàn toàn thả lỏng.
Hắn nhớ rõ sinh nhật nó năm ngoái, hắn đã cố tình đặt tặng nó một bộ
sữa tắm mang mùi hoa nó thích từ một hãng nước hoa nổi tiếng của Pháp.
Một năm qua nó vẫn luôn sử dụng, từ rất lâu mùi oải hương đã là mùi
hương đặc trưng cho nó, giống như chính con người nó – nhẹ nhàng và
thuần khiết.
(Còn tiếp)