Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 33




Hiện giờ tin tức hot đứng đầu của tinh tế là gì?

Đó là nhị hoàng tử điện hạ sắp kết hôn. Theo như tin tức thì chỉ còn hai ngày nữa là đến hôn kì. Biết được tin tức này, cả tinh tế sôi trào. Dưới sự lãnh đạo của hoàng để thì đế quốc đã thống trị toàn thế giới, chỉ còn có đế quốc Billy có năng lực chống lại.

Wilmot – nam thần được cả thế giới sùng bái – sắp kết hôn. Hôn kì còn vội vàng như vậy khiến rung động cả thế giới.

“Bệ hạ, mọi chuyện đã chuẩn bị thỏa đáng.” Thị quan cúi đầu, ánh mắt trậm liếc người đàn ông trung niên quý khí.

Cầm cây hoa tuylips đỏ, ánh mắt hoàng đế nhìn sang thiếu niên đang ngồi đối diện. Từ lần gặp mặt kia đến giờ bọn họ cũng hay liên lạc nhau. Đề tài nói chuyện cũng nhiều và hợp đến nỗi sắp trở thành bạn vong niên. Hiện giờ đứng trước mặt ông, thiếu niên này không chỉ không nói chuyện với ông nữa mà còn ngang nhiên làm chuyện khác.

Không phải là ông chỉ dạy Wilmot chút chuyện mà người đàn ông nào cũng phải làm thôi sao, vậy mà đến hôm nay đứa nhỏ này nhìn ông cười không có ý tốt. Hiện giờ thì hay rồi, còn tự mình chơi game, không thèm để ý đến vị hoàng đế quyền to nhất cả tinh tế.

Đương nhiên, đối mặt với con dâu, hoàng đế cũng không muốn làm mình làm mẩy cái gì. Mới chỉ quen biết có mấy ngày mà ông hận hai người không thể quen nhau lâu hơn. Lần trước hai người nói chuyện lâu quá đến mức Wilmot không nhịn nổi nữa phải chạy vào lôi Mạc Tạp trở về. Ông chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt nóng vội của con trai nhỏ nhà mình như vậy.

Hoàng đế nhấp một ngụm trà rồi chỉ vào văn kiện trong tay, “Joyce, ta nghĩ con hiểu được mình sẽ phải đối mặt với cái gì chứ? Không hối hận sao?”

Mạc Tạp nhướn mi, “Bệ hạ hối hận sao?”

“Thật sự mà nói thì từng có nhưng thỏa mãn lại chiếm nhiều hơn.” Hoàng đế cười cười.

Ngón tay của Mạc Tạp lướt trên bàn phím như gió, thế giới thứ hai đã bước vào giai đoạn hoàn thiện thứ hai.

“Thật sự ra đúng là phiền thật nhưng mong ước ban đầu không thay đổi. Mấy thứ phiền này không đáng để con hối hận.” Mạc Tạp sửa chữa chi tiết cuối cùng, một tinh cầu màu lam xinh đẹp hiện ra, đại dương xanh lam, đám mây trắng xóa, ráng trời hồng hồng.

Nhìn thế giới như thực như ảo hiện lên trước mắt, hoàng đế không thể không cảm thán thiếu niên trước mắt thậm chí còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của ông, “Cũng phải.” Rồi ông lấy ra một cái chìa khóa, “Cầm lấy.”

Chìa khóa bay trên không trung thành một đường parabol hoàn mỹ rơi vào tay Mạc Tạp, hắn nhíu mày.

“Đế quốc muốn giữ bình yên cho nhân dân thì không chỉ cần người cầm quyền giỏi mà còn cần người khống chế hắc ám.” Đôi mắt hoàng đế trầm xuống nhìn biểu tình của Mạc Tạp.

“Hoàng đế là tượng trưng cho mỗi quốc gia nên không thể quang minh chính đại nhúng tay vào những hoạt động trong tối.” Mạc Tạp nheo mắt, “Dường như bệ hạ rất tin tưởng con?”

“Ta chỉ tin tưởng ánh mắt của chính mình.” Bệ hạ cười nói, “Con có tiếp thu không?”

Mạc Tạp nhe răng, “Biết nhiều thì chết sớm. Bệ hạ đã đoạn đường lui của con. Cơ mà sao ngài lại làm con khống chế hắc ám. Mặt con giống người hay làm việc xấu sao?” Hắn vuốt vuốt khuôn mặt mình, “Con nghĩ là khuôn mặt con rất chính khí.”

Bị lời nói không biết xấu hổ của thiếu niên làm nghẹn lời, hoàng đế khẽ ho một tiếng, “Được rồi, lần sau ta sẽ cho con gặp thuộc hạ của ta. Bọn họ nắm trong tay rất nhiều mạch kinh tế. Nhưng hệ thống khiến ta ngạo mạn nhất vẫn là cục tình báo. Bọn họ đều là những người rất đáng yêu và ưu tú.”

Hệ thống tình báo? Mạc Tạp ngẩn ra rồi bĩu môi, “Người của ngài rất nhiều, rất phiền. Đợi một thời gian con giúp ngài làm một cái phần mềm theo dõi, ở nhà là có thể nắm trong tay cả thế giới. Thậm chí còn có thể biết được….” Mạc Tạp cười tủm tỉm nhìn hoàng đế, “Biết được người đàn ông nhà mình học loạn cái gì để chuẩn bị phòng khi chưa xảy ra.”

Biểu tình của hoàng đế cứng đờ. Đứa con dâu này của ông rất hung tàn. Nếu giao đế quốc vào tay đứa bé này sẽ không lo người khác xâm lược nhưng nếu có một ngày mà nó nổi lên ý tưởng làm phản thì con trai vốn đã hãm sâu trong lưới tình sao có thể trấn áp được a! Nếu không phải nhìn thấy sự nguội lạnh trong mắt đối phương cùng với phong cách làm việc không hề cố kị ai cả thì ông đã từng nghĩ mình sẽ tàn nhẫn mà bóp chết mầm non này.

“Nhưng con càng muốn giúp người đàn ông nhà mình hao tổn bớt tinh lực hơn là muốn thâu tóm thế lực quốc gia.” Mạc Tạp nheo mắt, liếm liếm môi, một vệt ánh sáng kì dị lướt qua đáy mắt hắn.

Thật không biết xấu hổ. Hoàng đế bại trận, nhếch nhếch miệng. Đứng trước người đứng đầu của thế giới mà dám mở miệng nói tình thoại thế này tính tình thật sự cuồng dã.

“Joyce.” Một bóng người cao lớn đi tới.

Hoàng đế nhìn Wilmot đã đến, đứng dậy nói, “Được rồi, giờ đi thí nghiệm năng lực thôi.”

Mạc Tạp quay đầu nhìn ánh mắt u oán của Wilmot, nhịn không được cười. Trời ạ, nhân thiết của nam thần đã biến hóa không còn nhận ra được nữa.

Wilmot cúi đầu, thấp giọng nói, “Anh đến đón em về nhà. Em có đói không? Hôm nay anh nấu…..”

“Đã đến rồi vậy thì đi xem kết quả thí nghiệm của Joyce thôi.” Hoàng đế nhịn không được oán hận. Có người show ân ái trước mắt khiến mấy chục năm làm người cô đơn như ông cũng ghen tị. Con trai nhỏ nhà ông đã hóa thân thành thê nô rồi! Thậm chí còn show tình cảm trước mặt cha nó nữa. Bỗng dưng ông thực nhớ đứa con trai lãnh khốc ít nói của một tháng trước.

Lần này mục đích thí nghiệm năng lực rất nhiều, hoàng đế còn mời cả một vài đại thần quyền cao chức trọng đến chứng kiến, xem như cho Mạc Tạp mặt mũi, cũng gián tiếp thừa nhận địa vị của Mạc Tạp tại hoàng thất. Còn kết quả của thí nghiệm thì hoàng đế hoàn toàn yên tâm với khả năng của con dâu yêu nghiệt nhà mình. Ông cũng chỉ đang tạo thế cho con dâu mà thôi.

Trước khi thí nghiệm bắt đầu, cả đại sảnh đều ngồi kín người bởi họ nghe nói Mạc Tạp không chỉ thuần phục được hoa tuylips đỏ lại còn có cả một cây phấn cúc, không ai không muốn biết năng lực tương tác của hắn rốt cuộc mạnh đến đâu. Ngoại trừ công tước Posey còn có năm vị công tước khác cũng xuất hiện, ngay cả đối thủ một mất một còn với ông là công tước Wright cũng không vắng mặt. Ngoại trừ các công tước còn có cả các bá tước và các công tử giới quý tộc.

Ngay lúc hoàng đế bước vào thì cả hội trường ồn ào bỗng trở nên yên ắng.

Thấy Mạc Tạp đi đến, công tước Posey đứng dậy, ánh mắt có chút phức tạp như đang nhìn một mặt mới lạ mà mình chưa bao giờ được chứng kiến của đứa con nhà mình. Mạc Tạp cũng không phản ứng mà chỉ cười nhẹ, “Phụ thân.”

“Ừ.” Vốn khuôn mặt của công tước Posey rất nghiêm túc nên khi đối diện với nụ cười thân thiết của thiếu niên, ông không biết làm sao cho phải. Mãi một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu, “Đừng lo lắng quá.”

Mạc Tạp nhướn mi nhìn ông, trong lòng có chút tỉnh ngộ. Nguyên chủ tính tình vừa ôn hòa lại nhát gan, công tước Posey không có cách nào nói chuyện, mà gần nhất lại còn có chút thất vọng về nguyên chủ nên mới dẫn tới hiểu lầm sâu, tình cảm cha con rạn nứt.

Nếu đọc nguyên tác kĩ một chút thì có thể nhận ra lúc nguyên chủ bị bêu danh xấu thì công tước Posey cũng không hề bỏ rơi đứa con này mà chỉ giam lỏng cậu ta để cậu ta ăn năn hối lỗi. Cuối cùng mọi chuyện thay đổi quá nhanh nên nguyên chủ mới bị mọi người bỏ quên đến chết đói. Kì thật nếu nghĩ kĩ ra thì công tước giam lỏng nguyên chủ vốn là để bảo vệ cậu ta.

Đáng tiếc lúc đó nguyên chủ vốn nhát gan lại chưa trưởng thành nên không hiểu tâm tình của công tước Posey, mà công tước Posey lại khác với hoàng đế. Ông thật tâm quan tâm đến đứa con nhà mình nhưng lại bị từ chối liên tục nên cuối cùng mới chết tâm như vậy.

Mạc Tạp nở nụ cười đáp lại lời an ủi của công tước.

“Đi thôi.” trong lúc hai người đang nói chuyện thì mọi việc đã được chuẩn bị xong xuôi.

Wilmot nắm tay Mạc Tạp, trong mắt hoàn toàn là sự tin tưởng, bàn tay lại tham luyến không muốn buông ra.

Sau khi đi vào phòng thí nghiệm, Mạc Tạp nhìn thấy trước mắt là những ánh sáng xanh lục khiến hắn có ảo giác rất quen thuộc.

“Gom tất cả những ánh sáng mà ngài nhìn thấy bỏ lên bàn.”

Khác với những gì trong phòng thí nghiệm, phía bên ngoài đặt một chiếc máy đo lường với những dòng số hiệu liên tục chuyển động. Thông qua những con số này người ta có thể dự đoán được trình độ tương tác của một người với thực vật.

Khác với tất cả những người khác trên thế giới này, vừa bước vào phòng thí nghiệm Mạc Tạp đã nhìn thấy một loạt những chấm sáng rậm rạp khắp nơi. Hắn thậm chí còn nhìn rõ những chấm sáng này là do tổ số liệu nào hợp thành. Những số liệu này được lập trình thô đến mức Mạc Tạp không nỡ nhìn thẳng.

“Cậu ta di chuyển kìa? Cậu ta nhìn thấy chấm sáng rồi sao?”

“Không biết nữa. Tôi nhớ là lúc đó mình nhìn thấy năm mươi chấm nhưng tiếc là chỉ lấy được ba mươi.”

“Thế là quá giỏi rồi, khó trách thực vật thích cậu như vậy. Nhà tôi có một cây hoa khá quý, hôm nào mời cậu đến xem được không?”

“Đương nhiên là được.”

Các công tử và tiểu thư quý tộc ồn ào bàn luận, đối với thí nghiệm ưu tú hay không họ không quan tâm lắm. Đối với họ mà nói Posey Joyce chỉ là một cái tên bởi họ chưa từng tận mắt chứng kiến khả năng của hắn nên không ai nghĩ việc hắn thuần phục trân hoa là thật.

Công tước Posey tựa như ngừng thở. Trông ông còn lo lắng hơn cả người đang thí nghiệm trong kia. Hoàng đế cười tủm tỉm vuốt râu, ánh mắt liếc đến Wilmot đang đứng bên cạnh.

“Không lo lắng sao?” Hoàng đế nhướn mi. Thiếu niên trong phòng thí nghiệm hoàn toàn không di chuyển, tựa như không nhìn thấy một chấm sáng nào cả. Cho dù là khả năng tương tác với thực vật khá thấp thì cũng đã có thể nhìn thấy một hai. Nhưng Mạc Tạp lại không phản ứng gì hết.

Giọng nói của Wilmot cực kì kiên định, “Con tin em ấy.”

“Vậy sao.” Bệ hạ cười cười. Cũng từng có một người tin tưởng ông không oán, không hối hận. Bọn họ có lẽ sắp được gặp lại nhau rồi.

Thời gian càng trôi qua mau, càng nhiều người lộ ra ánh mắt nghi ngờ, vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa kia đều bị Wilmot nhớ hết. Hắn lạnh lùng liếc mắt qua khiến các công tử quý tộc kia sợ hãi không dám hó hé gì nữa.

Uy thế của Wilmot từ xưa đến này vẫn rất mạnh, chỉ cần hắn liếc qua một cái là các công tử tiểu thư đều yên tĩnh như chim bồ câu, dù không phục cũng không dám phản kháng. Vốn ban đầu thái độ của họ với vị nhị hoàng tử này là một nửa đố kị một nửa tôn sùng. Ngay khi nghe Wilmot có hôn ước thì không ít tiểu thư quý tộc đã ôm oán hận với Posey Joyce.

Thế lực của công tước Wright càng ngày càng thể hiện thái độ cười nhạo. Mạc Tạp thí nghiệm thành tích không tốt khiến bọn họ vừa lòng. Nhìn thiếu niên vẫn còn chưa nhúc nhích, cả đám người đều đang khinh thường mà cười, đáy lòng cũng có chút hả hê.

Cuối cùng đến khi công tước Posey sắp cứng đơ thành tượng đá thì Mạc Tạp cũng di chuyển. Ngón tay của hắn chỉ chấm nhẹ một cái, tất cả chấm sáng xanh trên màn hình tựa như được thổi thêm linh hồn, lần lượt tự mình bay tới, tự động xếp thành hàng rồi rơi xuống bàn.

Mạc Tạp cong cong mắt, đầu ngón tay khẽ gõ một cái, tất cả điểm sáng còn đang loạn cào cào bắt đầu xếp thành hàng mà rơi xuống.

Bàn có hơi nhỏ, Mạc Tạp nhíu nhíu mi rồi lập tức lập trình một bộ số liệu đánh số từng chấm sáng để chúng xếp thành một tòa tháp cao khiến mọi người đang chứng kiến phải sững sờ. Mấy kẻ đang sung sướng cười nhạo kia phải trố mắt.

Sao có thể làm được như vậy?!

Mấy chấm sáng này có thể tùy tiện lôi đi kéo lại vậy sao?!

Vì sao vào đến tay của Posey Joyce thì chúng lại ngoan ngoãn để người ta vo viên bóp bẹp nhưng thế. Dáng vẻ nhu thuận kia thật khiến người người đố kị mà. Đối với thí nghiệm này chỉ cần nhìn đến trên năm mươi chấm sáng đã là rất giỏi nhưng Mạc Tạp lại có thể nhìn thấy tất cả, thậm chí lại còn xếp được hết chúng nó lên bàn. Mặc dù cái tháp kia trông cong cong vẹo vẹo như sắp sập nhưng không ai nói được thêm câu gì nữa bởi lực tương tác này thực sự quá đáng sợ.

Ánh mắt của công tước Wright sắp nứt ra, tròng mắt sắp rơi ra rồi. Đáy lòng của ông ta không khống chế được mà kinh hãi. Lần này người nhà Posey lại xuất hiện một thiên tài nữa.

Mộ Uy đứng phía sau ông ta cũng kinh hãi không kém. Y là người xuyên qua, y đọc hết tiểu thuyết nên đương nhiên nhớ kĩ tình tiết này. Trong nguyên tác nhân vật chính thụ thiên phú kiệt xuất, lấy được tám mươi chấm sáng nhưng vẫn còn ở phạm trù có thể của nhân loại. Nhưng mà kết quả lên tới cả ngàn chấm sáng này là thế nào?!

Đây là lỗ hổng của thế giới này?! Hay là do sự xuất hiện của y đã ảnh hưởng tới tình tiết?! Chính y khiến Posey Joyce đạt được kì ngộ mới? Mộ Uy ghen ghét mà nắm chặt tay đến mức rướm máu. Tất cả ưu thế của y giờ như đang cười nhạo vào mặt y. Rốt cuộc thân phận tôn quý thì sao? Không phải vẫn là vật hi sinh đấy thôi.

Mạc Tạp nhìn một vòng xung quanh, ngón tay vẫy vẫy một chấm sáng nhỏ phía góc phòng, “Biến dị sao? Thật đáng yêu.”

Chấm sáng biến dị này khiến hắn nhớ lại bản thân mình trong quá khứ. Chấm sáng nhỏ bay bay rồi rơi xuống đỉnh tháp. Vì điểm nhỏ này biến dị nên ban đầu bị các chấm sáng khác bài xích nhưng chỉ một lúc sau nó đã dung nhập được với tất cả những điểm sáng khác.

Mạc Tạp cũng không rõ phần thí nghiệm này đến khi nào thì kết thúc nên hắn vẫn đứng chọc chọc cái tháp cao kia, yên lặng chờ đợi.

Trong lúc đó, cả đám người ở bên ngoài nhìn thiếu niên đứng chơi với các điểm sáng kia, cả người đều ngu đần đi. Đó là năng lực thế nào cơ chứ?! Đây không đơn thuần chỉ là năng lực của một người. Thiếu niên này sao có thể làm được điều đó?! Trên người cậu ta có bí mật gì?

Các loại vấn đề dồn dập hiện lên trong đầu nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác vô lực thở dài. Cái con người sở hữu khả năng biến thái thế này vẫn còn là người chứ? Đây quả thực là kì tích!

Cuối cùng Mạc Tạp bước ra, đi tới bên người Wilmot trong ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người. Hắn nhướn mày hỏi Tiểu Miêu, “Sao mọi người lại nhìn ta như nhìn con khỉ vậy?”

“Chủ nhân, ta mới đi một lúc mà ngài lại làm ra một chuyện kinh thiên động địa.” Tiểu Miêu phiền não cào tường.

Hả? Mạc Tạp nheo mắt.

Tiểu Miêu than thở, “Chủ nhân, ngài nên biết là con người chỉ có thể nhìn thấy nhiều nhất là hai trăm điểm sáng, mà kì tích này đã xảy ra từ năm trăm năm trước. Mà ngài lại vừa gọi về tới năm nghìn sáu trăm điểm sáng. Đây căn bản không phải là chuyện mà người có thể làm a!”

Sau đó, nó nghẹn ngào nói, “Chủ nhân, việc ngài vừa làm lại đào một cái lỗ hổng to đùng cho cái thế giới vốn chẳng hoàn thiện này khiến cả thế giới lại càng mỏng manh dễ vỡ hơn! Ta nghĩ thế giới tiếp theo ngài sẽ phải nhận trừng phạt của chúa tể.” Làm sai thì phải chịu trừng phạt a a a!!!

Mạc Tạp nhún vai, “Ta cũng đâu có biết con người ở thế giới này lại yếu như thế.” Đối với thế giới này mà nói khả năng của Mạc Tạp là phi nhân loại nhưng đối với hắn mà nói mấy cái điểm sáng chẳng qua cũng là một chuỗi số liệu như hắn mà thôi.

“Hay lắm! Xem ra đế quốc của chúng ta lại có một thiên tài!” Hoàng đế cười ha ha. Lúc này ông càng ngày càng hài lòng với ánh mắt của mình rồi. Đứa nhỏ ưu tú như vậy lại nằm trong tay hoàng gia. Đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài!

Video cuộc thí nghiệm của Mạc Tạp được hoàng gia đăng tải chính thức trên internet. Kết quả thí nghiệm phán định khả năng tương tác của Mạc Tạp là sss nhưng những người có mặt lúc ấy đều tự biết trong lòng với nhau là năng lực của thiếu niên ấy thực sự cao hơn rất nhiều.

Khi cả thế giới biết được tiểu hôn phu của nhị điện hạ có khả năng tương tác là sss thì cả người đều ngốc. Thí nghiệm này được thực hiện bởi hoàng gia nên không thể nào có chuyện máy móc có chuyện. Như vậy Posey Joyce đích thực chính là một thiên tài, dùng khả năng của mình chen chân vào hàng ngũ năm người đạt lực lượng tương tác sss được kính trọng.

Trong lúc trở về, hoàng đế có hỏi hắn, “Cảm giác bị vạn người chú mục thế nào?”

“Cũng được.” Mạc Tạp nhướn mi. Đời trước hắn là một minh tinh điện ảnh nên cảm giác bị vạn người nhìn cũng là ngựa quen lối cũ. Mà nói cho cùng người căng thẳng nhất ở đây không phải là hắn mà là người đàn ông nào đó. Wilmot hiện giờ đang dùng khăn ướt cẩn thận lau sạch sẽ ngón tay vừa nãy đụng phải cái điểm sáng màu xanh biến dị kia. Đụng ở đâu, lau ở đó!

Đúng lúc đó hoàng đế quay sang định nói gì đó thì nhìn thấy một màn này, ông tỏ vẻ cả người đều không được khỏe.

Sau mấy ngày tiếp xúc gần gũi, Wilmot cũng không còn cứng nhắc khi đứng trước mặt hoàng đế nữa mà cũng lộ ra một vài thói quen nhỏ. Hiện giờ chứng kiến tiểu hôn phu nhà mình nói chuyện với hoàng đế, hắn lập tức quay mặt của Mạc Tạp về phía mình, hôn một cái rồi nói, “Em chắc mệt rồi. Anh đã nấu cơm. Đồ ăn chắc giờ đã nguội. Khi nào về anh làm cánh gà rang me cho em.”

Mạc Tạp chậc lưỡi, “Anh ăn chưa?”

“Chưa. Chờ em.”

Khóe miệng hoàng đế giật giật. Hai người này có thể quan tâm đến tâm tình của lão già này không? Công tước Posey ngồi bên cạnh cũng đen mặt. Lần đầu tiên ông cảm thấy đứa nhỏ nhát gàn ngày trước khá tốt, còn đứa nhỏ thông minh hiện giờ rất hay show tình cảm trước mặt ông khiến ông có xúc động muốn đánh nó.

“Theo như truyền thống thì ba ngày trước khi kết hôn hai bên không được gặp nhau.” Công tước Posey hít một hơi, “Thế nên hôm nay Joyce sẽ theo ta về nhà.”

Một câu nói khiến không khí ám muội đóng băng. Ánh mắt của Wilmot tối sầm, hắn vô thanh kháng nghị. Hoàng đế âm thầm bật ngón tay cái, ngoài mặt lại cười ha ha, “A, không còn cách nào khác. Wilmot, hôm nay cha con chúng ta tâm sự đi. Con phải tin tưởng kinh nghiệm của trưởng bối.”

Ánh mắt của Wilmot hấp háy nhìn Mạc Tạp, cuối cùng hắn đành phải đưa thiếu niên về nhà, thuận tiện ăn chực một bữa cơm, tiếp tục dùng dằng đến tận tối muộn mới từng bước đi về.

Mạc Tạp tủm tỉm phất phất tay với Wil-trung khuyển-mot đang đi một bước quay lại nhìn ba lần, không thèm để ý đến ánh mắt ủy khuất u oán của nam thần.

Wilmot tối mắt, không cam lòng bước đi một đoạn rồi quay lại nhìn quanh phủ công tước rồi bước tới một bên tường, nhảy vào.

Sau khi vào phủ, công tước Posey mới hết nổi da gà bởi ánh mắt của nhị hoàng tử. Ông nhìn Mạc Tạp, ánh mắt tràn ngập phức tạp và vui mừng, “Joyce, cuối cùng rồi con cũng phải kết hôn. Là một người cha, ta cũng hi vọng con hạnh phúc.”

Mạc Tạp nhỏ giọng nhận lời.

“Mấy năm nay là ta đã bỏ lỡ con. Cũng may là con có thể tìm thấy hạnh phúc cho mình.” Posey ngồi xuống, than một tiếng, “Ta vẫn luôn hi vọng con có thể trưởng thành nhưng mọi chuyện là do ta quan tâm con quá ít. Ta chưa bao giờ nhận ra con trai của mình lại ưu tú như vậy.”

Sau đó công tước Posey nói nhiều về chuyện quá khứ, trong trí nhớ của ông, Joyce vẫn luôn là một đứa nhỏ yếu đuối khiến một người đàn ông nắm trong tay quân đội của cả đế quốc vốn cứng rắn lạnh lùng phải chịu thua. Mạc Tạp có chút xúc động. Hắn nhìn công tước Posey một lúc lâu rồi cười nói, “Ngài sẽ luôn là phụ thân của Posey Joyce, Posey Joyce cũng rất yêu ngài.”

Đôi mắt công tước Posey hồng lên. Ông khẽ ho một cái, “Đúng…Lúc đó là ta lỗ mãng. Ta hối thúc con trưởng thành, hối thúc con nhận tấm lòng của Elson giờ ngược lại khiến hai đứa xa nhau hơn. Ta có lỗi với cả đứa nhỏ đó nữa.”

Elson là thuộc hạ ưu tú của ông, ông luôn hi vọng hai người không bất hòa.

“Hiện giờ nó đang ở hoa viên phía sau, con đi nói chuyện với nó đi. Ta hi vọng con với nó không bất hòa với nhau.”

Mạc Tap gật đầu rồi đi tới hoa viên sau phủ công tước. Xa xa có một người đang ngắm trăng uống rượu, đứng từ chỗ của Mạc Tạp đã có thể ngửi thấy mùi rượu trong không khí.

“Elson.”

Elson hơi khựng lại, quay đầu, đôi mắt ôn nhu giờ hồng lên, “Joyce….”

Y đứng lên, vươn tay ôm chặt Mạc Tạp, “Tôi thật sự mất cậu rồi, tôi đã mất cậu rồi a.”

Mạc Tạp không trả lời bởi người mà Elson thực sự thích đã tiêu tán rồi.

“Xin lỗi, nếu lúc đó tôi kiên định hơn thì mọi chuyện đã khác.” Giọng nói của Elson có chút khàn khàn, “Nếu như hiện giờ tôi và cậu rời khỏi đây đến một nơi rất xa, cậu có đồng ý không?”

Mạc Tạp mím môi, “Xin lỗi.”

“Tôi cũng nghĩ cậu sẽ trả lời như thế.” Elson cười khổ, “Nhưng tôi cũng không làm cậu khó xử. Tôi vẫn chúc phúc cậu. Nếu có ngày nhị hoàng tử đối xử với cậu không tốt, tôi sẽ không khách khí nữa.”

“Ừ.”

“Ban đêm trời lạnh rồi, đừng để bị bệnh.” Elson cởi áo khoác ra rồi khoác lên người Mạc Tạp, “Trở về đi thôi. Có cần tôi đưa về không?”

“Không cần. Anh đi nghỉ sớm đi.” Mạc Tạp cười cười lắc đầu, “Chúng ta từ nay về sau vẫn sẽ là bạn tốt.”

“Được.” Elson cười gật đầu, đáy mắt tràn ngập đau khổ.

Mạc Tạp trở về trong ánh mắt nhìn theo của Elson. Vừa mới vào góc quẹo đột nhiên hắn bị một người tóm chặt, còn chưa kịp vùng vẫy đã bị áp lên tường.