Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 25




“Tôi cần sự trợ giúp của cậu.” Giọng nói quyêt tâm của Wilmot vang lên, đôi mắt hắn nhìn quầng ánh sáng vàng ấy tựa như nhìn thấy hi vọng của đời mình.

Mạc Tạp bay xung quanh Wilmot một vòng, “Được, hiện giờ tôi có ba thứ anh có thể trao đổi.”

Đem ra những thứ mà chúa tể gửi cho mình, Mạc Tạp biến ra ba thứ bay trước mắt. Một bông hoa cúc màu vàng kim, một lọ gì đó và một cái túi.

Đây là gì?!

Wilmot dò xét nhìn Mạc Tạp.

Mạc Tạp lúc này cũng đang sợ ngây người, những cái này là cái khỉ gì vậy?

Ho nhẹ một tiếng để che đi sự xấu hổ, Mạc Tạp nói, “Công hiệu của đồ vật từ trái sang phải là tu bổ linh hồn, tráng dương và quay vận khí.” Sau đó hắn đẩy đống đồ đến trước mặt Wilmot.

“Cái thứ nhất!” Wilmot hít sâu một hơi.

Hoa cúc này có thể tu bổ linh hồn, mùi hương còn giúp hắn thực thể hóa linh hồn để hắn mau chóng tỉnh lại được.

Trên thực tế, dù nói thế nào thì nam thần luôn đưa ra những lựa chọn chính xác nhất. Trong tiểu thuyết, linh hồn của hắn cũng được trợ giúp ngưng tụ lại chứ không bị tán đi rồi từ đó tạo nên một cường giả với tinh thần lực 4S cao nhất toàn tinh tế.

Trong tiểu thuyết, bàn tôiy vang ban đầu là hệ thống được buộc định với nam thần, chiếm giữ 4 tiếng đồng hồ một ngày của nam thần và tiến hành chương trình học như nhồi vịt để tăng trưởng lực lượng tinh thần cho nam thần.

Mà cũng bởi được huấn luyện như vậy mà phương thức sự dụng tinh thần lực của Wilmot khác hẳn so với phương thức truyền thống. Điều này cũng trở thành bàn tôiy vàng của nhân vật chính công. Wilmot là nhị hoàng tử, lại là Thiếu tướng, nên hắn đã dạy phương thức này cho quân đoàn của hắn để rồi đến khi phải đối mặt với trùng tộc, bọn họ tổn thất không đáng kể.

Một trận chiến này cũng rạng danh Wilmot, trở thành lợi thế để phá vỡ mọi kế hoạch của đại hoàng tử. Cũng bởi trận đánh này mà hắn ngồi vững vàng trên ngai vị thái tử.

Mà điều này bắt nguồn từ sự lột xác về linh hồn.

“Như vậy, tôi phải bỏ ra cái gì để trao đổi?” Wilmot dừng một hồi, hắn cảm thấy số hiệu màu xanh kia rất quen thuộc, tựa như hắn đã từng gặp qua ở đâu đó.

Mạc Tạp không tìm thấy hạng mục giao dịch nào cả, chỉ thấy mấy ô bị bỏ trống. Hiển nhiên điều này có nghĩa là chúa tể để hắn tự mình quyết định. Sau khi trầm mặc hai giây, Mạc Tạp nháy mắt cảm thấy chúa tể dường như đang dỗ hắn nguôi giận. Đột nhiên, tâm tình của hắn trở nên thật tốt đẹp, “Lần đầu trao đổi giảm giá 50% cho anh. Học cái này đi, đến khi tỉnh lại cần phải làm được một ngày ba bữa không đụng món.”

Mạc Tạp chép miệng một cái rồi vứt quyển mãn hán toàn tịch cho nam thần. Hắn bắt đầu cảm thấy nhạt miệng rồi. Đồ ăn trong thế giới này thật không dám khen tặng.

Nếu hắn không thể cải biến được cái miệng bị nuôi hư của mình thì hắn phải thay đổi thế giới a!

Bằng kinh nghiệm xuyên qua hàng trăm thế giới, hắn biết là nam thần đều là loại sinh vật biết vạn ngành nghề, dù cho tiên tôn cũng nấu ăn rất ngon. Đời trước, Mạc Tạp bị Thẩm Tiêu nuôi hư nên dù trước mặt hắn không phải là Thẩm Tiêu nhưng người này vẫn là nam thần, không phải sao. Nếu hắn không biết thì mình giúp hắn thắp sáng kĩ năng là được rồi.

Wilmot cầm quyển sách rồi mở ra. Vốn ban đầu hắn cho là bản thân sẽ phải bỏ ra nhiều vật trân quý khác nhưng quyển sách này không phải là thực đơn sao?!

Wilmot không ngờ tới điều đó nên một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại, “Xác định?”

“Ừ, sao thế?” Mạc Tạp lười biếng hỏi.

Ánh mắt Wilmot lóe lên, hắn nắm chặt quyển sách, “Được.”

Trong kí túc xá yên tĩnh, đột nhiên một đóa cúc non xuất hiện trên đầu giường tỏa ra mùi hương say mê.

Sau khi làm xong chức vụ bàn tôiy vàng của mình, Mạc Tạp trở về phòng rồi chui vào thân thể Posey Joyce. Vừa mới dung nhập linh hồn thì bị cơn đau đớn làm choáng váng. Hắn ôm cả người cuộn lại, “Cái gì thế?”

Trong tiểu thuyết, tuy Posey Joyce tính tình yếu đuối nhưng cơ thể lại rất khóe mạnh. Nhưng giờ là thế nào? Cơn đau đớn tựa như hàng ngàn đầu kim châm vào người, truyền từ dưới bụng lên đại não, toàn thân tựa như bị hút khô sức lực, cơn buồn ngủ và cơn đói cũng dâng lên.

Cho dù trải qua nhiều thế giới nhưng thân thể của Mạc Tạp vẫn luôn rất tốt, ngoại trừ phải chịu phản phệ do sự tùy hứng của đời trước ra thì cơ bản hắn chưa phải trải qua ốm đau gì cả. Mạc Tạp mơ hồ không hiểu vì sao bản thân lại phải chịu cơn đau đớn này.

Chẳng lẽ hắn dị ứng với nam thần đời này?

“……” Tiểu Miêu trầm mặc vài giây rồi nói, “Chủ nhân, đây là di chứng do làm hệ thống. Không sao đâu, ba bốn ngày là qua.”

Ba bốn ngày? Mạc Tạp giật mình, sắc mặt đen như đít nồi.

“Ngươi nói là ta làm hệ thống phải chịu đựng ba bốn ngày thế này? Chỉ cần nam thần trao đổi đồ vật qua hệ thống là tôi lại suy yếu? Lại còn mỗi tháng một lần?!” Giọng nói của Mạc Tạp rất lớn thể hiện hắn đang cực kì khó chịu. Hắn mới chỉ nghe qua tình huống như vậy là do kinh nguyệt của phụ nữ, nhưng nếu áp dụng trên người một thằng đàn ông thì thật khó có thể tiếp nhận được.

Coi như nhân vật chính thụ tính tình mềm yếu nhưng chúa tể cũng không nên coi hắn là phụ nữ luôn chứ!

Tiểu Miêu nhìn oán khí kết thành từng đám mây đen trên đầu chủ nhân nhà nó, nó nuốt nuốt nước miếng, ngập ngừng nói, “Trên lý thuyết là như vậy….”

Bụng càng ngày càng đau, Mạc Tạp không thể chỉ rõ ra nơi nào khó chịu, nói chung là chỗ nào cũng không thoải mái. Cái đau đớn của thân thể thì có thể chịu được nhưng cái oán niệm vì bị đùa giỡn thì một chút cũng không giảm. Hắn nhìn nam thần đang hôn mê, yên lặng mài răng, “Vừa rồi thua thiệt lớn vì giảm giá một nửa.”

“Chủ nhân, ngài nên may mắn là ngài đã giảm giá. Nếu ngài càng đòi hỏi nhiều thì thời gian bị đau sẽ còn dài hơn.”

Mạc Tạp đen mặt, “Hiện giờ tôi có thể giết hắn không?”

“Chủ nhân, bình tĩnh a.”

Mạc Tạp cười gằn một tiếng, “Đã biết. Đi đặt thêm một thùng thuốc tiêm nữa. Ah đúng rồi, còn cả thuốc dinh dưỡng cao cấp nữa.”

Tiểu Miêu bay đi, vẻ mặt đầy máu. Thuốc dinh dưỡng đẳng cấp càng cao càng khó nuốt tuy là lượng dinh dưỡng nó cung cấp rất phong phú. Tiểu Miêu thương hại nhìn Wilmot rồi quyết đinh sung sướng đi đặt hàng.

Mạc Tạp thích ứng thân thể một hồi rồi khôi phục tâm tình. Thực ra hắn cũng không quan tâm đến tình trạng thân thể này lắm.

Sáng sớm hôm sau, lúc Mạc Tạp tỉnh lại đã nhìn thấy bông cúc non ở đầu giường. Đôi mắt hắn còn chưa tỉnh táo lại mà phủ một tầng sương mờ, hai má đỏ bừng tựa như quả táo.

Wilmot len lén vây xem vị hôn phu nhà mình thấy vậy linh hồn suýt nữa rơi từ trên không trung xuống. Đôi mắt tròn vo đen láy của thiếu niên khiến hắn nhìn mãi không chán. Lần đầu tiên trong đời một người vốn ghét những kẻ yếu ớt như nhị hoàng tử lại thấy vị hôn phu nhà mình thuận mắt cực kì.

Tựa như một con mèo nhỏ.

Bỗng nhiên, tiểu vị hôn phu đưa mắt nhìn về phía bông cúc non.

Wilmot cứng người, lúc này hắn mới nhớ ra là bông hoa này đột nhiên xuất hiện. Liệu hắn có bị phát hiện hay không?

Vừa mới tỉnh ngủ nên đầu óc Mạc Tạp còn chưa rõ ràng lắm. Hắn híp mắt nhìn về phía bông hoa, “Hả?”

Bị phát hiện? Ánh mắt Wilmot lóe lên.

Mạc Tạp tái nhợt mặt vì cơn đau đớn lại truyền tới, mồ hôi lạnh đọng thành từng giọt trên trán hắn. Wilmot lo lắng nhìn vị hôn phu bỗng nhiên trắng mặt. Bị bệnh sao?

Lại nghĩ đến tình trạng thân thể của mình, biểu tình của Wilmot rất nghiêm túc. Bị hắn lây bệnh rồi sao?

Ngày hôm qua tiểu ác ma tinh thần sáng láng mà hôm nay lại buồn bã ỉu xìu. Dáng dấp linh hoạt trả thù người khác tối qua giờ đã bị thay bằng hư nhược yếu ớt. Wilmot nhịn không được mà lo lắng. Thân thể vị hôn phu của hắn quá yếu.

Sau khi thích ứng sự khó chịu của cơ thể thì Mạc Tạp cũng đã tỉnh lại. Hắn quay đầu nhìn nam thần, liếm liêm môi, “Ngày hôm qua anh có ngủ được không?”

“Tôi rất tốt.” Biết là đối phương không nghe được nhưng Wilmot vẫn cố chấp trả lời. Rõ ràng vẻ mặt của đối phương luôn tủm tỉm cười nhưng Wilmot lại nhận ra hình như Mạc Tạp không phải đang cười.

“Anh ngủ rất ngon a!” Mạc Tạp sờ sờ khuôn mặt của nam thần, lẩm bẩm, “Tôi cũng ngủ được không tệ. Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện hóa ra mình không bị lạ giường.”

Hắn chỉ có thể ngủ say bên người Thẩm Tiêu nhưng hiển nhiên đêm qua mọi thứ ra ngoài dự liệu của Mạc Tạp, hắn ngủ cực kì an tâm. Trong cơn mơ màng, hắn thậm chí còn có ảo giác bên người mình là nam thần nhà hắn.

Thật là một sự hiểu lầm lớn.

Mạc Tạp cười một tiếng, vỗ nhẹ lên trán đối phương, “Vẫn còn sốt, cần phải tiêm thêm a!”

Tiểu Miêu nhổ nước bọt, đây rõ ràng là lấy công báo thù tư.

Khóe miệng Wilmot giật giật, nhìn dấu tôiy màu đỏ trên trán của mình, đôi môi mím thẳng tắp. Lại lần nữa chứng kiến bản thân bị lột quần, giờ hắn đã bình tĩnh. Dù sao thì trong phòng chỉ có hắn và vị hôn phu nên dù có thân mật hơn cũng không có vấn đề gì.

Nam thần nhị hoàng tử dường như nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt hắn đỏ lên, ánh mắt nhìn Mạc Tạp lại mơ hồ nóng cháy.

Chuyện vợ chồng hằng ngày a….

Sau đó hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ phát hiện vị hôn phu nhà hắn dường như rất oán niệm với khuôn mặt của hắn. Lại ngẩn ngơ nhớ về mấy ngày trước chính mình còn coi thường hôn nhân chính trị, giờ hắn lại cực kì vui mừng. Mỗi ngày ở chung khiến nhị hoàng tử bắt đầu có chút thích tiểu ác ma nghịch ngợm này.

Nếu hắn có một vị hôn phu khả ái cũng không tệ lắm.

Sau khi đút thuốc dinh dưỡng cho nhị hoàng tử, Mạc Tạp trở về phòng để tắm.

Wilmot đi theo sau đuôi Mạc Tạp hơi dừng lại ở cánh cửa phòng tắm đóng nhưng rồi lại cắn răng đi theo. Vừa liếc mắt thấy phần lưng trắng nõn, Wilmot bỗng nhiên che mũi, trái tim đập tựa như búa nện.

Đẹp quá!

Hắn nuốt nước miếng. Từ khi sinh ra tới giờ hắn chưa bao giờ biết lưng của một người cùng giới lại có thể đẹp đến như vậy. Hắn nhị không được bước tới, dùng bàn tôiy trong suốt của mình đụng nhẹ, cảm giác trơn nhẵn mềm mại chảy xuôi đến tận linh hôn. Wilmot không thể nào dời mắt khỏi tấm lưng ấy nữa.

Vừa mới cởi quần áo ra, Mạc Tạp chợt hỏi, “Tiểu Miêu, nam thần đâu rồi?”

“Ở phía sau ngài.”

Mạc Tạp nhíu mày nhưng hắn vẫn làm ra vẻ không biết mà cứ thể mở nước để dòng nước chảy trượt theo cơ thể.

Wilmot đứng nhìn cảnh này mê muội. Vị hôn phu nhà hắn quá đẹp, hơn nữa còn dưới cảnh sương mù hơi nước này lại càng đẹp.

Wilmot tự nhận mình đang ở trạng thái linh hồn nên hắn không hề sợ hãi mà đưa tôiy ra sờ thêm một lần nữa. Chỉ một lần nữa thôi, Posey Joyce cũng không biết không phải sao, mà bọn họ còn có hôn ước nữa không phải sao.

Tuy là nhìn không thấy nhưng Mạc Tạp lại có thể cảm nhận được. Ngay lúc bàn tôiy của đối phương càng ngày càng kiêu ngạo thì hắn đột nhiên vung tôiy đập về phía sau.

Một tiếng phịch nho nhỏ vang lên, chẳng có gì cả.

Mạc Tạp dẫm lên một thứ gì đó hơi âm ấm, hắn giả bộ nghi ngờ quay lại nhưng gót chân lại độc ác ấn xuống, “Ảo giác sao? Tự dưng có cảm giác bị chạm vào người.”

Sau khi dẫm đủ, Mạc Tạp thu chân lại, tiếp tục tắm rồi yên lặng hỏi Tiểu Miêu xem nam thần đâu.

“Ah, nam thần đi rồi.”

Mạc Tạp cười lạnh một tiếng rồi sờ nhẹ nơi vừa vì đụng vào, ánh mắt lóe lên suy nghĩ. Tại sao hắn lại mặc kệ bản thân bị chiếm tiện nghi. Hơn nữa cảm giác bị chạm vào này quen thuộc đến mức chết tiệt.

Wilmot bay về phía giường, vừa đè nén loại dục vọng kêu gào trong cơ thể lại vừa thức tỉnh bản thân. Một người như hắn lại dám làm ra loại chuyện không lễ phép như vậy, hơn nữa lại còn bị phát hiện.

Mũi vừa bị dính một đấm, cả người ngã xuống, hắn còn chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt đã bị một bàn chân trắng nõn đạp lên. Tuy là đối phương cố tình dẫm mạnh xuống nhưng toàn bộ tinh lực lại để ở quang cảnh mà người kia lộ ra.

Wilmot cao gần hai mét, so với Posey Joyce mới chỉ 1m75 thì cao hơn nhiều lắm. Mọi lần hắn đều nhìn từ trên xuống dưới nhưng lần này lại đặc biệt được nhìn từ dưới lên trên. Xinh đẹp, nhỏ nhắn, đáng yêu….một loạt những hình dung ùa vào đại não của hắn khiến hắn nhìn ngây người. Nếu không vì một câu nói của đối phương thì hắn suýt nữa còn dùng tôiy sờ.

Không phải là bị phát hiện rồi đi! Wilmot thán phục trực giác nhạy cảm của Mạc Tạp nhưng hắn lại có cảm giác tiêng tiếc. Wilmot giơ bàn tôiy ra nhìn linh hồn mình đã ngưng thực được hơn một ít, hắn hiểu là linh hồn mình ngày càng mạnh thêm rồi. Wilmot nhìn về phía bông cúc non ở đầu giường, không bao lâu nữa thôi…..

Đột nhiên hắn nhìn thân thể mình trên giường, cả người cứng đờ lại. Máu chảy ra từ mũi kia là cái gì vậy?! Wilmot vội quơ lấy thứ gì đó để lau mũi rồi chợt phát hiện ra đây là quần lót của thiếu niên….

Wilmot đờ đẫn cầm cái quần lót, giờ hắn mới biết mình có cái ham mê này. Chợt tiếng mở cửa vang lên, Wilmot thất kinh trong lòng, lập tức đem giấu chiếc quần xuống dưới gối đầu.

Vừa mới giấu xuống thì vị hôn phu của hắn đi vào. Wilmot thở phào nhẹ nhõm vì không bị phát hiện.

Mạc Tạp nhìn xung quanh một vòng, sau đó cầm lấy bông hoa cúc non ở đầu giường, “Không nghĩ tới anh còn thích cả hoa cỏ nữa, lâu như vậy không có ai chăm sóc cả, để tôi giúp chăm sóc cho! Tôi đi học trước, buổi trưa trở về sẽ tiêm cho anh.”

Ôm chậu cúc non, Mạc Tạp mặc quân trang, tư thế hiên ngang. Cho dù sắc mặt có vài phần tái nhợt nhưng cũng không ảnh hưởng tới dung mạo của hắn.

Wilmot nhìn vị hôn phu như vậy, đáy  lòng có chút không vui.

Trường quân đội có ba phần tư là đàn ông, vị hôn phu như vậy không phải là dê vào miệng cọp sap?! Nhất là vị hôn phu của hắn còn đang bệnh, không thể thích ứng được với huấn luyện ở trường quân đội.

“Em ngã bệnh. Em nên ở nhà nghỉ ngơi đi!” Wilmot ngăn cản trước người Mạc Tạp nhưng tôiy lại xuyên thấu qua tân thể của đối phương. Cái cảm giác không thể ôm được người trong tôiy khiến Wilmot phát điên.

Lúc này hắn bắt đầu hận đại hoàng tử – cảm xúc trong hai mươi năm đầu đời mà hắn chưa bao giờ có. Nếu không bị trọng thương hôn mê thì hắn đã không vô năng như vậy!

Vốn có dung mạo nam nữ bất phân nên Mạc Tạp tựa như phong cảnh của trường quân đội. Mỗi bước hắn đi đều có rất nhiều nam sinh len lén quay đầu lại nhìn.

Thời đại tinh tế đã xóa bỏ hoàn toàn rào cản giới tính trong hôn nhân, dù cho là nam nam, nữ nữ hay nam nữ thì đều có thể sử dụng khoa học kĩ thuật để có con của mình. Vì vậy nên chuyện theo đuổi một ai đó không bao gồm điều kiện giới tính của họ. Vì vậy, ở trong trường quân đội Mạc Tạp khá được chào đón bởi tuy là nam nhưng hắn lại mang dung mạo nhu hòa, tính cách cũng đặc biệt yếu ớt.

Wilmot bay phía sau Mạc Tạp, biểu tình lạnh lùng. Hắn nhìn xung quanh một vòng các nam sinh không hề che giấu nội tâm khát cầu khi nhìn về phía vị hôn phu của mình, hắn thậm chí còn muốn lăng trì đối phương. Đáy lòng hắn chứa đầy phẫn nộ và bực bội không thể giải thoát nên khí lạnh từ linh hồn cứ tràn ra ngoài khiến người tôi lạnh cả sống lưng.

Trong trí nhớ thê thảm của nguyên chủ, vị nam phụ xuyên quan kia đã tranh đoạt tất cả quang hoàn của Posey Joyce, trở thành người mà tất cả nam sinh của trường quân đội đều muốn bảo vệ. Tác giả cho nhân vật chính thụ dung mạo tối cao. Chỉ cần còn quang hoàn này thì hắn sẽ được rất nhiều người thích.

Mà nhân vật chính công cũng không ít lần uống dấm chỉ vì dung mạo này.

Mạc Tạp muốn thăm dò quang hoàn của nhân vật chính thụ nhưng mắt thấy khí tràng và oán niệm của nam thần sắp thành hình đến nơi nên hắn lại thôi. Mạc Tạp cười cười, đột nhiên hắn thấy nhị hoàng tử cũng có chỗ thuận mắt. Ít nhất là có năng suất đuổi ruồi cao.

Khí lạnh phía sau quá mức đậm nên chỉ có một số người thần kinh thô mới không phát hiện ra được. Mà Mạc Tạp còn cố ý làm ra vẻ không hiểu nghiêng đầu.

Lần này thì nhóm sói đói kia nhìn đến xanh mắt rồi. Thật là đáng yêu!

Mạc Tạp rũ mắt xuống che lấp ý lạnh. Hắn không mềm yếu như nguyên chủ, nếu dám có ý đồ với hắn a……

Người xuyên thư mau tới đi.

Vì nguyên chủ, hắn phải chiêu đãi người này thật tốt.

Trong trí nhớ mơ hồ, sau khi Posey Joyce bị ép ra khỏi kí túc xá thì người chiếm căn phòng này của nguyên chủ chính là kẻ xuyên thư kia. Trước khi Joyce có một địa vị vững chắc thì kẻ xuyên thư kia cũng lôi kéo được không ít fan hâm mộ.

“Này, tôi có thể giúp gì cho cậu không?” Bỗng nhiên một giọng nói mềm mại vang lên. Trước mặt Mạc Tạp là một thực tập sinh quân y, dáng vẻ có chút thanh tú.

“A, là Mộ Uy.” Bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng xì xào.

“Đúng là Mộ Uy a. Ngày hôm nay cậu tôi cũng thật đẹp! Ha ha, gần đây trường quân đội chúng tôi được hời a!

“Ừ, có một Mộ Uy, giờ lại có thêm một người nữa đến. Không biết cậu tôi là ai vậy?”

“Mọi người có phát hiện ra hôm nay Mộ Uy thoạt nhìn không được dễ nhìn như mọi khi không?”

“Ai, anh vừa mới vậy tôi mới nhận ra. Tiểu tử kia thật đẹp! Tôi muốn trở thành người che chở cho cậu ấy.”

Mạc Tạp ghé mắt nhìn sang. Cái người xuyên thư tràn đầy ghen tỵ và đố kị này xem ra cũng không định đối xử tốt với hắn.

Nghe thấy tiếng xì xào của người xung quanh, thân thể của Mộ Uy cứng ngắc. Y có chút hoang mang và hồ nghi. Thiếu niên này không có chút nào thay đổi so với nguyên tác, chẳng lẽ chuyện y xuyên vào thân thể này sẽ không làm thay đổi gì tính cách nhân vật trong cột truyện?

Vừa nghĩ tới việc xuyên thư, y đã mừng như điên. Nam thần mà y thích nhất đang ở thế giới này!

Của y, tất cả đều là của y!

Nếu thần cho y đi tới nơi này thì người không nên xuất hiện có thể biến mất được rồi!

Một kẻ ngu xuẩn như Posey Joyce có tài đức gì mà có thể chiếm giữ được người đàn ông mạnh nhất toàn tinh tế?! Nếu đổi lại là y, y có thể sử dụng vốn tri thức ngàn năm của Trung Hoa để trợ giúp nhị hoàng tử củng cố chính quyền!