Mạc Tạp trong bộ phim cười vô tội rồi lắc lắc chiếc cốc trong tay, “Tôi thích anh a.” Tân Chí Thần đáp lại, “Thích? Cái thích của cậu chính là trói tôi ở đây?”
Hai người ngồi xem phim trên sô pha, ánh mắt nam thần lại thâm thúy vài phần. Cánh tay hắn cứng đờ, hô hấp nặng nề, “Mạc Mạc, anh thích em, không cần tôn nghiêm.”
Thân thể run lên, Mạc Tạp đã hoàn toàn không muốn đáp lại.
“Buông ra, tên biến thái.” Trong bộ phim, Tân Chí Thần lãnh khốc nói.
Thẩm Tiêu ôm chặt thanh niên, liên tục lưu lại những dấu hôn trên cổ, “Em không phải là biến thái, em giỏi nhất.”
Trong bộ phim, nhà khoa học điên cuồng nói, “Ai bảo anh là người tôi thích nhất chứ. Yêu cầu của anh tôi nhất định sẽ thỏa mãn.” Tân Chí Thần tức giận mắng, “Hỗn đản!”
“Anh sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của em.” Giọng Thẩm Tiêu cứng rắn nói, “Nói, anh mới là người em thích nhất.”
Ánh sáng yếu ớt lướt qua mắt, Mạc Tạp thở nhẹ một tiếng chế nhạo, “Anh ghen tị sao? Anh đương nhiên là người mà tôi thích nhất ở thế giới này.”
Trong bộ phim kia lại truyền tới giọng nói của nhà khoa học, “Tôi thích anh, ánh mắt của anh chỉ có thể nhìn tôi, nếu không tôi sẽ nổi máu ghen.”
Thẩm Tiêu cũng lặp lại lời nhà khoa học nói một lần rồi bẻ cằm của thanh niên sang, hôn nhẹ lên cánh môi sưng đỏ, nuốt hết tất cả lời nói của thanh niên.
Ngày đầu mới ra mắt lần này của bộ phim này, hai người sau khi lấy vé xem phim đặc biệt dành cho hai người xong đã biến mất không thấy xuất hiện nữa. Tuy vậy nhưng công nhân của Thịnh Thế đã sớm thần phục Mạc Tạp, hầu như ai ai cũng sùng bái vị chủ tịch đã ngăn cơn sóng dữ cho cả công ty này. Vì thế nên khi nghe nói chủ tịch nhà mình định đi xem phim, lập tức mọi người nhao nhao hưởng ứng. Gần nhất Mạc Tạp thay đổi quá nhiều nên sau khi Thịnh Thế vượt qua thời kì khó khăn, tư liệu về hắn cùng bị truyền ra khiến tất cả mọi người từ căm hận biến thành thương tiếc Mạc Thiệu Hòa.
“Tôi không hề biết hóa ra cậu ta chỉ là kẻ đáng thương, thế nhưng cậu ta có thể trưởng thành ưu tú như vậy từ cái hoàn cảnh này mà không có trưởng thành sai lệch là cả một kì tích. Cậu là đúng là thanh niên tốt của thế kỉ. Nếu như tôi mà có một người cậu như vậy thì mẹ tôi dù có chết cũng phải bò từ trong mộ ra ngoài. Loại thân nhân này thật sự quá độc ác, lôi ra bắn chết.” Đây là một lời nhắn lại trên internet được nhiều người like, đồng thời vô số người cũng đăng lên những bình luận tương tự.
Những bình luận này phần lớn là khen Mạc Tạp, tán dương cuối cùng hắn cũng giành lại được tài sản thuộc về mình và cũng bày tỏ sự tức giận với cậu.
Rõ ràng cậu ta là một thiên tài nhưng lại vì thân nhân hãm hại mà bị scandal gièm pha. Tài sản bị cướp đoạt lại còn bị hại tiếng xấu. Những thứ này vừa lộ ra đã khiến mọi người sợ ngây người. Trước kia từng có bao nhiêu người chửi Mạc Thiệu Hòa thì giờ có bấy nhiêu người mặt đau.
Vốn nhiều người thề son sắt rằng không đi xem phim vì chán ghét Mạc Thiệu Hòa giờ lại rút lại lời nói.
Lại thêm cả năng lực của Tân Chí Thần nên doanh số bán vé ngày đầu tiên đã đột phá tám trăm triệu. Có thể nói đây là doanh số bán vé cao nhất trong vòng mấy năm nay. Tân Chí Thần cũng vinh quanh nhận được danh hiệu đế vương rạp chiếu phim. Nhiều người khen ngợi trên mạng khiến một ít người do dự đã quyết định cùng đi xem.
“Cự thế kinh biến” chế tác hình ảnh 3d với khả năng tác động mạnh vào thị giác, cố sự càng hấp dẫn người xem, đủ để thỏa mãn khẩu vị của mọi người. Kĩ thuật diễn của Tân Chí Thần từ trước đến giờ không gì có thể xoi mói, thế nhưng càng mãn nhãn là diễn xuất của một nhân vật chỉ là phối hợp diễn.
Sự xuất hiện của hắn tựa như khiến bộ phim hoàn mỹ hơn, rõ ràng là một kẻ điên nhưng lại khiến người ta yêu mến, khi hắn chết không biết bao người đã đau lòng rơi lệ, âm nhạc của hắn hoàn mỹ khiến người xem thăng hoa. Một cái nhăn mày, một tiếng cười, một cảnh diễn của nhân vật nhà khoa học khiến người xem muốn cười lại muốn khóc.
Những người đã từng bôi đen Mạc Tạp đánh ảnh đế giờ đều câm lặng, chỉ biết nhìn người thanh niên này sáng lên tựa như một ngôi sao giữa bầu trời. Fan của Tân Chí Thần lại càng không ít người bắt đầu rục rịch ghép CP. Bộ phim vừa kết thúc trên mạng đã dâng lên thuyền Tân Mạc cp.
Đối với những gì mọi người bình luận trên internet, Mạc Tạp để thái độ cam chịu. Tuy nói nguyên chủ bình thường ngu dốt nhưng đúng là có một trái tim mềm mại. Có thể phục hồi được danh dự của Mạc Thiệu Hòa, Mạc Tạp đương nhiên đồng ý.
Ngày đầu tiên bộ phim ra mắt, không ít người nhục mạ Mạc Thiệu Hòa dựa quan hệ, không kĩ xảo, bình hoa biết đi đã im lặng không ít bởi họ phải nhìn vào thực lực diễn xuất thực sự của hắn. Dù sao chỉ cần kĩ xảo thôi hắn cũng đã hoàn toàn áp chế cả ảnh đế. Ai dám nói kĩ xảo của hắn tệ hại?
Chỉ cần một ánh mắt, khí thế của Mạc Thiệu Hòa hoàn toàn áp ảnh đế, loại khả năng này ai có thể làm được?! Trong phim hắn dùng đầu óc chinh phục thuộc hạ, ngoài đời, hắn dùng kĩ thuật diễn chinh phục thế giới.
Trong nháy mắt, Mạc Thiệu Hòa lại một lần nữa trở thành nhân vật hot.
Chậm rãi dựa vào giường, Mạc Tạp mở báo, nhìn chằm chằm tin đầu đề rồi cười nhẹ. Đó là một bài báo nói về Bạch Giai, không nhiều nhưng cũng đủ.
“Ăn bánh pudding.” Thẩm Tiêu mặc áo sơ mi, hai tay áo xắn lên đến khuỷu, mặc một chiếc tạp dề kẻ caro màu xanh nhạt. Hắn cúi người hôn lên trán thanh niê, “Đang đọc cái gì thế?”
“Một bài báo nhỏ mà thôi.” Mạc Tạp xua tay, ánh mắt dính đến chiếc bánh pudding, khuôn mặt đỏ lên, “Tôi không phải là con gái, không thích mấy cái này. Một thằng đàn ông sẽ không ăn mấy thứ vớ vẩn như vậy.”
“Lỡ tay làm rồi, em ăn đi.” Ánh mắt Thẩm Tiêu tràn đầy ý cười. Tiểu hỗn đản nhà hắn mặc dù không thích đồ ngọt nhưng lại thiên vị đồ có vị xoài. Mùa hè nắng nóng thế này chỉ cần ăn một miếng pudding là sẽ cảm thấy cả người đều mát lạnh.
Hơi do dự xoắn xuýt hai giây, Mạc Tạp quyết định nhìn trời.
“Cần anh đút?” Đáy mắt Thẩm Tiêu sâu thẳm tựa như lốc xoáy hút người ta vào.
Phát hiện Thẩm Tiêu không có ý tốt, Mạc Tạp lại nghĩ lại lần trước mình thê thảm thế nào sau khi đồng ý đề nghị của Thẩm Tiêu. Hắn nhe răng, “Hừ, đừng nghĩ. Lúc này không thích hợp vận động làm nóng. Tôi cần giảm nhiệt.”
Bị lý do của thanh niên chọc cười, Thẩm Tiêu dung túng không phản đối mà chỉ đem chiếc bánh pudding nhỏ đặt vào tay hắn, “Anh phải làm nhiều lần.”
Ngậm cái thìa trong miệng, Mạc Tạp cười híp mắt, “Ăn chung a! Mở miệng, tôi đút cho anh.”
Hai người ngọt ngọt ngấy ngấy vài ngày rồi không đến công ty nhưng không ai dám bất mãn, nhất là công ty Thịnh Thế còn có một đám là fan não tàn của Mạc Tạp nên khi phát hiện chủ tịch không tới họ đã nghĩ ngay đến hắn nhất định là bận xét duyệt kế hoạch.
Tranh thủ thời gian nghỉ ở công ty ngọt ngào với nhau được một lúc thì có người đến bái phỏng.
Người tới là Tân Chí Thần và Phó Văn Gia, bầu không khí giữa họ có chút quỷ dị. Giữa đôi lông mày của Tân Chí Thần thêm mấy phần tiều tụy, ánh mắt tựa hồ không yên, uể oải lại khóc chịu. Phó Văn Gia phía sau hắn sắc mặt lúc trắng lúc hồng.
Đối với chuyện ngoài ý muốn này, Thẩm Tiêu một chút cũng không vui. Hắn nghiêm mặt ngồi cạnh Mạc Tạp, vòng tay ôm lấy hắn tựa như tuyên thệ chủ quyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ vẫn luôn có ý đồ với người yêu của hắn.
Mạc Tạp nhướn mi, liếc qua liếc lại giữa hai người rồi cười ý vị thâm trường.
Mấy lần gặp nhau, Tân Chí Thần và Thẩm Tiêu đều nhìn nhau khó chịu nhưng lần này nhân vật chính công cũng không để ý Thẩm Tiêu mà chỉ nhìn chằm chằm Mạc Tạp tựa như muốn đem người khắc vào linh hồn mình.
“Pha trà cho họ đi.” Mắt thấy hành động của Thẩm Tiêu ngày càng càn rỡ, Mạc Tạp đá đá chân nam thần.
Thẩm Tiêu nghiêm túc nói, “Trong nhà không có trà.”
Mạc Tạp đảo qua chén trà bốc hơi trên bàn, không nói. Hắn bất đắc dĩ trừng Thẩm Tiêu, “Lấy coca cũng được!”
Vốn Thẩm Tiêu muốn cự tuyệt nhưng dưới cái nhìn của Mạc Tạp, hắn tâm không cam, lòng không nguyện đi vào bếp.
Tân Chí Thần vẫn nhìn kĩ hai người, lại thấy bầu không khí ấm áp giữa họ, cuối cùng hắn gục đầu xuống. Phó Văn Gia bên người hắn cắn môi, dường như sắp khóc, khuôn mặt trắng bệch.
“Sao hai người lại tìm tôi?”
Tân Chí Thần lúng túng, “Thiệu Hòa, tôi…..”
Mạc Tạp cười, hai mắt cong thành vầng trăng non, “Không nghĩ tới chỉ mới không gặp vài ngày, Tân ảnh đế đã có thay đổi lớn. Chúc mừng hai người.”
Sau khi âm thầm quan sát hai người, Mạc Tạp đã thu được tình huồng của nhân vật chính công thụ gần đây. Đối với việc hai người đã đến với nhau, Mạc Tạp vô cùng kinh ngạc. Hắn cảm thấy cốt truyện thật liều mạng. Dù cho hắn có quấy nhiễu thì hai người họ vẫn về với nhau.
Tiểu Miêu nhổ nước bọt, “Chủ nhân, yến hội trước đây lúc ngài chỉ nhấp có một ngụm nhỏ ở cái cốc có bỏ thuốc kia rồi bỏ xuống thì Tân Chí Thần đã uống phải nó, dù sao hắn cũng chỉ muốn hôn môi gián tiếp, ai ngờ lại dính thuốc. Thuốc kia lợi hại như vậy, ngày đó không phải ngài không nhịn được làm loạn với nam thần ở bãi đá ngầm sao.”
Khóe miệng Mạc Tạp co giật, Tiểu Miêu làm như hắn chiếm tiện nghi không bằng. Thực tế hắn mới là người bị làm, bị chịu thua thiệt a! Nhân vật chính công thụ đã lăn giường, tuy quá trình có chút sai lệch nhưng kết quả không tệ nha. Lăn giường rồi, yêu còn xa sao?
Vừa mở miệng mà từ ngữ đã bị nghẹn lại, Tân Chí Thần nở nụ cười miễn cưỡng, “Thiệu Hòa…..”
Lại lần nữa quan sát biểu tình của Mạc Tạp, Tân Chí Thần rốt cuộc không cười nổi nữa. Đúng vậy, bọn họ đã bỏ lỡ một đời.
Cuối cùng, Tân Chí Thần quyết định nắm tay Phó Văn Gia, miễn cưỡng nói, “Cảm ơn cậu, tôi và Phó Văn Gia đến với nhau.”
Phó Văn Gia run môi, “Mạc tiền bối….”
“Chúc phúc hai người.” Đối với hai người ngoan cường đi theo cốt truyện, Mạc Tạp dùng thái độ cực kì đồng thuận.
Tân Chí Thần hít sâu một hơi, kéo Phó Văn Gia, “Chúng tôi không quấy rầy nữa….”
Đi tới cửa, Tân Chí Thần nghẹn ngào nói, “Thiệu Hòa, tôi thích cậu, nhưng tôi quyết định buông tay.”
Phó Văn Gia run nhè nhẹ, bỗng nhiên quay mặt lại, “Mạc tiền bối, tôi chúc phúc hai người.”
Tiểu Miêu lắc đầu, “Ai, chủ nhân, ngài trở thành bạch nguyệt quang trong lòng nhân vật chính công thụ và cả thế giới này rồi.”
Mạc Tạp híp mắt kinh ngạc, hắn đã làm cái khỉ gì mà khiến nhân vật chính nhớ mãi không quên thế nhỉ?
Sau khi hai người rời đi, Thẩm Tiêu cầm 2 lon coca ra ngoài, ánh mắt thỏa mãn, “Người đâu?”
“Đi rồi.” Mạc Tạp vui vẻ, “Hai lon coca này đừng cất, lát nữa để ăn với gà KFC.”
“Được.”