Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 12




Mạc Tạp sờ sờ túi nhưng lại bị súng gạt ra. Tay tài xế hung ác nói, “Lấy điện thoại ra, nếu không tao nổ súng giết mày. Nhanh lên, đi vào trong kia!” Tài xế định tóm lấy tay hắn.

Ánh mắt Mạc Tạp lạnh lẽo. Hắn nở một nụ cười tà ác, ngón tay bẻ nòng súng một cái, nòng súng vốn cứng như vậy mà bị bẻ cong.

Tài xế khiếp sợ trợn tròn mắt, gã nhìn đôi mắt xanh đầy số hiệu của Mạc Tạp, hú lên quái dị.

Liếc qua gã tài xế đã sợ tè cả ra quần, Mạc Tạp nhe răng, thuận tay ném súng đi. Dưới ánh mắt kinh sợ của tay tài xế, hắn mở cửa, chỉ chốc lát sau năm, sáu người đàn ông to lớn chạy ra bao vây hắn.

Ngay sau đó, một người đàn ông âm u đi ra, mặc dù vẻ mặt gã tiều tụy nhưng vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt khá là tuấn tú. Người đàn ông sau khi thấy Mạc Tạp lập tức đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ. Bên cạnh gã là một người phụ nữ bị trói chật vật.

Đảo qua Bạch Giai một vòng, Mạc Tạp nhịn không được cười nhạt. Hai người này diễn kịch thật xuất sắc, ngay cả bộ dáng bị hành hạ cũng chuẩn bị kĩ càng.

“Thiệu Hòa!” Hai mắt sưng đỏ của Bạch Giai sáng lên, “Thiệu Hòa, cứu tôi!”

Tay phụ tá hung ác nắm tóc Bạch Giai, gã dí dao găm vào mặt cô ả, “Chỉ cần mày tiến thêm một bước nữa tao sẽ vẽ vài vết lên mặt mày!”

“Anh, anh không thể làm như thế. Anh thả tôi ra!” Con ngươi Bạch Giai co rụt lại. Cô có thể thấy được ánh mắt hận ý điên cuồng của tên phụ tá. Người đàn ông này thực sự muốn giết cô! Không thể nào! Họ là hai con châu chấu trên cùng một dây thừng, gã không thể giết cô! Bạch Giai bất an nhìn về phía Mạc Tạp rồi miễn cưỡng đè xuống.

“Người mang tôi tới nơi này là anh?” Mạc Tạp giơ cằm. Rõ ràng hắn đang yếu thế hơn nhưng khí thể lại không hề giảm mà còn có xu hướng chèn ép xung quanh.

Gã phụ tá nhe răng cười, “Đúng vậy. Mạc Thiệu Hòa, không ngờ cuối cùng mày lại rơi vào tay tao!” Hình như nghĩ tới cái gì, ánh mắt của gã bùng lên lửa hận, “Mạc, Thiệu, Hòa! Tao muốn mày sống không bằng chết mới có thể giải được nỗi hận của tao! Tất cả lỗi sai đều do mày! Do mày nên tao mới thảm như vậy! Tao muốn mày chịu đựng thống khổ gấp trăm nghìn lần!”

Bên trong nhà xưởng chất đầy đống phế liệu nhưng lại có một chiếc giường lớn sạch sẽ ở giữa. Chiếc giường này cực kì xa hoa nhưng chỉ cần nhìn một loạt những còng tay, gương, camera xung quanh là hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

Mạc Tạp đỡ cằm. Hắn nhớ là trong cốt truyện cũng có tình tiết thế này nha, chỉ tiếc là người bị bắt là người khác. Nhưng tiệc chiêu đãi vốn dành cho nhân vật chính giờ lại thành cho hắn sao? Cốt truyện quả thực rất ra sức.

“Thích không? Đây là chỗ mà nửa đời sau của mày sẽ ở.” Gã phụ tá cười sằng sặc, gương mặt anh tuấn vặn vẹo, “Lão đại thích mày như vậy nhất định sẽ không để ý đâu đúng không? Không, không đúng, không có người đàn ông nào chịu được chuyện này a! Mày có tư cách gì mà có thể đứng cạnh ngài ấy? Dựa vào cái gì mà tao bị ngài ấy bỏ qua chỉ vì mày? Tất cả đều là lỗi của mày!”

“Yên tâm, sau khi quay xong tao sẽ gửi cho lão đại bản đẹp nhất.”

Tiểu Miêu ngập ngừng nói, “Chủ nhân, không phải là do ngài mà tên này lại mở ra cốt truyện mới không?”

Bạch Giai thấy tình hình càng lúc càng nghiêm trọng nên đã không nhịn được mà xen vào. “Nói cho anh biết một điều, Thiệu Hòa là chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế. Nếu anh muốn tiền thì cậu của cậu ta sẽ chuộc chúng tôi….”

Tay phụ tá nghe được điều này, ánh mắt sáng lên, “Đúng vậy. Chỉ thế này sao có thể đủ chứ. Nói thế nào thì mày cũng là một thiếu gia.” Dừng một lát, gã nói với thủ hạ, “Gọi cho lão già ở Thịnh Thế, nói là thân nhân duy nhất của lão và ả đàn bà lão thích nhất đang ở trong tay tao. Mỗi người ba trăm triệu, muốn chuộc người thì giao tiền ra đây trước buổi tối, bằng không lão tự gánh lấy hậu quả.”

Mỗi người ba trăm triệu?!

Bạch Giai trừng mắt, kế hoạch không phải như thế a.

“Lão đại, điện thoại kết nối rồi, lão muốn nói chuyện với ngài.” Thủ hạ khom người nói, ánh mắt sáng rực.

“Anh là ai? Vì sao lại bắt cóc Bạch Giai và Thiệu Hòa?” Giọng nói của cậu hoang mang, “Anh đừng làm tổn thương họ.”

“Ha ha ha, không làm tổn thương? Được, một tay giao tiền, một tay giao người, hai người 600 triệu, một cắc không thể thiếu.”

“600 triệu?! Quá nhiều, tôi không thể gom được nhiều tiền như vậy. Tối đa chỉ có 300 triệu. Anh có thể….”

“Vậy thì thôi, 300 triệu thì chỉ có thể giao một người.” Ánh mắt u ám của tay phụ tá lướt từ Bạch Giai tới Mạc Tạp, “Thân nhân duy nhất hay ả đàn bà mà lão thích, sự lựa chọn không dễ a. Ha ha ha.”

“Anh để Bạch Giai nói chuyện trước, nếu không tôi không tin anh.”

Tay phụ tá ngẩn ra rồi cười càng thêm càn rỡ, “Này ả đàn bà kia, kêu cho lão già một tiếng.”

“Cứu em, em là Bạch Giai đây, cứu em! Em không muốn chết!” Bị nắm tóc thô lỗ, Bạch Giai khổ sở kêu to. Cảm giác đau đớn khiến nước mắt cô trào ra. Lúc này cô thật sự hối hận rồi.

Rõ ràng cô là người sống lại, là người chiếm tiên cơ, vì sao cuối cùng lại phải cầu người khác cứu, lại còn bị một lão già thối vũ nhục. Sau khi rời khỏi đây, cô nhất định phải giết người đàn ông biết quá nhiều này.

“Bạch Giai, là anh. Yên tâm, anh sẽ không để em xảy ra bất cứ chuyện gì.” Cậu ở đầu dây bên kia lo lắng không thôi.

Gã phụ tá thấy vậy liền cười càng sảng khoái, “Thật sự là cảnh tượng cảm động. Vị cậu này không định cứu thân nhân sao? Mạc Thiệu Hòa cũng đang ở đây nữa a.”

Điện thoại chợt im bặt, một lúc sau mới vang lên giọng nói khàn khàn, “Xin anh đừng giết Thiệu Hòa, nó là đứa trẻ tốt.”

“Ha ha ha ha.” Gã phụ tá cười to, “Nghe được cậu của mày nói gì chưa? Xin tao không giết mày? Hóa ra lão định vì một ả đàn bà mà buông tha cho mày đấy!”

Cậu ở đầu dây bên kia phản bác, “Tôi, tôi không phải….”

“Không phải như thế? Nhưng vị giám đốc này, ông vừa nói mình chỉ có 300 triệu thôi a.” Gã phụ tá cười nhạt, chỉ cần Mạc Thiệu Hòa không dễ chịu là gã hài lòng.

“Tôi, tôi…..”

Một lát sau, giọng nói khàn khàn của cậu lại vang lên, “Để cho tôi nói với Thiệu Hòa mấy câu a! Thiệu Hòa, cái hạng mục kia cậu đã giúp cháu dừng lại rồi. Cậu biết cháu chỉ tùy hứng nên không hại đến công ty đúng không?”

Khóe miệng Mạc Tạp nhếch lên, “Cậu phải cứu Bạch Giai nên cậu dùng tiền của tôi?”

Hắn cố ý muốn cho người làm cậu này một cơ hội cuối cùng.

Cậu dừng một lát rồi nói, “Thiệu Hòa, về sau cậu sẽ đặt tên cho đứa con đầu lòng của cậu và Bạch Giai bằng tên cháu, nó sẽ kế thừa Thịnh Thế nên cậu sẽ cố nuôi dạy nó. Hạng mục của cháu cậu sẽ đầu tư lại sau này. Xin lỗi, cậu không còn cách nào cả….”

Cậu hiện giờ đang cong lưng ngồi trên salon ở Thịnh Thế, trong lòng vô cùng hổ thẹn nhưng càng nhiều là hưng phấn và mừng rỡ. Không phải là không cứu được mà là không có cách nào khác. Ông ta nuôi Mạc Thiệu Hòa nhiều năm như vậy, hiện giờ chỉ là hồi báo. Ông ta cũng tâm huyết với Thịnh Thế, nhất định sẽ không bôi nhọ danh tiếng công ty, Mạc Thiệu Hòa nhất định sẽ thông cảm.

Cụp. Tay phụ tá cúp máy, châm chọc nói, “Thật cảm động a. Mạc Thiệu Hòa, mày có một người cậu thật tốt. Nhưng yên tâm đi, mặc dù tao không thả mày nhưng tao sẽ không giết mày. Đợi khi nào tiền tới mày sẽ đi Châu Phi với tao, đến lúc đó tao sẽ chuẩn bị nhiều thứ hơn để đãi mày. Yên tâm đi, dù là lão đại cũng sẽ không tìm được mày.”

Mạc Tạp gật đầu, “Đúng là một người cậu tốt.”

Nhận được sự tán thành của thanh niên khiến tay phụ tá không vui. Gã đang đùa cợt nhưng phản ứng của thanh niên lại chẳng hề quan tâm.

“Anh còn chuẩn bị cái gì?” Mạc Tạp ngồi trên ghế, giương mắt nhìn gã.

Rõ ràng là gã đang chiếm tiện nghi nhưng hiện giờ lại có ảo giác mình bị khinh thường. Gã cười lạnh, “Tiện nhân, mày lập tức sẽ biết.” Rồi gã nói với kẻ sau lưng, “Hầu hạ nó tốt vào. Bộ phim này sẽ nổi tiếng khắp nơi đây.”

“Hết rồi sao?” Liếc nhìn một vòng, Mạc Tạp thở dài, “Thật thất vọng, khó có một lần tôi chịu phối hợp.”

Ánh mắt tay phụ tá bực bội, “Tao nói cho mày biết xung quanh đây đều đổ đầy máu chó đen! Bom cũng chôn trong lòng đất, là người hay là quỷ đều không thoát được.”

Tiểu Miêu:….Máu chó? Diễn hài kịch sao?

Khẽ cười một tiếng, Mạc Tạp vuốt môi, “Ai nói cho anh tôi muốn trốn?” Ánh mắt của hắn lạnh lùng, “Ah, nát cả hai cánh tay mà còn nhảy nhót được, tôi đánh giá anh thấp quá rồi.”

Cơ thể lóe lên, xung quanh xuất hiện ánh sáng trắng lóa mắt, thời gian cũng như dừng lại. Một giây sau đó, hắn lại xuất hiện, trong tay nắm một vài thứ. Dưới đôi mắt kinh hãi của tay phụ tá, Mạc Tạp bóp chặt.

Ầm ầm ầm.

“Cái thứ đồ chơi này mà là bảo bối?” Mạc Tạp mở tay, từng lớp bột mịn phiêu theo gió.

“Sao có thể! Sao lại như vậy!” Gã phụ tá kêu lên sợ hãi.

Mạc Tạp liếc quanh, oán thầm, sao tên Thẩm Tiêu kia lại để sót thế này.

“Được rồi, tôi kể cho anh nghe một chuyện thú vị, về DNA thực sự nha.”

“Mày nói cái gì?!” Gã phụ tá run rẩy đứng lên, ánh mắt ngày càng khủng hoảng.

“Tôi nghĩ em gái anh nhất định sẽ thích cha của đứa nhỏ lại là anh trai mình. Cô ta sẽ biết chân tướng: anh trai của cô ta không tiếc lợi dụng rồi vứt bỏ cô ta. Kỳ thật anh cũng là một người anh trai tốt.” Mạc Tạp lắc đầu thở dài.

“Mày đã làm cái gì?! Tao nhất định phải giết mày!” Tay phụ tá điên rồi, gã không thể nhẫn nại sát ý trong lòng. Bạch Giai co ro vào trong góc, mấy thứ này cô không hề hay biết gì cả. Rốt cuộc tên Mạc Thiệu Hòa này sao lại biết?! Cậu ta là thần thành phương nào?

Cậu ta nhất định không phải là tên phú nhị đại ăn chơi phá phách của đời trước.

Sau đó, Bạch Giai tận mắt nhìn thấy Mạc Tạp phế đi chân tay của mười mấy gã đàn ông to khỏe. Bọn họ trước mắt hắn chỉ như trứng chọi đá. Dù làm ra sự tình kinh khủng ấy nhưng Mạc Tạp lại không hề có chút sát khí nào cả.

Thật đáng sợ.

Đời này cô chỉ chọn một kẻ khác chết thay mình để viết lại cuộc đời, chinh phục thế giới. Thế nhưng….

Lại đưa tới một ác quỷ.

Không hiểu sao mỗi lần nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, Bạch Giai như chìm vào biển sâu, cảm giác hít thở không thông tràn ngập cơ thể.

“Lão đại, tiền tới rồi!” Giọng nói phấn khởi vang lên ngoài cửa. Một người đàn ông vui vẻ nhảy vào nhưng ngay khi nhìn thấy xác người la liệt trên mặt đất, gã chỉ biết ngơ ngác nhìn.

Mạc Tạp nhìn Bạch Giai, nở nụ cười rực rỡ, “Tiền chuộc của cô tới rồi. Cô đi đi. Nói cho vị cậu nào đó cố, gắng, mà, phát, triển, Thịnh, Thế.”

Bạch Giai a, sau này rời đi sẽ càng khổ sở hơn. Ba trăm triệu cũng không dễ cầm như vậy a.