Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 1




Phía bên trong buồng lái xe chật chội, người đàn ông đang lái xe vẻ mặt âm trầm, ánh mắt trừng to liếc thanh niên ngồi hàng ghế phía sau.

“Tắt thuốc lá ngay cho tôi! Đây là cơ hội cuối cùng của cậu, những tiết mục khác đều bị công ty xóa hết rồi. Nếu như cậu lại gây chuyện gì nữa thì tôi cũng không thể bảo vệ được cậu, cậu chờ bị tuyết tàng đi!” Ánh mắt người đại diện càng ngày càng lạnh.

Ánh mắt của thanh niên hơi chuyển động, con ngươi sâu thẳm nhìn về phía người đại diện. Hắn khẽ cười, ý vị thâm trường. Đầu ngón tay khẽ bấm một cái, ánh lửa tắt ngúm.

Thấy thái độ của hắn không sai, người đại diện ngừng một chút rồi nói, “Lần này có ảnh đế Tân Chí Thần đối diễn, tôi đang cố tranh thủ tài nguyên cho cậu! Biểu hiện tốt một chút, tôi vẫn còn coi trọng cậu. Được rồi, đi vào theo tôi.”

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt cằm, Mạc Tạp nở nụ cười phóng túng, nhìn người đại diện, đôi mắt hơi rũ xuống tràn đầy trào phúng.

“Người đại diện này thật ác tâm. Ngày hôm qua gã mang ngài đi uống rượu cùng với con lợn kia, xảy ra chuyện còn trách ngài?!” Trong không trung bỗng truyền tới tiếng bất bình tức giận, “Thật không biết xấu hổ! Rõ ràng là cậu ngài là nhà đầu tư điện ảnh, lại còn nói là tự mình tranh thủ tài nguyên!”

Mạc Tạp thấp giọng cười, con ngươi đen kịt, “Vậy phải thay nguyên chủ báo đáp gã cẩn thận.”

Người đại diện nói chuyện vài câu với đạo diễn, tựa như đã ủy thác xong rồi để hắn lại một mình, vội vã đi mất, “Diễn cho tốt, đừng gây họa. Bằng không cậu chờ gánh hậu quả đi!”

Từ lúc Mạc Tạp tiến tổ đã bị mọi người vây xem, ánh mắt không hề hữu hảo. Nếu không phải là bởi người đại diện, Mạc Tạp đã sớm bị đuổi ra khỏi đoàn kịch, giờ họ nhìn gã đi mất rồi, ánh mắt lại càng châm chọc.

Ah, ngay cả người đại diện kim bài đều đã từ bỏ cậu ta.

Chung quy lại, xảy ra scandal lớn như vậy, dù ai là người đại diện cũng muốn bỏ thôi. Kỹ xảo kém, tính cách ác liệt, dùng thủ đoạn cướp vai của người khác. Thật sự là cái gì cũng sai.

Nhưng xem ra hôm nay đột nhiên đẹp trai hơn ngày thường. Nếu như hắn ta không nói lời nào quả thực là một đại soái ca!

Mạc Tạp lạnh lùng liếc xung quanh một vòng, đọc hết ý nghĩ của người vây xem.

“Cậu là Mạc Thiệu Hòa sao. Tôi nói này, đây là đoàn kịch của tôi, ở đây đều phải tuân thủ quy củ của tôi, hiểu không?” Đạo diễn nhìn cậu.

Mạc Tạp mỉm cười, “Hiểu.”

Diện mạo của thanh niên cực kì tuấn mỹ, nụ cười thanh đạm mang theo mị lực hút hồn người. Đạo diễn nhịn không được đảo đảo ánh mắt, “Đi thôi. Đi hóa trang.”

Nhìn chằm chằm bóng lưng của thanh niên, vẻ mặt đạo diễn hơi trầm xuống. Sao trước đây mình không phát hiện vẻ ngoài cậu ta rất tốt nhỉ?

“Đó là đương nhiên. Tất cả đều là của nguyên chủ nhưng dung mạo này là thuộc về chủ nhân!” Một cái mầm cây màu xanh trôi nổi giữa không trung uốn éo. Nó rơi lên vai Mạc Tạp, nghiêm túc nói, “Nhưng chủ nhân, ngài cả cảm giác được là lúc chúng ta vừa tới, cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu rồi không?”

Mạc Tạp câu môi, nheo mắt lại, “Đúng là như thế.”

Tấn Giang xảy ra lỗi, thế giới diễn sinh rung chuyển, nam thần cũng rơi mất bàn tay vàng. Lúc này, một số liệu biến dị đang trôi nổi trong kho là Mạc Tạp được phong làm “bàn tay vàng”, bắt đầu kiếp sống làm bug của toàn thế giới, trợ giúp nam thần đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Đây là một quyển tiểu thuyết giới giải trí, gút mắc giữa ảnh đế và tiểu trong suốt. Vì phải hoàn thành nhiệm vụ làm bàn tay vàng cho nam thần, Mạc Tạp ngụy trang vào một thân phận không ảnh hưởng tới vai chính. Hay nói rõ ra chỉ là người qua đường A. Theo lý mà nói, sự tồn tại của nguyên chủ rất thấp, cả đời sống dưới hào quang nhân vật chính, là một phú nhị đại tầm thường vô vị, nhưng bây giờ lại thành kẻ danh tiếng mất hết, người người chán ghét.

“Hiển nhiên là không biết vì nguyên nhân gì mà chủ nhân lần này không thể nào làm người qua đường được nữa rồi.” Tiểu Miêu hơi sầu lo.

“Chuyện này không phải rất thú vị sao.” Mạc Tạp liếm môi, đôi môi nhiễm lên một tầng thủy quang. Trong đôi mắt đen láy ánh lên ngọn lửa.

Hắn thích những chuyện có tính khiêu chiến.

Đạo diễn bắt đầu rồi. Tạm thời không có vai diễn của Mạc Tạp nên sau khi trang điểm, hắn chỉ đứng ở cách đó không xa, xem người khác diễn.

Hai diễn viên trên sân đang ôm đầu khóc lớn, nước mắt rơi đầy mặt, ánh mắt chân thành tha thiết. Mạc Tạp ghé mắt, “Loại kĩ xảo này đạt trình độ gì ở thế giới này?”

“Đại khái là khá được hoan nghênh.” Tiểu Miêu cân nhắc một lúc mới trả lời.

Sau một hồi diễn, Mạc Tạp đại khái đã hiểu được gần hết kĩ xảo diễn của thế giới này. Hắn bĩu môi, ý chí chiến đấu vừa lên một hồi lại bay mất tăm. Cái này thì tính gì là khiêu chiến.

“Ah, cậu chương mắt?” Một giọng nói từ tính vang lên bên tai, tiếng nói cao cao tại thượng tựa như coi rẻ hết thảy chúng sinh.

Nhân vật chính công Tân Chí Thần đã sớm ngồi trong góc, híp mắt quan sát hai người trên sân, vẻ mặt không kiên nhẫn. Sau đó hắn lại nhìn thấy thần sắc coi thường của Mạc Thiệu Hòa. Bỗng nhiên hắn nhớ tới tính cách ác liệt của người này cũng với những thủ đoạn dơ bẩn kia, vẻ mặt hiện lên sự chán ghét.

Coi thường kĩ xảo của người khác? Cậu ta sao không tự nhìn lại mình đi?

Tân Chí Thần liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt rất coi khinh đối với bình hoa Mạc Thiệu Hòa.

Mạc Tạp ghé mắt, “Anh coi trọng?”

Mặt vẫn không chút đổi sắc, Mạc Tạp ra lệnh cho Tiểu Miêu quét hình nhân vật chính công xem hắn có phải nam thần của thế giới này không. Trong trí nhớ của nguyên chủ, nhân vật chính công cũng không ít lần coi thường hắn. Danh tiếng của hắn bị phá hủy cũng một phần là nhờ công thuận miệng nói của ảnh đế này.

Người nói vô tình, người nghe cố ý.

Nguyên chủ đối với nhân vật chính công có thể nói là không có một chút tình cảm gì cả.

Ảnh đế đại nhân nghẹn, triệt để hết lời nói. Tư cách người này lớn bao nhiêu a? Hắn chướng mắt vì hắn là ảnh đế, đã sớm đứng ở đỉnh phong. Cái bình hoa này có tư cách gì so sánh với hắn?

“Đúng là chướng mắt.” Tân Chí Thần ý vị thâm trường nói, “Khổng tước có xinh đẹp nhưng nhổ hết lông đi thì xấu xí vô cùng.”

“Thật không….Ít nhất….Nó còn có bộ lông khiến người ta thán phục, có dũng khí để người ta trầm mê.”

“Mấy người chuẩn bị xong chưa?” Đạo diễn sau khi chào hỏi cùng Tân Chí Thần, ánh mắt mịt mờ quay sang cảnh cáo Mạc Tạp.

Tân Chí Thần cởi áo khoác, liếc Mạc Tạp, “Đến đây nào, cho tôi thấy được kĩ xảo của cậu, tiên sinh Khổng Tước.”

Sau khi Tiểu Miêu đo lường xong, nhân vật chính công không phải là nam thần. Mạc Tạp vuốt cằm, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm u, lộ cả hàm răng trắng.

Bị khiên khích.

Liếm môi một cái, Mạc Tạp cười cười, híp hai mắt đen kịt, sâu không thấy đáy tựa như một cái hàn đàm khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Trong bộ phim này, Mạc Tạp đóng vai nhân vật nhà khoa học điên cuồng, thần kinh có bệnh, lúc chính lúc tà, tính cách thay đổi nhiều lần, là một nhân vật khó diễn. Nếu diễn quá thì thành một tên biến thái để mọi người chán ghét, diễn không đủ lại không đúng với tính cách nhân vật. Nhân vật này vừa lãnh huyết vô tình, vừa đáng trách lại vừa đáng thương.

Kĩ xảo của nguyên chủ đương nhiên không cách nào diễn được loại nhân vật thế này nhưng người đại diện lại tâng bốc lên cao thật cao. Gã đó là một người đại diện kim bài, không thể không biết hậu quả phía sau lời khen ngợi đó.

Nhưng Mạc Tạp lại không tính để gã người đại diện như ý. Hắn không những muốn diễn mà còn muốn diễn thật tốt.

Cảnh diễn này là cảnh nhà khoa học bắt được nhân vật chính, cả cảnh quay tràn ngập hắc ám ghê người, cuối cùng việc ‘tốt’ của nhà khoa học lại bị người biến dị xuất hiện cắt đứt.

Trong phòng thí nghiệm tối, chỉ có một chiếc đèn u quang thỉnh thoảng phát ra tiếng lạch cạnh, mùi nước khử trùng phiên tán trong không khí xen lẫn mùi tanh của máu, dụng cụ thí nghiệm đang ở chế độ tự động, chai chai lọ lọ ngâm khí quan trong formalin tản ra màu sắc xanh biếc. Bối cảnh an tĩnh đến quỷ dị.

Dưới tình huống quỷ quái ấy, một tiếng rên rỉ vang lên.

“Anh đã tỉnh.” Thanh niên mặc áo dài trăng bưng cốc chịu nhiệt đi tới bên bàn thí nghiệm. Trên bàn, một nam nhân anh tuấn bị trói lại.

Tân Chí Thần nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt. Khi hắn thấy được dung mạo của thanh niên kia, con ngươi co rụt lại, “Cậu!”

“Xem ra anh biết tôi.”

Mạc Tạp cúi đầu, ngón tay từ quai hàm của nam nhân di chuyển dần rồi ngừng lại trên môi đối phương. Ánh mắt hắn tràn đầy ôn nhu, “Chuyện này khiến tôi rất hài lòng, bảo bối.”

Con ngươi tràn ngập ấp áp khiến Tân Chí Thần giật mình, trong nháy mắt, hắn dường như cảm nhận được đối phương thật sự yêu mình. Bỗng nhiên hắn biến sắc, Tân Chí Thần không thể tin được là đối phương nhập diễn nhanh như vậy!

Cảm giác ngứa ngứa ở cánh môi truyền đến óc, Tân Chí Thần suýt chút nữa bị hút vào ánh mắt đen kịt của đối phương. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống bởi hắn nhận ra là hắn bị kĩ thuật diễn của đối phương nắm mũi dẫn đi.

Bàn tay nắm lấy cằm của nam nhân kia, Mạc Tạp nở nụ cười, “Bảo bối, anh bị tôi hấp dẫn a?”

“Đừng gọi tôi là bảo bối! Buông!” Tân Chí Thần nghiêng người giãy dụa nhưng lại bị trói vào bàn thí nghiệm nên chỉ có thể đưa đôi mắt cừu hận nhìn thanh niên, “Hỗn đản! Cậu muốn làm gì!”

Mạc Tạp giật mình, khóe miệng nhếch lên, nụ cười tươi sáng lại vô tội. Hắn lắc lư chiếc cốc trong tay một cách vui vẻ, “Tôi thích anh a.”

“Thích?” Tân Chí Thần run lên. Dưới khí tràng mạnh mẽ của đối phương, hắn không thể không toàn lực chống trả,, “Cái thích của cậu chính là trói tôi lại đây một cách không có tôn nghiêm?”

“Tôn nghiêm?” Mạc Tạp nhìn hắn với ánh mắt thâm tình, chống má ngoẹo đầu, mờ mịt trừng mắt. Dáng vẻ đó trông có chút ngốc manh.

“Buông, cậu đúng là tên biến thái.” Ánh mắt của Tân Chí Thần cực kì lạnh lùng.

Mạc Tạp liếm khóe miệng một cái, biểu tình vốn thanh thuần giờ biến thành mị hoặc, “Biến thái? Anh gọi tôi là biến thái?”

Hắn túm lấy xích sắt đang trói đối phương lại, Mạc Tạp cúi đầu, khuôn mặt chỉ cách Tân Chí Thần trong gang tấc, nụ cười xinh đẹp tỏa sáng nhưng hai mắt lại ẩn hàm đầy sự điên cuồng, “Biến thái sao? Giờ tôi biến thành biến thái cho anh xem. Ai bảo anh là người tôi thích nhất chứ. Tất cả yêu cầu của anh tôi sẽ thỏa mãn a.”

Bị đôi mắt điên cuồng như vậy nhìn thẳng, trái tim Tân Chí Thần căng thẳng, nhịn không được quay đầu, “Hỗn đản!”

Ba.

Mạc Tạp tát Tân Chí Thần một cái, đôi mắt lộ ra sự bạo ngược. Hắn nói rất nhanh, “Tôi thích anh như thế nên ánh mắt của anh chỉ nên nhìn tôi thôi. Nếu không, tôi sẽ nổi máu ghen.”

Tân Chí Thần hoàn toàn sợ ngây người.

Hắn bị đánh. Bị một cái bình hoa đánh! Kể cả là đang diễn kịch!

Không riêng gì Tân Chí Thần bị dọa sợ, ngay cả đạo diễn cũng bị dọa ngốc vài giây, cả hít thở cũng ngưng lại.

Tích tích tích.

Mạc Tạp biến sắc mặt, ánh mắt lại càng điên cuồng, toàn thần đều tỏa ra sát khí. Không biết hắn lấy từ đâu ra chủy thủ, lạnh lẽo đâm về phía Tân Chí Thần.

Thân thể Tân Chí Thần co lại, hắn nhìn con ngươi dày dặc sát khí kia, không dám nhúc nhích. Trong nháy mắt, cảm giác tử vong kéo đến khiến tứ chi như rơi vào hầm băng, ngay cả việc bản thân mình đang đóng phim cũng quên mất.

Ầm —–

Tiếng phá tường vang lên, vài người biến dị chui vào, gào thét lao lên.

Chủy thủ không đâm Tân Chí Thần mà cắt dây trói trên người hắn. Mạc Tạp đạp một cước hất hắn xuống đất, cười ha ha xông về phía mấy kẻ biến dị, Hắn ngoái đầu lại nhìn lưu luyến, dừng một lát rồi nói, “Đi mau.”

Trái tim của Tân Chí Thần co lại. Nụ cười kia vẫn mang theo sát ý như trước nhưng lại tựa như thiên sứ của đời hắn, vừa khiến hắn cam tâm tình nguyện trụy lạc.

“Cắt!” Đạo diễn hô lớn.

Diễn viên đóng vai người biến dị ngừng động tác, lui lại mấy bước, rời xa sát thần. Chỉ trong giây phút kia thôi, bọn họ thật sự cho rằng mình đang đối mặt với một tên giết người biến thái.

Tốt quá, hóa ra là đang đóng phim.

Ahuhu~ Vừa rồi ta đã cho là mình sắp chết (TOT)~~~

Cảnh diễn vừa rồi của Mạc Tạp không dài nhưng lại như một ca khúc có bắt đầu, có đỉnh cao cũng có kết thúc, thậm chí nhịp điệu cũng rất đa dạng, lúc nhanh lúc chậm, lúc căng thẳng lúc hòa hoãn. Loại cảm giác nhịp điệu này cho dù là ảnh đế cũng có rất ít người làm được.

Mạc Tạp thu liễm khí thế, trong chốc lát lại trở nên bình thản, không vương chút điên cuồng nào. Nhập diễn nhanh, thoát diễn còn nhanh hơn. Vẻ mặt không có chút sát khí, tựa như sát thần vừa rồi không chút liên quan gì đến hắn. Loại năng lực thu phóng tự nhiên này dù có là Tân Chí Thần cũng không thể chạm được đến.

Tân Chí Thần nhìn chằm chằm Mạc Tạp, phủi phủi quần áo. Đạo diễn cũng nhìn hắn như đang nghiên cứu.

Mạc Tạp cười tủm tỉm, ghé mắt nhìn, “Đạo diễn, có qua không?”

“Qua.” Đạo diễn phức tạp gật đầu. Trên thực tế, Tân Chí Thần biểu hiện cũng rất tốt nhưng vì đây là cảnh diễn chính của nhà khoa học nên hắn có làm yếu đi cảm giác tồn tại của Tân Chí Thần cũng không có gì là đáng trách.

Đao diễn không nghĩ tới bình hoa ông vẫn luôn ngứa mắt lại có kĩ xảo lợi hại như vậy. Vừa rồi ông cũng bị hơi thở tanh máu bức cho ngừng thở. Đã rất nhiều năm rồi ông không gặp được một diễn viên tự nhiên mà thành tài như vậy. Thiếu niên này không đơn giản. Sát khí khi nãy tanh mùi máu như vậy nếu quả thật chỉ đơn thuần là kĩ xảo thì quá nghịch thiên rồi.

“Cậu nghỉ ngơi trước đi. Tôi xem qua một lát đã. Nếu không có vấn đề gì thì cậu có thể đi trước.” Đạo diễn lưỡng lự một lát rồi nói. Rất hiển nhiên, vì kiêng kị Mạc Tạp nên ông đã lựa chọn đối xử tử tế với hắn.

Cười cười đáp ứng, Mạc Tạp xoay người rời đi. Đi đến cửa sổ khu nghỉ ngơi, hắn đốt điếu thuốc.

Mọi người nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh kia, cảm thấy mặt đau quá. Ảnh đế vừa cùng Mạc Tạp diễn kịch, sau đó? Không có sau đó.

Ảnh, đế, thua, bình, hoa, rồi!

Là ai nói Mạc Tạp chỉ là bình hoa có cái hào nhoáng bên ngoài?

Nếu đây là kĩ xảo kém thì bọn họ tính là gì? Dưa muối ôi sao?

Nếu kĩ xảo tốt sao hắn lại phải đắm mình bồi rượu nhà đầu tư làm gì?

Lười biếng dựa trên bệ cửa sổ, Mạc Tạp nhìn ra ngoài. Hút một hơi, hắn bĩu môi. Mùi thuốc lá của thế giới này không tốt lắm, đây lại còn là hãng mà cậu hắn nói là hàng nhập khẩu tốt nữa.

Tiếng bước chân vọng từ xa đến, Mạc Tạp không lưu ý lắm cho đến khi bước chân dừng lại bên người.

“Tôi không nghĩ cậu lại có thể thắng tôi.” Tân Chí Thần trừng mắt nhìn Mạc Tạp, ánh mắt cường liệt. Sau khi trở thành ảnh đế, đã lâu rồi hắn chưa chật vật như vậy.

Mạc Tạp búng điếu thuốc trong tay, cười nhạt, “Đường đường là ảnh đế lại không sánh bằng một phú nhị đại phá gia chi tử, anh không cam tâm?”

“Tôi không cam tâm nhưng cũng chỉ là một lần này mà thôi.” Tân Chí Thần ngưng mắt nhìn Mạc Tạp. Người này khác hẳn với lời đồn.

Mạc Tạp cười phóng khoáng, “Muốn biết nguyên nhân không?”

Tân Chí Thần không tiếng động hỏi.

“Kĩ xảo của anh không sai nhưng đáng tiếc đó là nhân vật phim, không phải là anh.” Mạc Tạp cười khẽ một tiếng, quét mắt nhìn nhân vật chính công đang trầm tư. Qua nhiều thế giới như vậy, hắn đã coi diễn trò là nhân sinh của mình, người này làm sao có thể thắng được?

“Đương nhiên, còn có một nguyên nhân chủ yếu nữa.” Mạc Tạp phát hiện ánh mắt nghi ngờ của nhân vật chính công, hắn ủ rũ nói, “Tôi nhìn anh không vừa mắt.”

Tân Chí Thần, “…….”

Mạc Tạp liếc hắn, “Dù cho anh hiểu được thì sao? Muốn làm khổng tước cũng không có lông mà làm.”

Tân Chí Thần, “!!!!!!!”

Đầu ngón tay nhoáng lên, tàn thuốc xẹt vào thùng rác bằng một đường cong hoàn mỹ. Mạc Tạp câu môi đứng dậy, lưu lại nhân vật chính công trợn mắt há mồm. Không biết cái người đại diện ngu ngốc kia đã tới đón hắn hay chưa.

Đi qua một góc khuất, hắn thoáng gặp qua một nam nhân anh tuấn cao khoảng 1m9.

“Chủ nhân, ta cảm nhận được sóng não của nam thần.” Tiểu Miêu hưng phấn hò hét.

Mạc Tạp ngừng bước đi, nhướng mắt nhìn lại, lạc vào trong đôi mắt u sâm lạnh lẽo. Đối diện hai giây, Mạc Tạp quyết đoán quay người rời đi. Tầm mắt phía sau vẫn bám theo hắn.

Sau khi rời khỏi đoàn kịch, hắn hơi kéo khóe miệng, nói, “Mạc Thiệu Hòa có liên hệ gì với nam thần của thế giới này không?”

Nam thần có tính xâm lược mạnh như vậy, không chỉ có lòng phòng bị mạnh không dễ tiếp cận, mà sau khi tiếp cận xong còn không dễ thoát khỏi. Mấy thế giới trước nam thần đều là tiên tư mờ mịt, siêu phàm thoát tục, là ánh trăng khó cầu. Vậy mà nam thần của thế giới này lại tựa như Tu La đến Trái Đất.

Sau khi Tiểu Miêu tra xét xong, nó cũng rất khó hiểu, “Chủ nhân, ta điều tra ra rồi. Cậu của nguyên chủ và công ti của nam thần là đối tác. Thế nhưng chẳng có quan hệ gì với nguyên chủ cả.”

Mạc Tạp cân nhắc hai giây, “Đem tài liệu của hắn cho ra, còn cả nội dung bàn tay vàng nữa.”

Không quá nửa phút, Mạc Tạp đã tiếp nhận hết thảy tư liệu về cuộc đời của nam thần. Thẩm Tiêu, người nắm quyền của tập đoàn đa quốc gia Thẩm thị, sản nghiệp trải rộng toàn thế giới, chiếm tới 8% kinh tế toàn cầu, là đại sứ hòa bình của thế giới.

Nam thần là chu sa chí, bạch nguyệt quang của nhân vật chính thụ. Tác dụng của hắn đại khái là chất xúc tác cho tình cảm của nhân vật chính công và nhân vật chính thụ. Nhân vật chính thụ chỉ là một tiểu trong suốt của giới giải trí. Trước khi cậu nhận thức Tân Chí Thần thì đã nhất kiến chung tình với Thẩm Tiêu. Ảnh đế sinh lòng hảo cảm với tiểu thụ vừa đơn thuần vừa trì độn này mà tiểu trong suốt vốn nhát gan lại có lòng. Cốt truyện vì để cho tiểu thụ không còn khúc mắc nữa nên đã làm cho nam thần gặp rủi ro máy bay. Nhân vật chính thụ thương tâm tột cùng. Nhân cơ hội đó, nhân vật chính công thừa vắng mà vào.

Cuối cùng, chu sa chí mãi mãi chỉ là chu sa chí. Ảnh đế và tiểu trong suốt thành công HE.

Bàn tay vàng của Thẩm Tiêu là gì? Mạc Tạp nhíu mi. Không phải là tiền tài a!

“Là phòng ngự tuyệt đối.” Tiểu Miêu dừng một lát, “Đại khái là Bất tử chi thân.”

Nhớ tới Thẩm nam thần cao gần hai thước, Mạc Tạp hí mắt, “Ý của ngươi là vì ta là bàn tay vàng của anh ta nên ta phải bảo vệ anh ta, cho đến khi gặp rủi ro máy bay?”

“Đúng là như thế.” Tiểu Miêu vẫy vẫy lá, “Chủ nhân, hình như đêm nay là nam thần lần đầu gặp nhân vật chính thụ.”

Mạc Tạp nhớ lại tư liệu. A, cẩu huyết anh hùng cứu mỹ nhân.