Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 98: Thú triều




Toàn bộ nam nhân của Binh đoàn Thần Võ kinh ngạc, tập trung ánh nhìn lên A Thuỷ - nhân vật mới bên cạnh Lão đại Hiểu My. Một người nhan sắc tầm thường, thua xa cả Trần Đại Uy lẫn Phi Tiếu quân sư… thế mà là Giao nhân đệ nhất mỹ nhân. Trời ạ. Có lầm không vậy?

Hiểu My và Lữ Tuấn nhìn Phi Long thái tử cười cười. Mặt của A Thuỷ nhanh chóng đỏ lên. Hắn không phải xấu hổ vì những tiếng xì xào, bàn luận xung quanh. Nguyên nhân chính là bởi nụ cười của Hiểu My vừa khi nãy. Trái tim trong lồng ngực như thể không yên, đập bang bang nhanh như muốn thoát ra ngoài mà bay đến cạnh bên thân ảnh nữ nhân kế cạnh. Tác dụng phụ của Mẫu Tâm quả cũng quá rõ ràng rồi.

Hiểu My tinh ý, nhận ra sự biến hoá trên gương mặt của các nam tử bên cạnh mình. Cô nàng vội vã đưa tay lên miệng, tằng hắng mấy lần, phá vỡ bầu không khí có chút vi diệu xung quanh. Sau, hướng về đám người Trần Đại Uy lên tiếng:

- Các huynh đệ, lần này từ Giao nhân tộc trở về, ta có mang rất nhiều món ăn ngon cho tất cả mọi người. Mau tập trung tại đây. Chúng ta cùng thưởng thức.

Hiểu My vừa dứt lời. Một tràn pháo tay thật lớn vang lên. Tiếp theo, tất cả mọi người tập trung lại, chia sẽ những đặc sản mỹ thực của Thuỷ Cung. Tiếng nói, tiếng cười vang lên nô nức.

Hiểu My kể lại một số chuyện vui trong chuyến du lịch đáy biển lần này. Sau đó, phát quà cho từng thuộc hạ dưới trướng. Trần Đại Uy nhận được một cây chuỷ thủ sắc bén phi phàm. Hồ Phi Tiếu thì được chia phần một chuôi quạt tinh tế, đây cũng là một bảo khí mà cô tìm thấy tại Trao Đổi Đường bên cạnh An Lạc Viên.

Tiếp theo, từng người từng người trong binh đoàn Thần Võ tiến lên. Ai nấy cũng mừng vui vì sự quan tâm, ưu ái mà Lão đại dành cho bọn họ.

A Thuỷ nhìn một màn này, cảm thán không ngừng. Thì ra, đây là cách thức mà Trần cô nương lãnh đạo đám nam tử này. Không hề vì khác biệt giới tính mà xa cách, hững hờ. Cũng chẳng vì quan hệ cấp trên cấp dưới mà phân định rạch ròi. Hắn chỉ thấy ở đây một sự chân thành. Một sự chân thành xuất phát từ nội tâm của cô dành cho cả binh đoàn Thần Võ.

Lữ Tuấn thì đã quen thuộc với các hành động của Hiểu My. Chỉ có Lãnh Nguyệt hơi bất ngờ. So với cô, hắn thấy mình thật nhiều thua kém. Lãnh Nguyệt công tử - chưởng môn của Hắc Nguyệt Phái. Nhưng phần lớn thời gian hắn đều buông bỏ trọng trách cho các trưởng lão quản lý, làm thay.

Xem ra, hắn thật ích kỷ. Chỉ lo nghĩ cho mình. Cái này cần phải sửa. Đúng. Lần này về Tây Phương Thành, phải đàng hoàng thay đổi. Noi gương Trần Hiểu My, làm một lãnh đạo gần gũi, biết quan tâm đến tất cả mọi người.

Sau khi ăn uống no say. Ai nấy về lều của mình. Hiểu My bắt đầu nhớ đến đệ đệ Trần Trường An cùng Kim Phượng tỷ. Không biết, giờ này bọn họ ra sao? Đã có thể đến được Linh tộc, tìm kiếm Hộ Tâm Hoa hay chưa.

Hi vọng nơi đó, không xuất hiện tay chân của Yêu Thần. Tuy cô tin tưởng Kim Phượng có thể bảo vệ được mọi người. Nhưng minh tranh dễ trách, ám tiễn khó phòng. Chỉ mong tất cả đều bình an, thuận lợi.

………………………………………………………………..

Trong lúc Hiểu My lo lắng không ngừng thì tại một nơi khác trên bờ Bắc Huyền Hải. Đoàn người của Kim Phượng đang gặp phải một trận tập kích của yêu thú nhằm cướp đoạt Hộ Tâm Hoa.

Dưới sự chỉ dẫn của Hùng A Đại. Họ rất nhanh chóng tìm được bộ tộc kỳ bí với những tộc nhân bản thể có liên hệ mật thiết với hoa cỏ, cây cối xung quanh.



Tộc nhân Linh Tộc có thể điều khiển mộc thuộc tính điêu luyện như một bộ phận trên thân thể của mình. Hơn nữa, phong thuộc tính cũng lĩnh ngộ không kém. Nhiều người có thể lướt gió, về mây. Đi lại giữa không trung như tiên nhân.

Duy nhất một điều. Tộc nhân Linh tộc không rời khỏi địa bàn của mình dù là nửa bước. So với Hồ tộc thì Linh tộc càng kỳ bí, khép kín nhiều hơn.

Tuy nhiên, đối diện với Thần Phượng – Kim hộ vệ dưới trướng của Hoan Hỉ thần. Lão tộc trưởng Linh tộc vốn là một gốc Bàn đào tu luyện mấy ngàn năm không hề ngần ngại. Giao ra Hộ Tâm Hoa – Bảo vật của cả bộ tộc.

Mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi. Đoàn người Trần Trường An rời khỏi lãnh địa của Linh tộc trong sự quyến luyến đưa tiễn của các tộc nhân. Ai ngờ đâu. Hành trình trở về lại tràn ngập chông gai, nguy hiểm.

Hộ Tâm Hoa vừa rời khỏi Linh tộc đã lập tức phát ra hương thơm, không cách nào ngăn lại được. Đám yêu thú khắp nơi ào ào kéo tới. Nhưng sóng biển dạt vào bờ. Vô tận, liên miên. Hết lớp này đến lớp khác, hết đợt này đến đợt khác.

Cũng may. Kim Phượng thi triển thần uy làm bọn chúng khiếp sợ. Không dám tiến lại gần. Tuy nhiên, lại tập trung trong phạm vi bán kính khoảng ba dặm xung quanh.

Thỉnh thoảng, vài con yêu thú điên tiết xông lên. Vù một cái, bị thiêu thành tro bởi Phượng Hoàng thần hoả. Hùng A Đại nhìn thấy, không khỏi tặc lưỡi, lắc đầu.

Đây đúng là nghĩa đen của câu nói “Như thiêu thân lao vào lửa”. Sự tham lam đã khiến bọn chúng mất đi lý trí, sự tỉnh táo, bất chấp sinh mạng và mấy trăm, mấy ngàn năm gian khổ tu hành.

Thật ra, cũng tội nghiệp cho đám yêu thú này. Hộ Tâm Hoa đối với bọn chúng có tác dụng vô cùng to lớn. Tựa như Thiên Chi Quả mà Thiên Vũ đã phục dụng trước đây. Hơn nữa, mùi thơm của nó vô hại với con người, nhưng với yêu thú lại ảnh hưởng trực tiếp tới hệ thần kinh trung ương, ngoài ra còn kích thích khiến không ngừng sinh ra ảo giác.

Chính vì vậy, dẫu biết có sự tồn tại của Thần Phượng, bọn chúng chỉ e dè chứ không lập tức rút lui, từ bỏ.

Nhưng sự việc không dừng lại ở đó. Càng ngày, đám yêu thú càng khép chặt vòng vây, mắt chúng đỏ sòng lên, miệng đầy nước dãi, nhễu dài trên mặt đất. Trần Trường An nhạy cảm nhận ra, chúng đang bị điều khiển. Nhưng vấn đề ở đây là trong thời gian nhanh nhất, phải tìm ra ai là kẻ sau màn.

Nghi vấn của mọi người nhanh chóng đã được giải khai.

Vào một buổi tối, ba ngày sau khi rời khỏi lãnh địa của Linh tộc. Đoàn người Trần Trường An phải đối mặt với nguy cơ to lớn khi Kim Phượng bị dẫn dụ bởi ba con yêu thú cấp chín đã hoá hình. Một con trong đó là Hoả Điêu, một con là Lôi đình sư vương. Con còn lại là Hồng Mãng năm đầu cực kì giảo hoạt.

Vắng mặt Kim hộ vệ, ba người Trần Trường An, Hùng A Đại cùng Lạc Vô Trần chớp mắt đã rơi vào đợt công kích của thú triều. Người xưa có câu, mãnh hổ nan địch quần hồ. Không phải ai cũng là Triệu Tự Long tại dốc Trường Bản, một mình một mình vượt qua trăm vạn hùng binh.

Chỉ một khắc sau. Ba huynh đệ của Trần Hiểu My đã lâm vào cảnh huyết sắc nhuộm chiến y. Vết thương lớn nhỏ trên người nhiều không đếm được. Cả ba đều có cảm giác, tử vong đang đến mỗi lúc một gần.

- Trường An. Hai người chúng ta sẽ giúp đệ mở một đường máu, hướng đông bắc tập trung đàn tật phong sói cấp thấp, là nơi dễ dàng đột phá vòng vây. Đệ hãy mau mang Hộ Tâm Hoa về cho tỷ tỷ.

Giữa tiếng chém giết, tiếng gào thét dậy trời. Giọng nói của Lạc Vô Trần len lỏi vang lên. Trường An vừa nghe thấy, đã nhíu chặt cặp mày. Muốn hắn lâm chiến quay đầu, bỏ mặt đồng đội là chuyện không thể nào. Hành động đê hèn đó chỉ bọn tiểu nhân vô nghĩa mới dễ dàng làm được.

- Đệ không đi. Chúng ta cùng tiến cùng lùi. Có xui xẻo thì cùng chết. Hơn nữa. Bây giờ, đệ đã nghĩ ra một chủ ý rất hay. Hai người hãy tranh thủ cho đệ một chút thời gian.

Lạc Vô Trần cùng Hùng A Đại bốn mắt nhìn nhau. Không ngờ đệ đệ Hiểu My có thể nghĩ ra đường sống vào lúc này. Đúng là không đơn giản a.

Trần Trường An trong cái khó ló cái khôn. Mới đầu, hắn bị thú triều làm cho kinh hoảng, quên mất bản thân là dược sư, trong giới chỉ không gian có rất nhiều đồ chơi để đối phó với lũ yêu thú đông nghìn nghịt trước mặt.

Hắc hắc. Nếu tỷ tỷ mà biết hắn suýt mất mạng vì sự lơ đễnh của mình. Chắc tức phụt máu ra mà chết.

Tiếp theo đó, vị đệ đệ Hoan Hỉ Thần len lỏi vào những khoảng trống tương đối an toàn do hai vị chiến hữu tạo ra. Tiếp theo, tay hắn không ngừng vung lên. Bột phấn rực rỡ đủ màu bay lãng đãng giữa không trung rồi phủ đều lên đàn yêu thú ào ào xông đến.

- Trường An. Đệ có chắc đám bột mì này hữu dụng chứ?

Hùng A Đại nhìn tình hình chẳng chút đổi thay, nghi ngờ lên tiếng.

- Hên xui. Tất cả phụ thuộc ý trời.

Nghe được câu trả lời của hắn. Hùng đại ca cùng Lạc phu thần lảo đảo, suýt chút nữa đã té nhào xuống chân đối thủ của mình.

Ha ha ha. Lần này thì Trường An quả thật chỉ có thể cầu trời. Nếu may mắn. Thuốc của hắn mạnh hơn thuốc mà đàn yêu thú trúng phải trên người thì sẽ an toàn thoát thân. Nếu tài nghệ không bằng người, chôn thân tại chỗ này cũng là điều tất yếu.

Có thể là ông trời thương xót cho các nam tử của chúng ta. Ít phút sau, dược lực bắt đầu phát huy tác dụng.

Một bên thì đám yêu thú càng thêm điên tiết, phát cuồng. Một bên khác thì phát ra những hơi thở ồ ồ, giống như thời kỳ động dục. Đó là chưa kể một phía khác, lũ yêu thú trúng phải thuốc bột tê liệt, toàn thân căng cứng, ngã ầm xuống như hiệu ứng Đomino… tạo thành một lối thoát an toàn để ba người rời khỏi vòng vây nguy hiểm.