Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 81: Thất Vỹ Thiên Hồ




Nhìn thấy hai thiếu nữ đã chuẩn bị sẵn sàng. Trường An tung ra một nắm dược liệu về phía bọn yên thú. Đây là kinh nghiệm tích luỹ suốt hai năm sống gần kề Ma lâm sơn mạch, hắn đã nghiên cứu và chế tạo ra. Loại bột thuốc có thể khiến tê liệt hệ thần kinh của yêu thú khi hít phải.

Bầy yêu thú đang điên cuồng nhào lên, hít phải thuốc nên thân thể lập tức cứng đờ, đứng yên bất động.

Nhân cơ hội này, Trường An ra hiệu, hai thiếu nữ nhanh chóng thoát khỏi vòng vây. Trường An mang theo tên hồ nhân bất tỉnh trên mặt đất, vận khinh công thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Hơn hai canh giờ sau, họ đã trở về với khu vực có cổng ánh sáng bên đầu.

Tiểu Thuý kinh ngạc nhìn sang nam tử tóc bạch kim. Hắn dẫn đầu trong suốt quá trình trở lại. Thế mà lại chính xác đến được cửa vào Hồ tộc. Điều này không khỏi khiến cô nghi ngờ.

- Vị ân nhân này. Xin hỏi công tử đến Hồ Tộc có mục đích gì?

- Tại hạ muốn tìm hiểu tin tức của phụ thân.

Trường An không che giấu ý đồ của hắn. Không hiểu sao, đối diện với hai tỷ muội này, hắn có cảm giác quen thuộc. Hảo cảm rất nhiều.

Tiểu Thuý nghe hắn nói thế, trong đầu hiện ra một suy nghĩ, tuy có vẻ mơ hồ, nhưng đắn đo một hồi, cô vẫn hỏi ra:

- Thất vỹ thiên hồ có quan hệ gì với công tử?

- Đó là phụ thân của ta.

Ba người mở to mắt nhìn nhau. Tiểu Hồng có chút vui sướng nhảy cẩng lên.

- Vậy ra ngươi chính là con của Thất Lang? Ha ha. Không ngờ, trùng hợp đến vậy.

Trường An bất ngờ, khoé môi câu lên một đường cong. Giọng cũng mang theo sự nhẹ nhàng hiếm thấy.

- Hai vị cô nương biết phụ thân của ta?

Tiểu Thuý che miệng cười, trong khi muội muội của cô thì ánh mắt loé lên. Tiểu mỹ nhân giơ tay, gõ mạnh vào vai nam tử. Thật ra cô muốn gõ vào đầu hắn như trưởng bối, nhưng mà Trường An cao hơn cô. Thế là vị trí phải dời xuống thấp hơn.

- Phải gọi là cô cô. Thất lang là đại ca kết nghĩa của chúng ta.

- A, ra vậy. Trần Trường An bái kiến nhị vị cô cô.

- Tốt, tốt. – Tiểu Hồng vui vẻ đáp lời.

Trần Trường An nói lại một lần nữa nguyên nhân dẫn dắt hắn đến đây. Tiểu Thuý, Tiểu Hồng im lặng lắng nghe. Lòng dâng lên vô vàn thổn thức. Không ngờ chất nhi của họ cuộc đời cũng có lắm kỳ ngộ, thăng trầm.

Sau đó, hai vị cô cô mở ra cánh cổng ánh sáng trong hốc cây, mang theo tiểu chất nhi vừa tìm được bước vào.

Tiểu Kỳ vẫn hôn mê, bị Trường An vác lên như vác heo, chẳng hề nhận ra bản thân đang đối mặt với nguy cơ to lớn.

Phía bên kia cánh cổng ánh sáng là một thế giới hoàn toàn khác biệt. Non xanh, nước biếc, từng thảm hoa muôn màu muôn sắc nối tiếp nhau. Thỉnh thoảng, vài cánh chim rực rỡ bay qua giữa bầu trời trong veo, xanh ngắt. Dòng sông mát trong, bọt nước vỗ bờ, đọng trên những chiếc lá thon thon, lung linh dưới nắng. Một cầu vòng ẩn hiện phía chân mây. Nơi nơi, linh khí ngập tràn.

Hồ tộc không có ban đêm, thời gian ở đây chỉ có ban ngày. Chính vì thế, cảnh sắc lúc nào cũng như chốn tiên cảnh bồng lai, khiến người người ngưỡng mộ.

- Tiểu An. Hoan nghênh con về nhà.



Trần Trường An cảm động, dõi mắt quan sát bốn phía xung quanh. Đây là quê hương, là nơi phụ thân hắn sinh ra, lớn lên và trải qua cả ngàn năm tu luyện.

Phụ thân, người đang ở nơi nào?

…………………………………………………………………………

Cửu bà bà là tộc trưởng Linh Hồ tộc. Bà đã sống hơn hai vạn năm và cũng tiếp nhận cương vị tộc trưởng trong một thời gian khá lâu. Lâu đến nỗi chính bà cũng không còn nhớ rõ.

Toàn bộ tộc Hồ tộc dưới sự dẫn dắt của Cửu Vỹ Thiên Hồ, tuy không mở cửa, giao du với thế giới bên ngoài, nhưng vẫn ngày càng hưng thịnh, phát triển. Tộc nhân trên dưới đồng lòng, ít có nội đấu công khai.

Thế nhưng hai trăm năm trước đây, Cửu bà bà đột nhiên trúng độc. Nếu không phải tu vi cao cường, nội công thâm hậu, chắc chắn đã huỷ hết một thân pháp thuật, lại càng không nói sinh mệnh leo lét, mỏng manh.

Mỗi lần độc phát, các kinh mạch trong cơ thể trồi lên, co rút, gây ra đau đớn toàn thân. Phải nhờ dược tính ôn hoà của Nguyệt Liên Hoa khắc chế, cầm cự. Trước đây, theo chu kỳ, cứ khoảng 10 năm sẽ phát độc một lần. Thế nhưng lần này, chỉ mới 7 năm, bản thân tộc trưởng lại bị đau đớn xé thân, hôn mê bất tỉnh.

Đại trưởng lão đi tới đi lui, chốc chốc, mắt lại nhìn về cánh cửa phòng đang đóng chặt.

Lẽ ra, giờ này Tiểu Thuý, Tiểu Hồng đã phải về đến nơi. Nguyệt Liên hoa phải sử dụng trong đêm, nếu để đến ban ngày, khi ánh sáng mặt trời mọc lên, dược tính của nó sẽ bị giảm đi, đáng kể.

Vậy mà lúc này, ở bên ngoài, có lẽ bình minh đã xuất hiện, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đâu.

Đang lúc nôn nóng thì hai bóng dáng nhanh chóng lao đến.

- Đại trưởng lão, chúng con đã trở về.

- Dược đâu? - Đại trưởng lão vội vã hỏi.

Tiểu Thuý đưa hộp ngọc ra, bà liền nhận lấy rồi lắc người biến mất. Nửa khắc sau, thân ảnh đại trưởng lão đã xuất hiện trở lại. Nhẹ nhõm thốt ra lời:

- Cũng may kịp lúc. Nhị trưởng lão đang cho tộc trưởng dùng thuốc. Chúng ta đợi thêm chốc nữa, có thể vào gặp người được rồi.

Tiểu Thuý, Tiểu Hồng vâng dạ gật đầu. Sau, mới chầm chậm mang toàn bộ sự việc vừa rồi, tỉ mỉ kể lại.

Đại trưởng lão càng nghe, ánh mắt càng sâu thẳm. Nhưng tới đoạn tìm được huyết thống của Thất Lang lưu lạc bên ngoài, bà lại kinh hỉ, cảm xúc thoáng cái vút lên cao.

- Giao tên phản đồ đó cho tam trưởng lão, đồng thời, bảo thằng bé kia đến đến gặp ta.

Tiểu Thuý, Tiểu Hồng nhận lệnh, bước ra ngoài.

Lúc Trường An tới, hoa viên nhỏ chỉ còn lại Đại trưởng lão đang ngồi bên bộ bàn đá xanh. Hắn e dè tiến lên, khom người hành lễ.

- Trần Trường An bái kiến đại trưởng lão.

- Tốt. Tốt. Mau lại đây cho ta nhìn con cái nào.

Đại Trưởng lão vô cùng hoà ái làm Trường An có chút thụ sủng nhược kinh. Tuy nhiên, hắn vẫn ngoan ngoãn bước tới gần bên, nghiêm chỉnh đứng yên, mặc cho bà kéo lôi, quan sát.

- Giống, con thật giống Thất Lang. Thật tốt mà.

……………………………………………………………………..

Trường An và đại trưởng lão trò chuyện với nhau hơn một canh giờ. Trường An rất có thiện cảm với vị bà bà này. Nhất là khi biết bà bà là sư phụ của cha hắn. Mối quan hệ của hai người lại càng gần gũi, thân thiết, như thể huyết thống tương liên.

Đại Trưởng lão kể rất nhiều về chuyện của cha hắn trước kia. Từ lúc hắn còn rất nhỏ, cho đến khi bảy cái đuôi đều mọc ra, được xưng Thất Vỹ Thiên Hồ. Bà còn đặc biệt khen cha hắn là kỳ tài ngàn năm hiếm thấy của Hồ Tộc. Điều này làm Trường An nhoáng lên một nỗi tự hào.

- Năm mươi năm trước, Thất Lang rời khỏi nơi này, đến nhân gian độ kiếp. Ngờ đâu, thiên kiếp mà hắn gặp phải lại là Tình kiếp – khó khăn nhất trong các kiếp số của Hồ tộc chúng ta.

Hắn tình cờ cứu được một nữ phàm nhân từ vòng vây yêu thú ở bờ Nam Huyền Hải bên kia. Lúc đó, toàn bộ thân nhân của nàng đều chết hết. Bản thân nàng không nơi nương tựa, thân thể lại trọng thương. Được Thất Lang chăm sóc một thời gian, hai người ở bên nhau, dần nảy sinh tình cảm.

Hồ tộc ta không chấp nhận hôn phối với người ngoài. Mấy lần hắn đưa tin trở về, muốn dẫn theo nương tử trở lại thì đều bị cản ngăn, cấm đoán.

Thất Lang cảm thấy thất vọng, từ đó biệt vô âm tín. Không còn tin tức tới lui.

Suy cho cùng, việc này cũng không thể trách bất cứ ai. Có nhiều thứ dù chỉ một lần phá lệ đều có thể trở thành thói quen. Hơn nữa, vùng đất này của chúng ta cũng không thích hợp để ngoại nhân cư ngụ. Nhất là thời gian đó, tộc trưởng phát hiện bỗng thân đột nhiên trúng độc.

Nói tới đây, Đại trưởng lão nhìn chăm chú vào Trường An, giọng nói quan tâm, lo lắng.

- Mẫu thân đối xử với con thế nào?

- Dạ, người rất yêu thương con. Trong lòng con, người là vị mẫu thân tốt nhất trên đời. Chỉ tiếc người bệnh nặng, rời bỏ nhân gian mà ra đi quá sớm.

- Cũng tốt. Haiz…

Đại Trưởng lão nghe vậy, nhẹ nhõm, thở phào. Nhưng trong lòng bà lại dâng lên một chút tiếc nuối, u sầu. Có nhiều việc càng tìm hiểu kỹ càng, càng khó lòng chấp nhận. Thà cứ u u, mê mê mà vui vẻ qua ngày.

Câu chuyện của hai người bị dừng lại giữa chừng. Cánh cửa phòng vẫn luôn đóng chặt từ từ mở ra. Một lão phụ nhân xuất hiện, nhìn về hướng của họ.

- Tâm Nương, tộc trưởng đã tỉnh. Muốn găp bà.

Nghe gọi tên mình, đại trưởng lão quay người nhìn lại, nhìn Nhị trưởng lão, khẽ gật đầu. Sau mới bảo Trường An ở đây chờ đợi. Bà đoán rằng, tộc trưởng cũng muốn gặp mặt hậu duệ của Thất Lang.

Đại trưởng lão đi rồi. Trường An mới có thời gian quan sát thật kỹ một vòng. Hoa viên này diện tích tuy không lớn lắm, nhưng lại được bày trí rất tao nhã, tinh tế đến đáng ngạc nhiên. Mỗi một nhành cây, ngọn cỏ nơi đây đều được cẩn thận chăm sóc, mỗi một bông hoa đều được lựa chọn tỉ mỉ, xinh tươi. Nhìn thoáng qua sẽ chẳng thể nhận ra, sự thật, chúng đều là linh dược nhân gian khó thấy.

- Quả nhiên là nơi ở của lão tộc trưởng. Trường An đánh giá âm thầm.

Hai khắc sau, cánh cửa phòng lần nữa mở ra, hai vị trưởng lão dẫn nhau ra ngoài, đi tới chỗ của hắn. Nhị Trưởng lão nhìn nhìn Á nhân trước mặt, mỉm cười:

- Nhi tử của Thất Lang. Tốt lắm. Vào đi thôi, Cửu bà bà muốn gặp con.

Trường An gật đầu, sau đó nhìn theo bóng dáng hai vị lão nhân thong thả bước vào con đường nhỏ ra khỏi hoa viên. Hắn chỉnh lại trang phục trên người, sau mới cẩn thận bước đến cánh cửa phòng còn đang khép lại. Giơ tay lên gõ nhẹ: Cốc cốc….

- Vào đi. Một giọng nói trầm thấp, nghiêm nghị từ trong vang ra.