Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 70: Ba vị trưởng lão




Hiểu My vừa dứt lời, phía dưới một âm thanh bén nhọn lập tức vút lên.

- Cô đừng có ở đây không biết xấu hổ, tự khen mình. Có quỷ mới tin được.

Bốp…

Á….

Lữ Phi Yến vừa mắng xong đã bị thêm một cái tát vào má còn lại, té lăn quay xuống sàn.

Lữ Kế Nghiệp kinh hãi nhìn đại thiếu gia chễm chệ ghế trên: Không ngờ, võ công của hắn lại thâm hậu đến thế. Hèn gì toàn bộ sát thủ phái đi đều biệt tích vô âm. Xem ra đều thành ma dưới Thanh phong kiếm rồi.

Giang thị hoảng hốt chạy đến, đỡ con gái cưng của ả đứng lên. Nước mắt tuông ra như suối. Oán hận nhìn về nam tử vẻ mặt lạnh tanh, vô cảm.

- Oan nghiệt, oan nghiệt mà.

Lữ Tuấn thờ ơ nhìn họ, hừ lạnh:

- Ta đã cảnh cáo mọi người, đừng có xúc phạm đến hôn thê của ta. Nếu không, dù có là ai ta cũng không tha thứ.

Nhìn thấy đại công tử lần này trở về hoàn toàn thay đổi, tam trưởng lão Lữ Bình giật nảy trong lòng. Gần chục năm nay, hắn trợ giúp nhị thiếu gia không ít, không ít chuyện xấu hai tay hắn cũng chạm qua. Hắn cảm thấy trên cổ có cảm giác ớn lạnh. Mồ hôi hai bên thái dương nhỏ xuống, từng giọt, từng giọt…

Ngược lại với hắn. Tứ trưởng lão Lữ Kiến Nghị thầm vui vẻ trong lòng. Đây mới là phong phạm gia chủ mà hắn luôn trông đợi. Trước đây, sở dĩ hắn giữ thế trung lập là do đại thiếu gia này nhân ái có thừa nhưng thiếu quyết đoán, khó có thể lãnh đạo Lữ Gia. Bây giờ thì Lữ Tuấn đã hoàn toàn lột xác. Ít nhất là biểu hiện hôm nay khiến lão rất hài lòng.

- Ha ha. Đại công tử quả nhiên lợi hại. – Lữ Nho vui sướng không kiềm được. - Quả thật có vài người phải bị ít giáo huấn. Nếu không thì mai mốt ra đường, sẽ làm mất mặt gia tộc chúng ta.

- Lữ Nho, lão đừng có quá đáng như vậy. Lữ Kế Nghiệp hét lên. Sau đó, hắn quay qua nhìn vị đại ca cùng cha khác mẹ của mình: - Lữ Tuấn. Cho dù bây giờ, chúng ta không phản đối Trần cô nương, nhưng ngươi muốn ngồi lên cái ghế ấy, phải có ít nhất bốn trên năm vị trưởng lão đồng ý. Nay, chỗ này chỉ có ba người, có phải ngươi đã mừng quá sớm rồi không?

- Chuyện hôn nhân của ta, các ngươi vốn không có tư cách chen vào. – giọng Lữ Tuấn nhàn nhạt vang lên. – Còn vị trí gia chủ, ta xin hỏi ba vị trưởng lão ở đây, ai phản đối, xin hãy bước ra.

Lữ Tuấn nói xong, an nhiên nhìn xuống đại sảnh bên dưới. Đại trưởng lão vuốt râu, miệng cười giảo hoạt. Tứ trưởng lão thì nhắm mắt, không phản đối coi như đồng tình. Chỉ có lão già Lữ Bình là thập phần xúc động. Chân cẳng cũng run lên. Hắn nhìn sang nhị thiếu gia thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh, đầy uy hiếp của Lữ Kế Nghiệp. Lữ Bình hối hận trong lòng, lấy hết quyết tâm, lên tiếng:

- Đại thiếu gia, lão hủ không đồng ý. Gần mười năm nay, ngài chỉ ở bên ngoài, không một lần trở về, làm tròn bổn phận người thừa kế gia tộc. Nay tự dưng xuất hiện, lại cố chấp, chuyên quyền. Điều này rất khó phục chúng nhân.

- Ai nói đại thiếu gia khó phục chúng nhân?

Đang lúc không khí căng thẳng ở đại sảnh được đẩy lên cao trào thì một giọng nói hùng hồn, sang sảng từ ngoài cửa truyền vào. Thân ảnh lão nhân cao gầy xuất hiện. Bộ trường bào màu xám không gió bay bay. Phía sau là Lữ Ngọc Nhi trong bộ váy trắng bồng bềnh, tha thướt. Hai người chậm chậm bước vào chính sảnh trước ánh mắt kinh ngạc của nhiều người.

- Lão nhị. Lão già ngươi chưa chết à?

Lữ Kiến Nghị vui mừng lên tiếng. Trong năm vị trưởng lão thì quan hệ của lão tứ và lão nhị là tốt nhất. Chỉ là ba năm trở lại đây, nhị trưởng lão lại ốm nặng, nằm một chỗ trên giường. Sinh mệnh leo lét như ngọn đèn trước gió. Vậy mà, hôm nay hắn đột nhiên khoẻ mạnh đứng đây. Kỳ tích này khiến người mừng vui vô hạn.

- Lữ Nguyên. Ngươi khỏi bệnh rồi à?



- Ha ha ha. Đại trưởng lão, tứ trưởng lão. Ta biết hai người rất yêu mến ta. Nhưng đừng có vừa gặp đã nguyền rủa, khiến ta đau lòng a.

Lữ Nguyên cười lên tiếng. Mấy năm trời nằm trên giường bệnh, hắn cũng rất lo lắng cho các huynh đệ của mình. Nếu không phải lần này có cao nhân cứu giúp, e là hắn không còn cơ hội để tận hưởng ánh mặt trời, nói chi đến đoàn tụ với ai.

- Lữ Nguyên bái kiến gia chủ.

- Lữ Ngọc Nhi bái kiến gia chủ.

Nhị trưởng lão cùng tiểu mỹ nhân cuối người, trịnh trọng chào Lữ Tuấn. Đây là công khai ủng hộ, không cần bàn cãi, nghĩ suy. Lữ Tuấn ôn hoà lên tiếng.

- Ta nghe nói nhị trưởng lão trước đây bệnh nặng, giờ cơ thể đã khỏi hẳn chưa?

- Đa tạ gia chủ. Cái mạng nhỏ của lão xem như được cứu về từ quỷ môn quan. Gặp nạn mà không chết, ắt có hậu phúc sau này a.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Đại thiếu gia hài lòng gật đầu. Sau đó mới nhìn vẻ sợ hãi trên gương mặt mẹ con Giang Thị.

- Xem ra, vị trí gia chủ của ta đã xác định. Chắc không ai còn ý kiến gì nữa chứ.

Giang Thị đứng thẳng lên. Quắc mắt nhìn khắp một phòng người.

- Hiện tại, chỉ có đại, nhị, tứ trưởng lão ủng hộ. Vẫn còn thiếu ngũ trưởng lão nha.

- Thưa phu nhân, Gia gia trước khi mất tích, đã vô số lần nói với Ngọc Nhi là người luôn một lòng trung thành với đại công tử. Nơi này còn có thư tín của người.

Lữ Ngọc Nhi dịu dàng lên tiếng. Sau đó, mới mang phong thư từ tay áo trình lên đại trưởng lão xem qua.

Lữ Nho quan sát bức thư, gật gù xác nhận: Đây đúng là bút tích của ngũ trưởng lão. Mọi người cũng xem qua.

Bức thư truyền từ Lữ Nho một vòng, cuối cùng mới dừng lại trên tay Giang Thị. Mụ ta nhìn từng chữ bén nhọn như đâm vào lòng người, miệng lẩm ba lẩm bẩm.

- Không thể nào, không thể nào….

Lữ Kế Nghiệp nhìn thấy đại cuộc đã định, miễn cưỡng cúi đầu.

- Tạm thời, sẽ không tiếp tục suy xét việc này. Dù sao thì bút tích cũng có thể làm giả. Khi nào tìm thấy Ngũ trưởng lão, quyết định vị trí gia chủ cũng không muộn. Đại ca. Ngày mai là hôn lễ của đệ. Đệ xin phép cáo từ.

Lữ Kế Nghiệp nói xong, không đợi Lữ Tuấn đồng ý đã nghênh ngang quay lưng. Mẹ con Giang thị và Tam trưởng lão cũng nối bước theo hắn. Còn lại trong đại sảnh, xem như toàn bộ là phe cánh của đại thiếu gia.

Sắc mặt Lữ Tuấn lập tức thay đổi, nhẹ nhõm thở phào:

- Chuyện hôm nay thật đa tạ ba vị trưởng lão và Ngọc Nhi muội muội.

- Không có gì, ha ha ha. Có thể chấn chỉnh, vực dậy được gia tộc này cũng là điều nên làm, nên làm.

Lữ Nho không khách khí, ha hả mở miệng cười.

Lữ Nguyên chầm chậm đi tới trước mặt Lữ Tuấn và Hiểu My, hất trường bào, quỳ xuống:

- Đa tạ ơn cứu mạng của Đại thiếu gia và Trần cô nương. Nếu không phải lệnh công tử đến kịp. E là cái mạng già này của lão đã không cứu nỗi. Ơn đức này, lão xin khắc cốt, ghi tâm.

Hiểu My mỉm cười, bước xuống, nâng nhị trưởng lão đứng dậy.

- Đệ đệ ta thân là dược sư, cứu người là chuyện nên làm. Nhị trưởng lão đừng quá khách sáo như vậy.

- Lão nhị. Cuối cùng là ngươi bị gì? Suốt ba năm nay, vô số thầy thuốc coi qua đều phải bó tay. Tóm lại là sao vậy hả?

Lữ Kiến Nghị có chút khẩn trương, nói ra trong lòng nghi vấn.

- Haiz, Trần công tử phát hiện ta trúng phải độc dược mãn tính. Cũng là do bọn họ ra tay. Cũng là ta sơ suất, khinh thường kẻ địch. Không biết lão ngũ bây giờ thế nào. Haiz….

Lữ Tuấn bất giác nhíu mày. Lữ Kế Nghiệp này quả thật điên rồi. Chuyện thương thiên hại lý gì cũng dám làm. Tâm tính độc ác như thế, không thể giao Lữ Gia vào tay hắn được.

- Chuyện trúng độc của nhị trưởng lão ta sẽ không bỏ qua. Nhưng trước hết, cần giải cứu gia gia của Ngọc Nhi muội muội.

Bây giờ mọi người hãy ra về, đề cao cảnh giác, chuẩn bị thật tốt cho sáng ngày mai. Chúng ta nhân lúc đối phương bận rộn hôn sự, tranh thủ thời gian tìm người.

Ba vị trưởng lão nhìn nhau, sau đó vòng tay, cung kính trước mặt Lữ Tuấn, đồng thanh lên tiếng:

- Tuân lệnh gia chủ.

Nói xong, họ nhanh chóng quay lưng, trở về chuẩn bị. Lữ Tuấn cùng Hiểu My cũng quay lại Thanh Phong các, nơi ở của đại thiếu gia từ nhỏ đến giờ.

……………………………………………………………..

Đêm xuống, Thanh Phong Các bốn bề yên tĩnh. Phòng ngủ của Lữ Tuấn lẫn phòng của Hiểu My đều tắt nến, buông rèm. Tiếng hít thở đều đều lọt vào tai hai gã sai vặt lần lượt đứng hai bên cửa sổ.

Không cần nói cũng biết, đây chính là đám tay chân của mẹ con Giang thị. Ngay từ khi đại thiếu gia trở về, Thanh Phong Các đã náo nhiệt kẻ đến người đi. Vị mẫu thân từ ái của Lữ Tuấn lấy lý do sợ nhi tử thiếu người hầu hạ, không ngừng đưa đến rất nhiều nô tài. Khiến cho nhất cử, nhất động của Lữ Tuấn và Hiểu My đều trong thời gian ngắn nhất truyền đến tai Giang thị.

Đáng ngạc nhiên là trước hành động quá lố của họ. Lữ Tuấn chỉ cười cười, còn cảm ơn mẫu thân và đệ đệ đã quan tâm, chăm sóc. Điều này khiến cho Lữ Kế Nghiệp nổi tiếng đa nghi phải ráo riết, mất ngủ mất ăn.

Trong lúc hai nhân vật bị giám sát say sưa đánh cờ với chu công. Thì trong một căn phòng khác ở mé đông đại viện, vị chú rể tương lại chẳng thèm quan tâm, chuẩn bị hôn sự của mình mà cứ đi qua, đi lại. Lữ Phi Yến nhìn theo bước chân của hắn, váng hết cả đầu.

- Nhị ca, huynh có thể ngồi yên một lát được không? Lăng xăng như thế cũng chả ích gì, chi bằng cứ đến gõ cửa, hỏi thẳng bọn họ. Như thế chẳng tốt hơn sao?

Lữ Kế Nghiệp trợn mắt nhìn muội muội ngu ngốc của hắn. Hừ lạnh. Đang định mắng ả vài câu cho bỏ tức thì một bóng đen từ cửa chạy vào.