Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 69: Tranh cãi gay gắt




Tin tức Lữ Tuấn trở về làm chấn động toàn bộ Lữ Gia. Nhưng ảnh hưởng sâu sắc nhất phải kể đến mẹ con phu nhân Giang thị.

Đại sảnh Lữ Gia lúc này vô cùng ồn ào, náo nhiệt. Chiếc ghế thái sư dành cho gia chủ ở chính giữa phòng, dưới bộ hoành phi đỏ rực, nạm vàng vẫn còn để trống, chưa có người ngồi.

Bên dưới, hai hàng ghế trái phải lại hiện diện không ít nhân thủ, ai nấy vẻ mặt đều đặc sắc. Có vui vẻ, yên lòng, có mâu thuẫn, sợ sệt. Riêng Giang thị ngồi trên chiếc ghế đệm lông thú đầu tiên bên trái thì hiện rõ sự chán ghét không chút giấu che.

Bên dãy ghế bên phải, đại trưởng lão Lữ Nho ngồi trên ghế đầu tiên, mỉa mai lên tiếng.

- Nhi tử trở về, người làm mẹ như phu nhân sao lại mang nét mặt miễn cưỡng, khó chịu thế kia.

Giang thị không lên tiếng, nhưng Lữ Kế Nghiệp ngồi cạnh bên đã bực tức xen vô:

- Đại trưởng lão. Dù sao mẹ ta cũng là phu nhân của cái nhà này. Xin hãy tôn trọng người.

- À, ta vẫn tôn trọng đấy thôi. Ở đây, ai tận mắt chứng kiến lão phu có hành vi vô lễ với phu nhân không? Không có ai à. Ha ha. Nhị thiếu gia cũng nên giữ chút phong độ. Dù sao ngài cũng gọi ta một tiếng đại trưởng lão đó nha.

Lữ Nho tự hỏi, tự trả lời, bộ dáng thập phần tìm đánh khiến cho mẹ con Giang Thị hận nghiến lợi, nghiến răng.

Đại trưởng lão này là cánh tay phải của lão gia chủ lúc sinh thời. Một kẻ ương bướng, ngu trung, không rõ thời thế. Gần mười năm nay, không ngày nào mà Giang thị không muốn nhổ bỏ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này.

- Lão hồ ly. Hãy đợi đấy. - Ả bực mình lẩm bẩm.

- Đại ca cũng thật quá thể, trở về thì trở về, đã không lập tức thỉnh an mẫu thân còn bắt tất cả mọi người phải chầu chực đợi chờ. Huynh ấy cho mình là gia chủ rồi chắc.

Người vừa lên tiếng là Lữ Phi Yến, con gái của Giang thị, một nữ nhân đanh đá, chua ngoa, hoàn toàn uổng phí vẻ ngoài xinh xắn, đáng yêu của ả.

- Đại tiểu thư, tốt nhất cô nên an tĩnh lại. Đừng để người ngoài thấy dáng vẻ bây giờ của cô. Nếu không, sau này rất khó tìm được phu quân tốt a.

- Đại trưởng lão, ông…..

Lữ Phi Yến giận đỏ mặt, vừa tính mở miệng hét lên thì bị nhị ca kéo tay. Ả đành bậm môi nén xuống, giẫm vài cái lên sàn nhà để trút giận khiến mặt Giang thị đã khó coi lại càng đen hơn đít nồi.

- Thật là một nữ nhi ngu ngốc, đại trưởng lão cười thầm.

Nhị trưởng lão nằm trên giường bệnh, ngủ trưởng lão mất tích nên không thể đến. Tứ trưởng lão thì trung lập, tam trưởng lão về phe ai thì đã rõ như ban ngày.

Thế cuộc Lữ Gia lúc này vẫn giằng co, chưa ngã ngủ. Chưa biết được ai mới là người cười cuối cùng. Chính vì thế mà mẹ con Lữ Kế Nghiệp mới ấp ôm hi vọng, chẳng muốn thu tay.

Trong lúc bầu không khí đại sảnh giương cung bạt kiếm, thì hai nhân vật chính đã xuất hiện.

Dẫn theo Hiểu My, Lữ Tuấn mang theo nụ cười xa cách vạn dặm, ung dung bước vào chính đường. Giọng nói nhàn nhạt âm vang:

- Xin lỗi vì khiến mọi người chờ đợi. Đã lâu không gặp. Mọi người vẫn bình an, khoẻ mạnh thật khiến ta vui mừng.

Hiểu My lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng này của hắn, ánh mắt loé lên sự đồng cảm, xót xa. Nhị sư huynh, diễn thật khổ a.

- Đại ca, nếu trong mắt huynh còn mẫu thân thì ngay khi về tới phải đi thỉnh an người mới phải. Đằng này lại bắt già trẻ lớn bé cả nhà phải đợi chờ huynh, huynh quá đáng rồi đó.

Lữ Phi Yến mang tất cả bực dọc nãy giờ ào ào trút ra, đổi lại ánh mắt lạnh lùng của Hiểu My và Lữ Tuấn.

- Vậy sao? Ta phải bôn ba gần cả tháng trời mới về được tới nhà. Trước tiên về Thanh Phong Các để rũ sạch bụi bẩn trên người, thay đổi y phục sạch sẽ rồi mới dám đến thỉnh an mẫu thân, chỉ là không ngờ người lại đến đây chờ ta. Như vậy, lẽ nào là ta sai?



- Không sai, không sai. Đại trưởng lão cướp lời, khẳng định. - Đại thiếu gia đường xa cực khổ, chúng ta thì an nhàn chốn này, đợi chờ người là phải đạo rồi. Chỉ có những kẻ ở không, rảnh rỗi mới đem chuyện này ra bới móc, chê bai.

- Ông…… ông……

Lữ Phi Yến tức đến nỗi không thốt ra lời. Hiểu My thấy vậy, không nét được, phụt cười thành tiếng.

Ha ha ha…….

- Tiện nhân kia, ngươi cười cái gì?

- Bốp

Tiếng mắng chửi vừa dứt thì Lữ Phi Yến nhận ngay một cái tát như trời giáng vào nửa bên mặt. Ả ta lảo đảo, té xuống đất tức thì.

Giang thị tức khắc xông lên, cào cấu vào người vừa ra tay giáo huấn con ả.

- Lữ Tuấn, ngươi điên rồi. Vì một kẻ xa lạ mà ra tay với muội muội ruột của mình. Ngươi có còn là con người nữa hay không?

Lữ Tuấn cau mày, trợn mắt, hất người phụ nữ được xưng là mẫu thân trên danh nghĩa ra xa rồi phủi phủi chỗ trang phục bị kéo nhăn nhúm. Hắn điềm tĩnh, dắt tay Hiểu My, bước dần lên chiếc ghế trống chủ vị.

- Nhị ca, nơi đó không phải chỗ cho huynh ngồi.

Lữ Kế Nghiệp xanh mặt bước ra.

- Nhị công tử, đại thiếu gia là người thừa kế gia tộc do lão gia chủ chỉ định trước mặt mọi người. Nếu chiếc ghế đó không để ngài ngồi lên, lẽ nào lại để nhị công tử đây leo lên. Đó mới đúng là không ra thể thống gì nữa.

- Lữ Nho. Ông đừng có cậy già lên mặt, vu oan giá hoạ cho người khác. Tôi nói muốn ngồi lên đó hồi nào?

Trong khi phía dưới còn đang đấu tranh gay gắt, Lữ Tuấn đã yên vị bên trên. Hiểu My đứng bên tay phải của hắn, hứng thú xem kịch.

Nhìn thấy sự trào phúng không hề che dấu trong ánh mắt của cô, Tứ trưởng lão vuốt vuốt cằm, Tam trưởng lão thì ngoảnh mặt sang chỗ khác. Sau, thấy mọi chuyện càng lúc càng nát bét, lão mới khù khụ ho khan:

- Được rồi, có người ngoài ở đây. Mỗi người nhường nhịn một chút, không nên vạch áo cho người xem lưng. Xấu hổ, xấu hổ a.

Nghe được giọng già nua của lão. Mẹ con Giang thị mới yên lặng lại. Lữ Nho vênh mặt, hất cầm, nhìn vẻ mặt tối hù của bọn họ, đắc ý cười hà hà.

Lữ Tuấn đợi không khí yên lặng, mới chầm chậm lên tiếng:

- Lần này, ta trở về đây, tham gia hôn lễ của nhị đệ, cũng muốn thông báo vài chuyện quan trọng đến mọi người.

Cả chục năm ta lăn lộn bên ngoài, được sự chở che của môn phái, nhưng cũng gặp không biết bao nhiêu lần ám sát, trọng thương.

Ta không truy cứu vì vị nể tình thân, nhưng không có nghĩa là ta hoàn toàn cho qua, không hề vướng bận.

Mặc dù ta chán ghét sự đấu đá, vô tình vô nghĩa trong gia tộc, nhưng nếu cái vũng bùn này đã không thể thoát ra thì ta cũng không ngại chen vào.

Nay, bên ngoài đồn đại là ta tự tuyên bố từ chối thân phận người kế thừa gia tộc. Nhưng ta nhớ là ta chưa bao giờ nói những lời như vậy hoặc hàm ý tương đương.

Để tránh mọi người lo lắng, bất an. Ta chính thức tuyên bố, kể từ hôm nay, Lữ Tuấn ta sẽ kế vị lão gia chủ, quản lý toàn bộ Lữ Gia.

Nếu còn có kẻ đàm tiếu lung tung, xử theo gia pháp.

Nghe Lữ Tuấn nói vậy, Lữ Kế Nghiệp bật lên khỏi ghế ngồi.

- Đại ca, huynh….

Lữ Tuấn giơ tay ra, ngăn những lời trong miệng hắn, hướng về Hiểu My, tiếp tục lên tiếng:

Chuyện thứ hai, ta muốn chính thức giới thiệu với mọi người. Vị cô nương này là Trần Hiểu My, sư muội của ta, cũng là hôn thê duy nhất của ta kiếp này. Nếu ta còn nghe thấy ai vô lễ với muội ấy, đừng trách ta không khách sáo.

- Hoang đường. Giang Thị nhảy cẩng lên. Hôn nhân đại sự phải tuân theo quyết định phụ mẫu. Ai cho ngươi tự ý thu xếp. Ta không đồng ý.

Lữ Tuấn nhìn mụ ta, ánh mắt châm chọc.

- Ta chưa từng nghe nói, hôn sự của gia chủ Lữ Gia còn phải do người khác quyết định?

- Đúng vậy đúng vậy. Lữ Nho vuốt vuốt chòm râu trước ngực, mở miệng vuốt đuôi. Chẳng cho mẹ con Giang thị chút mặt mũi nào mà đổ thêm dầu vào lửa. – Hôn sự của gia chủ, chỉ cần ngài đồng ý là được. Ngược lại, chuyện hôn nhân của nhị thiếu gia ngày mai, nếu đại thiếu gia tại chỗ này phản đối, ta e phải dời lại rồi.

Lần này thì Lữ Kế Nghiệp thật không thể nào nhịn nổi nữa. Hắn điên tiết lên như rắn bị giẫm phải đuôi. Vọt ra giữa chính sảnh, chỉ vào mặt Đại trưởng lão, quát lớn.

- Lữ Nho, lão đừng quá đáng, bất cứ lúc nào cũng muốn hất nước bẩn vào người ta. Nói cho lão biết. Lữ Tuấn ngồi lên vị trí gia chủ này, ta không phục. Nữ nhân xa lạ này, ta cũng không cần tôn trọng. Chuyện hôn nhân của ta, ai muốn nhúng tay vào, ta lập tức không bỏ qua.

Hiểu My nghe mấy lời này, bốp bốp vỗ tay.

- Nói rất hay. Nói rất hay. Trước giờ nghe nói nhị công tử là người anh minh thần võ, trí tuệ hơn người, giờ tận mắt chứng kiến, quả nhiên lợi hại. Vậy ta xin hỏi, ta có chỗ nào đắc tội, khiến công tử chán ghét, chẳng muốn tôn trọng, nể nang?

Lữ Kế Nghiệp ánh mắt toé lửa nhìn cô, gằn lên từng tiếng:

- Lai lịch không rõ ràng, không môn đăng hộ đối.

- Đúng vậy. Ngươi chỉ ỷ vào vẻ ngoài xinh đẹp mà quyến rũ đại ca, làm huynh ấy hồ đồ, cả muội muội ruột này cũng không nhận. Ngươi là hồ ly tinh, xấu xa, xấu xa….

- Loại nữ nhân tự ý quyết định chuyện chung thân đại sự, vốn cũng chẳng phải thứ tốt lành gì? Còn ở đây ra vẻ, muốn người khác tôn trọng. Nằm mơ giữa ban ngày à?

Mẹ con Giang thị, mỗi người một tiếng, bao nhiêu tội lỗi, gán hết lên đầu Hiểu My. Lữ Tuấn nhìn thấy tràng cảnh như vậy, sắc mặt xanh mét. Tay run lên khe khẽ.

Hiểu My dịu dàng nắm lấy tay anh, lắc đầu ra hiệu.

Sau đó, cô mới nhìn xuống bọn người nháo nhác bên dưới. Phong thái ưu nhã, cao quý như một nữ vương.

- Thứ nhất, ta là đệ tử Vô Cực kiếm phái, trên có thân sinh phụ mẫu, dưới có nhị thúc là Ngạo Thần Quân Trần Tùng. Ai còn dám nói ta lai lịch không rõ.

- Thứ hai, hôn nhân của ta được sự chấp nhận của gia đình, lại thêm sự ủng hộ của Vô Cực Tử chưởng môn, ai dám nói là tự ý, tự chủ trương.

- Thứ ba, ta xinh đẹp vốn không phải tội. Càng không dùng sắc đẹp của mình mà dụ dỗ bất cứ người nào. Nhị sư huynh tuy là nhân tài hiếm thấy của Nhị Thần Sơn, nhưng ta cũng được xếp vào cao thủ của Tứ Thần Sơn.

Vậy, muốn thực lực, có thực lực, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn gia thế có gia thế.

Xin hỏi ta có chỗ nào không xứng với nhị sư huynh?