Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 63: Đến Hư Không Thành




Lữ Tuấn nhìn hai nữ nhân đối diện, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Kim cô nương, trước đây, ta là người thế nào?

- Ha ha. Không khác bây giờ là mấy. Tên của ngài vẫn là Lữ Tuấn, là trận pháp sư giỏi nhất của Thiên Huyền Vũ, cũng là người dịu dàng, ấp áp nhất trong số 12 vị phu thần.

Nhị sư huynh nghe được đáp án, lòng nhẹ nhõm, thở phào. Tiếp đó, lại nghe Kim Phượng chầm chậm tuông ra những thông tin chẳng khác sấm sét giữa trời quang.

- Mười hai phu thần, mỗi người đều ở đĩnh cao của một lĩnh vực nhất định. Ví như ngài là đại sư trận pháp đứng đầu. Còn có một người luyện đan sư đứng đầu, luyện khí sư đứng đầu…. Tuy nhiên, điểm giống nhau của 12 vị cũng không phải ít.

Ví như đều là những mỹ nam siêu cấp và có vướng bận tình cảm với Hoan Hỉ thần. Mặc dù cùng tranh đoạt vị trí chính phu nhưng thật ra tình cảm của mọi người cũng khá tốt, không âm hiểm, giả dối, không chà đạp lẫn nhau.

Điều làm ta cảm động nhất là tất cả các vị đều đồng ý luân hồi cùng Hoan Hỉ thần trong trường kiếp nạn. Một tấm tình si của mỗi người, quả thật hiếm quý, rất đáng được mọi nể phục.

- Khoan, khoan. Hiểu My đang nghe bỗng nhiên lên tiếng gián đoạn: Cô nói họ cùng tranh đoạt vị trí chính phu là sao?

Kim Phượng nhìn Tiểu Bạch trên tay Hiểu My, hoài nghi lên tiếng:

- Lẽ nào, Ngân Nguyệt Xà không nói với cô, 12 phu thần thật ra là 12 đại tướng dưới trướng Hoan Hỉ thần. Với cô, họ một lòng một dạ, kính yêu, ngưỡng mộ.

Một lần rượu say tuý luý, 12 đại tướng vì tranh đoạt vị trí tướng công bên cạnh cô mà diễn ra ẩu đả. Vì thế, trong cơn tức giận, cô đồng thời phong họ làm Thập nhị phu thần, đây xem như là một cách thức trừng phạt khôi hài bởi tội làm mất mặt mũi của Hoan Hỉ thần, cũng gián tiếp thoã ước mong cho họ.

Trước lúc thảm kịch xảy ra, cả 12 người này vẫn còn đang tranh đấu. Vì vậy mà cho đến khi chuyển kiếp luân hồi, vẫn chưa một ai chính thức cùng cô làm lễ bái đường, xác định danh phận phu thê.

- Hả?

Hai thanh âm đồng loạt vang lên. Lữ Tuấn kinh ngạc, Hiểu My mừng rỡ vô cùng.

- Hoá ra, chỉ là hiểu lầm. Thì ra, kiếp trước ta không có quan niệm biến thái về hôn nhân như vậy. Hắc hắc.

Giây phút chấn động qua đi. Mỗ nữ nào đó xách cái đuôi tiểu Bạch lên chơi trò quả lắc. Giọng nói đe doạ, hâm he.

- Giỏi cho Tiểu Bạch ngươi, dám lừa gạt ta đây. Hại lão nương một thời gian dài mất ăn mất ngủ nha.

Xà vương uốn mình, oan ức:

- Tại lúc đó ta vừa mới phải trừ phong ấn, đầu óc vẫn mơ hồ mà. Hơn nữa, bản thân Hoan Hỉ thần cũng dành tình cảm đặc biệt cho 12 phu thần của mình chứ bộ. Đâu phải hoàn toàn là ta che giấu, bịa đặt ra.

Thì ra mọi chuyện không đến nỗi bi đát như trong tưởng tượng. Hiểu My thoáng cái thở phào. Trong khi đó, với Lữ Tuấn, cảm giác thoáng cái như từ mặt đất vọt thẳng tới thiên đàng. Không cần biết kiếp trước Hiểu My thiên vị tình cảm cho ai. Chỉ cần biết hiện tại trong lòng cô có anh là đủ. Thời gian còn dài, anh còn có rất nhiều cơ hội.

Ba người một xà trao đổi những sự vụ trọng yếu gần một canh giờ. Sau đó giải tán, ai lo việc nấy.



Lữ Tuấn đi bố trí một trận pháp phòng ngự cho cả trụ sở của Thần Võ binh đoàn. Tiêu tốn rất nhiều tinh hạch yêu thú cấp thấp lẫn cấp cao. Nhưng nhìn chung, kết quả mang đến thật khiến anh hài lòng.

Hiểu My đến gặp Bào thúc, nhờ thúc ấy chăm sóc Tiểu Hoàng trong thời gian cô rời khỏi đây. Sẵn đó, cũng giới thiệu Đại Kim cho những người trong tiểu viện.

- Đại Kim. Sắp tới, ta phải đến bờ bắc Huyền Hải. Sự việc trọng yếu và nguy hiểm. Vì vậy, sự an toàn của đại gia đình này, xin trông cậy vào ngươi.

- Chủ nhân yên tâm. Ta sẽ cố gắng làm tròn nhiệm vụ. Hi vọng lần sau có thể cùng cô phiêu bạt bên ngoài.

- Nhất định. Hiểu My hứa với nó.

……………………………………………………………………..

Mười ngày sau.

Tại một cánh rừng rậm cách Hư Không thành gần 10 dặm, một đàn Phong ưng vương xuyên qua mây mù, từ trên cao đáp xuống. Đoàn người Hiểu My tiếp tục dùng khinh công phi hành về phía trước. Đám yêu thú thì theo lệnh của Kim Phượng, vào rừng ẩn núp. Cô còn ra lệnh cho bọn chúng tuyệt đối không được đánh úp hay gây sự với nhân loại. Nếu không thì cứ chuẩn đón nhận sức huỷ diệt của thần hoả Phượng Hoàng.

Vừa đến cửa Hư Không Thành, đã thấy thân ảnh của Vô Trần sư huynh đơn độc giữa trời gay gắt nắng. Bóng áo trắng ngược sáng càng thêm mờ ảo, mông lung.

Lữ Tuấn nhanh chóng tiến lên: Sao sư huynh biết hôm nay bọn đệ tới mà ra đón vậy?

Lạc Vô Trần gật đầu với mọi người, sau mới cong cong khoé môi nói: Tại nơi này, thứ dư dả nhất chính là thông tin. Đi thôi, Đông Phương thành chủ đang đợi. Chúng ta đến đó chào ngài một tiếng.

Hiểu My giới thiệu Lạc Vô Trần và Kim Phượng với nhau. Kim Phượng ngỡ ngàng nhìn gương mặt nam tử trước mặt. Xa cách hai vạn năm, nhưng dù gặp gỡ thoáng qua, cô cũng có thể xác định, đây chính là một trong 12 đại tướng của Hoan Hỉ thần - Lạc Trần - người tài hoa tột bậc, mưu kế hơn người.

- Kim cô nương. Hân hạnh.

- Kim Phượng bái kiến Lạc công tử.

Nhìn thái độ cung kính của Kim Phượng, Hiểu My và Lữ Tuấn đưa mắt nhìn nhau. Lòng không khỏi dâng lên chút nghi ngờ.

- Không cần hoài nghi. Người này cũng là phu thần của cô. Kiếp trước tên của hắn là Lạc Trần. Có thể xem là quân sư được cô tin cậy nhất.

Giọng khàn khàn của Xà Vương quanh quẩn bên tai. Hiểu My nhíu mày thật chặt. Trong khi Nhị sư huynh nghe thấy thì lòng dâng lên một nỗi lo lắng, bất an. Con đường của Hiểu My đã được định sẵn. Các phu thần xuất hiện càng nhiều thì sóng gió trước mắt sẽ càng nhiều, nguy cơ bị Yêu Thần phát hiện càng lúc càng lớn hơn.

- Lạc Vô Trần vẫn không hay biết về thân thế kiếp trước của hắn. Vậy cứ để vạn sự tuỳ duyên. Xem như đây cũng là một may mắn. – Nhị sư huynh tự an ủi chính bản thân mình.

Chào hỏi qua nhanh, cả đoàn người nộp phí qua cổng rồi rồng rắn kéo nhau vào thành.

Thành Hư Không cực kì rộng lớn. Nơi này, phố xá tấp nập kẻ tới người lui. Ai nấy đều hăng hái, đi dạo, tản bộ hoặc bán buôn nhộn nhịp.

Đường phố cả toàn thành đều lát đá vô cùng bền vững. Nhà cửa hai bên kiên cố với đủ loại kiến trúc độc đáo và sắc thái riêng biệt của từng ngành nghề. Trong đó, nổi bật nhất phải là các đại viện của bốn đại môn phái tại trung tâm Hư Không Thành.

Giống như các đại sứ quán của các quốc gia trên lãnh thổ khác. Đại viện của bốn môn phái này chỗ chỗ giới nghiêm, đệ tử vận đồng phục dập dờn qua lại, vẻ mặt nghiêm túc, chuyên chú tập trung.

Muốn tiến qua cửa đại môn, phải có thiệp mời hoặc lệnh bài của bổn phái.

Nghe nói trước đây, tình hình không căng thẳng như bây giờ. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thay đổi từ sau giao lưu hội cách đây hai năm. Thành chủ Đông Phương Nhược sợ tay chân của Yêu Thần trà trộn vào, làm đảo lộn toàn bộ tình hình trật tự ở đây nên mới khuyến khích các vị chưởng môn tăng cường cảnh giác. Xem như hành động này là cẩn thận có thừa. Nhưng đến lúc nguy hiểm mới thấy phát huy hết hiệu quả của nó.

Trong vòng hai năm, nhà ngục dưới mặt đất phủ thành chủ đã đón nhận không ít tội nhân. Mặc dù ngoài mặt chỉ là một số kẻ không rõ nguồn gốc, cố tình gây rối hoặc xâm nhập trái phép, trộm cắp linh tinh. Tuy nhiên, mục đích thật sự của họ chính là các khu cơ mật, điều tra nội tình của bốn đại tông môn. Tiếc là bọn chúng chỉ là lũ tay sai thấp kém, nên dù bị bắt thì thông tin khai thác được cũng không có gì là hữu ích hay trọng yếu, đáng quan tâm.

……………………………………………………………………..

Lúc đoàn người của Hiểu My theo Vô Trần vào tới đại sảnh của biệt viện Vô Cực Kiếm Phái, đã thấy Đông Phương Nhược ngồi đợi trên chiếc ghế đầu tiên, bên trái từ cửa nhìn vào.

Lữ Tuấn dẫn bọn người Trần Đại Uy nhanh chóng tiến lên:

- Bái kiến Đông Phương Thành Chủ.

Hồng y nữ nhân gật đầu với họ: Mọi người đi đường đã mệt, nhanh chóng nghỉ ngơi. Tối nay, phủ thành chủ sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần, hi vọng các huynh đệ trong Thần Võ binh đoàn sẽ nể mặt mà tham gia cho náo nhiệt.

Trần Đại Uy thay mặt mọi người, nói lời cảm tạ với Đông Phương Nhược rồi theo Vô Trần đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.

Lúc này, đại sảnh chỉ còn lại Kim Phượng, Lữ Tuấn, Hiểu My cùng Trường An và Hư Không Thành Chủ.

Đông Phương Nhược cung kính bước lên trên, cúi đầu trước Hiểu My, lời nói nghẹn ngào xen lẫn vui mừng khó giấu:

- Đồ nhi ra mắt sư phụ. Cuối cùng cũng đợi được người rồi.

Hiểu My ngớ người ra. Mặc dù biết đây là đệ tử kiếp trước của mình, mấy lần trước cũng được nhìn thoáng qua, nhưng mà lần này chính thức gặp mặt lại trực tiếp như vậy, quả thật có chút không quen.

- Đông Phương thành chủ đứng lên đi. Ta vốn không hề có kí ức về chuyện trước đây. Không cần quá đa lễ với ta đến thế.

- Đa tạ sư phụ. Nhưng lễ nghĩa cũng không thể bỏ qua. Huống chi, thời gian để người khôi phục trí nhớ chắc không còn xa nữa. Đồ nhi may mắn vì kiếp này lại có thể được ở bên cạnh người.

Đông Phương Nhược lời nói chân thành. Sau đó, quay sang Kim Phượng và Lữ Tuấn cạnh bên, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Bái kiến Phu thần và Kim hộ vệ.

Kim Phượng gật đầu với cô, chưa kịp mở miệng thì một bóng trắng đã xuất hiện, nện rầm trên mặt đất.

- Đông Phương nha đầu, còn ta nữa.