Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 323: Nhị quốc phân tranh. thần nữ giáng thế (1)




Phong bạo và lốc xoáy trên thảo nguyên lập đi lập lại vài lần. Thậm chí, sau khi Lữ Tuấn từ bờ nam đến đây, nghiên cứu một hồi rồi cho ra kết luận. Tất cả những hiện tượng khác lạ xảy ra trên thảo nguyên này đều là đang chuẩn bị để tạo ra một vết nứt không gian hoàn toàn mới.

Lữ Tuấn cau mày, nhìn Hiểu My. Trong lòng nhị sư huynh đang thét gào, tìm mọi cách giữ Hiểu My ở lại. Không muốn cô bước vào một nơi tràn đầy yếu tố bất ổn như vậy.

Nhìn thấy nhị sư huynh cứ nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, biểu cảm lại chả khác nào tiểu tức phụ. Hiểu My buồn cười, lên tiếng:

- Muội cũng muốn ở nhà a. nhưng mà, ba vị chiến tướng còn lại, biết đi đâu tìm bây giờ a.

Lữ Tuấn nghe mỗ nữ nói nói thế, trong lòng cũng nặng trĩu. Đang tính lựa lời an ủi thì tiếp theo đã nghe Hiểu My rủ rỉ bên tai:

- Huynh yên tâm. Muội sẽ tự bảo vệ mình thật tốt. Chúng ta đều luyện Tinh Không Thần Quyết. Dù muội có thất lạc ở đâu thì nhất định, huynh sẽ tìm được muội. Đúng không?

Lữ Tuấn: ‘…”

Kim Phượng cảm thấy mình ở đây phơi nắng, còn hai người nọ lại tình nồng ý mật, không coi ai ra gì thì thấy trong lòng hơi hơi mất tự nhiên, khó chịu lên tiếng:

- Làm như sinh ly tử biệt không bằng. Yên tâm đi, trước khi Huyền Thiên đại lục xác nhập vào Thiên Huyền Vũ. Hai người sẽ không ai có thể chết. Cầu cũng không được a?

- Kim Phượng tỷ nói vậy là sao?

Hiểu My dứ dứ mặt mình lại gần lãnh nữ, tò mò hỏi.

- Muội không để ý sao? Mặc dù mọi chuyện đều nhìn có vẻ tự nhiên. Nhưng mà, trong hư vô, tựa như luôn có một bàn tay đang âm thầm trợ giúp. Những cánh cửa không gian này luôn mở ra đúng lúc để chúng ta có thể tập hợp các vị chiến tướng của mình. Ta không tin trên đời luôn có những sự trùng hợp đến vậy. 

Kim Phượng nói xong, không gian nơi này lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.

- Liệu có phải là Minh Thần không?

Lữ Tuấn vu vơ hỏi. Kim Phượng và Hiểu My cũng chẳng có câu trả lời nào.

Tiếp theo đó, ba người bọn họ liền tiềm phục tại thảo nguyên, đợi chờ cánh cửa không gian khai mở.

Trong thời gian này, Lữ Tuấn không ngừng nghiên cứu trận pháp không gian. Hiểu My thì tu luyện Tinh Không Thần Quyết. Kim Phượng ỷ vào có tinh thạch truyền tin và tốc độ của mình, thỉnh thoảng cũng xẹt qua xẹt lại bầu trời, kiểm tra các bộ tộc tại bờ Bắc. 

Tộc trưởng Hắc Viên Tộc và Lan Tộc rất hay chạy tới nơi đây. 

Lão tộc trưởng tộc Hắc Viên lần nào đến cũng mang cho Hiểu My rất nhiều Hầu Nhi Tửu. Mỗ nữ chứa đựng đầy ấp trong giới chỉ không gian. 

Tộc trưởng Lang tộc thì mang đến đặc sản của lãnh địa mình. Đa phần đều là vũ khí và linh quả. Nói là chuẩn bị cho chủ nhân đến không gian khác sử dụng.

Hiểu My có cảm giác như bản thân là người nghèo khó cần người cứu trợ. Từ chối hoài cũng không được. Đành phải nghĩ cách trả nợ ân tình cho hai bộ tộc tại bờ nam.

Đông Phong Nhật Minh được lệnh dạy lại Thiên Long thập nhất thức cho bộ tộc Hắc Viên.

Lão tộc trưởng gương mặt già nua cười tươi như hoa. Từ đó cuốn lấy Đông Phong Nhật Minh, đôn đốc tộc nhân mình luyện tập.

Hàn Tử Liệt thì được lệnh đến huấn luyện cho Lang tộc. Lang tộc này là bộ tộc mạnh mẽ, hiếu chiến. Đa phần khi đánh trận họ đều hành sự theo bản năng. Giết định vô số, tạo được hung danh. Nhưng mà, nếu đánh lên Thiên Huyền Vũ, chỉ như thế không thì không được. 

Tộc trưởng Lang Tộc bất ngờ với kế hoạch này của Hiểu My. Sau khi cân nhắc một hồi thì hiểu ra. Vội vã hướng mỗ nữ tạ ơn. Từ hôm đó cũng biệt vô tung tích. Chắc là quấn lấy vị Chiến thần bất bại của đại lục Bắc Đẩu rồi.

Đông Phong Nhật Minh và Hàn Tử Liệt đều rất vui vẻ nhận nhiệm vụ. Trong lòng còn thầm vui vẻ, cảm thấy lúc trước không theo Thiên Vũ về bờ Nam là đúng. Bờ bắc này mới là lãnh địa để họ mặc sức tung hoành a.

Mọi việc đều diễn ra theo kế hoạch, cuộc sống bình yên như thế trôi qua khoảng một tháng.

Lại một buổi chiều gió lớn. Trên thảo nguyên lại xuất hiện phong bạo dữ dội. Cuồng phong thổi qua, vòi rồng xuất hiện. Những đám mây dông trên trời tạo ra một cái phễu thật dài nối liền xuống đất. Cỏ cây bị cuốn, đất đá xới tung.

Đám người Hiểu My đứng trong trận pháp của Lữ Tuấn nhìn ra, cảm thấy “địa ngục trần gian” bên ngoài lần này có chút khác biệt. Bởi vì sau hai canh giờ. Cuồng phong tan biến, vòi rồng cũng thất tung. Thế nhưng mây đen trên trời vẫn chưa tan đi. Chúng ngược lại, càng lúc càng vẫn vũ, cuối cùng thì tụ lại với nhau tạo ra một thông đạo tối đen. Từ bên trong thông đạo đó, từng tia chớp trắng hiện ra. Cảnh tượng thập phần đáng sợ.

Lữ Tuấn thu lại kết giới. Ba người lần lượt bay lên trời, đứng ngang bằng với thông đạo. Mặc dù khoảng cách khá xa. Nhưng mà sức hút từ thông đạo mới tạo ra khiến cho bọn họ đều phải vất vả dùng nội lực kháng cự lại.

Sau khi quan sát kỹ càng. Cả ba liền rời khỏi khu vực nguy hiểm, trở lại mặt đất.

Lữ Tuấn trầm giọng nói.

- Thông đạo này rất nguy hiểm. Lôi điện dày đặc như thế, hai người đi vào, ta rất lo lắng. Tốt nhất truyền tin cho Thiên Vũ đến đây đi.

- Thiên Vũ muốn tới đây phải mất ít thời gian. Thông đạo không gian này chờ được tới lúc đó không?

Kim Phượng nêu nghi vấn? Lữ Tuấn suy nghĩ một chút liền khẳng định.

- Ta dùng trận pháp duy trì. Chắc chắn có thể.

- Vậy được.

……………………………………………………………………………

Thiên Vũ nhận được tin tức qua truyền tinh thạch. Trong vòng một canh giờ đã xuất hiện. Hiểu My nhìn nam tử tóc trắng, lạnh lùng trước mặt, trong lòng không khỏi hâm mộ. Vận tốc phi hành của hắn, phải gấp bao nhiêu lần bản thân cô đây chứ? Đúng là Thiên Vũ có khác a.

Thiên Vũ kiểm tra thông đạo trên không. Sau đó, nói với đám người Hiểu My đang mắt tròn mắt dẹt bên cạnh.

- Khi nào chúng ta lên đường.

Lữ Tuấn cười nói: - Nếu mọi người đã sẵn sàng. Bây giờ có thể lập tức xuất phát.

……………………………………………………………………………………………………..

Đại lục Thương Lan!

Nam Hạ Quốc và Bắc Việt Quốc nhiều năm chiến tranh liên miên không dứt. Dân số hai quốc gia đều không ngừng suy giảm. Mà nguyên nhân sâu xa, chắc cũng chỉ có thể tóm bằng mấy từ đơn giản: "trâu buộc ghét trâu ăn".

Nam Hạ Quốc được thiên nhiên ưu đãi. Mưa thuận gió hòa, ruộng đồng tốt tươi, sông ngòi chằng chịt.

Bắc Việt Quốc thì thảo nguyên bao la vô tận. Đa phần họ sống thành bộ lạc du mục, lấy chăn nuôi dê, ngựa, gia súc làm thế mạnh của mình. Vào mùa đông, tuyết phủ trắng trời. 

Hai quốc gia này rõ ràng là hàng xóm, láng giềng với nhau. Nhưng mà một bên là địa chủ, một bên là bần nông. Ghen ăn tức ở cũng là điều dễ hiểu.

Hoàng đế Bắc Việt Quốc thương con dân của mình đói khổ. Vì thế, dung túng cho quân đội ở vùng biên giới với Nam Hạ quốc cướp giựt. Mới đầu chỉ đánh cướp lương thực, vải vóc vào mùa đông. Sau đó, họ thấy lượng tài vật này quá ít ỏi, không thể đáp ứng đủ nhu cầu nên lại mở rộng thêm, thành ra bốn mùa đều đi cướp.

Sứ thần Nam Hạ đến gặp vương Bắc Việt Quốc. Hoàng đế Bắc Việt mang một vẻ mặt ngập tràn đau khổ, cười buồn lên tiếng: “Con gái lớn phải gả chồng. Chim non trưởng thành thì tự cất cánh bay. Dân chúng Bắc Việt Quốc đói khát quanh năm. Họ cứ hành động theo bản năng. Ta cũng nhiều lần can ngăn nhưng hết cách. Đâu thể mang toàn bộ con dân của mình ra chém hết a”.

Sứ thần tức giận trở về. Hắn mang tài ăn nói của mình, diễn lại hệt như ngữ điệu của Bắc Việt Đế.

Hoàng đế Nam Hạ tức quá, thổ ba nghìn lít máu giữa điện rồng. Sau đó, huy binh động tướng. Điều “Dũng tướng” dẫn theo năm vạn quân đến biên giới diệt thổ phỉ.

Vị nguyên soái mới được nhậm chức này quả xứng với hai từ “Dũng tướng”. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, đã tiêu diệt hết hai vạn quân Bắc Việt quốc. 

Lần này, đến lượt hoàng đế Bắc Việt điện rồng thổ huyết. 

Chiến tranh cứ thế tự nhiên diễn ra.

Lúc hai bên gặp nhau trên sa trường. Quân Nam Hạ mới biết rõ sự lợi hại của Thiết Kỵ Bắc Việt. Gót sắt của chiến mã của họ giẫm nát chiến trường, đạp lên thân xác quân Nam Hạ như giẫm trên cỏ dại. Thù hận chất chồng, càng đánh càng tăng.

Thoắt cái, đã kéo dài được năm năm.

Cũng như lúc này. Chiến trường biên giới của hai quốc gia là một mảnh hỗn loạn được tạo thành từ máu xương của vô số quân lính. Tướng soái hai bên đứng trên chiến xa, bên trong vòng vây bảo vệ của quân sĩ và thân binh. Hai tay họ cầm dùi trống rất to. Vì chính quân lính phe mình mà nổi trống trợ uy. 

Tiếng trống ầm ầm làm chấn động cả không gian. Nhưng mà, so với tiếng la hét, chém giết của mấy vạn người ngoài kia thì còn cách xa một khoảng.

Trận hỗn chiến kéo dài cả mấy canh giờ. Quân lính hai phe chết vô số. Máu tươi trên mặt đất đọng thành từng vũng to. Đến khi hoàng hôn nhuộm đỏ chân mây thì tướng soái hai bên mới đánh trống lui binh.

Binh lính hai bên đều tranh thủ chém giết vừa rút lui sang hai bên.

Nhưng mà chính lúc này. Bầu trời đang nhuộm đỏ hoàng hôn bỗng dưng nổi mây đen. Sấm chớp rền vang. 

Mây đen vần vũ như muốn sôi trào. Sau đó, chúng bắt đầu tập trung lại, tạo ra một thông đạo với tiết diện to gấp ba lần miệng giếng. Từng tia chớp lập lòe chiếu sáng bên trong thông đạo lẫn xung quanh.

Quân tướng của hai quốc gia, người nào người nấy ánh mắt trợn trừng sợ hãi. Họ đều là những người đi ra từ núi thây biển máu, nhưng mà lúc này đây, cảm thấy kinh hoảng còn hơn cả khi một mình bị lọt giữa vòng vây kẻ địch.

Thiên tai luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với nhân loại. Trước thảm họa của trời đất. Mạng sống con người nhỏ bé đến chừng nào.

Thông đạo hình thành, dần dần ổn định.

Sau một hồi sợ hãi không phương hướng. Chiến trường trên mặt đất cũng có vài kẻ tỉnh táo lại. Mặc dù trái tim trong lồng ngực vẫn còn loạn nhịp. Nhưng trong đầu của họ lại đang không ngừng tưởng tượng ra biết bao nhiêu cảnh tượng khủng khiếp khác nhau. Trùng hợp là đa số đều cho rằng, sẽ có một con hung thú to lớn, gớm ghiết sắp sửa đi ra từ thông đạo và tàn sát tất cả nhân loại đang có mặt tại nơi này.