Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 32: Giao Lưu Hội




Đan viên toàn thắng, mọi người lũ lượt kéo xuống núi ăn mừng. Gọi một nhã gian yên tĩnh trong Duyệt Lai cư - tửu điếm sang trọng bậc nhất tại Phi Sơn Trấn. Đỗ Minh cầm đầu, cả đám ngồi vào bàn tròn ở giữa phòng.

- Trần sư muội, hôm nay muội phải khao a. Chúc mừng muội vừa xuất mã đã giành vị trí quán quân. Bọn huynh vô cùng bội phục.

- A ha, đại sư huynh cười muội vô tri à. So với huynh, muội kém xa nhiều lắm. Chả phải huynh cũng vừa giành ngôi đầu của Nhị Thần Sơn trong giải đấu hôm qua sao? 8 năm liên tiếp rồi nhỉ? Lợi hại, lợi hại!

Hiểu My khiêm tốn đáp lời. Cô thật tâm vị nể Đỗ Minh cùng Lữ Tuấn. Một người quán quân, một người á quân liên tục nhiều năm, nhưng lúc nào cũng an an ổn ổn, tuân thủ khiêm nhường. Nếu là cô, không vênh váo, đắc chí đã là may.

Tiểu Phong tử ngồi bên tay trái Hiểu My, cũng cùng một suy nghĩ. Thái độ của nhị vị sư huynh quả đáng khâm phục. Bản thân y cũng chiếm vị trí đệ nhất của Tứ thần sơn liên tục 7 năm, dù hôm nay, bị Hiểu My đá văng xuống, cảm giác vẫn hết sức tự hào.

Mỗi người một câu, người qua kẻ lại. Phương Tình khép nép bên cạnh Đỗ Minh cũng dịu dàng lên tiếng, giọng nói êm tai như tiếng nước chảy xuôi:

- Trần sư muội, võ công muội cao vậy, sao mấy năm trước không tham gia?

- À, mãi tới mấy hôm gần đây mới luyện thành chiêu thứ 9 của Thiên Long thập nhất thức. Như mấy năm trước, chắc sớm bị loại từ vòng đầu rồi.

Hiểu My hắc hắc cười.

Lúc này, tiểu nhị dọn thức ăn lên. Cả một bàn đầy đủ sắc màu, cá, vịt, lợn, gà có đủ.

Hiểu My cầm đũa lên, hề hề tuyên bố khai tiệc.

Bỏ một cái đùi gà vào chén của Trường An, Hiểu My nhìn sang tiểu Phong tử đầy dí dỏm: đệ đệ, đệ mau tranh thủ, ánh mắt lang sói của tiểu Phong sư huynh quét qua nó suốt nãy giờ a.

Đang tập trung nạp năng lượng, tự dưng bị điểm tên, Võ Thường Phong ngẩng lên, cái miệng bóng loáng mỡ dầu trề ra cả tất: Tiểu My, muội có cần mang chuyện xấu trong nhà ra khoe như vậy không?

Mọi người được dịp, ha hả cười.

Lữ Tuấn ngồi đối diện Hiểu My, gấp cho cô một quả tim vịt: Hiểu My sư muội, huynh tặng muội cả trái tim, mong muội đừng ghét bỏ?

Gì vậy trời? Nhị sư huynh hôm nay có sợi giây thần kinh nào chạm phải à? Tự dưng nói lời ẩn ý làm người khác phải nhất nhất đau đầu. Xấu quá!



Hiểu My tuy lẩm bẩm trong lòng, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ, nhận lấy quả tim cho vào miệng, nuốt xuống, vô tư nói:

- Rồi, muội đã mang quả tim của huynh đặt vào lòng. Đa tạ!

Hừ, muốn giỡn mặt à. Lão nương cũng biết nói lời đại loại vậy. Để coi ai phải thức trắng đêm suy nghĩ cho biết. Chú em còn nhỏ lắm chú em ơi!

Nhị sư huynh không ngờ Hiểu My lại trả lời như vậy. Mặt đỏ lên, có chút bối rối, lúng ta lúng túng trông thật tội.

Ai, nhị đệ của mình quá non nớt trong chuyện tình cảm. Như thế này sao đấu lại Trần Sư muội đây. Quả khiến người ta lo lắng vô cùng a. Đỗ Minh luyến tiếc rèn sắt không thành. Lập tức lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người sang một hướng khác.

- Giao lưu hội giữa 4 đại môn phái, 10 năm tổ chức một lần sắp bắt đầu. Các sư đệ, sư muội đã biết chưa?

- Giao lưu hội? Hiểu My có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nghe nói tới. – Lẽ nào Minh Tâm đang phái và Phi tinh tông môn cũng có người tu luyện võ công như chúng ta? Không phải thế mạnh của họ đều là luyện đan cùng luyện khí sao?

- Nếu không có người luyện võ công, lấy ai bảo vệ tông môn? Chỉ là không đông đảo như chúng ta thôi. Tiểu Phong tử ngốn một miệng thức ăn, nhàn nhạt lên tiếng.

- Sư huynh, giao lưu hội này huynh tham dự lần nào chưa? Trường An đưa mắt nhìn Đỗ Minh đầy kỳ vọng.

- Mười năm trước huynh có may mắn được tham dự một lần. Đó là một cơ hội lớn để những đệ tử chúng ta có thể học hỏi thêm kinh nghiệm. Thậm chí, có khi, kỳ ngộ cũng không ít.

Địa điểm cụ thể do 4 vị chưởng môn cùng thành chủ Hư Không Thành – Đông Phương Nhược ra quyết định. Nội dung và cách thức thi đấu mỗi lần hoàn toàn khác nhau. Có thi đấu võ thuật, có liệt sát yêu thú. Có phá trận, có lúc lại săn tìm tinh thạch cấp cao….

Nhưng các đệ có biết điều gì hấp dẫn nhất ở Giao lưu hội không?

- Là cái gì? Sáu người còn lại đồng loạt mở lời, người nào cũng tò mò, dạt dào hứng thú.

- Đấu giá hội. ha ha. Bốn đại môn phái đều đưa bảo vật của mình. Thậm chí, còn có trấn gia chi bảo của vài gia tộc.

À. Cái này thì quá tuyệt rồi. Cơ hội cạnh tranh công bằng. Tiền của người nào nhiều, người đó thắng. Nhưng Minh Tâm đan phái thì có đan dược. Phi tinh tông môn có chiến giáp, vũ khí. Hắc Nguyệt Phái có tinh hạch yêu thú cùng các loại thiên tài địa bảo. Vậy còn nguồn gốc tài sản của Vô cực kiếm phái chúng ta ở đâu ra?

Trước ánh mắt nghi ngờ của Hiểu My, Đỗ Minh im lặng lướt qua các gương mặt còn lại. Sau một hồi trầm ngâm cân nhắc, mới khẽ hắng giọng, từ từ lên tiếng.

Cái này phải kể đến công lao của Bát trưởng lão. Một thiên tài kinh thương vô tiền khoáng hậu. Vô cực kiếm phái quản lý 30 thành trì, bất cứ nơi nào cũng có điền sản, khách điếm, tửu lâu, tiêu cục, cửa hàng kinh doanh lớn nhỏ. Hơn nữa, các sư huynh sư tỷ khi xuống núi làm nhiệm vụ, lại không ngừng gửi tin tức, bảo vật về, phát triển bản môn.

Hiểu My nhíu mày suy nghĩ. Có lẽ, đây chỉ bề nổi của một tảng băng cực lớn. Thỏ khôn phải có ba hang. Mỗi môn phái đều phải có những con át chủ bài riêng chưa được lật. Nội tình thật sự của môn phái mình sẽ không để người ngoài biết được, ngay cả đệ tử bản môn cũng phải đề phòng. Điều này chắc chắn không sai.

Trường An không suy nghĩ những vấn đề khúc chiết như Hiểu My. Cậu lo lắng, đến Giao lưu đại hội, chưa chắc được tham gia. Nếu vậy, có khả năng phải tách ra với tỷ tỷ. Thật không nỡ. (Ai, giống con nít bám váy mẹ quá! Đây là nguyên nhân mà anh không thể làm nam chính. Trưởng thành lên đi thôi.)

- Hèn gì, mấy hôm nay chưởng môn của chúng ta không thấy xuất hiện. Tiểu Phong tử quệt mồm lẩm bẩm. - Có chút nhớ vị tiên ông cưỡi hạc này a.

- Tiên ông cưỡi hạc? Phương Tình trố mắt kinh ngạc. - Biệt hiệu này…

- Ha ha, là tiểu My nói. Có vô lễ cũng là muội ấy, không phải ta. Á…

Đáng đời cho cái tên tham ăn còn bán đứng sư muội. Hiểu My giẫm chân hắn một phát thật mạnh dưới bàn. Võ Thường Phong xuýt xoa, đau đến chảy cả nước mắt nước mũi. Ai oán nhìn cô, tố cáo:

- Sư muội, lúc nào cũng bạo lực thì ai dám rước muội về nhà. Huynh không muốn nấu ăn cả đời cho muội đâu.

- Ai cần huynh nấu. Cô nàng quắc mắt đáp trả. - Mà huynh nấu cho mình muội ăn chắc. Muội về méc nhị thúc để thúc ấy lột da huynh. Dám chê muội phiền phức à.

- Sư muội tốt, sư muội ngoan, huynh sai rồi. Muội muốn trừng phạt thế nào thì trừng phạt, đừng méc sư phụ a.

Nhìn sư huynh cuối đầu hối lỗi, miệng bô lô ba la nhưng giọng nói lại ỉu xìu cầu khẩn, Hiểu My thấy thật buồn cười. Giơ ra bàn tay ma quỷ, véo cái má núc ních mỡ của hắn, vờ nghiêm trang lên tiếng:

- Biết sai là tốt rồi. Tha cho huynh lần này đấy! Hừ hừ

Ha ha ha… mọi người vui vẻ, ngữa mặt cười. Bầu không khí ấm áp, hài hoà. Nào biết tương lai phía trước lại là bảo táp mưa sa, huyết tinh ướt đẫm. Nhân gian quả lắm chữ “Ngờ”.