Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 312: Bình Đoàn bình yên qua tai nạn. Tiêu Vong Lầu thần nữ ghé thăm




Bình Đoàn bình yên qua tai nạn.

Tiêu Vong Lầu thần nữ ghé thăm

Tín hiệu bằng khói sáng hình bông hoa màu xanh lần lượt xuất hiện trên bầu trời của Ma Lâm Thành.

Sau hai canh giờ, toàn bộ đám hắc y nhân tại các chiến trường phía Tây, Đông, Bắc đều bị diệt sát. Hồ Hoài An và Cù Hiểu Bình bắt được mấy trăm tên tù binh.

Lẽ ra, binh đoàn Thần Võ phải vô cùng mừng vui vì chiến thắng vẻ vang này. Nhưng mà, hiện tại, người nào người nấy mặt mày sầu thảm.

Trần Đại Uy cùng một số huynh đệ hi sinh. Cơn ác mộng ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Một lần nữa, kết giới được mở lại. Nhóm yêu thú được Đại Kim phân nhiệm vụ trấn giữ cả bốn đại viện.

Tất cả những người còn lại đều tập trung trong đại sảnh chính của Tây Viện. Trần Chí ngồi trên chiếc ghế Chủ Vị. Bên cạnh là Lam Bình, mẫu thân của Hiểu My.

Bên dưới họ, Đại Kim, Hồ Phi Tiếu, Bào Quản gia cùng tất cả thành viên chủ lực của binh đoàn ngồi trên hai dãy ghế Thái Sư.

Trần Chí nhìn qua chiếc ghế trống đầu tiên phía bên tay trái, ánh mắt đượm buồn, nặng nề lên tiếng.

- Mọi người bắt đầu báo cáo về tổn thất lần này được rồi.

Đại Kim là người quản lý đám yêu thú tại binh đoàn. Hắn đứng dậy, nhìn hai người trên ghế chủ vị, lại nhìn một vòng những gương mặt trong đại sảnh, ồm ồm lên tiếng:

- Đội chiến binh yêu thú sau trận chiến, bị thương nhẹ mười, bị thương nặng là năm. Đa phần đều là những yêu thú cấp chín, đột phá không lâu. Nhưng mà nhờ có đan dược của Trần Trường An, nên dù có nguy hiểm vẫn không ảnh hưởng đến tính mạng. Hiện tại đang nghỉ ngơi tại thao trường.

Hồ Phi Tiếu chịu trách nhiệm về chiến binh nhân loại. Hắn ưu tư nhìn ghế trống bên cạnh mình, sau đó từ từ cất giọng.

- Chiến trường Phía Nam, Phía Đông hoàn toàn không hao tổn về sinh mệnh. Nhưng mà, chiến trường phía Bắc…. Hai mươi người Tử Nạn. Trong đó, Trần Đại Uy và bốn huynh đệ khác chết vì trúng độc. Những kẻ còn lại chết trận sa trường. Bị thương một trăm hai mươi tám người. Hiện đang ở trong hậu viện phía Bắc được Hồ Hoài An dẫn đầu mọi người cứu trị.



Từng con số được đưa ra. Mọi người đều lâm vào trầm ngâm suy tính. Trước khi đi, Hiểu My và các vị Phu Thần đã bố trí rất cẩn thận. Dường như, tất cả những yếu tố bất ổn đều bị bọn họ loại bỏ. Chỉ cần dựa vào các đại trận, có thể nhẹ nhàng tiêu diệt toàn bộ kẻ địch.

Ngờ đâu, vấn đề chính lại xuất phát từ nương tử mới qua cửa của Trần Đại Uy.

Trước lúc hai người kết hôn, Hồ Phi Tiếu xuất phát từ sự quan tâm đến huynh đệ, sợ tên nam nhân thối này khờ khạo, bị người ta lừa gạt. Hồ Phi Tiếu từng cho người điều tra “Hoa Nhi”, nhưng mà, cô nương này tra tới tra lui, vẫn không có điểm nào khả nghi.

Không ngờ, bố cục hoàn mỹ mà Lão đại và các đại gia bày ra, lại bị hủy ở trên tay người phụ nữ đoan trang, dịu hiền và chân chất này.

Haiz… tóm lại, nếu truy cứu nguyên nhân thật sự, chính là do người Quân sư như hắn làm việc còn chưa thấu đáo, chu toàn…

Hồ Phi Tiếu tự trách bản thân mình. Hắn âm thầm đặt ra nguyên tắc bất di bất dịch đối với Binh Đoàn. Sau này, bất cứ huynh đệ nào “cưới nàng dâu”, đều phải chịu điều tra lý lịch tổ tông ba đời. Không những thế, còn phải để “đương sự” vượt qua kiểm tra của về tâm lý. Nếu không, cánh cửa Thần Võ Binh Đoàn, đừng hòng bước qua nửa bước. Tên nào dám không đồng ý, bị mỡ heo che mắt, trọng sắc khinh bạn… tự động cút xéo. Hắn nhất quyết, không để tình cảnh hôm nay một lần nữa tái diễn ở tương lai.

Hồ Quân Sư vì cú sốc của Trần Đại Uy mà định ra quy tắc bất di bất dịch đối với binh đoàn của mình. Mặc dù bây giờ, mọi người bị sự đau thương và không khí chiến tranh che mờ lý trí. Nhưng đến khi đại sự cáo thành, họ muốn tìm một nửa của mình, lúc đó, mới nhận ra sự tàn khốc, máu lạnh của Hồ Quân Sư. Nhưng mà, đây là chuyện của rất lâu về sau.

Hiện tại, tới phiên Bào quản gia báo cáo về những vấn đề hậu chiến tranh. Cuộc họp này kéo dài gần cả canh giờ. Sau cùng, tất cả cùng trở lại Bắc Viện. Đưa tiễn Trần Đại Uy và các huynh đệ đã hi sinh trong trận đại chiến đêm nay.

………………………………………………………………………

Bắc Viện.

Trong khoảng sân nhỏ bên trong hậu viện, tất cả những thành viên trong binh đoàn Thần Võ lẳng lặng đứng im. Phía trước họ là hai hàng dài áo quan. Những tấm vải trắng phủ bên trên càng khiến cho không khí bi thương thêm nặng nề, buồn bã.

Bào Quản gia suy nghĩ một hồi. Cuối cùng, lão cũng bất đắc dĩ bước lên, tìm Lam Bình thỉnh ý.

- Trần phu nhân. Thi thể của nương tử Trần Đại Uy, chúng ta nên xử lý thế nào a?

Lam Bình nhìn thi thể của “Hoa Nhi”, nhíu nhíu cặp mày.

- Nàng ta dù gây ra chuyện không thể chấp nhận được với binh đoàn. Nhưng mà, đối với tướng công của mình cũng là một mảnh tình si. Thôi thì cứ hỏa táng đi.

Trần Chí đứng cạnh bên, nghe quyết định của nương tử cũng chỉ thở dài.

Haiz, cũng may là “Hoa nhi” si tình, nếu nàng ta không bị tình cảm cảm hóa, thời gian ở tại Binh Đoàn mà độc ác ra tay, tổn thất chắc chắn khó lòng hình dung được. Đây cũng là trong cái rủi có cái may a.

Mọi người đều im lặng.

Một lát sau, Trần Chí ra lệnh, đưa các cỗ áo quan này vào Niệm đường – nhà tang lễ của binh đoàn Thần Võ. Những cỗ quan tài đều được chế tạo từ linh mộc. Hồ Hoài An còn để bên trong rất nhiều thảo dược. Đảm bảo, có thể giữ nguyên vẹn thi thể, chờ đợi đến lúc lão đại trở về.

………………………………………………………………………………..

Kim Triêu Thành

Từ khi chiếc thuyền hoa lộng lẫy thình lình xuất hiện trên bề mặt của Ngưỡng Nguyệt Hồ. Mọi người gần như đều lạc mất hồn, tập trung toàn bộ sự chú ý của mình lên sân khấu nổi trên thuyền. Ca cơ, vũ công mặc nhiên biểu diễn, khiến cho đêm nguyên tiêu, Ngưỡng Nguyệt Hồ càng thêm một tầng huyền ảo, thơ mộng.

Tấm hoành phi khắc ba từ Tiêu Vong lầu đập vào mắt đám người Hiểu My đang đứng ở trên lầu gác tửu lâu trên bờ. Họ đưa mắt nhìn nhau. Trong sự chờ đợi của cả bọn, cuối cùng, nhân vật chính cũng đã xuất hiện.

Thuyền Hoa này là một pháp bảo không gian. Chúng ta vào đó, khác nào đưa dê vào miệng cọp. Ưu thế sẽ không thuộc về chính mình.

Hiểu My thầm nhủ trong lòng.

Các nam tử không lên tiếng. Sợ hãi không thuộc vào phạm trù hiểu biết của họ.

Bất chợt, tiếng đàn ca trên thuyền hoa ngừng lại. Một giọng nói to rõ, đầy nội lực vang lên!

- Duyệt Thần Phái, hoan nghênh các vị khách quý đúng hẹn tới thăm. Nếu không e ngại, thỉnh lên thuyền!

Ha ha. Ngông cuồng thật!

Tử Quân nhếch mép cười. Hắn nhìn Hiểu My đám đồng đội bên cạnh mình, hất cằm nói:

- Đi thôi! Người ta đã có lòng, chúng ta lẽ nào sợ chết!

Tiếp theo đó, trước sự chứng kiến của toàn bộ dân chúng Kim Triêu Thành đang có mặt trên bờ hồ. Mười mấy thân ảnh cắt ngang bầu trời, nhẹ nhàng đáp xuống thuyền hoa.

Bóng dáng của họ được ánh trăng phủ lên một tầng sáng nhàn nhạt, tựa như thần tiên giáng xuống cõi trần.

Chiếc thuyền sau khi đón khách thì tiếp tục lướt sóng trôi đi. Hình ảnh của nó chẳng mấy chốc đã mờ dần rồi biến mất. lại một phen gây kinh ngạc cho tất cả những người đang tập trung chú ý vào nó trên bờ.

Đám người Hiểu My lúc vừa đặt chân lên thuyền thì cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Nhưng khi bước chân qua ngưỡng cửa của Tiêu Vong lầu. Trong đáy mắt liền lóe lên chút ánh sáng kinh ngạc.

Không gian bên trong của Tiêu Vong lầu cực rộng. Hệt như những hội trường tổ chức tiệc của các khách sạn năm sao.

Trên sân khấu, tất cả ca cơ và vũ công đều đã lui xuống. Hội trường này sáng bừng lên. Hệ thống đèn treo toàn bộ thiết kế hình hoa ngọc lan, thanh khiết mà sang trọng.

- Hoan nghênh Hoan Hỉ thần và các vị giá đáo Tiêu Vong Lầu.

Lúc này, từ sau cánh gà sân khấu, hai nam tử xa lạ đồng loạt bước ra. Cả người hắn khoác bộ trường bào màu tím sẫm. Trên mặt là mặt nạ che đi nửa gương mặt phía trên. Mặc dù đối với đám người Hiểu My là nói nói cười cười. Nhưng mà, sát khí trên người lạnh lùng phát ra, ai cũng dễ dàng nhận ra được.

Phía sau hai nam tử áo tím, hai hàng dài thuộc hạ đao kiếm sâm nghiêm. Có điều, khi Hiểu My vừa nhìn thấy chúng thì phụt cười. Trường bào xanh, đao kiếm đeo sau lưng, mũ trùm đầu kết hợp với mặt nạ che nửa gương mặt phía trên, chẳng khác nào đám Ninza rùa từ truyện tranh bước ra.

Duyệt Thần Phái! Quả nhiên đủ ấn tượng a.

………………………………………………………………………

Giới thiệu Thơ tình Dương Hạ My….

“TA ĐAU LÒNG, TỬ BẠCH!”

Băng qua vạn thủy thiên sơn

Dừng chân một thoáng bên chàng mà thôi

Phồn hoa giờ rất xa xôi

Hoàng hôn sẫm tím, mây trôi vô chừng.



Nhớ thương người hỡi xin đừng!

Mùa xuân lại đến, ngập ngừng chốn xưa.

Chốn xưa đâu những đón đưa

Chàng đi, quan liễu vào mùa lá bay.



Ta say bởi ánh mắt này

Một lần lạc bước, vòng tay rối bời

Làm sao quản được hoa rơi

Ta xin trao trả một đời tình si.



Rèm mi nhuộm sắc sầu bi

Ta mơ những tiếng thầm thì bên tai

Đuổi theo một bóng lưng này

Một dòng chữ thảo, đổi thay hồng trần.



Lau đi giọt lệ trong ngần

Áo lam hư ảnh, rất gần rất xa

Tình kia xin giữ trong ta

Ngàn năm dâu bể chỉ là bóng mây.



Bạch Sơn khuất bóng nhạn bay

“Rừng đào mười dặm tự tay trao nàng”

Ta mang hối tiếc muôn vàn

Tan vào hư ảo, nguyện chàng tân sinh.



Từ nay vạn nẻo đăng trình

Chàng mang ta cả trong mình, biết không?

Ta mang đi cả tình nồng

Xin chàng quên mộng, một đời trường an.



Phách liên tinh nhuộm màu hồng đậm

Lời tỏ tình đến chậm, nào hay

Thảo ngôn hoa dẫu tàn phai

Duy lời: “Tử Bạch, có ta đau lòng!”

- Dương Hạ My –

……………………………………………………………………………………………………………..

Thân ái!