Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 226: Đoạt thủ nhân




Bên phía Lạc Vô Trần, tình hình cũng diễn ta đồng dạng. Hai người này không hổ là chiến thần của Hiểu My. Với trình độ võ công của bọn họ, đám yêu thú cấp 6 này bị xem như rau cải, chẳng có chút sức uy hiếp hay đe dọa nào.

Ngoại trừ một đám gần trăm con yêu thú cấp 6. Số còn lại là yêu thú cấp ba, cấp bốn. Bị Trường An và Liên Vũ cùng chủ sự của Thiên Ngôn Điện giải quyết. 

Đây là lần đầu tiên Trường An nhìn thấy Vũ Phiêu Phiêu ra tay. Trường tiên mà cô nàng sử dụng tựa như có ý thức riêng, đánh vào đám hỏa phong bay tít trên cao, tạo ra một đường trống không nổi bật. 

Hỏa Phong bị trường tiên của cô nàng quét tới, gãy cánh, lăn xuống đất. Bị Liên Vũ dùng kiếm giết chết. Da của chúng mặc dù rất dày, nhưng mà chỉ cần liên tục bị tổn thương tại cùng một vị trí thì có sắt cũng gãy, huống chi kiếm pháp của Liên Vũ cũng không đến nỗi nào. Cứ khoảng ba lần chém xuống là giết được một con. (Ha ha)

Trận chiến giữa đoàn người Trần Trường An và đàn Hỏa Phong kéo dài gần hai canh giờ cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người bắt đầu thu hoạch tinh hạch của đàn yêu thú. 

Liên Vũ và Vũ Phiêu Phiêu lần đầu hợp tác nhưng mà thành tích cũng không tệ. Lãnh Nguyệt để bọn họ chia nhau tất cả tinh hạch của những con hỏa phong do bọn họ tiêu diệt. Cũng bốn năm trăm viên tinh hạch yêu thú cấp ba cấp bốn nhỏ bằng viên bi cái. Còn lại, ba người Trần Trường An chia nhau. 

Sau khi thu dọn chiến trường, năm người bọn họ lại tiếp tục tiến lên. Trường An cần thu hoạch thêm vài loại linh dược khác nữa thì mới điều chế được thuốc và đan dược hóa giải kịch độc của U Linh Quả. 

Tuy nhiên lần này bọn họ lại không được thuận lợi cho lắm. Bởi vì giữa đường cứ gặp phải những phiền phức chẳng đâu ra đâu.

Vấn đề phát sinh từ lúc Lãnh Nguyệt quyết định tháo mặt nạ bạch ngọc xuống. Hắn cảm thấy mang mặt nạ tại nơi này cản trở việc giao tiếp với đồng bọn, cản trở việc hít thở bầu không khí trong lành của bí cảnh Thiên Lan… tóm lại là bất tiện đủ thứ.

Sau đó, nhóm năm người bọn hắn đúng là trêu hoa, ghẹo nguyệt khắp nơi. Ở nơi này, nhiều nhất chính là những người có lòng dạ tối đen, bất thiện.

Các trận chiến liên tục diễn ra. Đánh nhau với người tầm bảo có nhu cầu cướp sắc; đánh nhau với yêu thú để chiếm lấy tài nguyên, linh dược trân quý ngàn năm…

Mặc dù lần nào năm người bọn họ cũng chiến thắng, thu hoạch được chiến lợi phẩm đầy ấp giới chỉ không gian, nhưng cứ thế này thì hành trình còn gián đoạn thật lâu, Trường An cũng không có lúc rảnh rỗi để chế thuốc, chế dược.

Lãnh Nguyệt bực bội hét lên.

- Bây giờ, chúng ta đi săn vài con yêu thú cấp 7 cấp 8. Sau đó treo xác của nó xung quanh. Thử coi có kẻ nào đui mù còn dám chọc ngoáy đến chúng ta.

- Đúng vậy. Lãnh huynh nói không sai. Trước giờ chúng ta quá nhân từ rồi. Phải quyết liệt hơn nữa. Kẻ nào mang ác ý tới gần cứ một kiếm giết chết. Giết gà dọa khỉ, khiến cho đám cư dân địa ngục này vừa nhìn thấy chúng ta phải lập tức tránh xa.

Lạc Vô Trần cũng bực bội do bị quấy rối mấy hôm nay. Vì vậy, hắn trực tiếp vạch ra kế hoạch vừa thô bạo vừa gọn gàng, triệt để.

Quả nhiên, sau đó, một đoàn năm vị tuyệt sắc giai nhân này liền trở thành ác ma đến từ Tu La địa ngục.

Tất cả những ai đến gần trong phạm vi mười thước đều bị hai người Lãnh – Lạc một kiếm giết chết. Chỉ trong một ngày, hung danh của bọn họ lan xa khắp bí cảnh Thiên Lan. 

Đối với yêu thú cấp thấp, năm người này đều phớt lờ, bỏ qua. Chỉ có yêu thú cấp 5 trở lên mới trở thành mục tiêu cho mấy người Liên Vũ – Vũ Phiêu Phiêu rèn luyện. 

Qua vài hôm thì cả nhóm tiến nhập một khu vực rất đặc biệt. Nơi này, mặt đất thuần một màu đen, cứng rắn như nham thạch. 

Trong bán kính năm trượng tính từ trung tâm của mảnh đất đen, không một loài thực vật nào tồn tại. Nhìn qua, mảnh đất này cứ như là huyền thiết bị ai đó vứt tại nơi đây chứ không phải là đất đai thuộc về bí cảnh.

Vũ Phiêu Phiêu nhìn một mảnh thuần đen trước mặt, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Theo truyền thuyết, bí cảnh Thiên Lan là mồ chôn bảo khí của các vị Thần trong trận chiến từ thuở xa xưa. Nơi bảo khí xuất hiện, dĩ nhiên xung quanh dị tượng phát sinh. Đất đai, thực vật đều trở nên khác biệt…

Ba người Trần Trường An nghe được lời nói của Vũ Phiêu Phiêu thì rơi vào trầm ngâm suy nghĩ. Bọn họ không nghi ngờ lời nói của cô, chỉ là dựa vào ngần ấy thông tin thì không thể suy đoán nơi này có liên quan gì với trận chiến hai vạn năm trước của Hoan Hỉ thần hay không. Nhưng mà đúng là vùng đất này thật sự khả nghi. Đáng để bọn họ một phen tìm hiểu.

Lãnh Nguyệt, Lạc Vô Trần tiến về phía mảnh đất màu đen. Dùng thanh kiếm trên tay mình từng nhịp từng nhịp gõ lên. Những tiếng “ong ong” liên tục phát ra. Lãnh Nguyệt nhíu mày, nhìn mọi người lên tiếng:

- Bên dưới mảnh đất này chắc chắn tồn tại Huyền Thiết vạn năm. Chúng ta có thể đào lên, xem thử hình dạng cụ thể thế nào. Biết đâu lại có bất ngờ ngoài ý muốn.

Tiếp theo đó, cả năm người đều xoay vòng xung quanh mép của mảnh đất đen. Chưởng pháp ầm ầm tung ra. Đất đá tung bay ầm ầm. Thỉnh thoảng, vài nơi bị đào sâu bị huyền thiết cản ngăn, họ lại lùi ra. Dần dần, cũng phát họa được hình dáng của khối huyền thiết có thể tự xưng là pháp bảo.

Công việc đào đất này cũng kéo dài hết hai canh giờ.

Lãnh Nguyệt nhìn khối huyền thiết toàn thân tối đen, phát ra hơi thở hồng hoang, viễn cổ trong hố sâu hơn chục trượng thì cảm xúc chập chùng. Khối huyền thiết này, sau khi cạo hết đất đá bao phủ, rõ ràng có dạng như một chiếc nón tơi của người đi mưa. Khác chăng ở chỗ, nón tơi bằng lá bằng mây, nhẹ không đến nửa cân. Còn “chiếc nón” dưới đáy hố này có lẽ nặng không dưới ngàn cân. Mặc dù mặc ngoài có nhiều chỗ hư tổn, nhưng mà không thể che dấu được một luồng sát khí phát ra từ bản thân của nó.

Lãnh Nguyệt sau một hồi cân nhắc thì chầm chậm bước tới, khẽ đặt tay lên pháp khí. Cố gắng không để ý tới cảm giác như kim đâm bên dưới lòng bàn tay. Hắn từ từ rót linh thức của mình để giao du với chiếc nón. Pháp khí từ thời hồng hoang có thể tự sinh ra ý thức của nó. Cho dù năm tháng vô tận trôi qua, cho dù phần lớn ý thức mất đi. Nhưng mà thể nào cũng có thể sót lại một tia linh thức. 

Lãnh Nguyệt đứng kề bên pháp khí, cả cơ thể và “chiếc nón” đặc biệt như hòa làm một. Hắn không còn quan tâm tới bất cứ điều gì khác, chỉ tập trung giao lưu và cảm nhận. 

Thời gian trôi qua. Nửa ngày sau. Hắn mới mở mắt ra. Mặc dù vẻ ngoài vô cùng mỏi mệt nhưng đôi mắt phượng lại sáng ngời, nồng đượm hưng phấn cùng vui mừng khó tả.

Hắn khẽ phất tay, chiếc nón dưới hố tách mình khỏi mặt đất, bay lên. Kích thước của nó càng ngày càng thu nhỏ, sau đó, lọt thỏm vào lòng bàn tay của Lãnh đại gia đang xòe ra chờ đợi.

- Chúc mừng Lãnh huynh (đại ca/công tử) thu được pháp bảo.

Bốn người còn lại đồng thời tiến lên, vui mừng cùng vị tuyệt sắc mỹ nam một phen. Lãnh Nguyệt nhìn họ, cười nói: 

- Pháp bảo này tên gọi là Đoạt Thủ Nhân. Là pháp bảo phòng thân của Hoàng thần ở Thiên Huyền Vũ. Vị Hoàng thần này tồn tại trước cả thần nữ của chúng ta và cũng đã xuống trong trận chiến giữa các thần nhiều hơn hai vạn năm về trước…

Lãnh Nguyệt giới thiệu sơ qua về lai lịch “chiếc nón”. Hắn có được pháp bảo này, chỉ cần mang về, nhờ Hà Nguyên đại sư trùng tu lại, đập vào đó thêm mấy thứ thiên tài địa bảo. Chắc hẳn Đoạt Thủ Nhân sẽ khôi phục lại phong độ xưa kia.

- Ha ha ha. Pháp bảo này đúng là lợi hại. Không biết các vị đây có sẵn lòng bỏ ra thứ yêu thích. Tại hạ xin mua lại Đoạt Thủ Nhân với giá cao.

Đang lúc mọi người chuẩn bị tiếp tục hành trình thì một tiếng cười thật lớn vang lên. Tiếp theo đó, một thân ảnh áo lục hiện ra. Người vừa đến bộ dáng cao to. Mắt xếch, mày rậm, khuôn mặt vuông vức nổi bật dưới mái tóc màu xanh rêu vô cùng đặc biệt.

Mộc yêu hóa hình. 

Không ngờ, Thiên Lan bí cảnh này cũng có một yêu thú hệ thực vật tu luyện được tới trình độ này. Vì hắn là yêu thú hệ mộc, cho nên có thể dễ dàng che giấu hơi thở của mình, khiến cho đám người Trường An không phát hiện ra. Đúng là cũng có chút bản sự.

- Rất tiếc, chúng tôi không có ý định nhường lại. – Lãnh Nguyệt vênh mặt lên đầy khiêu khích.

- À, thế thì ta phải cướp rồi.

Yêu thụ nói xong thì lập tức thi triển pháp thuật. Từ bên dưới mặt đất. Vô số rễ cây xuất hiện, tập kích về năm người Trần Trường An.

Lãnh Nguyệt sau khi đặt Đoạt Thủ Nhân vào giới chỉ không gian liền rút kiếm lao lên. Yêu thụ cho rằng mấy nhân loại này cũng chỉ lợi hại một chút thôi, chứ dựa vào ưu thế của hắn thì không thể nào chiến bại.

Đúng vậy. Yêu thụ này là một trong những bá chủ của Thiên Lan bí cảnh. Chỉ cần đôi chân của hắn có thể tiếp xúc với mặt đất thì hắn có thể xem như trường sinh bất diệt. Cho dù đối thủ có là thần cũng chưa chắc hạ được hắn, nói gì mấy nhân loại yếu ớt đang giao chiến hôm nay.

Trường An nhờ có Ngư Long Chiến Giáp trên người nên cũng xông xáo chiến đấu ở phía trên. Mai hoa châm của hắn không thể phát huy hiệu quả khi giao chiến với thụ yêu. Nhưng mà đoản đao trên tay lại có thể dễ dàng cắt nát mớ rễ vây quanh. Chỉ là dường như đám rễ này là vô cùng vô tận, không có giới hạn cuối cùng.

Trần Trường An lo lắng nhìn sang bốn người còn lại. 

Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần vô cùng uy mãnh. Nhưng mà phía Vũ Phiêu Phiêu và Liên Vũ đã có chút chật vật, trên người xuất hiện vài vết thương, máu nhuộm đỏ bên ngoài.