Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 219: Đính hôn




Hiểu My nhìn mẫu thân, nhìn phụ thân, rồi nhìn lại nam tử áo xanh ấm áp như mùa xuân bên cạnh. Sau một hồi cân nhắc, cô quyết định.

Hiểu My nói: Phụ thân, mẫu thân. Con hiện tại không nhớ được những chuyện kiếp trước. Chỉ nhớ được chuyện kiếp này. Nhị sư huynh đối xử tốt với con, sủng con, che chở con thế nào, suy nghĩ cho con thế nào… con đều nhìn được trong mắt, cảm nhận được trong tim… Người, không phải gỗ đá. Con thấy mình đã thiệt thòi cho nhị sư huynh rất nhiều.

Nay, mặc dù đại sự trước mắt, tương lai còn chưa biết thế nào. Con thấy cũng không tiện để tổ chức kết hôn. Nhưng nếu đính hôn trước cũng không sao. Chuyện này, nhờ phụ mẫu thay con định liệu”.

A….

Lữ Tuấn kinh ngạc nhìn Hiểu My. Hắn không ngờ sẽ có một ngày, trước mặt nhiều người, hắn có thể chính tai nghe được Hiểu My thổ lộ tình cảm của mình. Kinh hỉ này quá lớn rồi. Lớn đến độ Lữ Tuấn tưởng rằng mình đang nằm mộng, mặt ngơ ngác một hồi. Mãi đến khi thanh âm của Lữ Nho vang lên, hắn mới hoàn hồn tỉnh lại.

Lữ Nho nói: Tốt, tốt quá rồi. Vậy Trần đại hiệp, chúng ta nên bàn bạc, làm thế nào để tổ chức lễ đính hôn cho đôi trẻ thôi.

- Đúng, đúng. Giải quyết sớm chuyện này, chúng ta mới có thể kê cao gối đầu, ngủ ngon giấc a….

Hiểu My thấy nơi này đã không còn chuyện của mình. Nàng vội kiếm cớ tìm Lữ Ngọc Nhi mà ra ngoài. Lữ Tuấn thấy thế cũng lập tức theo cùng. 

Trong đại sảnh, phu thê Trần Chí cùng đại trưởng lão, nhị trưởng lão của Lữ Gia bắt đầu rôm rả bàn chuyện “quốc gia đại sự”.

……………………………………………………………………..

Thanh Phong Các.

Lữ Tuấn đi theo Hiểu My vào phòng. Khi cánh cửa phòng khép lại. Hắn đã không thể tiếp tục tự kiềm nén bản thân mình, vươn tay ra, kéo nữ nhân đối diện vào lòng. Bờ môi ấm áp ập xuống, nuốt đi mọi lời nói đang dự định thốt ra của Hiểu My.

Hiểu My mở to mắt nhìn nam tử ôn hòa, nho nhã thường ngày thoắt cái biến thành hình dáng khẩn trương, bá đạo. Nụ hôn mới đầu là vội vã, cuồng nhiệt. Sau thì ôn nhu, triền miên, kéo dài.

Hiểu My bị Lữ Tuấn làm cho đầu óc mộng mị, dưỡng khí trong người cũng dần ít đi. Cô hé miệng ra, tranh thủ hít thở đôi hơi. Không ngờ, Lữ Tuấn lại nhân cơ hội này, đưa đầu lưỡi của mình tiến vào khoang miệng của đối phương. Lại một hồi phiên giang hải đảo.

- Ưhm….

Một tiếng rên yêu kiều phát ra. Nhị sư huynh cảm giác đầu óc nổ tung, máu huyết sôi trào. Nhưng càng như thế, trong lòng càng thèm khát nhiều hơn. Vẫn không đủ. Đúng vậy, chỉ hôn thôi vẫn không đủ. Bàn tay của hắn bắt đầu di chuyển. Đến khi lòng bàn tay ấm áp chụp lên đỉnh núi cao ngất trước ngực của Hiểu My, không ngừng vuốt ve nhào nặn. Cảm giác tê dại toàn thân ngay tức thì cảnh báo, mỗ nữ nào đó mới giật mình hốt hoảng, hất tay thật mạnh, đẩy nam tử trước mặt ra ngoài.

Tiếc thay, tiếc thay. Ai đó quên rằng mình có thần lực.

Lữ Tuấn đang trong cơn ý loạn tình mê, bị đối phương đẩy cho một phát, cả cơ thể không phòng bị, bay lên như diều đứt dây, đập vào cửa phòng rồi theo đà văng hẳn ra bên ngoài.

Nhị sư huynh của Kiếm Phái Vô Cực nằm bò ra trên mặt đất, máu nóng trong người dần lui đi. Cảm giác xấu hổ lại dâng lên. Hắn không biết tiếp theo làm thế nào để đối diện với Hiểu My. Cho nên, cách tốt nhất là: “giả chết!”. (ha ha ha).

Mỗ nữ chỉnh lại quần áo trên người, ngồi xuống bàn, đợi mãi một lúc lâu cũng không thấy ai đó lết xác vô. 

Hiểu My đứng dậy, bước ra sân thì thấy nam chính đang nằm bò ra bất động. Cô nàng hoảng hốt chạy lại, vừa nâng người dậy, vừa lo lắng thốt lên:

- Nhị sư huynh, huynh không sao đó chứ. Huynh đừng làm muội sợ nha… 

Lữ Tuấn thấy kế hoạch của mình đã thành công, bèn không tiếp tục diễn. Mi mắt hắn giật giật, vờ như tỉnh lại. Giọng nói có phần suy yếu, đáng thương.

- Hiểu My, nàng không trách ta vừa rồi…..

- Muội không trách huynh. Nhị sư huynh, huynh thật sự không sao đó chứ.

Há há. Thì ra có người làm chuyện phi lễ nên lo sợ thừa rồi. Hiểu My là người như thế nào? Là nữ chính xuyên không đó. Hai mươi năm sống ở xã hội hiện đại, dù không ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy ngang qua chứ. Tình yêu quá đơn thuần thì sao có thể bền lâu. Phản ứng của Lữ Tuấn như thế cũng bình thường thôi. Chỉ là mỗ nữ chưa sẵn sàng cho bước tiếp theo nên mới có một màn như vừa nãy. 

Cũng may, khi trở lại Thanh Phong Các, Lữ Tuấn đã cho tất cả hạ nhân lui ra ngoài. Vì vậy, cảnh tượng trình diễn đầy xấu hổ của hai người không bị ai nhìn thấy. Hiểu My yên tâm, đỡ người vào trong phòng. Hai người ngồi đối diện nhau, không nói tiếng nào.

Không khí có chút gượng gạo.

Mãi một lúc lâu sau, Lữ Tuấn mới lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng hiện tại.

- Hiểu My, nàng muốn lễ đính hôn của chúng ta sẽ diễn ra như thế nào?

Hiểu My nghe được câu hỏi, suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

- Muội muốn lễ đính hôn chúng ta tổ chức trong một khu vườn đầy hoa và những dải lụa màu lam nhạt tung bay trong gió. Khắp nơi trong khu vườn sẽ treo thật nhiều phong linh bằng ngọc, bằng trúc, kiểu dáng và màu sắc đều khác nhau. Như thế, mỗi lần gió thổi qua lại phát ra những tiếng réo rắt, vui tai. Chúng ta sẽ dùng hoa hồng màu trắng và màu hồng phấn kết thành cổng hoa. Đứng bên dưới trao nhẫn cho nhau để mọi người cùng chúc mừng, hâm mộ. Như thế là đủ rồi.

Lữ Tuấn ghi nhớ tất cả những lời mà cô nói. Mặc dù mong muốn của Hiểu My hoàn toàn khác biệt với tất cả trình tự hôn lễ tại Huyền Thiên đại lục, nhưng mà hắn nhất định sẽ làm được, không những thế, còn phải làm tốt hơn mong đợi của nàng.

……………………………………………………………………..

Kế tiếp mấy ngày sau đó, trên dưới Lữ Gia vô cùng bận rộn. Ngoại trừ Hiểu My là người vô cùng rảnh rỗi thì ngay cả phu phụ Trần Chí cũng chả thấy đâu.

Lam Bình mấy hôm nay đi dạo khắp nơi. Đích thân bà phải may cho con một bộ váy áo đẹp nhất trên khắp đại lục Huyền Thiên. May mắn là nhờ có ưng sư mà tốc độ qua lại giữa các thành trì rất nhanh. Thoắt cái, giới chỉ không gian đã đầy ắp lăng la tơ lụa.

Trần Chí cũng truyền tin cho Ngạo Thiên Quân. Trong vài ngày tới, hi vọng hắn có thể tới đây, tham gia lễ đính hôn của Lữ Tuấn và Hiểu My.

Nhị sư huynh cho người cải tạo lại toàn bộ hoa viên. Lữ Nho, Lữ Nguyên và các trưởng lão khác của Lữ Gia đều huy động tộc nhân gom góp hoa hồng từ khắp nơi. Quan trọng nhất phải đảm bảo cho chúng tươi lâu mà không tổn hao, dập úa.

Cuối cùng, trong sự chờ đợi của mọi người. Công tác chuẩn bị cho lễ đính hôn cuối cùng cũng hoàn tất. Đó đã là chuyện của nửa tháng sau.

…………………………………………………………………………..

Ngày diễn ra lễ đính hôn.

Sáng sớm, Trần Hiểu My đã bị Lam Mẫu kéo dậy điểm trang. Ngồi trước gương, mặc cho mẫu thân hết trét trét lại xoa xoa. Hiểu My cứ ngây ngô cười, hệt như kẻ ngốc.

Lam Bình bất đắc dĩ nhìn nữ nhi của mình, nhíu mày lên tiếng. 

- Hạnh phúc đến thế cơ à?

- Đúng vậy a. Nhị sư huynh đã nói là sẽ dành cho con một lễ đính hôn siêu cấp lãng mạn. Nói không trông đợi là giả dối quá rồi.

- Con đó, cứ thích làm khổ người ta. Rõ ràng là Trận pháp thế gia, vậy mà hôm nay đã trở thành một nơi bách hoa hội tụ. Nhị sư huynh của con mấy hôm nay cũng gầy sọp một vòng.

- Nương. Mặc dù huynh ấy bận rộn nhưng trong lòng nhất định rất ngọt ngào. Người ta cả ngày cười không khép miệng được à. Ngay cả đi ngủ nhất định cũng mỉm cười. Nương không tin thì hỏi huynh ấy thử xem.

Lam Bình nghe câu nói của cô thì bật cười. 

- Con đó. Rõ ràng là da mặt dày hơn cả tường thành. Lời như thế cũng nói ra được, không xấu hổ à?

- Ha ha.

Hiểu My bị mắng, le lưỡi cười.

Trong sự chăm chút cẩn thận, tỉ mỉ của Lam Bình. Một canh giờ sau, nữ nhân vật chính của ngày hôm nay cũng đã chuẩn bị xong.

Lam Bình nhìn con, dịu dàng nói: - Nữ nhi của nương rất đẹp. Con nhất định sẽ hạnh phúc. Phải tự tin vào lựa chọn của mình.

- Vâng ạ!

…………………………………………………………………………

Hoa viên lớn của Lữ Gia.

Cổng vào hoa viên lúc này chính là một mái vòm được thiết kế từ hoa hồng trắng. Hai bên mái vòm còn bố trí rất nhiều những rặng mẫu đơn rực rỡ khác nhau. Một thảm đỏ nối thẳng từ ngoài vào trong, tạo thành một con đường uốn lượn, nối dài dẫn vào vườn địa đàng nơi trần thế.

Hiểu My đặt bước chân đầu tiên của mình lên thảm đỏ. 

Bộ váy áo của cô hôm nay mặc có màu hồng phấn, cổ áo và tay áo được thiết kế tỉ mỉ bằng những lớp voan cùng màu nhưng nhạt hơn không ít, vừa mỏng manh vừa quyến rũ, nhẹ nhàng. Những đóa hoa đào trên thân áo được thêu bằng chỉ kim tuyến sống động phi thường. Từng đường kim, mũi chỉ thêu lên đóa hoa này đều do Lam Bình tự mình thực hiện.

Chân váy màu cũng màu hồng, nhưng đậm hơn thân áo. Từng lớp lụa nhẹ nhàng rũ xuống, uyển chuyển, lay động.

Sự xuất hiện của Hiểu My khiến cho toàn bộ hoa viên thoắt cái sinh động hẳn lên. Mọi người ngơ ngác nhìn về hướng cổng vào, chỉ thấy một thân ảnh màu hồng như thực, như mơ đang chầm chậm tiến tới. Mỗi bước chân của nàng như đạp trên thất thải tường vân. Vạt áo phấp phới bay, ngỡ như chỉ một cái chớp mắt, mỹ nhân cứ thế sẽ về thiên cung. Cảnh tượng này đúng là chỉ có thể hình dung bằng mấy từ: "vô cùng kinh tâm động phách".

Phía sau của Hiểu My, hai người Lữ Ngọc Nhi và Phương Tình làm phù dâu, nhìn thấy tràng diện này, lòng cũng không khỏi ước ao. Mơ mộng một ngày, bản thân cũng có thể trở thành nàng công chúa trong câu chuyện tình ngọt ngào, lãng mạn như thế.

Hiểu My dẫn đầu, ba giai nhân chầm chậm tiến vào, đi hết con đường lụa đỏ. Bốn phía xung quanh, tiếng phong linh réo rắt vang lên, hương hoa tràn ngập không gian. Những dải lụa rơi xuống từ giữa không trung phấp phới tung bay, tất cả tạo thành một bản nhạc thiên nhiên, dập dìu đưa người vào cõi thần tiên tuyệt đẹp.