Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 203: Nhận lầm người




Hai người Ngạo Thiên Quân theo hướng mà tiểu nhị đã chỉ, trong thời gian ngắn nhất đã tìm đến Nhạn Minh Lầu.

Nơi này quả nhiên rất đẹp. Có thể hình dung như một chốn bồng lai giữa trần thế chật chội, ồn ào.

Nhạn Minh Lầu là một tòa lầu cao năm tầng được thiết kế mở, bốn bề quây bằng những dải lụa màu tím phớt xen lẫn trắng tinh khôi. Xung quanh trồng thêm rất nhiều loài hoa khác nhau. Phía bắc là một hồ sen xanh mướt, phía nam là rừng trúc rì rào. Phía đông là vườn hoa rực rỡ đủ màu. Phía tây là núi giả chập chùng, xen lẫn những cây tùng uốn cong tạo dáng.

- Rất đặc biệt. Nơi này độc đáo có thể sánh với Đông Viện của Hiểu My ở Tổng đàn của Binh đoàn Thần Võ tại Ma Lâm Thành.

Trần Tùng tận đáy lòng khen ngợi. Hèn chi, tiểu nhị giới thiệu về nơi này còn không quên đệm thêm vài chữ: Rất hợp cho các tài tử bàn luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Ha ha.

Sở Vương Du Tử Dực đang ngồi tựa vào cột son đỏ tại lầu năm. Giữa bốn bề cảnh sắc giao thoa, bộ dáng có chút lười biếng cùng gương mặt hoàn mỹ của hắn càng câu hồn đoạt phách, khiến chúng sinh điên đảo.

Hai người Ngạo Thiên Quân khẽ động một cái đã xuất hiện ở cạnh bên.

- Hảo thân pháp. Du Tử Dực nhìn họ mỉm cười, nói.

Trần Tùng đưa mắt nhìn hắn: Sở vương?

- Tại hạ Du Tử Dực, ra mắt hai vị tiền bối.

Du Tử Dực nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, thái độ rất đúng mực. Kim Phượng nhìn hắn chăm chú một hồi, biết đây không phải là người cô muốn tìm, cho nên không nói tiếng nào. Chọn một băng ghế dài cạnh lan can tòa lầu ngồi xuống. Bộ dáng dửng dưng, không muốn quan tâm tới những việc tiếp theo.

Quả thật, khi nghe nói tới Thiên nhân bảng, Kim hộ vệ lập tức nghĩ ngay tới thập nhị chiến tướng dưới trướng Hoan Hỉ Thần. Chừng nào tập hợp đủ mười hai người thì mới có cơ hội hoàn thành đại nghiệp. 

Thế nhưng, cái vị đứng đầu danh sách này, mặc dù đúng là có chút mỹ mạo, nhưng trên người lại không hề có hơi thở gì liên quan đến các vị phu thần kiếp trước của Trần Hiểu My.

Trần Tùng thấy Kim Phượng chẳng quan tâm nên cũng mặc nàng ấy tùy ý. Hắn nhìn sang tên nam tử ẻo lả này, cảm giác có chút ngứa mắt. Đàn ông, có cần đẹp thế không a? Đứng chung với hắn (DTD), Trần Tùng có cảm giác hai người như hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Cảm giác này đúng là không giống với đứng cạnh bên đám người Lãnh Nguyệt, thái tử Phi Long. Trên người đám kia dù sao cũng có linh khí vây quanh, khí chất phi phàm, nên cho dù sắc đẹp bọn hắn có cực đỉnh thế nào, vẫn không thể đánh đồng cùng các cô nương quần thoa áo lụa.

Du Tử Dực mà biết bản thân bị cái vị trước mặt mang ra so sánh như vậy, chắc chắn sẽ thổ ba nghìn lít máu rồi chết. Đẹp trai không phải tội của hắn đâu a.

- Không biết Sở vương mời Trần mỗ đến đây hôm nay là có việc chi?

- Không giấu gì tiền bối. Trước nay, danh tiếng của hai vị tiền bối như sấm bên tai. Tại hạ vô cùng hâm mộ. Nay tình cờ gặp gỡ tại Đại Phong Thành, mạo muội tìm cơ hội kết giao. Mong tiền bối chớ cười chê.

Trần Tùng mặt không cảm xúc nhìn hắn: - Nói tiếng cười.

Du Tử Dực: “…”

Vị Sở vương cao cao tại thượng của Khâu Quốc cảm thấy vô cùng oan ức a. Chỉ là có lòng tốt muốn mời khách, sao tự nhiên lại ôm lấy một bụng tức thế này. Nhưng mà vì đạt được mục đích, không thể không ủy khuất chính mình a.

Du Tử Dực nhìn Trần Tùng, cố gắng nghĩ xem nên tiếp tục như thế nào. Đắn đo một hồi hắn mới mở lời. 

- Nghe nói Côn pháp của tiền bối rất lợi hại, tại hạ xin thỉnh giáo vài chiêu.

Trần Tùng nhìn hắn. Tên này sao lại biết côn pháp của hắn lợi hại, còn biết hắn họ Trần. Phải chăng……………… trong lòng Ngạo Thiên Quân bây giờ quả thật sóng to gió lớn chập chùng. Hắn cảm thấy chuyện này trùng hợp quá rồi. Rất có thể chuyến đi đến đại lục Đông Cưu này sẽ hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự định.

- Côn pháp gia truyền, thứ cho không thể chỉ dẫn người ngoài.

- Tiền bối nói đùa rồi. Khắp đại lục Đông Cưu này, ai mà không biết, nếu như có thể giữ vững dưới năm chiêu của tiền bối thì sẽ có cơ hội trao đổi canh thiếp với Nghiêu nữ vương. Tại hạ thật lòng một tấm tình si. Thỉnh tiền bối cầu toàn.

- À. Ra đây mới là ý định thật sự của ngươi. Nhưng mà ta và Nghiêu Lan Tuyết không hề có quan hệ, Sở vương ngươi nhận lầm người rồi.

- Không thể nào nhầm được. Du Tử Dực kinh ngạc nhìn hắn. – Ai không biết, người có võ thuật siêu quần, côn pháp vô địch thiên hạ ngoài sư phụ của nữ vương - Trần Chí ngài thì còn ai?

Ô. Vậy à. Ha ha ha. Đúng là duyên phận rồi. Đây có lẽ là tin vui lớn ngoài mong đợi.

Ngạo Thiên Quân ha hả nở nụ cười. Thoắt cái, nhìn tên nam tử trước mặt này cũng vừa mắt hơn. Hắn nói:

- Nếu đúng là vậy, Sở vương ngươi đã lầm người thật sự rồi. Trần Chí mà ngươi nói, chính là Đại ca của ta. Lần này ta đến đây cũng để tìm phu thê huynh ấy. Dù sao, cũng đa tạ tin tốt này của ngươi.

Trần Tùng nói xong, sảng khoái đứng dậy, ra hiệu với Kim hộ vệ rồi hai người đạp gió lướt đi. Bỏ lại Du Tử Dực lẻ loi đứng trên lầu cao, vẻ mặt mê man như người say chưa tỉnh. Nếu có người đứng kề bên, chắc chắn sẽ nghe được âm thanh mà hắn lẩm bẩm một mình: - Nhầm thật à?

………………………………………………………………

Lại nói đến hai người Trần Tùng và Kim Phượng, giờ phút này đang mang theo tâm trạng vui vẻ, một đường bay đến kinh đô.

Để đỡ tốn thời gian, Kim Phượng lại xách cổ Ngạo Thiên Quân, bay lên chín tầng mây. Đường chim bay luôn là con đường ngắn nhất. 

Quả thật, trong hành trình đến với đại lục Đông Cưu lần này, thể diện của vị đứng đầu Tứ thần sơn của Vô Cực Kiếm phái đã bị Kim hộ vệ giẫm nát dưới chân. Tâm trạng của hắn chỉ có thể hình dung bằng hai từ: mất mặt, cực kỳ mất mặt.

Kim Phượng chính là nữ nhân thuộc trường phái hành động. Là người lợi hại nhất mà Ngạo Thiên Quân được biết từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ. (Ha ha. Tội nghiệp cho bác Hagic của Hiểu My).

Kim Phượng dùng tốc độ tên lửa. Vù một cái đã xuyên dọc Nghiêu quốc, đáp xuống một cung điện rất lớn tại đế đô.

Binh lính tuần tra thấy có người đột nhập, lập tức báo động, ùa kéo tới đây, vũ khí sáng loáng như gương, tất cả đều hướng về phía hai người Kim Phượng và Ngạo Thiên Quân đe dọa.

- Ngự tiền thống lĩnh thị vệ Chu Hiếu lên tiếng: - Các ngươi là ai, sao lại ngang nhiên xâm nhập trọng địa Hoàng Cung.

Trần Tùng không để ý tới bao nhiêu cung kiếm đều tập trung vào bản thân. Hắn điềm tĩnh, tự nhiên lên tiếng: 

- Chúng ta muốn gặp phu thê Trần Chí, mau mời bọn họ đến đây.

- Nơi này không có ai tên Trần Chí. Thỉnh hai vị mau lập tức rời khỏi. 

- Vậy thì ta muốn gặp Nghiêu Lan Tuyết. Mau mau đi gọi nữ vương của các ngươi.

Trần Tùng có chút vội vã. Cảm giác nôn nóng muốn gặp lại người thân sau mấy mươi năm. Chỉ có những người đồng chung cảnh ngộ mới dễ dàng hiểu được.

Chu Hiếu hét lên: Ngông cuồng, tự tiện đột nhập hoàng cung rồi đòi gặp nữ vương bệ hạ. chuyện này chúng ta không đồng ý. Hai vị, mau rời khỏi đây đi thôi.

Trước sự đe dọa của ngự lâm quân, hai kẻ đột nhập vẫn cứ nhàn nhã, dửng dưng. Chu Hiếu quả thật rất muốn cho binh lính lập tức xông lên. Hắn cảm thấy, hai người trước mắt vô cùng nguy hiểm. An nguy của nữ vương và cả hoàng cung đang bị đe dọa.

- Nữ vương bệ hạ giá lâm.

Đang lúc vị ngự tiền thống lĩnh thị vệ chuẩn bị hạ lệnh tấn công. Một âm thanh lảnh lót vang lên. Tiếp theo, một đoàn người rầm rộ tiến đến. Thái giám, cung nữ rối rít quay xung quanh một nữ nhân thân diện long bào, loại được thiết kế riêng cho nữ. 

Nghiêu Lan Tuyết đang phê tấu chương trong ngự thư phòng thì được người bẩm báo, hoàng cung xuất hiện hai nhân sĩ võ lâm. Có thể vô tức vô thanh vượt qua chốt chốt phòng ngự của hoàng cung mà đến được ngự hoa viên. Tựa như trên trời cao giáng xuống.

Nghiêu Lan Tuyết rất tò mò về hai người này cho nên hạ lệnh, di giá đến đây. Lòng ôm tư tưởng, nếu là quân tử, có thể thu phục vào dưới trướng, ngược lại, cô cũng không lo. Dưới sự chỉ dạy của sư phụ bao năm, trình độ võ công của Nghiêu Lan Tuyết thừa sức bảo vệ bản thân mình.

Kim Phượng nhếch mắt nhìn vị nữ vương trong truyền thuyết của dân chúng. Đúng là có chút ngạc nhiên, người này có vài nét giống với Trần Hiểu My. Chỉ là khí thế hai người hoàn toàn khác nhau. Nghiêu Lan Tuyết có khí thế vương giả của bậc cửu ngũ chí tôn. Còn Trần Hiểu My lại là phóng khoáng, tự nhiên, không gì ràng buộc.

Nhìn Nghiêu Lan Tuyết, Kim Phượng và Trần Tùng đều đã hiểu, tại sao cô nương ấy có thể được phu phụ Trần Chí thu nhận làm đồ đệ. Đúng là duyên phận mà.

- Hai vị muốn tìm ta?

Nghiêu Lan Tuyết nhìn hai người bị vây giữa ngự hoa viên lên tiếng.

- Phải – Trần Tùng đáp. – Chúng tôi muốn hỏi thăm tin tức của phu thê Trần Chí. Không biết hiện tại hai người đó có ở đây không?

- Hai người có quan hệ thế nào với sư phụ ta? 

Nghiêu Lan Tuyết không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngạo Thiên Quân mà ra lệnh cho đám binh lính lui ra. Chỉ giữ lại mình Chu Hiếu đứng hầu một bên. Thái độ tự tin, không chút nào run sợ.

Trần Tùng trong lòng cũng có chút tán thưởng với vị cô nương này. Đúng là không tệ a.

Ngạo Thiên Quân nói: Trần Chí và Lam Bình là đại ca, đại tẩu của ta.

- Hai vị có bằng chứng gì không? Nghiêu Lan Tuyết nghi ngờ hỏi.

Trần Tùng không trả lời. Hắn rút lấy hắc long côn đeo ở phía sau lưng, khẽ cắm xuống đất.

Gậy Hắc Long thoắt cái đã ăn sâu vào mặt đất, phát ra âm thanh đất đá bị nghiền nát lạnh cả sống lưng.

Côn này, sức lực này, quả nhiên không lầm được.

Vị nữ vương Nghiêu Quốc chứng kiến hành động của Ngạo Thiên Quân, lòng nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên, người cùng một nhà nên có cùng phong phạm. Sư phụ Trần Chí của cô cũng có tác phong tương tự. Đây có lẽ là di truyền rồi.