Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 200: Rời khỏi Phong Linh Đại Lục




Hai hôm sau.

Vào lúc tinh mơ, trời chưa sáng rõ, tất cả mọi người trong Cù Gia đều tập trung tại An Lạc Cư, đưa tiễn Cù Hiểu Bình cùng đoàn người của Trần Hiểu My. 

Giây phút bịn rịn qua đi. Trần Hiểu My giao lại An Lạc Cư cho phu thê Cù Hiếu Nhân rồi ôm lấy Cù Hiểu Bình, khởi động phi long chiến giáp, vỗ cánh bay lên. 

Thiên Vũ, Tử Quân kéo theo đám người A Thủy, Lữ Tuấn cùng Khúc Văn, nối theo phi thẳng lên không trung. Thân ảnh bảy người nhanh chóng khuất vào giữa những tầng mây.

- Cha mẹ ơi. Thần tiên, quả nhiên lợi hại.

Cù Hiếu Lễ bật thốt một câu, cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người đang nhìn theo ngơ ngác.

Lâm thị hai mắt ướt đẫm. Mặc dù trong lòng đau khổ vì bị sự ly biệt bủa vây. Nhưng mà miệng vẫn treo một nụ cười. Bà biết, rồi sẽ có một ngày, con gái mình lợi hại như vậy.

Đoàn người đắm chìm trong cảm xúc ly biệt. Mãi một lúc sau, Cù lão mới chầm chậm lên tiếng:

- Về thôi. Chúng ta cũng nên nghĩ xem làm thế nào để sử dụng số đan dược mà Bình Nhi để lại. Ta thấy trước tiên cứ để lão tứ khôi phục cái chân còn thương tổn. Sau đó, dung mạo và tuổi thọ thì phải tìm dịp. Không thể vội vàng, tạo nên chấn động quá lớn tại Nguyệt Thành. Hoài bích có tội a.

- Dạ, phụ thân dạy nói chí phải.

……………………………………………………………………………..

Hành trình trở lại đan thành.

Bởi vì bọn Hiểu My trực tiếp bay, cho nên khoảng cách dẫu xa nhưng họ di chuyển rất nhanh. Mới đầu, lúc bị sư phụ xách lên, Cù Hiểu Bình cảm giác như trời đất cũng đảo điên. Bay chưa bao lâu cứ phải dừng chân cho nàng ta nghỉ dưỡng.

Trời vừa tối, Hiểu My và bọn họ chọn một cánh rừng vắng vẻ ngủ lại. Từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, Cù Hiểu Bình mới được trải qua cuộc sống dã chiến. Không ngờ lại tự do, tự tại và vui vẻ như thế. Không cần lo lắng tất cả những gánh nặng cơm, áo, gạo, tiền. Không cần lo tương lai lấy phải tướng công thế nào. Cuộc sống như vậy, trước đây chỉ có thể mơ tưởng. Bây giờ thành hiện thực. Cù Hiểu Bình cảm thấy rất thần kỳ.

Pháp bảo không gian của Tử Quân đúng là siêu thị hiện đại. Bọn họ muốn ăn gì thì ăn đó. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, Tử Quân và Thiên Vũ vẫn thích vào rừng dạo một vòng. Dù sao, đây cũng là bản năng của bọn họ.

Hiểu My tranh thủ những lúc nghỉ ngơi để cải tạo thể chất cho học trò mình. Vô số thiên tài địa bảo đập vào người. Quá trình hấp thụ và thay đổi xương cốt, máu thịt đau đớn vô cùng. Thế nhưng, Cù Hiểu Bình vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu khóc, giãy dụa, càng không than vãn một lời.

Điều này, khiến cho Hiểu My rất hài lòng.

Qua vài hôm, về cơ bản thì thể chất của Cù Hiểu Bình cũng đạt được chỉ tiêu yêu cầu của Hiểu My. Tiếp theo Hiểu My cảm thấy cần phải tranh thủ thời gian cho đồ đệ tu luyện khinh công.

Ha ha. Nơi này không có đỉnh núi chót vót cao. Hơn nữa, Cù Hiểu Bình vẫn là thân nữ nhi. Cho nên, biện pháp giảng dạy cần phải ôn hòa, thích hợp cho phái nữ.

Lần này, tất cả các nam tử bên cạnh cô đều nhận nhiệm vụ làm trợ giáo. Đầu tiên là quá trình giảng dạy lý thuyết. Hiểu My nói rất cặn kẽ, lặp đi lặp lại vài lần. Kết hợp với vô số lần minh họa. Cù Hiểu Bình đúng là học tập rất khá. Khả năng tiếp thu, nắm bắt cũng thuộc hàng học bá, không thua gì so với sư huynh đệ Ngọc Tam Lang. 

Qua mấy buổi tối, trình độ khinh công của Cù Hiểu Bình xem như đã đạt được mức độ cơ bản. Nhưng mà so với hai sư huynh của cô, còn cách một khoảng khá xa. Vì thế, tiếp theo, dĩ nhiên phải là đợt huấn luyện ma quỷ.

Mỗi lần đi đến những nơi không người, Hiểu My chỉ cần hô lên hai từ: Chuẩn bị, thế là nhóm trợ giáo tản ra, di chuyển xuống phía dưới. Hiểu My đang ôm lấy đồ đệ bảo bối, đột ngột buông tay. Cảm giác rơi tự do quả nhiên…. Ha ha…

Sau nhiều lần hành hạ. Cù Hiểu Bình cuối cùng cũng có thể tự mình chủ động. Cô vừa mừng rỡ, vừa không ngừng cảm thán trong lòng: Haiz, quả nhiên, không có thành công nào mà không đổi lấy bằng mồ hôi và công sức. Lời gia gia quả đúng không sai.

Hành trình trở lại đan thành trôi qua thật là náo nhiệt. Không bao lâu sau, từ trên mây cao nhìn xuống, một tòa thành màu đỏ rực xuất hiện giữa mênh mông, bát ngát màu xanh.

Nhóm người Hiểu My đáp xuống khu vực phụ cận Ngải Lâm, nơi này giờ phút hiện tại ít người qua lại, sẽ không kinh động dân chúng bên trong thành. 

Nhóm nam nhân đều ở lại Ngải Lâm. Họ cần chuẩn bị mọi thứ để trở lại đại lục Huyền Thiên. Cù Hiểu Bình vận khinh công theo sát Hiểu My, hai người phải đi rước Đại Kim, Bàn Ngâm cùng hai sư huynh đệ Hồ Hoài An, Ngọc Tam Lang. Tâm trạng của Cù Hiểu Bình khấp khởi đợi mong, Hiểu My nhìn thấy cười cười. Tiểu cô nương thật là đáng yêu dễ sợ. Ha ha.

Rất nhanh, hai thầy trò đã xuất hiện trước cổng thành.

Đây là lần đầu tiên Cù Hiểu Bình đặt chân đến một tòa thành khác. Lúc trước chỉ toàn loanh quanh trong Nguyệt Thành. Sau đó thì đạp gió, cưỡi mây, cắm trại nơi sơn dã cùng sư phụ. Chính thức từ lúc này mới giống hệt lữ khách giang hồ.

Nhàn nhã dạo bước trong Đan Thành. Mỗi nơi hai người bọn họ đi qua đều thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh.

Hiểu My một thân váy áo màu lam, bộ dáng dong dỏng cao, ngũ quan vô cùng xinh đẹp. Trên người cô có một loại khí thế tự tin, cao ngạo, nhưng lại có một chút gì đó thân thiện, không khiến người khác sợ hãi hay có ý nghĩ khinh nhờn.

Cù Hiểu Bình bị sư phụ gọt rửa từ đầu đến chân. Lúc này ngoại hình cũng đã thay đổi rất nhiều. Làn da trắng mịn, gò má ửng hồng. Mái tóc đen mượt được búi cao, vừa phóng khoáng, lại mềm mại, tự nhiên. Dù không phải là tuyệt sắc mỹ nhân như sư phụ đang kề bên. Nhưng mà bộ dáng cũng tựa tinh linh, đáng yêu vô đối.

Cù Hiểu Bình tuổi thật hai mươi, nhưng nhờ có linh đan diệu dược tẩm bổ, nhìn qua như thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi. Đi bên cạnh Trần Hiểu My hệt như hai tỷ muội. Điều này khiến cô vui vẻ vô cùng.

Cù Hiểu Bình nói: Sư phụ, chúng ta cứ thế đi tìm nhị sư huynh cùng đại sư huynh sao?

- Ừ. Nhưng mà không nên gọi đại sư huynh cùng nhị sư huynh. Con gặp họ cứ gọi là Ngọc sư huynh, Hồ sư huynh là được.

Hiểu My suy nghĩ một tí rồi trả lời. Bởi vì ba đồ đệ này là cô thu nhận, nhưng mà khi khôi phục ký ức, trên họ còn có Tứ đại đồ đệ, nhóm người Vô Cực Tử đó sao? Chủ yếu nhất là sư huynh đệ đồng môn biết đoàn kết, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau là được rồi. Xưng hô thế nào, chỉ cần trong lòng tôn trọng, không nên câu nệ.

Cù Hiểu Bình vâng dạ. Cô bé rất nghe lời ha.

Đi bộ non nửa canh giờ, cả hai đã đứng trước cửa Hồ Phủ. Hiểu My tiến lên vài bước, gõ gõ vào cánh cửa cao lớn, uy nghi.

…………………………………………………………………………

Đại sảnh lớn Hồ Phủ.

Hồ Hoài An nhìn thấy sư muội khả ái, xinh đẹp. Tâm trạng phấn chấn, vui vẻ hẳn lên. Hắn nhìn sang Ngọc Tam Lang đang ung dung, tao nhã đứng cạnh Hồ Phượng Nhi, cười hì hì lên tiếng:

- Sư huynh, đệ từ nay không còn là nhỏ nhất nữa nhá. Huynh không nên đối xử với đệ như con nít chưa trưởng thành a.

- Được. Ta sẽ đối xử với đệ như người lớn. Nhưng mà người lớn phải có trách nhiệm của người lớn. Đệ cũng nên chuẩn bị quà gặp mặt cho tiểu sư muội đi nha.

Ngọc Tam Lang nói xong, bước lên tặng cho Cù Hiểu Bình một phần lễ. Tuy không quý trọng bằng một phần so với quà của sư phụ Hiểu My, nhưng thái độ chân thành, trân trọng vô cùng. 

Cù Hiểu Bình nhận lấy, vui vẻ nói: Cám ơn Ngọc sư huynh!

Hồ Phượng Nhi cũng tặng cho cô nàng một Túi thơm. Bên trong là hương liệu quý do đích thân cô bào chế. Đeo bên hông có thể khiến tinh thần luôn tỉnh táo, sảng khoái, dễ chịu.

Hồ Hoài An tặng cho Cù Hiểu Bình một ngọc bội điêu khắc hình hoa ngọc lan trắng tinh, rất đẹp. Món quà này đeo bên người sư muội, nhìn thế nào cũng thấy phù hợp. Mọi người còn khen hắn khéo chọn lựa, khiến hắn nở mặt nở mày.

Tâm sự một hồi, Hồ Khả, phụ thân Hồ Hoài An khó khăn lên tiếng:

- Trần cô nương, khi nào mọi người lên đường.

- Sáng mai đi. 

Phu thê Hồ Khả nghe vậy, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không giấu được sự sốt ruột, buồn bã một hồi.

Trần Hiểu My nói thêm vài lời thì cáo từ. Đi tìm bọn người Bàn thúc và Đại Kim.

………………………………………………………………………

Sáng sớm hôm.

Một đoàn người từ tinh mơ đã xuất hiện tại cổng thành, đưa tiễn đám người Trần Hiểu My. 

Mẫu thân Hồ Hoài An gạt lệ, nắm tay con trai dặn dò, nhắc nhở đủ điều. 

Bên phía Ngọc Tam Lang cũng tương tự.

Lôi kéo một hồi thì cũng đến lúc chia tay. Hiểu My gật đầu chào đoàn người đưa tiễn rồi vận khí, đạp gió lướt đi. Trái phải hai bên của cô là Bàn Ngâm cùng Đại Kim. Ba người Ngọc Tam Lang, Hồ Hoài An cùng Cù Hiểu Bình cũng bám theo rất sát.

- Tiểu sư muội, khinh công rất khá. Quá trình tập luyện chắc gian khổ không kém đâu ha?

Hồ Hoài An hai mắt lấp lóe tia sáng nhìn tiểu nữ nhân cạnh bên. Trong đầu hắn hiện lên quá trình huấn luyện ma quỷ của sư phụ những ngày điên cuồng tập luyện.

- Cũng ổn. Muội chịu được. – Cù Hiểu Bình đáp lời.

Đại Kim đang ở phía trước, nghe được câu này, quay sang nhìn Hiểu My. Chủ nhân của hắn mà ra tay, chắc chắn chính là kinh nghiệm khó quên trong đời. Nhưng mà tuyệt chiêu chủ nhân sử dụng, đúng là làm cho người phải mở to mắt ngước nhìn. Quan trọng nhất không phải quá trình mà là kết quả, không phải sao.

Sáu người di chuyển liên tục, chưa đầy nửa canh giờ sau, đã xuất hiện tại Ngải Lâm. Nhóm người Lữ Tuấn, Thiên Vũ đang ở bìa rừng đón bọn họ.

Lại đi thêm một hồi thì hội ngộ với đám người A Thủy, Khúc Văn….

- Ta đã xác định được lối ra. Chỉ cần qua khỏi khu rừng này là được. Tới lúc đó, những người khác đều trở vào pháp bảo không gian của Tử Quân. Ta và Huynh ấy sẽ đưa mọi người đi. Đây là biện pháp an toàn và nhanh nhất.

- Cũng được. 

- Ta không có ý kiến.

Vài âm thanh đồng ý liên tiếp vang lên. Kế hoạch chu đáo đã được vạch ra. Bọn họ cứ thế thi hành.

Đại lục Phong Linh, hẹn ngày gặp lại.