Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 197: Giáo huấn




Lời xin lỗi của Cù Hiếu Lễ chính là gián tiếp thừa nhận. Một người khi đã có tư tưởng ngoại tình rồi thì cho dù có níu kéo thế nào cũng không thay đổi được sự thật. Trái tim vốn dĩ rất nhỏ bé. Từng tưởng nó có cả tâm thất và tâm nhĩ mà có thể chứa đựng được cả hai hình bóng khác nhau.

Cù Hiếu Lễ khi vẫn còn ở Nguyệt Sa, quả thật trong lòng chỉ nghĩ đến nương tử tần tảo sớm hôm và hai nữ nhi khả ái xinh đẹp. Lại lo lắng vì gánh nặng trên vai nương tử khi trượng phu không có nhà... Có thể lúc đó, ngoài tình yêu thì sự xót thương, kính trọng với nương tử Ngọc thị cứ tăng lên mỗi lúc mỗi cao như diều căng gió.

Chính vì thế, khi lần đầu tiên gặp Hiểu My, hắn còn có thể giơ tay cao lên đầu mà thề thốt, trọn đời sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với nương tử cùng kết tóc. Tuy nhiên, từ lúc trở về, gặp lại Ngọc thị sau mười mấy năm xa cách, quả thật vật đổi sao dời. Nương tử của hắn đã thành một phụ nhân luống tuổi, nhan sắc tàn phai.

Cù Hiếu Lễ không hề chê bai nương tử. Nhưng mà dần dần, hắn phát hiện, đối với người bên gối của mình, chỉ có cảm giác kính trọng lẫn những ray rức, hổ thẹn mà thôi. 

Hắn mở phường thêu cho nương tử làm lão bản, xây nhà cao, mua tì nữ hầu hạ nàng, … Cù Hiếu Lễ quả thật đối xử rất tốt với Ngọc Thị. Nhưng mà đây chỉ là bù đắp đơn thuần, không xuất phát từ sự chiều chuộng, thương yêu. 

Nhiều lần giao tiếp khách hàng, mấy lão bản khác thỉnh thoảng cứ mang hắn ra trêu chọc. Không gọi nương tử của hắn là chị dâu mà cứ gọi là tỷ nương. Ha ha. Một thằng đàn ông, cứ bị trêu chọc như thế, dần dần đúng là làm cho Cù Hiếu Lễ không ngừng suy nghĩ.

Mị Cơ xuất hiện, không nói tới tài hoa, dung mạo thế nào, chỉ riêng sự dịu dàng, ôn nhu, rất hiểu lòng người của ả đã có thể khiến cho đàn ông tiếp xúc không ai không lưu luyến. Hai người bọn họ gặp gỡ thường xuyên nên phát sinh tình cảm là chuyện tất nhiên.

Huống chi, Mị Cơ cũng đã nói, chỉ cần được ở bên nhau, dù làm thiếp cũng được. 

Cù Hiếu Lễ cho rằng nạp Mị Cơ làm thiếp tuy ủy khuất cho nàng ta, nhưng mà một người xuất thân từ Chỉ Lan Phường, như thế cũng đủ hãnh diện. Đối với nương tử lại không oan ức. Địa vị của Ngọc Thị tại Cù Gia cũng sẽ không vì thế mà lung lay.

Tự mình cho là đúng, cho nên, Cù Hiếu Lễ lần này đã quyết tâm cao độ. 

Cù lão nhìn hắn, lại nhìn sang ba người con còn lại. 

- Các con thấy thế nào?

Cù Hiếu Nhân là người đứng lên đầu tiên. Giọng hắn lạnh lùng, nhìn cha mình, lại nhìn nhị đệ, thập phần khẳng định:

- Phụ thân. Trong nhà này, nhị đệ muội chỉ có một người. Đó là Ngọc thị. Thời gian đã trễ. Con phải về chăm sóc nương tử của mình. Con xin phép cáo lui.

Cù Hiếu Nhân nói xong thì quay lưng, bước thẳng ra cửa. 

Cù Hiếu Nghĩa tính tình nóng nảy, bộc trực. Hắn chỉ thẳng vào mặt nhị ca của mình, lớn tiếng nói:

- Nhị ca. đại tẩu bệnh tật trầm kha, nhị tẩu và cả nương tử của đệ vì sao lại già yếu hơn tuổi thế kia, lẽ nào huynh không rõ. Chuyện của huynh, đệ không nói nhiều. Chỉ là trước mặt phụ thân cùng ca và tứ đệ. Đệ xin thề với liệt tổ liệt tông Cù gia ta. Cả đời này, đệ chỉ cần một nương tử duy nhất. Đó chính là Liễu thị. Kiếp này không thay đổi. 

Dứt lời, Cù lão tam cũng học theo đại ca mình, tiêu sái rời đi.

Cù lão nhìn sang lão tứ. Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn người đang quỳ giữa sảnh đường, giọng nói từ từ, thong thả, nhìn không ra cảm xúc:

- “Nhị ca. Khi các huynh mất tích. Cái nhà này là do phụ thân, các tẩu tử cùng Hiểu Bình chèo chống. Đệ vô dụng, không giúp đỡ được gì nên mới tự nguyện lăn lóc bên ngoài, tránh trở thành gánh nặng cho tất cả mọi người. Hôn lễ của hai nữ nhi của huynh, cũng là nhị tẩu góp nhặt từng cắt từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc mà đổi lấy. Của hồi môn tuy không nhiều, nhưng mà được cái chúng nó tâm nết hiền lành, lại giỏi giang việc nhà nên gia đình chồng mới không khó dễ, khen chê.

Nhị tẩu là một người dâu tốt, người vợ tốt, lại càng là người mẹ tốt. 

Đệ cũng mở tửu lâu, cũng biết mấy người làm ăn lớn, giao dịch với nhau thường nói những gì. Chuyện trong nhà mình, mình biết là được rồi. Huynh cần chi để ý cách nhìn nhận của những kẻ không liên quan”.

Cù Hiếu Tín lăn lộn dưới đáy xã hội bao năm. Có chuyện xấu xa nào mà chưa từng thấy qua, có góc khuất nào mà chưa từng nhìn rõ. Tâm tính được mài dũa cẩn thận. Cho nên, cách nhìn nhận, suy nghĩ mọi vấn đề, Cù Hiếu Tín cũng thấu triệt hơn nhiều. 

Hắn không khô khốc như đại ca, không nhiều tâm kế như nhị ca, lại không bộc trực, thẳng thắng như tam ca. 

Cù Hiếu Tín hắn như một hồ nước thăm thẩm sâu, tĩnh lặng quanh năm, không hề gợn sóng. Cảm giác hắn mang đến cho người ta cứ như một vị cao tăng đắc đạo. Mà quả thật, hắn cũng có ý định này. 

Cù Hiếu Tín nói xong, mỉm cười, cuối đầu chào Cù lão rồi khập khiễng rời đi. 

Cù Lão nhìn Cù Hiếu Lễ chết lặng quỳ giữa sảnh đường, ảo não lắc đầu.

- Lão nhị a. Những gì cần nói, ta đều cả nói đủ rồi. Con từ nhỏ vốn đã thông minh, hi vọng con có thể tự mình ngẫm lại. Quỳ ở đây đi thôi.

Cù lão nói rất nhẹ nhàng. Sau đó cũng chống gậy đi mất.

Đại sảnh rộng lớn lúc này lại chìm vào tĩnh lặng. Cù Hiếu Lễ có thể nghe rõ ràng từng nhịp tim của mình. Haiz… lẽ nào, hắn sai thật rồi?

………………………………………………………………..

Cù Hiếu Nhân trở lại phòng, đã thấy Cù Hiểu Bình đang loay ngồi bên cạnh giường, vừa xoa bóp tay nhân cho mẫu thân, vừa cười nói dỗ dành. Đúng là bức tranh gia đình hài hòa, êm ả.

Người phụ nữ trung niên trên giường nghe được tiếng bước chân của hắn thì mỉm cười, ngẩng đầu lên. Đôi mắt cong cong, hằn sâu những vết chân chim càng làm cho khuôn mặt vốn phúc hậu trở nên từ ái, hiền lành. 

Cù Hiểu Bình đứng lên rót nước, nhường chỗ cho phụ thân. 

Cù Hiếu Nhân ngồi xuống bên mép giường, dùng bàn tay rắn rỏi vuốt nhẹ lên gương mặt nương tử. Khi bàn tay của hắn chạm tới những nếp nhăn trên trán và những vết hằn phía đuôi mắt, trong lòng lại dâng lên một nỗi đau đớn, tự trách vô cùng.

Nương tử hắn ngày xưa là một mỹ nhân. Nhưng mà gả cho hắn mới mười mấy năm, lại suy tàn như vậy. Là do hắn không chăm sóc tốt, là do hắn không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha.

Cù Hiếu Nhân thâm tình nhìn người bạn đời của mình, giọng nói rất đỗi dịu dàng:

- Ủy khuất cho nàng rồi. Hoài nhi.

Hoài Nhi là cách gọi thân mật của Cù lão đại dành cho nương tử. bà thật ra họ Lâm. Nhưng từ lúc kết hôn, trượng phu cứ yêu chiều gọi nhũ danh Hoài Nhi… như thế, nghe vào tai riết, đôi lúc cũng quên mất họ thật của mình.

Lâm thị nghe được lời của Cù Hiếu Nhân, khẽ bật cười.

- Thiếp thì có gì mà ủy khuất. Một mỹ nam như chàng lại có nương tử già nua, xấu xí như thiếp, thế mới ủy khuất.

- Không cho nói bậy. – Cù lão đại thoáng cái sầm mặt. – Ta có được một hiền thê đoan trang, hiểu chuyện như vậy. Ủy khuất nỗi gì. Nàng còn suy nghĩ bậy bạ như vậy, cứ để xem ta trừng phạt nàng thế nào.

Lâm thị bị nói thế, mặt khẽ cau lại nhưng trong lòng lại ngọt ngào sắp chết. Haiz. Bà ta là một con ma ốm, khó khăn lắm mới đợi tới ngày trượng phu trở về, nhưng ai ngờ, ông ấy không những không già mà còn trẻ thêm ra. Cả tháng nay, cứ nhìn thấy hai cha con đứng cạnh nhau, bà lại có cảm giác như đang nhìn hai huynh muội. Trong lòng thật đúng ngũ vị tạp trần.

Nhiều lần, Lâm thị nhắc nhở trượng phu, nạp thêm vài thị thiếp để nối dõi tông đường. Dù sao, Cù gia bây giờ vẫn chưa có tôn tử nào. Hắn lại là lão đại, trách nhiệm này mình không gánh thì còn đùn đẩy cho ai.

Nhưng mà mỗi lần nhắc tới vấn đề này, Cù Hiếu Nhân lại như rắn bị giẫm phải đuôi. Thái độ vô cùng bài xích. 

Đây là hạnh phúc, cũng là bi ai của một người dâu trưởng như bà.

Cù Hiểu Bình mang tách trà nóng tới, dâng lên phụ thân của mình, cô ấp úng một hồi, không biết nên mở lời thế nào.

- Bình nhi, con có chuyện gì? ấp úng như thế này, vốn không phải là tác phong thường ngày của con.

- Phụ thân, con….

- Nói đi. - Lâm Thị cũng động viên nữ nhi. Bà biết chuyện khiến con mình khó xử như thế, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Cù Hiểu Bình hít sâu một hơi, cuối cùng cũng mang tất cả những chuyện hôm nay nói ra.

- Phụ thân, chuyện của nhị thúc...

Thế nhưng, ngay khi câu đầu tiên vừa thốt lên đã bị Cù Hiếu Nhân chặn đứng.

- Chuyện của nhị thúc, con đừng quan tâm. Nhị thúc con nhất thời bị che mắt vậy thôi. Vài bữa sẽ nghĩ thông. Con cứ dỗ cho nhị thẩm con vui, trấn an muội ấy vài câu là được. 

- Không phải, phụ thân. Ý con không phải chuyện này.

Cù Hiểu Bình thấy cha mình hiểu lầm, vội vàng giải thích. 

- Con nói là Nhị thúc hôm nay đã gặp Trần cô nương. Có vẻ cô ấy rất không hài lòng. Trần cô nương, chính là vị cao nhân mà gia gia cùng phụ thân hay nói tới đó.

- Hả, chuyện này là sao? Trần cô nương, lẽ nào hôm nay con gặp được cô ấy à?

Cù Hiếu Nhân nghe nhắc tới Trần Hiểu My thì hoảng hốt. Hắn không thể nào quên hình ảnh đại ma vương của bọn hắn bị vị đại năng đó chỉnh đốn thảm thê, khóc lóc kêu cha gọi mẹ tại Nguyệt Sa. Cù Hiếu Lễ nếu mà chọc cô nương ấy không vui. Hậu quả, thật là khó tưởng tượng a.

- Dạ phải. Cù Hiểu Bình nói tiếp – Trần cô nương bây giờ đã là hàng xóm nhà chúng ta. Chính là chủ nhân của An Lạc Cư đối diện đó. Sáng hôm nay còn qua nhà chúng ta chào hỏi nữa. Con và cô ấy cùng dạo phố cả buổi chiều, kết quả là tại Trúc Lai Cư gặp phải Nhị thúc, Ngụy Trung cùng nữ nhân gọi Mị Cơ. Tóm lại, mọi chuyện diễn ra, Trần cô nương hoàn toàn chứng kiến. Thậm chí, Ngụy Trung còn đắc tội với cô ấy, bị cô ấy một phát đập bay….

Cù Hiếu Bình mang tất cả mọi chuyện lần nữa kể lại, sinh động, tỉ mĩ, từng chi tiết cũng không bỏ qua. Kể cả việc Hiểu My có ý muốn nhận cô làm đồ đệ, đưa ra khỏi đại lục Phong Linh cũng không giấu diếm.

Phu thê Cù Hiếu Nhân nghe xong, lặng lẽ thở dài.