Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 183: Màn vui bắt đầu




Trong lúc nhóm người Hiểu My đùn đẩy phần thưởng cho nhau, thành chủ Đan Thành Đinh Khải Nguyên và Trương Chính Phương, Chu Phong nhìn thấy cảnh này, khóe miệng giật giật. 

Người với người có thể tức chết nhau a….

- Các vị, phần trao phần thưởng cho đội đến từ Giao lưu đại hội đã kết thúc. Sau đại hội, tất cả những điều ước, quy định từ mấy năm trước sẽ tiếp tục thực thi. Từ hôm nay cho đến lần Giao lưu hội tiếp theo, Dược Phong Cư sẽ là đệ nhất quầy dược trong toàn bộ Việt Quốc Ta, Đan Thành là Dược Thành đệ nhất, cùng được hưởng tất cả những ưu tiên, ưu đãi trên mọi phương diện có liên quan. 

Riêng Công Hội Dược Sư Miền Nam lần này có công lớn trong việc tuyển chọn hạt giống tốt, được đặc cách tổ chức triễn lãm dược thảo trên toàn quốc trong suốt nhiệm kỳ tới.

Đại trưởng lão Diệp Nguyên lên tiếng. Mang đến một trận kích động không nhỏ cho toàn bộ đại diện của khu vực phía Nam. 

Chu Phong hất mặt nhìn sang Ngao Hải Long, khóe môi câu lên, nhìn bộ mặt như đưa đám của đối phương, chưa bao giờ lão cảm thấy cuộc đời đẹp đến vậy.

- Hừ, đừng đắc ý vội. Giao lưu hội lần sau, ngôi quán quân chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta.

- Ha ha ha. Ta chờ.

Hai vị lão ngoan đồng không khách sáo, đối chọi gay gắt với nhau. 

- E hèm – Diệp Nguyên thu hút sự chú ý của đại điện, giọng nói thiếu cảm xúc lại tiếp tục vang lên: - Chuyện phân chia lợi ích, các vị thành chủ và trưởng công hội dược sư có thể ở lại, trao đổi sau. 

Còn hiện tại, chúng ta nói việc chính. Thật ra, vòng thi cuối này là vừa mới bổ sung, giải thưởng của vòng thi này tính riêng. Đội tuyển thắng lợi, ngoài việc được tặng một bí kiếp võ công, một thiên bảo khí thế gian hiếm có và một bình đan dược – thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết tại đại lục Phong Linh. Ngoài ra, còn được một thẻ bài thân phận Khách khanh trưởng lão của Quang Minh Thánh Điện, được Quang Minh Thánh Điện bảo vệ cho đến thế hệ kế tiếp của Điện chủ thánh điện.

Diệp Nguyên tung ra một quả bom nặng ký khiến cho toàn bộ đại điện sôi trào.

Phần thưởng trọng đại như vậy, thậm chí còn vượt xa cả phần thưởng của quán quân đại hội giao lưu, hèn chi mà vòng thi đấu này lại tổ chức ở đây. Tất cả các đội tuyển đều nhao nhao lên, đòi Diệp Nguyên phải giải thích rõ ràng về thể lệ và nội dung của vòng thi đặc biệt này.

- Nội dung của vòng thi rất đơn giản. Chỉ cần đội tuyển nào có thể chữa khỏi bệnh cho điện chủ của chúng tôi, đó là đội chiến thắng.

…..............................................................................................................

- Vậy là tin đồn Điện chủ Quang Minh Thánh Điện bị trọng thương không khỏi là chuyện có thật hay sao?

- Không phải chứ. Nghe nói ngài ấy gặp nạn từ rất lâu rồi. Mấy năm nay không phải Quang Minh Thánh Điện cho mời đại phu trên khắp đại lục Phong Linh, lẽ nào vẫn chưa chữa khỏi?

.................................................................................................................

Nhiều tiếng nghị luận khe khẽ vang lên. Diệp Nguyên lẫn Thánh Tử của thánh điện Quang Minh có lẽ đã rất quen thuộc với những lời lẽ như thế lâu nay, cho nên sắc mặt của họ vẫn bình thường, không hề vì chuyện này mà tỏ ra phật lòng hay khó chịu.

Sau đó, mỗi đội tuyển đều cử ra vài người làm đại diện, bước vào căn phòng cách vách. Nơi này được cách âm khá tốt, cho nên dù bên ngoài ồn ào thì trong đó vẫn là một mảnh yên tĩnh, nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Năm đội tuyển đạ diện cho miền Bắc cử người vào trước. Tiếp theo là những đội tuyển đến từ khu vực phía Nam. Đoàn người của Dược Phong Cư lúc này cũng chưa có ý định vào trong. Cả đám ngồi cạnh bên Chu Phong, học theo Hiểu My, cắn hạt dưa, ăn điểm tâm, nhìn cửa phòng cách vách kẻ vào hớn hở, kẻ ra ỉu xìu.

- Trần cô nương, cô có thể trị chữa khỏi cho điện chủ hay không?

Nhìn bộ dáng nhàn nhã của mỗ nữ nào đó, tự nhiên Chu Phong cảm thấy khả năng chiến thắng của bọn họ lần này rất lớn. Mặc dù câu hỏi, nhưng đồng thời cũng là câu khẳng định. Tiếc là mỹ nhân bên cạnh vẫn duy trì hình tượng “Ta đến đây chỉ để xem náo nhiệt”, chẳng chút lo lắng, quan tâm.

Mãi đến khi đại diện cuối cùng của đội tuyển đến từ phía nam ra ngoài, vẫn chưa có người nào thành công chữa khỏi.

Nói giỡn chắc, ngay cả đại phu trên toàn thể Phong Linh Đại Lục còn bó tay, nói gì tới bản thân của các dược sư.

Diệp Nguyên càng lúc càng có biểu hiện bất an, đứng ngồi không yên. Nếu không phải hết cách, lần này bọn họ cũng đã không chọn đối sách như thế. Trên dưới toàn bộ Thánh điện, mỗi phút mỗi giây đều phải căng mắt ra thấy điện chủ mỗi ngày một yếu đi mà Hắc Ám điện thì như hổ đói, tùy lúc có thể ra tay, bọn họ chỉ có thể trông đợi ở chỗ các dược sư có thể xuất hiện kỳ tài, cứu người trong cơn nước sôi lửa bỏng.

Diệp Nguyên mang theo hi vọng thật nhiều, cuối cùng cũng thất vọng thật nhiều. Ánh mắt có chút thất thần, nhìn lướt qua tất cả những người đang có mặt trong đại điện. Bất chợt, lão nhìn thấy bên cạnh hội trưởng công hội dược sư phía Nam, đội tuyển Dược Phong Cư dường như chưa vào. Lần nữa, hi vọng lại dấy lên. Lão tiến nhanh đến, đứng trước mặt Hiểu My, lựa lời lên tiếng:

- Đội tuyển Dược Phong Cư, mời các vị cử đại diện vào chẩn bệnh. Nếu như có thể chữa khỏi, các vị chính là đại ân nhân của Quang Minh Thánh Điện chúng ta.

Thái độ của Diệp Nguyên khiến cho Trần Hiểu My rất hài lòng. Cô bỏ xuống miếng điểm tâm đang cầm trên tay, ưu nhã đứng dậy, nhìn thật sâu Diệp Nguyên, chất giọng như chuông ngân, vang lên khe khẽ.

- Đại trưởng lão, có tôi có vài lời muốn nói riêng với ông.

- Dĩ nhiên là được.

Diệp Nguyên vội vã gật đầu. sau đó, cả hai người, một trước một sau bước ra khỏi đại điện.

Diệp Nguyên dẫn Trần Hiểu My vào một tiểu điện nhỏ, sau đó, đuổi tất cả người hầu cận ra ngoài. 

- Trần cô nương, có điều kiện gì, cứ nói. Nếu trong khả năng, chúng tôi sẽ cố hết sức thực hiện.

- Tôi có thể cứu được Điện chủ. Nhưng mà, chúng tôi không muốn nhận bất cứ phần thưởng nào khác, chỉ muốn mượn một chút ánh sáng Thất Thải Quang Minh của các vị. 

Trần Hiểu My ngay lập tức nói ra ý định của mình. Người thông minh không nói tiếng lóng, huống chi, lần giao dịch này, lợi thế vốn thuộc về chính cô.

Diệp Nguyên nghe nói muốn mượn nhờ Thất Thải Quang Minh, hắn hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó, rất nhanh đã phục hồi, lắc đầu cười khổ.

- Không giấu gì Trần cô nương, Thất Thải Quang Minh vốn là bảo vật tọa trấn của Quang Minh Điện chúng tôi. Thật ra nó cũng là một pháp bảo, nhưng phải do đích thân điện chủ ra tay thì mới có thể sử dụng được. Nay điện chủ đã vậy, chúng tôi cũng không dám tự tin khẳng định. Cô nương thông cảm.

- Ha, vậy càng đơn giản rồi. Tôi cứu điện chủ của ông, sau đó, điện chủ của ông khởi động pháp bảo, dẫn xuất ánh sáng bảy màu cho chúng tôi. Ngoài điều kiện này ra, chúng tôi không cần bất cứ điều gì khác nữa.

- Chúng tôi đồng ý. – Diệp Nguyên không còn lựa chọn nào khác nên khẳng khái gật đầu. 

Lúc hai người bọn họ trở lại đại điện, tất cả mọi người đều đang tập trung đông đủ. Dường như bọn họ đều có cùng một suy nghĩ, đó là muốn nhìn xem đội tuyển quán quân của Giao lưu hội làm thế nào để cứu được vị điện chủ đang lúc hấp hối, hay bọn họ cũng thất bại, thực chất là thùng rỗng kêu to.

Trần Hiểu My nháy mắt với đám người Đại kim, Hồ Phượng Nhi… Sau đó, cô dẫn theo A Thủy, cả hai bước vào cánh cửa phòng cách vách. 

Căn phòng này rất lớn, nhưng mà ánh sáng có vẻ hơi yếu. Diệp Nguyên đích thân dẫn họ vòng qua một bức bình phong. Phía sau bình phong là một giường ngủ rất rộng được che phủ bởi hai tấm màn mỏng màu tím nhạt.

Trước giường, một nam tử trung niên trường bào đen đang lặng lẽ canh giữ, thấy có người vào thì hắn ngước lên. Gật đầu với Hiểu My và A Thủy xem như chào hỏi. Sau đó lại tiếp tục đóng vai một bức tượng điêu khắc, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Người này Hiểu My đã từng gặp qua, hắn chính là Nhị trưởng lão chuyên quyền, độc đoán trong lời đồn đại trên giang hồ, là người đã nói chuyện với “Lục sư huynh” bên hồ sen mà cô theo dõi hôm qua.

Diệp Nguyên vén màn lên. Trên giường lớn là một lão nhân râu tóc bạc phơ nhưng xơ xác chứ không mượt mà, bóng bảy. hai hốc mắt lão nhân hõm sâu, xương gò má gồ lên, làn da tái xanh, bờ môi khô nứt, nhợt nhạt.

Nếu không phải nhìn thấy khuôn ngực phập phồng, hơi thở mong manh thì có lẽ, Hiểu My đã cho rằng, lão là một thi thể đang đợi nhập quan.

Hiểu My tiến lên, giả vờ bắt mạch, nhưng thật ra, cô đang rót một tia linh khí vào thăm dò tình trạng hiện tại của điện chủ. Đôi mày đẹp nhíu lại. Hơn một khắc sau mới từ từ giãn ra.

Tiếp theo là A Thủy bước lên, cũng lặp lại thao tác hệt như Hiểu My.

Sau đó, hai người mới mang những phán đoán của bản thân ra cùng nhau thảo luận, chọn lấy phương án phù hợp nhất để cứu trị cho vị Điện chủ của thánh điện.

Hiểu My và A Thủy, không ai là đại phu hay dược sư. Có điều, linh đan, diệu dược thì họ bao la. Quan trọng là chọn loại nào để phù hợp với cơ thể phàm nhân mà không ra tác dụng phụ.

- Trần cô nương, tình hình của Điện chủ…?

- Đại trưởng lão yên tâm. Chúng tôi nhất định cứu được.

…………………………………………………………………………..

Lúc này, ngoài đại điện là một mảnh khác lạ. Toàn bộ những người hiện tại đều bất tỉnh, ngã gục trên mặt bàn, kẻ đang đứng thì bất hạnh hơn, té lăn ra đất. 

Đồng đội của Hiểu My và ba người Đinh Khải Nguyên, Trương Chính Phương, Chu Phong cũng không ngoại lệ.

Vì thế, khi đám người đại trưởng lão cùng Hiểu My, A Thủy từ bên trong bước ra, Diệp Nguyên vừa nhìn thấy tràng diện trước mắt liền kinh hoảng. Lo lắng lớn nhất lúc này của lão: Nếu như toàn bộ đấu thủ của Giao lưu hội đều chết ở chỗ này, vậy thì Quang Minh Thánh Điện của Lão sẽ trở thành tội đồ, hứng chịu công kích của toàn thể Việt Quốc và Giang hồ trên Phong Linh Đại Lục.

Diệp Nguyên bước vội tới chỗ Hiên Viên Trạch và Hoàng Tuấn. Cũng may, hai vị này chỉ bất tỉnh. Nhưng mà sắc mặt tím tái, hệt như những người bên cạnh. 

- Thiên Ma độc. – Diệp Nguyên hoảng hốt kêu lên.